Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Chương 2

Đường phố Trường An, người đến người đi. Rao hàng đấy, đi lướt qua đấy, dạo phố đấy, nam đấy, nữ đấy, lão đấy, thiếu đấy… Quả là một cảnh tượng phồn hoa.

Nhưng mà tại trước cửa một tòa tửu lâu trang trí khí phái, một người vô cùng bẩn, thảm hại không thể tả, ăn mặc quái dị ngồi chồm hổm ở cửa ra vào xin xỏ. Người này không phải là Ngải Phong sao?

Khuôn mặt tinh xảo kia nay lại vừa bẩn vừa đen, đôi mắt hoa đào kia miễn cưỡng chỉ có thể phân biệt ra được hai con ngươi đen bóng. Thân thể gầy yếu co quắp ở trong góc.

Ngải Phong tới đây đã vài ngày rồi. Bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng không có cái sở trường gì. Tại năm 2032 Ngải Phong là một trạch nam*, cho nên rất nhiều chuyện cũng không biết làm.

[*Trạch nam: tức là mấy anh trai khác người, sống không hòa nhập người khác, thậm chí tách biệt xã hội (gần như trẻ tự kỉ). Mấy anh này ngoài sở thích của mình như xem phim, đọc sách, ôm máy tính, ru rú trong nhà… thì chẳng làm gì nữa.]

Hiện tại đi tới cái triều đại mà trong lịch sử còn không có. Cũng không biết là đang ở cái hành tinh nào của vũ trụ nào bên trên cái địa phương nào. Ngải Phong thấy cái này cũng không quan trọng, bởi vì hắn còn chưa chết cũng đã rất may mắn rồi.

Có điều Ngải Phong phải sinh tồn như thế nào đây. Cái gì cũng không biết, hơn nữa lại ăn mặc quái dị, ngôn ngữ vẫn là cố lắm cũng thông hiểu thôi. Không ai thu nhận giúp đỡ hắn, Ngải Phong liên tục mấy ngày cũng không có cơm ăn, không có chỗ ở.

Ngay tại thời điểm Ngải Phong muốn chết đói, một đứa bé không cẩn thận làm rớt bánh bao, vừa khéo rớt xuống trước mặt hắn. Ngải Phong rơi lệ đầy mặt nhặt bánh bao lên, một ngụm liền nuốt xuống. Sau đó xúc động nhìn tiểu hài tử kia, nói: “Ngươi nhất định là Thiên Sứ, là Thượng Đế phái ngươi tới cứu ta a.” Nói xong phóng cho tiểu hài tử kia một cái mỉm cười tự nhận là rất chiêu bài.

Mỗ tiểu hài tử sắc mặt trắng nhợt khóc lớn: “Mẹ, cái tên khất cái kia đoạt bánh bao của con, còn cười vô cùng buồn nôn với con nữa.”

Khóe miệng Ngải Phong co rút: “Này khất cái, cười vô cùng buồn nôn kia không phải ta chứ… Thân.”

Mỗ tiểu hài tử rất chân thành gật gật đầu. Ngải Phong hóa đá.

Thế là…

Mỗ Phong đột nhiên nhớ tới trước kia hình như thấy trên mạng nghề khất cái rất có lời, vì vậy liền khởi đầu đoạn sự nghiệp kia. Ngải Phong dù đần cũng biết rõ người ăn cơm ở cái địa phương trang trí xinh đẹp này đều có tiền. Cho nên hiện tại hắn xin xỏ ngay tại cửa ra vào một tửu lâu sang trọng gọi là Hồng Hạc lâu.

Bất quá ở cổ đại làm khất cái không dễ dàng a! Bây giờ lại bị khi dễ rồi. Mấy tiểu hài tử cầm hòn đá nhỏ hướng trên người Ngải Phong mà ném, hắn đáng thương bởi vì không có ăn cơm nên không có khí lực, chỉ có thể co quắp ở chỗ đó.

Đám con nít một bên ném đá, một bên vừa hát: “Tiểu khất cái, vô cùng bẩn, không ai muốn, không….”

Tại lầu hai Hồng Hạc lâu, vị trí gần cửa sổ có ba nam nhân ngồi, chính là ba mỹ nam. Mỹ nam bên trái vẻ mặt băng lãnh, như một tòa băng sơn, vẻ tuyệt mỹ trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Hắn đang nhìn về phía Ngải Phong ngoài cửa sổ.

Mỹ nam bên phải đầy hứng thú nhìn băng sơn mỹ nam, diện mạo anh tuấn mang theo biểu lộ bất cần đời.

Mỹ nam ở giữa tự cố tự đích* uống rượu, dung mạo âm nhu** song không mất tính cương nghị của nam nhân.

[*tự cố tự đích: tự chiếu cố bản thân theo mục đích của mình

**âm nhu: nói là dung mạo ôn nhu như nữ tử í]

Bọn họ theo thứ tự là đương triều Tứ Vương gia — Vu Dập. Đương thời giang hồ đệ nhất cao thủ — Dạ Lam. Còn có đương triều Tể tướng trẻ tuổi nhất — Âu Dương Diệu.

Tòa Hồng Hạc lâu này chính là tài sản của Tứ Vương gia, lão bản Hồng Hạc lâu thấy Vu Dập vẫn nhìn Ngải Phong ở bên ngoài, liền cho rằng Vu Dập là bất mãn việc Ngải Phong ăn xin ở trước cửa tửu lâu của mình.

Phải biết rằng Vu Dập chính là Vương gia quyền cao chức trọng, cũng là lão đại sau màn của Hồng Hạc lâu này a! Là nhân vật không thể đắc tội. Đại bộ phận sinh ý trong thành Trường An đều là thuộc về y đấy.

Lão bản Hồng Hạc lâu nghĩ chủ tử của mình bất mãn đối với Ngải Phong (đây là hắn tự nhận Vu Dập bất mãn), sợ chủ tử sa thải lão. Thời kỳ này tìm một cái công việc nhẹ nhõm, tiền lương không tồi chính là việc khó khăn a!

Vì thế lão bạo dạn khẩn cấp gọi tiểu nhị trong tiệm lại để tống cổ Ngải Phong đi. Tiểu nhị hấp tấp chạy tới cửa thì chứng kiến một Ngải Phong vô cùng bẩn.

Tiểu nhị bưng mũi đi đến trước mặt Ngải Phong lớn tiếng nói: “Ở đâu ra tên khất cái thối này? Mau cút, đừng ở đây ảnh hưởng chúng ta làm ăn.”

Ngẩng đầu nhìn điếm tiểu nhị này, Ngải Phong bị những đứa bé kia dùng đá ném trên người xanh một miếng tím một khối, cái trán cũng bị đập phá một cái lỗ hổng nhỏ, máu vẫn còn chảy, bộ dáng rất chi là thảm.

Ngải Phong nhìn tiểu nhị, nói: “Tiểu nhị ca, ta đã vài ngày không có ăn cơm rồi, xin ngươi thương xót, cho ta ăn chút gì a! Ăn no rồi lập tức đi ngay.”

Tiểu nhị cả giận nói: “Mau cút, khất cái thúi này! Đi, đi mau.”

Vừa nói vừa đạp Ngải Phong mấy cước. Ngải Phong vốn đã đói không có khí lực rồi, lại bị một đám tiểu hài tử hành hạ nữa, hiện tại còn bị tiểu nhị đạp mấy cước, rốt cục không kiên trì nổi, nặng nề té nằm trên mặt đất.

Tiểu nhị thấy Ngải Phong không chỉ chưa chạy đi, lại còn nằm ỳ trên mặt đất không đứng dậy thì nổi giận. Trở về kêu mấy người đại hán đến chỉnh Ngải Phong.

Ngải Phong quan sát mấy người đại hán kia, tiểu tâm can cũng run rẩy. Má ơi, mấy người kia cánh tay so với chân của mình còn muốn to hơn, tùy tiện một người đến thoáng một phát, mình phải đi gặp Thượng Đế luôn quá.

Vì vậy mỗ Phong rất không có khí phách nói: “Các vị hảo hán lộn ở đâu rồi á, tiểu đệ là đi ngang qua đây, thuận tiện nghỉ chân cái, một hồi đi liền.”

Mỗ đại hán ở trước mặt Ngải Phong thanh tú thử thử cơ bắp của mình.

Ngải Phong nuốt nước miếng một cái, lần mò vuốt mồ hôi lạnh trên trán nói: “Lập…  lập tức đi ngay.”

Nói xong ngay tại thời điểm dùng tốc độ y hệt hỏa tiễn chuẩn bị biến mất lại bị một đại hán xách lên như xách gà con.

Ngải Phong sợ hãi, “Đại ca, ta… ta sợ độ cao lắm, không treo như vậy được.”

Sau đó chính là — A! — tiếng kêu thảm thiết của Ngải Phong, Ngải Phong bi kịch bị hảo hán ca ném ra ngoài, hình thành một đạo vòng cung hoàn mỹ.

Hết chương 2.
Bình Luận (0)
Comment