Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 19.1

–  A….

Nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, Tạ Đông Quân theo bản năng muốn chạy trốn nhưng vì đang ở trên xe ngựa nên căn bản không có chỗ nào khác để chạy. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu bước ngày càng gần mình, cuối cùng y đứng ngay trước tầm mắt hắn.

–  Thật là không ngoan… Đã nói không cho phép ngươi rời khỏi ta, sao ngươi lại cứ thích chọc ta nổi giận vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầu nhẹ giọng nói, vươn tay mơn trớn mặt Tạ Đông Quân.

Bị khí thế của Bộc Dương Tuyên Cầu làm cho kinh sợ, cả người Tạ Đông Quân đều phát run, không hề có năng lực phản kháng, cứ thể để Bộc Dương Tuyên Cầu tùy ý ôm hắn xuống xe ngựa.

Mãi tới khi Tạ Đông Quân bị ôm xuống khỏi xe, Tòng Dực mới giật mình ý thức mình nên phản kích. Nhưng mới chỉ nhấc tay cầm kiếm lên thì một ánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu đủ để ý chí chiến đấu của hắn biến mất trong nháy mắt.

Chỉ cần hắn động, người này nhất định sẽ giết hắn ngay lập tức.

Tòng Dực cũng không phải tự đại, chỉ là hắn biết rõ thực lực của mình. Hắn biết rõ, những người lợi hại hơn so với hắn trên đời rất ít ỏi, nhưng ….

Cho tới bây giờ, Tòng Dực mới ý thức được vị hoàng đế trước mắt hoàn toàn khác biệt với mình. Thế hắn mới biết, tại sao Bộc Dương Tuyên Mộ lại coi trọng Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy. Bởi vì, y trời sinh có khí phái của một thiên tử bất phàm, mà khí thế đó có thể đè chết người khác.

–  Ngươi cũng không cần hồi cung nữa, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt trẫm, nếu không, lần sau trẫm nhất định sẽ giết ngươi. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói một câu như vậy với Tòng Dực rồi xoay người bỏ đi. Xa xa có thể thấy một đám nhân mã đang đứng chờ sẵn.

–  Không …. ta không muốn … về … đi…. – tuy đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố sức giãy dụa. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại ôm chặt lấy khiến Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể giãy dụa nữa.

–  Không thể được. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không rời đi, sao có thể lật lọng như vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầu nói nhỏ bên tai Tạ Đông Quân, ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Lệ không tự giác rớt xuống, Tạ Đông Quân không có chút năng lực phản kháng nào. Bộc Dương Tuyên Cầu mất không nhiều sức để đem Tạ Đông Quân lên ngựa. Y để Tạ Đông Quân ngồi trước mình, đầu tựa vào ngực, một tay y bảo hộ hắn, còn tay kia nắm dây cương. Đoàn người nghe lệnh, chầm chậm trở về hoàng cung Đại Hạo.

–  Vì vội vã đi nên không kịp chuẩn bị xe ngựa, trước hết ủy khuất ngươi phải cưỡi ngựa. Nhớ là phải ôm cho chắc, nếu ngươi dám ngã xuống ngựa thì….

Lời Bộc Dương Tuyên Cầu còn chưa hết thì ngừng lại, cánh tay ôm Tạ Đông Quân thu chặt vài phần, Tạ Đông Quân ăn đau, thở hổn hển vài cái, nước mắt chảy càng nhanh.

Trên lưng ngựa vô cùng xóc nảy, Tạ Đông Quân cảm thấy nội tạng mình như bị đảo lộn hết cả lên. Lúc này đã đau đớn khó chịu nổi, nhưng Tạ Đông Quân cũng không có biểu hiện ra ngoài, cứng rắn cắn môi, không chịu phát ra một chút âm thanh gì.

Trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu ôm đi thẳng vào giường trong phòng. Tạ Đông Quân bị đau còn chưa kịp phản ứng thì nghe được tiếng sắt va vào nhau lanh lảnh. Tiếp đó, từ cổ tay hắn truyền đến một trận lạnh ngắt.

Tạ Đông Quân quay đầu lại nhìn, phát hiện trên tay mình bị đeo một chiếc xích sắt. Cố gắng phục hồi khỏi cơn sợ hãi, Tạ Đông Quân kinh khiếp nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Ngươi!

–  Như vậy thì ngươi bỏ chạy không được nữa rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu mỉm cười nói, ngồi xuống cạnh giường muốn đưa tay sờ tóc Tạ Đông Quân nhưng lại bị hắn dùng tay hất ra.

–  Ngươi điên rồi sao? Mau cởi nó ra!

–  Nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Nếu ta thả ngươi ra, ngươi lại chạy trốn thì sao? Thất ca vậy mà cúng giúp ngươi chạy trốn, còn dám đốt ngự thư phòng, đúng là to gan!

Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn vô cùng tức giận khiến Tạ Đông Quân nghĩ, có khi nào y sẽ quy tội cho Bộc Dương Tuyên Mộ hay không. Dù sao theo ước nguyện của Bộc Dương Tuyên Mộ thì hắn chỉ muốn giúp Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thực lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ không phân biệt được đúng sai mà giáng tội Bộc Dương Tuyên Mộ.

–  Ngươi muốn làm gì vương gia?

–  Sao vậy? Ngươi lo lắng cho hắn? – Bộc Dương Tuyên Cầu nheo lại ánh mắt đầy nguy hiểm. – Tự thân người còn khó bảo toàn thế mà còn lo lắng cho hắn, chẳng lẽ hai người các ngươi….

Tạ Đông Quân tức giận, vung chân đá nhưng cú đá quá yếu dễ dàng bị Bộc Dương Tuyên Cầu tiếp được, lực sát thương không đáng nói tới.

–  Vương gia không phải vì ta! Hắn là vì ngươi!

–  Vì ta?

–  Hắn biết, nếu ta tiếp tục ở trong cung, một ngày nào đó nhất định sẽ xúc phạm tới ngươi, thế nên mới giúp ta rời đi!

Nghe thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười nhạt một tiếng, tựa hồ cảm thấy điều này thực đáng buồn cười.

–  Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn rời khỏi ta cũng không phải không được…. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói mặt vừa tiến sát gần Tạ Đông Quân, cuối cùng chóp mũi hai ngươi dính vào nhau.

–  Nhưng trước tiên ngươi phải giết ta đã. – những lời này cơ hồ cùng khí âm để nói, nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu thì ngoan kính mười phần.

–  … Ngươi biết rõ loại chuyện đó ta không làm được! – Tạ Đông Quân tức giận, hét lên.

–  Vậy ngươi cũng đừng vọng tưởng muốn trốn đi. – sau khi bỏ lại những lời này, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý Tạ Đông Quân đang kêu gào ở phía sau.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý tới mình, Tạ Đông Quân lại nhìn tới sợi xích sắt đang trói mình, cuối cùng chỉ có thể giận dữ trừng trừng nhìn cánh cửa. Bộc Dương Tuyên Cầu rời đi không bao lâu thì Duyên Duyên bước vào, trên tay bưng một chén thuốc mà ngày thường Tạ Đông Quân hay uống.

–  Đại nhân… uống thuốc thôi. – ánh mắt Duyên Duyên đỏ đỏ, như là đã khóc rất nhiều.

–  … không uống. – Tạ Đông Quân đang cáu kỉnh, nghiêng đầu không chịu uống. Duyên Duyên nghe Tạ Đông Quân nói không uống thì nước mắt nhịn không nổi liền rơi xuống.

–  Cầu ngài, mau uống thuốc… nếu không thân thể ngài vốn yếu vậy, rất dễ sinh bệnh.

–  Yên tâm đi, khi trước ta sống lâu trong núi như vậy, chẳng phải còn sống rất tốt hay sao. – Tạ Đông Quân làm bộ dáng tuyệt không sợ, nhưng khi nói chuyện, vết thương cũ vẫn đau nhói lên.

–  Đại nhân còn chưa biết… sau khi ngự thư phòng cháy, hoàng thượng lập tức chạy đến. Lửa vừa mới được dập tắt thì Ứng Khế điện hạ liền chạy đi tìm hoàng thượng, nói đại nhân đã chạy mất… hoàng thượng… liền tức giận công tâm, ói ra một miệng máu rồi bất tỉnh….

Tạ Đông Quân trừng lớn mắt nhìn Duyên Duyên đang đứng khóc một bên, cảm giác tội ác dần dần nổi lên.

–  Sau khi hoàng thượng tỉnh lại liền nói lập tức muốn đi tìm ngài. Các vương gia cùng đại thần đã ngăn cản nhưng cũng không được, cuối cùng đành để hoàng thượng ôm thân thể bệnh tật chạy đi…

–  Đại nhân…. đối với hoàng thượng mà nói, đại nhận thật sự rất quan trọng. Cho nên, cầu ngài nhất định phải chăm sóc mình thật tốt!

–  … ta đã biết, ngươi trước cứ để thuốc đó rồi đi ra ngoài đi.

Duyên Duyên do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn nghe lời, đem chén thuốc đặt xuống cạnh Tạ Đông Quân rồi đi ra khỏi phòng.

Tạ Đông Quân nhìn chén thuốc thật lâu, cuối cùng vẫn trực tiếp đổ nó ra ngoài cửa sổ. Hắn chỉ biết dùng hành động tiêu cực này để chứng tỏ sự kháng sự của mình.

Vừa mới buông chén xuống thì cửa phòng bị người đẩy ra.

Người đi vào là Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn thở hồng hộc, như là đã liều mạng chạy tới.

–  Điện hạ…

–  Tiểu cha… – Bộc Dương Ứng Khế vừa nhìn thấy Tạ Đông Quân, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt rồi khóc òa lên. Nó lắc lắc người, chạy nhanh tới ôm Tạ Đông Quân.

Bị Bộc Dương Ứng Khế ôm lấy, Tạ Đông Quân cũng thấy mũi mình cay cay, nước mắt thiếu chút rớt xuống. Đứa nhỏ này nhất định đã rất sợ hãi rồi, tối hôm qua không cẩn thận đã để nó thấy mình bỏ đi…

–  Thực xin lỗi, điện hạ…

Vỗ nhẹ đầu Bộc Dương Ứng Khế, Tạ Đông Quân không ngừng xin lỗi. Bộc Dương Ứng Khế ôm chặt cánh tay Tạ Đông Quân không chịu buông, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Tạ Đông Quân chưa từng thấy Bộc Dương Ứng Khế khóc nghiêm trọng như thế này.

Bộc Dương Ứng Khế một bên khóc, một bên thút thít nói:

–  Tiểu cha… không cần đi… Khế nhi sẽ ngoan….

Xem ra, Bộc Dương Ứng Khế nghĩ nguyên nhân Tạ Đông Quân bỏ đi là vì mình… Tạ Đông Quân vội vàng giải thích:

–  Điện hạ, ta rời đi không phải vì không thích điện hạ. Đem điện hạ bỏ lại là lỗi của ta… không liên quan gì tới điện hạ hết! Điện hạ không sai gì hết! Ta sẽ không bỏ điện hạ lại nữa!

–  … thật không? – Bộc Dương Ứng Khế rốt cuộc cùng ngừng khóc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chan đầy nước mắt nước mũi lên nhìn Tạ Đông Quân.

–  Thật sự! – Tạ Đông Quân dùng sức gật đầu rồi giúp Bộc Dương Ứng Khế lau nước mắt sạch sẽ. Bởi vì vừa rồi khóc rất hung nên Bộc Dương Ứng Khế vẫn còn không ngừng nấc nghẹn.

Khó lắm mới có lúc Bộc Dương Ứng Khế vốn ít nói là nói nhiều như vậy, xem ra nó rất sợ hãi rồi!

–  Điện hạ….

Tạ Đông Quân còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên xuất hiện. Trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không có diễn cảm gì, y đi vào trong phòng, túm cổ áo Bộc Dương Ứng Khế nhấc lên, không nói một câu bèn xoay người ném nó ra ngoài.

–  Ngươi làm cái gì đó! – Tạ Đông Quân sợ hãi, muốn đi xem Bộc Dương Ứng Khế có bị thương gì không nhưng lại bị sợi xích sắt giật lại, căn bản không thể rời khỏi giường.

–  Đã vài tuổi còn khóc thành như vậy, kỳ cục. – Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh lùng nói một câu.

–  Nó còn chưa đến bốn tuổi, sao ngươi có thể thô bạo với nó như vậy!

Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nghe thấy những câu lên án của Tạ Đông Quân đối với mình, y liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

–  Ngươi vừa mới đổ dược đi phải không? Ta nói người nấu một chén khác rồi.

–  Không uống! – Tạ Đông Quân quay đầu đi không thèm nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Khi liếc nhìn chén thuốc kia, hắn vung tay, chén thuốc trên tay Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức bị nghiêng, cả chén nước nóng đổ lên người Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  A…. – thấy chén thuốc nóng bỏng tay đổ cả lên người Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân vốn cảm thấy có lỗi nhưng lập tức giả bộ “ngươi không xứng đáng”.

Bộc Dương Tuyên Cầu làm như không có cảm giác với nước thuốc nóng bỏng kia, ngược lại, y nhìn chén thuốc rỗng không, cảm thấy tức giận vì chuyện Tạ Đông Quân không chịu uống thuốc.

–  Ngươi đổ nhiều lần cũng vô dụng, ta sẽ gọi người sắc thêm.

–  Không cần làm phiền! Nếu ngươi muốn coi ta như phạm nhân, cầm tủ ở chỗ này thì cần gì phải cấp thuốc bổ cho một phạm nhân chứ?! – Tạ Đông Quân lạnh giọng nói lời châm chọc. Nói xong, hắn bắt đầu ho khan kịch liệt khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu chặt mày, ánh mắt toát ra lo lắng.

–  Ta sẽ cho người nấu một chén khác lên, đến lúc đó ngươi không uống thì ta cho người đổ vào.

Bởi vì bên ngoài Hồ công công đã nhỏ giọng thúc giục nên Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên quay lại cảnh cáo Tạ Đông Quân.

Thấy Tạ Đông Quân không thèm để ý tới mình, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ đành thở dài một tiếng rồi đi ra, thuận tay khép cửa lại.

–  Đi thôi.

–  Dạ!

–  Lần này là ai? – Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi rất không kiên nhẫn. Sau khi y trở về mọi chuyện bắt đầu không yên, mỗi ngày sẽ có vài đại thần đến kháng nghị.

–  Hộ bộ thượng thư dẫn theo nhiều đại nhân cùng đến, đang ở ngự thư phòng chờ. – Hồ công công nhỏ giọng nói.

Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu trở về liền hạ chiếu thư, đem toàn bộ những phi tử cho tới lúc này chưa hoài long thai phân phát, một là đuổi về nhà mẹ để, nếu không trở về thì đưa tất cả lên múi làm ni cô.

Những quý phi đã sinh hạ đứa nhỏ thì vẫn có thể ở lại trong hậu cung nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt đối sẽ không lập hậu. Nói cách khác, cho dù con bọn họ trong tương lai có lên làm hoàng đế thì những quý phi kia cũng không bao giờ trở thành hoàng thái hậu.

Chiếu lệnh này dĩ nhiên khiến cho mọi người nhao nhao lên, các đại thân có người thân làm quý phi phản ứng thêm kich liệt. Đã có vài ngài đại thần đức cao vọng trọng tới kháng nghị với Bộc Dương Tuyên Cầu, nhưng tất cả đều bị Bộc Dương Tuyên Cầu bức trở về.

–  Nghe nói Tạ thị nhân vẫn không chịu uống thuốc…?

Hồ công công cẩn thận hỏi, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lại trầm thêm vài phần, trong đó nén không nổi sự cô đơn.

–  Hắn đang oán trẫm không chịu để hắn rời đi.

–  Hoàng thượng vì Tạ thị nhân làm nhiều việc như vậy, không cho ngài ấy biết có được không? Nói thế, Tạ thị nhân cũng sẽ không còn oán hoàng thượng nữa?

Bộc Dương Tuyên Cầu lắc đầu:

–  Đây là việc ta sớm phải làm. Nếu không phải ta trì hoãn lâu như vậy thì sự tình cũng sẽ không biến thành tình trạng như ngày hôm nay.

–  Nhưng mà, nếu hoàng thượng ngay từ đầu đem các phi tử đuổi đi, tất nhiên cũng sẽ không có Ứng Khế điện hạ. Nói vậy, hoàng thượng cùng Tạ thị nhân không biết lại gặp phải những khó khăn gì khác…

–  Nó thế cũng đúng… – Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ rồi không khỏi cười khổ một tiếng.

–  Cả đời này, sai lầm lớn nhất của trẫm là sinh trong gia đình đế vương… Mà điều hạnh phúc, tốt đẹp nhất  chính là trẫm vì thế mà được gặp hắn….

Bởi vì gặp được Tạ Đông Quân mà một Bộc Dương Tuyên Cầu đã được lột xác. Muốn nói Tạ Đông Quân cứu y ra từ bóng tối cũng không đủ, Bộc Dương Tuyên Cầu thực lòng nghĩ như vậy.

Đúng là Tạ Đông Quân đối với y quá quan trọng. Đúng vì như vậy nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới không dễ dàng buông tay. Bởi không còn cách nào khác nên mới dùng thủ đoạn cứng rắn cột hắn vào bên người.

–  Thế nên trẫm không cần nói cho hắn biết, rốt cuột trẫm đã vì hắn làm những gì. Hắn chỉ cần biết, hắn có thể an tâm ở lại chỗ này là được rồi.

Nói xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi về phía ngự thư phòng còn Hồ công công đứng ngoài cửa chờ đợi.

–  Thật sự là hâm mộ… Hoàng thượng và Tạ thị nhân…

Hồ công công nhớ lại, năm đó khi lão nhận lệnh tiên hoàng đem Tạ Đông Quân rời khỏi hoàng cung thì Tạ Đông Quân rõ ràng vạn phần không muốn, liên tục quay đầu lại nhìn nhưng vẫn vì muốn tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu mà rời khỏi ngài, đến một hơi thâm sơn hoang vắng.

Hai người họ, tuy đều vì đối phương mà suy tính nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc tổn thương lẫn nhau… Nên sao nói vậy, đây chính là tình yêu!

Khuôn mặt già nua của Hồ công công hé ra nụ cười tươi rói, hoàn toàn không ý thức được bộ dáng của lão khiến đám thị vệ đứng bên cạnh khiếp hãi.

Sau khi cười một trận, Hồ công công mới nhớ tới một việc.

–  A, đã quên nói hoàng thượng nên thay bộ y phục bị ướt nước thuốc đó ra rồi….
Bình Luận (0)
Comment