Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 14.2

Hô hô, bỏ lỡ mấy ngày có lỗi với mọi ngườ nha, chỗ ta bị mất mạng đó a.

Lại tiếp tục thưởng thức nào

–  Đúng là … Nếu để người ta thấy thì tính sao! – Tạ Đông Quân nhỏ giọng oán hận nhưng khóe miệng lại tràn ra nụ cười hạnh phúc.

Trở lại trong phòng, Bộc Dương Ứng Khế vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn hắn, không hề động gì tới chiếc bát.

–  Xảy ra chuyện gì sao, điện hạ? Ngài không ăn thêm sao? Cháo nguội rồi, nô tài đổi chén khác cho ngài nha?

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, sau đó tự mình bưng chiếc bát lên, múc từng thìa bỏ vào miệng nhỏ nhắn ăn.

Vì Bộc Dương Tuyên Cầu và hắn đều rởi khỏi bàn ăn nên nó bất an, không dám động đồ ăn sao?

Đây là chuyện mà một đứa trẻ hai tuổi làm sao? Bình thường, chẳng phải đứa trẻ hai tuổi nào thấy cái gì mình thích thì chẳng thèm quan tâm gì mà ăn thật nhiều sao?

Đứa nhỏ này mới hai tuổi mà đã học được cách không tùy hứng, quan sát sắc mặt người khác để sống sao?

Tạ Đông Quân chợt có cảm giác đau nhói, khó chịu, hắn nhớ tới Bộc Dương Tuyên Cầu trước kia hình như cũng giống thế này.

Bộc Dương Tuyên Cầu hiện tại thi thoảng biểu hiện ra vẻ mặt lãnh huyết đáng sợ, một phần nguyên nhân cũng vì thời thơ ấu trước đó; chỉ vậy thôi mà Tạ Đông Quân đã đau lòng rồi.

Thế nên, mặc kệ thế nào thì hắn cũng không muốn để đứa con của Bộc Dương Tuyên Cầu biến thành như vậy.

–  Điện hạ!

Chờ cho Bộc Dương Ứng Khế ăn no xong, Tạ Đông Quân dùng giọng điệu nghiêm túc gọi nó. Thấy vẻ mặt Tạ Đông Quân rất hình sự, Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn hơi hoảng loạn, nghĩ là mình đã làm sai chuyện gì khiến Tạ Đông Quân không vui.

–  Điện hạ, ngài là một hoàng tử, cho nên ngài muốn làm cái gì cũng được, có biết không?

Bộc Dương Ứng Khế vẫn nhìn Tạ Đông Quân như cũ, không biết rốt cuộc Bộc Dương Ứng Khế có nghe hiểu được không, nhưng nó tựa hồ phát hiện Tạ Đông Quân không có giận mình nên không còn khẩn trương nữa.

–  Từ hôm nay trở đi, điện hạ muốn làm cái gì cũng được, vậy nên ngài cứ thoải mái yêu cầu, được không ạ?

Bộc Dương Ứng Khế chần chờ một hồi rồi rụt rè gật đầu; tuy nhiên Tạ Đông Quân xem ra là nó vẫn chưa rõ mình nói cái gì. Chỉ là theo bản năng nên nó mới đáp lại hắn thôi.

Xem ra, một thời gian dài sống trong hoàn cảnh bị xem thường nên Bộc Dương Ứng Khế hoàn toàn không có được cái ngạo khí cùng sự ngạo nghễ. Tuy nhìn theo một khía cạnh thì nó là một điều tốt nhưng về mặt khác… Bộc Dương Ứng Khế ngay cả khi đối diện với bọn hạ nhân cũng luôn có bộ dáng sợ sệt, yếu thế.

Phát hiện ra điểm này khiến Tạ Đông Quân nhíu mày, song hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.

Hắn phải làm gì để giúp đứa nhỏ đáng thương này?

–  Đúng rồi, lát nữa điện hạ có muốn làm cái gì không? Bình thường, điện hạ thích làm cái gì? – câu hỏi sau của Tạ Đông Quân là dành cho Thiền Nhi.

–  Bình thường, điện hạ… đều ngồi ở trong điện… – Thiền Nhi nói ấp a ấp úng, nhưng đại khái Tạ Đông Quân cũng nghĩ ra được.

Ngày đó, khi tiến vào chỗ Bộc Dương Ứng Khế ở, hắn đã chú ý thấy nới ấy chẳng có cái gì. Mà theo tình trạng lúc đó của Bộc Dương Ứng Khế thì nó cũng không dễ dàng rời khỏi điện của mình. Thế nên, ngày qua ngày, Bộc Dương Ứng Khế chỉ có thể ngồi ngẩn người bên trong gian phòng. Thiền Nhi cũng đâu thể cả ngày ở bên cạnh nó… Có lẽ vì nguyên nhân này khiến cá tính Bộc Dương Ứng Khế có vẻ tự bế và giải thích lý do vì sao nó lại ít nói đến như vậy.

–  Đợi lát nữa, nếu điện hạ không có việc gì làm thì cùng nô tài đi chơi có được không?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu, đặt tay mình lên tay Tạ Đông Quân rồi nhảy xuống khỏi ghế. Hai người cùng nhau nhanh chóng đi ra ngoài.

Thiền Nhi nhìn theo hai người rời đi rồi nhìn Duyên Duyên mỉm cười.

Thật sự tốt rồi, điện hạ cô đơn một mình đã lâu, cuối cùng cũng hết khổ.

Tạ Đông Quân mang Bộc Dương Ứng Khế vào sân sau, đó là nơi dành cho thời gian làm vườn của hắn. Tạ Đông Quân đưa cho Bộc Dương Ứng Khế một cái xẻng rồi làm mẫu dạy nó cách xới đất.

–  Nhìn xem, làm như vậy sẽ khiến đất tơi xốp, cây cối mới có thể tươi tốt.

Bộc Dương Ứng Khế chăm chú quan sát động tác của Tạ Đông Quân hồi lâu rồi cũng cầm cái xẻng bắt chước đào đất. Đào vài cái, Bộc Dương Ứng Khế như đào ra hứng thú, bắt đầu thoăn thoắt xới đất.

Bởi vì bón phân nhiều cho nên đất ở đây khá phì nhiêu, đào vài cái là có thể thấy mấy con giun đất chui ra. Bộc Dương Ứng Khế nghiêng đầu nhìn một lát, thấy con giun vội vàng chui lại vào trong đất, nó liền nhanh chóng bắt lấy cái đuôi con giun lôi tuột ra.

Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu nhìn Tạ Đông Quân, thì thấy hắn chỉ mỉm cười chứ không có ý ngăn cản mình nên nó cũng lấy hết can đảm nghịch với đống bùn đất.

Đợi cho Tạ Đông Quân dọn dẹp xong vườn hoa thì Bộc Dương Ứng Khế cũng đã nghịch bẩn cả người. Phát hiện trên người mình đều là bùn, Bộc Dương Ứng Khế bất an vo vo góc áo, không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Đông Quân.

Biết Bộc Dương Ứng Khế là sợ mình mắng nó nên Tạ Đông Quân cũng cố ý phóng nhẹ giọng:

–  Điện hạ, nô tài đưa ngài đi tắm nhé!?

Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Tạ Đông Quân, phát hiện đối phương không có vẻ tức giận nó mới gật đầu để Tạ Đông Quân đưa mình đi tẩy sạch.

Tạ Đông Quân đưa Tạ Đông Quân tới ao tắm mà Bộc Dương Tuyên Cầu thường sử dụng. Đó là nơi Bộc Dương Tuyên Cầu đặt biệt cho người ta dùng đá thiên nhiên xây dựng nên ngay phía sau Tĩnh Tâm điện; thậm chí y còn sai người dẫn nước nóng tự nhiên từ bên ngoài vào. Tất cả chỉ vì muốn Tạ Đông Quân ưa sạch sẽ lúc nào cũng có nước ấm để tắm rửa.

Đối với Tạ Đông Quân mà nói, có được một nơi như thế này thật sự rất tuyệt. Có điều, khuyết điểm lớn nhất là chỗ này cũng trở thành nơi thuận tiện nhất để Bộc Dương Tuyên Cầu thân thiết với hắn a!

Duyên Duyên đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cả hai; Tạ Đông Quân lấy bừa một cái xem xét thì phát hiện đồ của Bộc Dương Ứng Khế chất liệu so ra còn kém hơn cả của mình. Thế nên, hắn lập tức cho gọi người bên phòng may mặc đến, y theo số đo của Bộc Dương Ứng Khế để may cho nó vài bộ y phục tốt.

Đứng trước ao tắm khổng lồ nghi ngút khói, Bộc Dương Ứng Khế chỉ biết ngây ngốc nhìn, không biết phải làm gì tiếp theo. Tạ Đông Quân cởi áo khoác của mình rồi sau đó thay quần áo cho Bộc Dương Ứng Khế, dẫn nó bước vào bồn tắm. Bản thân hắn chỉ đứng bên thành ao, hai đầu gối nho nhỏ chìm vào trong nước để tắm rửa sạch sẽ cho Bộc Dương Ứng Khế.

Với nắm bồ kết để bên cạnh, Tạ Đông Quân cẩn thận gội đầu cho Bộc Dương Ứng Khế. Trong khi đó, đôi mắt Bộc Dương Ứng Khế lại nhắm chặt lại, cả người không hề nhúc nhích.

Có lẽ vì cơ hội được tắm nước ấm cũng không có nhiều nên Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn giống như rất khẩn trương. Tạ Đông Quân nói đông nói tây để nó không còn bất an nữa; tuy thế, mãi tới khi cả người được tẩy sạch sẽ thì Bộc Dương Ứng Khế mới dám thả lỏng người một chút.

–  Ngài thấy thế nào, sau khi tắm sạch rất thoải mái đúng không?

Tạ Đông Quân cười hỏi, nhưng phát hiện Bộc Dương Ứng Khế không hề nhìn mình mà đang ngẩn người nhìn phía sau mình.

–  Điện hạ? Ngài có chuyện gì sao? Đang nhìn … Ô!

Tạ Đông Quân mới nói được một nửa thì đã bị một khối lực kéo mạnh, cả người lùi về rơi vào một lồng ngực ấm áp. Tạ Đông Quân sợ mới mức thiếu chút là tim ngừng đập, tiếng hô kinh hãi còn chưa kịp phát ra thì đôi môi đã bị người nào đó dùng sức hôn.

Vất vả lắm đôi mắt mới lấy lại được tiêu cự, hiện ra ngay trước mặt Tạ Đông Quân chính là khuôn mặt tươi cười của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ngươi … ngươi sao lại …

Bởi vì bị kinh hách quá độ nên mồm miệng cũng không rõ, Tạ Đông Quân cảm thấy xấu hổ vô cùng, ngay cả mặt cũng đã đỏ bừng bừng. Ứng Khế điện hạ còn đang ở đây, người này sao có thể tùy tiện hôn hắn như thế chứ?!

–  Điện hạ còn ở đây đó! Sao ngươi có thể cho nó thấy ngươi…

–  Ta thế nào? – Bộc Dương Tuyên Cầu cười thật thảnh thơi, cứ như hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao Tạ Đông Quân lại kích động như thế.

–  Ngươi sao có thể để một đứa trẻ nhìn thấy chúng ta … Hơn nữa, đó còn là con của ngươi! – Tạ Đông Quân dùng khí âm nói song vẫn duy trì tư thế ngửa đầu ngã vào lòng Bộc Dương Tuyên Cầu vì hắn không dám nhìn phản ứng của Bộc Dương Ứng Khế.

–  Có liên quan gì nào? Dù sao thì nó cũng không có thấy.

–  Hử?

Bật đứng thẳng người, Tạ Đông Quân phát hiện Bộc Dương Ứng Khế đang dùng hai bàn tay nhỏ bé che khuất tầm mắt, làm một bộ “ta không thấy, ta không biết”!

Đứa nhỏ này quả thực thông minh, Tạ Đông Quân không nói gì mà chỉ nghĩ thầm như vậy!

Quả nhiên không hổ là con của ta, còn đây là suy nghĩ đắc ý của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Hắt xì! – tuy đứng trong ao nhưng vì một nửa người lộ ra ngoài nên Bộc Dương Ứng Khế nhịn không được hắt xì một cái.

Tạ Đông Quân thấy thế nhanh chóng giãy vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra,  vội vàng muốn đem Bộc Dương Ứng Khế ôm ra khỏi ao. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu ngăn cản.

–  Ngươi làm chi đó? Ta muốn giúp điện hạ mặc quần áo, nếu không ngài ấy sẽ bị nhiễm lạnh…

–  Loại chuyện đó giao cho Thiền Nhi là được rồi, ngươi không cần lo lắng.

Vừa lúc Bộc Dương Tuyên Cầu nói thì Thiền Nhi đã xuất hiện phía sau hai người. Nàng hướng Tạ Đông Quân cúi người hành lễ rồi đi tới phía Bộc Dương Ứng Khế.

–  Điện hạ, chúng ta đi ra ngoài thôi.

Thiền Nhi nhanh chóng mặc xong quần áo cho Bộc Dương Ứng Khế rồi mang nó ly khai, chỉ để lại hai người Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu lại bắt đầu lần mò trên người Tạ Đông Quân, đầu ngón tay không ngừng xoa xoa hai má hắn. Nụ cười treo trên mặt y khiến Tạ Đông Quân thầm cảnh giác trong bụng.

–  … Ngươi muốn làm gì hả?

–  Ha ha … Ngươi nói thử xem?

Nụ cười của Bộc Dương Tuyên Cầu mang đầy dâm ý, tay âm thầm chui vào trong áo Tạ Đông Quân, không nhẹ không nặng xoa bóp điểm đỏ trước ngực hắn.

–  A … Ngươi … Ngươi là đô sắc dục huân tâm … – giọng của Tạ Đông Quân đã bắt đầu suy yếu, trên mặt đỏ ửng không biết vì hơi nóng hay là vì dục tình đang không ngừng dâng lên kiaồ

Trên người Bộc Dương Tuyên Cầu cuối cùng cũng chỉ còn độc một áo lót trong, y bế Tạ Đông Quân vào trong ao tắm rồi đặt hắn ngồi lên đùi mình.

–  Đừng nói là ngươi lại muốn ở trong này … – Tạ Đông Quân túm lấy vai Bộc Dương Tuyên Cầu, cố gắng đẩy y ra một cách vô ích.

–  Tiểu quỷ kia suốt ngày hấp dẫn sự chú ý của ngươi, ta cũng chỉ có nơi này mới có thể hành sự… miễn cho nó đến quấy rầy chúng ta… – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói một bên cắn nhẹ chiếc cổ trắng nõn của Tạ Đông Quân khiến hắn nổi một trận da gà.

–  Cùng con mình so đo tình cảm… Ngươi không thấy mất mặt… – thả lỏng cánh tay đang bám trên vai Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cũng ăn miếng trả miếng cắn một cái lên mặt y.

–  Nói cái gì mà con ta? Chẳng phải nó cũng là con của ngươi sao?

–  Hử?

Tạ Đông Quân kinh ngạc chống lại ánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu; còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì nở một nụ cười đầy đắc ý.

–  Cả người cứ quẩn quanh bên nó, chẳng phải ngươi giống như nương của nó sao? Nó không phải là con của cả hai chúng ta sao?

–  Ta … – mặc dù có chút cảm động nhưng Tạ Đông Quân lập tức phát hiện điều quái dị trong lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ai là nương của nó! Ta không phải nữ nhân! – Tạ Đông Quân tức giận nói, đồng thời dùng cánh tay mềm mại, yếu đuối thúc Bộc Dương Tuyên Cầu một cái. Nhưng cái đành này thoạt nhìn vô hại đối với Bộc Dương Tuyên Cầu, vẻ mặt của y ngược lại có vẻ sảng khoái vô cùng.

–  Ưm, dùng sức một chút. Dùng sức nha! Nương của đứa nhỏ!

Thấy sự công kích của mình vô lực sát thương với đối phương, Tạ Đông Quân nổi giận dùng hết tất cả khí lực cắn một cái trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu___ngày hôm đó, gần Tĩnh Tâm điện vang lên một tiếng hét thảm.

Mấy ngày lâm triều kế tiếp đó, nhóm đại thần cho dù là trả lời hay là bẩm tấu đều không dám ngẩng đầu; trừ bỏ cái tên Bộc Dương Tuyên Mộ không biết là vì không có dây thần kinh hay là lớn mật kia.

Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi trên long ỷ, nghe Trấn Bắc vương báo cáo. Bộc Dương Tuyên Mộ một bên nói một bên nghi hoặc quan sát vết bầm đỏ thẫm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Rõ ràng là hắn có thể nhìn ra được vết răng nha!

Nhưng là vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới không khí quái dị bên dưới, càng giả bộ trên mặt của y không có vết thương nào!

Rốt cuộc thì hai người bọn họ đã chơi trò gì vào buổi tối nhỉ? Bộc Dương Tuyên Mộ càng ngày càng có hứng thú đối với Tạ Đông Quân a!

____

–   Ngoan, điện hạ đừng nhúc nhích, nhẫn nại một chút là được rồi.

Hôm nay, người bên phòng may mặc theo yêu cầu của Tạ Đông Quân tới Vọng An điện để lấy số đo của Bộc Dương Ứng Khế, may cho nó một vài bộ đồ mới. Mấy hành động hết chuyển qua bên này lại chuyển qua bên kia, rồi lúc nâng tay lên lúc lại hạ tay xuống dường như làm cho Bộc Dương Ứng Khế vốn không thể hiện cảm xúc cũng phải khó chịu.

Vì được Tạ Đông Quân quan tâm lo bữa ăn bữa ngủ nên Bộc Dương Ứng Khế đã mập mạp hơn so với trước, có dáng dấp ngây thơ, đáng yêu vốn có của một tiểu hài tử.

–  Áo lót trong, khố, áo khoác ngoài và đồ giữ ấm… Trước hết cứ làm mười bộ đi. Nhớ rõ chất liệu phải tốt, mềm; áo lót trong phải thoáng mới không làm điện hạ khó chịu. – Tạ Đông Quân ngồi xem lại cuốn sổ rồi nhắc nhở; người của phòng may mặc đứng bên cạnh vâng vâng dạ dạ gật đầu, không dám khinh thường.

Bình thường thì Bộc Dương Tuyên Cầu đều thay Tạ Đông Quân may đồ nhưng hắn không thích dùng đồ xa xỉ nên luôn từ chố. Song, hiện tại thì hắn lại yêu cầu không nương tay, không chỉ số lượng mà ngay cả chất lượng cũng xem xét cẩn thận.

Thật vất vả mới hoàn thành công việc, người bên phòng may mặc hành lễ cáo lui còn Bộc Dương Ứng Khế thì lấy tay dụi dụi mắt, vẻ mặt muốn ngủ.

–  Điện hạ đã buồn ngủ trưa rồi sao?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu, Tạ Đông Quân liền cho Thiền Nhi lau sạch sẽ chiếu để Bộc Dương Ứng Khế ngủ trưa. Đợi tới khi Bộc Dương Ứng Khế ngủ say thì Tạ Đông Quân mới rời đi, trở lại Tĩnh Tâm điện.

Sau khi trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân liền đi thẳng tới thư phòng. Quả nhiên thấy Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi trước bàn, tay còn nắm cây bút lông nhưng cả người đã gục xuống bàn say ngủ.

Gần đây, thực sự Bộc Dương Tuyên Cầu đã mệt muốn chết rồi! Bởi vì công việc bận rộn, Tạ Đông Quân chỉ có thể nhìn thấy y vào buổi sáng sau khi hạ triều nghỉ ngơi và thời gian buổi tối khi hắn cầm đèn.

Nhưng vì Bộc Dương Tuyên Cầu thường làm việc đến nửa đêm nên Tạ Đông Quân cũng nhịn không được mà ngủ gà ngủ gật. Chờ tới khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình đang an ổn nằm trên giường, còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì đang thay quần áo để chuẩn bị thượng triều.

Tạ Đông Quân đứng bên cạnh bàn nhìn gương mặt đương ngủ của Bộc Dương Tuyên Cầu, trên đó vẫn còn dấu răng của hắn. Tạ Đông Quân buột miệng cười thành tiếng, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa dấu răng trên mặt y.

Dấu răng này đã vài ngày rồi mà vẫn chưa hề biến mất, nói vậy chắc y đã bị rất nhiều ánh mắt quái dị săm soi rồi nha! Một người đường đường là hoàng đế thế mà trên mặt lại có dấu răng của người ta, không biết đám thần tử kia sẽ nghĩ gì?!

Hình như hắn làm việc vẫn chưa có tính trước nghĩ sau, có lẽ nên vì Bộc Dương Tuyên Cầu mà ngẫm lại đôi chút. Tạ Đông Quân tự dặn lòng mình.

–  …. Đã chịu về rồi hả?

Không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn im lặng gục xuống bàn không chịu đứng lên. Y chỉ mở mắt nhìn Tạ Đông Quân, giống một đứa nhỏ đang cáu kỉnh.

–  Lại giận dỗi cái gì vậy? – Tạ Đông Quân một bên nói một bên cọ cọ vào người Bộc Dương Tuyên Cầu như con mèo nhỏ.

Trong lòng Tạ Đông Quân hiểu được, Bộc Dương Tuyên Cầu đang giận hắn vì luôn kè kè bên cạnh Bộc Dương Ứng Khế mà bỏ bê không quan tâm tới y. Thế nên, hắn mới làm nũng để bồi tội với Bộc Dương Tuyên Cầu!

–  Hừ! Biết rồi còn cố hỏi!

–  Đừng nóng giận nữa. Ta quan tâm tới Ứng Khế điện hạ là vì nó là con của ngươi, nếu là con của người khác thì ta cũng không để ý tới nó đâu.

Tạ Đông Quân vừa làm mặt tươi cười hối lỗi, vừa nắm lấy cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu, lắc lắc nhẹ.

Tuy trên mặt diễn cảm không quá cao hứng nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu rõ ràng đã bị mềm hóa. Y để Tạ Đông Quân ngồi lên chân mình, Tạ Đông Quân vừa vặn lọt vào trong lòng ngực y, giữa hai người không có lấy một chút khe hở.

Đã lâu không có thời gian để hai người được bên nhau thế này, nhất là Tạ Đông Quân hiện tại vì lấy lòng y mà … không có phản kháng nên tâm tình Bộc Dương Tuyên Cầu rất là tốt!

–  Hiện tại chúng ta có thể xem là một gia đình hoàn hảo chứ?

Bộc Dương Tuyên Cầu lơ đãng nói ra một câu khiến Tạ Đông Quân ngẩn người.

–  Cái gì?

–  Ngươi xem. Ngươi, ta và tiểu quỷ đầu kia không phải là một gia đình hạnh phúc sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu ôm chặt Tạ Đông Quân từ phía sau, thưởng thức trêu đùa với ngón tay của hắn.

–  Có một câu nói sao nhỉ … “Chấp tử tay, phu phục gì cầu?” [tạm hiểu như: được nắm tay, được ở cùng người mình yêu thương thì còn gì để cầu nữa?!]. Hình như là như vậy?!

Nghe lời y nói, Tạ Đông Quân nín thinh không biết nên nói cái gì. Hắn nhìn bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu nhẹ nhàng chạm vào mình, khóe miệng nhịn không được cong lên nụ cười hạnh phúc.

–  Ừm, đại khái là như thế!
Bình Luận (0)
Comment