Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 20.2

Sau khi chải tóc xong, thời gian cũng không còn nhiều, tiệc tối cũng đã chuẩn bị bắt đầu. Tuy nói là tiệc tối nhưng muốn ôm tâm tình thoải mái mà tham gia thì chỉ là giả mà thôi. Đối với Bộc Dương Ứng Khế, hắn chỉ là một diễn viên, chủ yếu là diễn cho hết nhiệm vụ của mình trong đêm nay.

–  Tốt lắm, Thiền nhi đang bên ngoài chờ ngươi. Mau đi đi, lễ mừng sinh nhật không thể chậm trễ được. – Tạ Đông Quân vỗ vỗ lưng Bộc Dương Ứng Khế, thúc giục hắn mau đi đi.

Bộc Dương Ứng Khế bị đẩy lên trước vài bước, quay đầu lại nhìn Tạ Đông Quân.

Tạ Đông Quân đứng đó, mỉm cười nhìn hắn, hoàn toàn không có ý đi cùng. Trong lòng Bộc Dương Ứng Khế tự hiểu được, Tạ Đông Quân không thể tham gia những tiệc tối thế này.

Đây là sự kiện quan trọng, ngoại trừ nhân sĩ quan trọng với quốc gia, thì những nhóm quan to quyền thế của Đại Hạo đều sẽ xuất hiện tại bữa tiệc này… Nếu Tạ Đông Quân xuất hiện ở đó thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người không chấp nhận. Tuy sự tồn tại của Tạ Đông Quân đã là chuyện không thể chối cãi nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều chấp nhận người bầu bạn với hoàng đế của bọn họ lại là một nam nhân, thậm chí đó còn là một thị nhân, quang minh chính đại đi bên cạnh hoàng thượng…

Thế nên, đối với những đứa nhỏ như bọn hắn mà nói thì Tạ Đông Quân đã trở thành một người thân không thể thiếu; song vào một vài thời điểm, Tạ Đông Quân vẫn không thể đứng cùng một chỗ với bọn hắn. Đây vẫn luôn là điều khiến bọn hắn không thể chấp nhận.

–  Tiểu cha… – dù sao vẫn là một đứa nhỏ, Bộc Dương Ứng Khế lộ ra diễn cảm khó xử.

Dù gì cũng là ngày sinh nhật của mình nên hắn vẫn luôn hy vọng Tạ Đông Quân có thể tham gia; bởi vì Tạ Đông Quân đối với hắn mà nói có ý nghĩa hoàn toàn khác với những đứa nhỏ khác.

–  Thực xin lỗi, trong … trong ngày quan trọng này ta lại không thể tham gia… – Tạ Đông Quân vô cùng áy náy, cười cười nói.

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, đó cũng không phải lỗi của Tạ Đông Quân.

–  Có vài điều ta muốn nói với con. Con đã trưởng thành, phải tỏ vẻ mình có thể gánh vác mọi trách nhiệm! Vì con vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn không để người khác phải lo lắng, cho nên ta và phụ hoàng con thường đem một vài việc giao cho con. Nhưng ta tin tưởng, cho dù có là chuyện gì thì con đều có thể làm rất tốt; cho dù một ngày nào đó ta và phụ hoàng con không còn ở bên cạnh thì con vẫn có thể làm tốt mọi chuyện…. Phụ hoàng con đã nói, dù hiện tại có để cho con tiếp vị thì con cũng đảm nhiệm được thật tốt!

Bộc Dương Ứng Khế thực khó có thể tưởng tượng Bộc Dương Tuyên Cầu vốn luôn nghiêm khắc đối với mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng không thể phủ nhận là khi nghe những lời này khiến hắn rất vui vẻ.

Gần đây đúng là Bộc Dương Tuyên Cầu dần dần để cho hắn giúp chia sẻ việc xem xét các tấu chương. Mỗi khi lâm triều cũng thường để cho hắn ngồi bên nghe, có khi còn hỏi ý kiến của hắn…

–  Khế nhi của ta đã trưởng thành, thấy con lớn dần, ta cũng thực kiêu hãnh. – Tạ Đông Quân cười thật tươi, có lẫn cả sự hãnh diện. Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu bắt gặp nụ cười ngập tràn đắc ý của Tạ Đông Quân thì bất giác cũng mỉm cười.



Tiệc tối tổ chức vô cùng náo nhiệt. Khó có dịp nào mà các hoàng tử, công chúa đều tham dự, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi theo thứ vị của mình. Người nhà Bộc Dương đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy chói mắt nhất, nó khiến người ta không khỏi hoài nghi thực ra huyết mạch nhà Bộc Dương mạnh tới cỡ nào.

Bộc Dương Ứng Khế ngồi bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu, nhận hết mọi lời chúc tụng. Tuy rượu cứ mời một vòng rồi lại hết một vòng nhưng Bộc Dương Ứng Khế không để lộ ra biểu hiện bị say, ngược lại giữ nguyên bộ dáng bình lặng có một không hai.

Xa xa có thể thấy Bộc Dương Ứng Huyền và Bộc Dương Ứng Phượng đang ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có một đứa nhỏ người sắc mục, không biết là chơi cái gì. Nhưng nói chơi đùa thì chính xác chỉ có Bộc Dương Ứng Phượng và đứa nhỏ kia chơi mà thôi, còn Bộc Dương Ứng Huyền thì chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ.

–  A ~~~ hài tử của hoàng thượng ai ai cũng đều xinh đẹp! Thật muốn chọn một vị làm hoàng phi của con ta! – hiển nhiên đó là phụ thân của đứa nhỏ kia, một người sắc mục với chòm râu xồm xoàm tiến lên chúc mừng rồi nói với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tên sắc mục này nhìn đã có tuổi, nhưng bề ngoài được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn có vài phần trai trẻ. Cũng khó trách Bộc Dương Tuyên Cầu thấy gã xun xoe tới gần Tạ Đông Quân nên đặc biệt khó chịu.

–  Ha ha ~~~ Đâu có, đâu có. – Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, hiển nhiên cũng không bài trừ việc tính toán đến việc liên minh giữa hai nước.

–  Nếu có thể tìm một vị công chúa giống như người hồi chiều thì tốt rồi … Vị kia gọi là … Đông Quân đúng không nhỉ? Nếu lớn lên giống hắn thì chắc chắn sẽ rất đẹp ~~~

Người sắc mục vuốt râu cười ha hả, còn Bộc Dương Tuyên Cầu tuy miệng cười nhưng dưới ánh nhìn của Bộc Dương Ứng Khế thì y giống như muốn cầm cái chén trên tay ném một phát vào mặt người kia.

Buổi tối, Bộc Dương Ứng Khế lảo đảo đi về Vọng An điện, quả nhiên là hắn vẫn say. Sau khi được Thiền nhi giúp tắm rửa, thay y phục, hắn liền đi ngủ sớm. Nói thực, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác mình thực sự trưởng thành.

A, nhưng mà … Bộc Dương Ứng Khế nắm lấy viên ngọc bội đeo trên cổ, động tác thật nâng niu, cẩn trọng.

Trước khi tiệc tối diễn ra thì có một nghi thức cắt tóc. Vì Tạ Đông Quân nói mãi nên đã mời Tòng Dực – người năm đó làm thái phó cho Bộc Dương Ứng Khế về để cắt tóc cho hắn.

Sau khi nghi thức cắt tóc kết thúc thì Bộc Dương Tuyên Cầu liền giao cho hắn một miếng ngọc bội.

–  Đây là tiểu cha tặng cho ngươi. Hắn nói, hắn không thể tham gia lễ cắt tóc của ngươi cho nên muốn trẫm giao vật này cho ngươi.

Khối ngọc bội kia có màu xanh biếc, bên trong có một tia màu đỏ, thoạt nhìn rất đặc biệt. Khi tiếp xúc với da thì ngọc bội phát ra hơi ấm, như là một vật thể

sống vậy.

Bộc Dương Ứng Khế nắm lấy miếng ngọc mà ngủ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, an tường.

Sáng sớm, Bộc Dương Ứng Khế dậy hơi muộn, không giống với giờ giấc bình thường. Cũng vì thế mà hắn không phát hiện, phía sau Cách điện đang loạn thành một đống.

Chờ tới khi hắn tỉnh hẳn là lúc Thiền Nhi vội vội vàng vàng chạy vào đánh thức.

–  Điện hạ! Điện hạ, mau tỉnh lại! Hồ công công tới đây!

Bộc Dương Ứng Khế mơ màng mở mắt, vẫn chưa rõ tình hình trước mắt. Hắn đánh đề Thiền nhi giúp mình thay y phục sau đó mới đi ra đại sảnh nghênh đón Hồ công công không biết vì sao lại đột nhiên đến thăm.

Lúc đi ra, chỉ thấy Hồ công công một thân y phục nghiêm chỉnh, phía sau còn dẫn theo một đoàn thị vệ, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt. Hồ công công run rẩy mở một cuộn vải màu vàng ra, cố làm trong giọng mình rồi dõng dạc đọc to:

–  Thái tử điện hạ tiếp chỉ!

Bộc Dương Ứng Khế nhận ra thứ trên tay Hồ công công chính là chiếu thư do Bộc Dương Tuyên Cầu viết, vội quỳ xuống tiếp thánh chỉ.

–  Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:  Trong ngày hôm nay, trẫm thoái vị, lệnh cho thái tử Bộc Dương Ứng Khế tiếp đế vị quốc hoàng Đại Hạo. Khâm thử!

…. Thật là ngắn gọn, mạnh mẽ a!

Bộc Dương Ứng Khế lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng lặng lẽ phun trào cảm xúc.

Hồ công công thu hồi chiếu thư, giao cho Bộc Dương Ứng Khế, diễn cảm nghiêm túc trên mặt lão đã biến mất tăm.

–  Sáng nay, cung nữ đi gọi hoàng thượng dậy thì phát hiện hoàng thượng đã không có trong hoàng cung, chỉ còn chiếu thư này để trên giường. Tạ thị nhân cũng chẳng biết đã đi đâu…..

Bộc Dương Ứng Khế mở chiếu thư ra, chữ viết trên đó rõ ràng là bút tích của Bộc Dương Tuyên Cầu. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là ….

–  …. Bỏ trốn!

Đúng vậy, hai cái lão tuổi cộng lại cũng đã hơn 70 thế mà còn làm cái việc bỏ trốn này, thật sự khiến người ta muốn cười cũng không nổi a…..

Nói vậy, tối hôm qua những lời Tạ Đông Quân nói với hắn không phải là cảm xúc nhất thời, giờ nghĩ lại thì thấy đúng là có tính toán nha!

–  Điện hạ…. – Thiền nhi sợ hãi kêu to, hình như vẫn chưa rõ tình huống lúc này.

Kỳ thực không chỉ có Thiền nhi mà mọi người đều chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Chỉ là, hiện tại các đại thân đang tập trung ở điện chờ hoàng thượng lâm triều…

Bộc Dương Ứng Khế cúi đầu, tự hỏi vài giây rồi mới dứt khoát, kiên quyết ngẩng đầu lên.

….

Trong đại điện, văn võ bá quan đều y phục chỉnh tề đứng đó, vốn hiện trường yên tĩnh không tiếng động thì lúc này đã có vài tiếng xôn xao.

–  Rốt cuộc là có chuyện gì rồi? Sao hoàng thượng còn chưa xuất hiện?

–  Nhưng mà… đã qua một canh giờ rồi….

Sở dĩ, trong quá khứ Bộc Dương Tuyên Cầu chưa bao giờ chậm trễ việc lâm triều nên mọi người càng chờ càng hoảng hốt. Có người còn bắt đầu suy nghĩ liệu có nên cho người đi tìm hiểu một chút hay không.

Đúng lúc này, Bộc Dương Ứng Khế xuất hiện.

Hắn một thân long bào màu vàng rực rỡ, đầu đội vương miện, quần áo lâm triều lấy từ Tĩnh Tâm điện nhưng không ngờ vừa vặn tới lạ thường; ngoại trừ những chi tiết trang trí bên ngoài có khác thì có thể xem đây là việc đã sớm được dự tính.

Thấy Bộc Dương Ứng Khế khoác long bào xuất hiện, văn võ bá quan trong triều đều sững sờ đứng chết chân tại chỗ, không nói được một lời.

Bộc Dương Ứng Khế bình thản ngồi xuống long ỷ. Hắn mới chỉ có 16 tuổi mà ngồi ở long ỷ to như vậy vẫn có chút không hài hòa nhưng khí thế của hắn đã không hề thua Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Ứng Khế nhìn quanh một lượt khắp điện, sau đó lệnh cho Hồ công công đọc lại chiếu thư của Bộc Dương Tuyên Cầu một lần nữa trước mặt văn võ bá quan.

Sau khi đọc xong thánh chỉ, bên dưới vẫn một mảnh im ắng, cứ như không thể giải thích nổi đã có chuyện gì xảy ra. Một giây, hai giây, rồi ba giây….

Người lấy lại tinh thần đầu tiên chính là Thường thượng thư, lão vung trường bào lên, quỳ gối xuống đất. Kế đó là hơn trăm vị đại thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô:

–  Tham kiến hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Bộc Dương Ứng Khế vung tay lên, khí thế của một hoàng đế tỏa ra xung quanh, trong nháy mắt mọi người lại có ảo giác nhìn thấy một Bộc Dương Tuyên Cầu thứ hai.

–  Các khanh bình thân!

Nhìn tất cả đại thân dưới điện đều chấp nhận hắn là tân hoàng nhưng Bộc Dương Ứng Khế vẫn không có cảm giác gì; thậm chí hắn còn không có mấy thứ cảm xúc vui vẻ hay khẩn trương vì được làm hoàng đế. Lúc này, trong lòng hắn chỉ tràn đầy suy nghĩ, không biết Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đã chạy tới ngọn núi nào du ngoạn rồi?!

A, tiểu cha! Đi ra ngoài chơi vẫn nên nhớ là phải sớm trở về đó, nếu không chúng ta sẽ rất nhớ người!

Nếu phát hiện không thấy người đâu, đứa nhỏ Phượng kia nhất định sẽ khóc rống mấy ngày cho xem!
Bình Luận (0)
Comment