Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Chương 22

‘Hồi Mộng lâu’ trước mắt trang trí hoa lệ, người đến người đi, ca thanh vấn vít, ân ân diễm diễm ba tầng cao lầu. Ngải Phong ngây ngẩn cả người: “Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?”

Hồi Mộng lâu ở thành Trường An chính là thanh lâu tiếng tăm lừng lẫy, quan lại quyền quý, hoàng thân quốc thích, phú giáp một phương có quyền có thế có tiền đều thích tới đây tầm hoan tác nhạc. Tới nơi này đã được một khoảng thời gian, Ngải Phong đương nhiên biết rõ Hồi Mộng lâu là làm gì, hắn không rõ Âu Dương Diệu mang mình tới nơi này làm gì, sẽ không phải là đến tìm mỹ nam chứ?

Âu Dương Diệu nhìn Ngải Phong một mặt cười xấu xa: “Tới đây đương nhiên là tới phóng túng, tới hưởng thụ, bằng không thì ngươi cho là tới làm gì. Đi thôi, chúng ta đi vào, đừng ngốc lăng tại đấy.

“Yêu! Đây không phải là Âu Dương công tử sao? Ngài đúng là lâu lắm rồi cũng không có tới, Thanh Vân nhà chúng ta vẫn luôn nhớ thương ngươi này?” Một người nam nhân quần áo diễm lệ, cách ăn mặc vô cùng là yêu mị đón lên.

“Lâu chủ vẫn là mị lực bắn ra bốn phía như vậy, câu dẫn hồn phách người a!” Âu Dương Diệu cười đáp lại nói.

“Ha ha, miệng lưỡi Âu Dương công tử vẫn là ngọt như vậy, trách không được Thanh Vân nhà chúng ta bị ngài dỗ tới ngoan ngoãn, suốt ngày nhớ thương ngài.” Lâu chủ Hồi Mộng lâu Mộng Ảnh cười cười run loạn hoa rơi. Xinh đẹp ngàn vạn.

Nghiêng mắt nhìn đến Ngải Phong vẻ mặt phiền muộn đi theo sau lưng Âu Dương Diệu, trong mắt tinh quang lóe lên, vị công tử này tướng mạo cùng tư thái, chậc chậc, thật sự là cực phẩm mà! Tuyệt không thua kém Vô Song a! Nếu hắn có thể tới Hồi Mộng lâu chúng ta làm hồng bài, ta nhất định có thể đổi đời luôn! Xem ra hẳn là lam nhan tri kỉ của Âu Dương rồi! Âu Dương công tử này thật đúng là tinh mắt! Ngoài miệng lại nói: “Vị công tử này nhìn không quen mặt, trước đây chưa từng tới Hồi Mộng lâu chúng ta a! Công tử xưng hô như thế nào?”

Âu Dương Diệu thấy trong mắt Mộng Ảnh tỏa sáng nhìn Ngải Phong, nội tâm có chỗ không khoái, ngăn tại trước người Ngải Phong, trên mang theo mặt mỉm cười đạm đạm, rất ưu nhã thay Ngải Phong trả lời: “Hắn gọi Ngải Phong, là bằng hữu ta, hôm nay là lần đầu tiên tới, ngươi phải hảo hảo chiêu đãi hắn a!”

“Đương nhiên, đó là đương nhiên, nếu là bằng hữu của Âu Dương công tử, Mộng Ảnh hiển nhiên phải hảo hảo chiêu đãi.” Vũ mị hướng Ngải Phong quăng cái mị nhãn.

Ngải Phong nhìn giật mình một cái, da gà rơi đầy đất.

“Âu Dương công tử, Ngải công tử các ngươi mời đi bao sương lầu hai, Âu Dương công tử đợi tí nữa muốn gọi Thanh Vân tới phục vụ chứ?” Mộng ảnh ưu nhã xoay người, dẫn Âu Dương Diệu cùng Ngải Phong đến một gian phòng trang trí thanh nhã trên lầu hai.

“Không cần, ngươi gọi người đưa chút ít rượu và thức ăn đến là được rồi, hôm nay ta muốn cùng với Ngải công tử chè chén một phen, không muốn có người quấy rầy.” Mỉm cười trả lời Mộng Ảnh.

Ngải Phong yên lặng đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt không ngừng quét khắp Hồi Mộng lâu, chậc chậc, sinh ý thật đúng là tốt! Nhiều người như vậy, một ngày thu không ít đi! Nếu cho hắn biết lâu chủ Hồi Mộng lâu muốn bắt hắn làm hồng bài, đoán chừng hắn một giây sau liền muốn biến mất a! Hơn nữa về sau cũng không tới nơi này nữa!

Đường nhìn quét đến trên người Âu Dương Diệu, Ngải Phong mặt đáng tiếc lắc lắc đầu, xem ra thằng này chắc thường xuyên đến đây rồi! Lớn lên cũng là một bộ dáng công tử phiên phiên, văn nhã, thực nhìn không ra, nguyên lai cũng là sắc lang, còn Thanh Vân gì gì đó, ai! Thật là lãng phí mất một trương hoà nhã rồi. [ngạch, ở đây có 3 thằng đập chai thì 3 thằng đều bay zô đây hết Phong ạ! Tức là chuyện thường ở huyện cưng ơi, chỉ có thằng Dập nhà cưng là zô nghe đờn rồi bay đi không thèm liếc nhìn ng ta lấy một cái a~, rốt cuộc là hắn yếu sinh lý đúng hông? Nói nhỏ chuỵ nghe, chuỵ hổng nói ai đâu?]

“Đến rồi, Âu Dương công tử, Ngải công tử, các ngươi ở chỗ này chè chén một phen đi, ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, sẽ không quấy rầy nhị vị nữa.” Trên mặt càng vũ mị hơn, cười tủm tỉm nhìn Ngải Phong, vẻ mặt ta biết hết rồi, ngươi không cần giả bộ nữa, các ngươi muốn thế giới hai người chứ gì. Ta hiểu mà.

Âu Dương Diệu mỉm cười gật đầu ra hiệu, Mộng Ảnh mắt lại nhìn Ngải Phong lần nữa, cười ý vị thâm trường, quay người xuống lầu.

Ngải Phong sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Bộ ta có chỗ nào không đúng sao? Hắn làm gì mà dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn ta, còn cười làm người ta sởn tóc gáy như vậy.”

Âu Dương Diệu khóe miệng nhếch lên một tia đường cong, một mạt cười xấu xa xuất hiện trên mặt: “Chẳng lẽ ngươi không biết mình có bao nhiêu mị lực ư?”

Ngải Phong vẻ mặt đắc ý: “Hắc hắc, ngươi thật tinh mắt a, biết ca mị lực vô cùng lớn nữa!”

Âu Dương Diệu tiếp cận Ngải Phong, khơi mào cằm Ngải Phong cười xấu xa: “Đúng vậy a! Phong của ta mị lực là vô cùng lớn! Thật muốn một ngụm nuốt gọn ngươi a!” Nói xong còn dùng đầu lưỡi liếm liếm bờ môi. [(¯﹃¯)]

Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến, đẩy Âu Dương Diệu ra: “Anh hai, mùa xuân qua đã lâu rồi, muốn phát xuân đi tìm cái kia Thanh Vân gì gì đấy, ta cũng không hứng thú.” Nói xong vẻ mặt phiền muộn ngồi vào trên ghế.

Âu Dương Diệu cười ngồi vào bên người Ngải Phong: “Yêu! Phong ngươi là ghen tị, yên tâm ta như thế nào sẽ thả mất Phong mê người như vậy đi tìm Thanh Vân chứ?” Vẫn còn bên tai Ngải Phong thổi khí.

Ngải Phong tâm tình vốn đã phiền muộn, hiện tại càng là có chút nổi giận: “Âu Dương Diệu, ngươi làm gì đó? Không phải nói bồi ta uống rượu giải sầu sao? Ngươi phát xuân cái gì vậy?”

Âu Dương Diệu tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Ta còn không phải thấy Phong ngươi mặt mũi đều viết đầy phiền muộn, mới muốn nói chút ít lời nói chuyển dịch không khí một phát sao?”

Cốc cốc cốc —

“Âu Dương công tử, rượu và thức ăn ngài yêu cầu đưa tới.” Tiểu nhị ngoài cửa cung kính hỏi.

“Ân, vào đi!” Âu Dương Diệu hướng ngoài cửa phân phó.

“Vâng.” Đẩy cửa ra, bưng khay đi đến bên cạnh bàn, thận trọng bày kỹ rượu và thức ăn, cung kính lui ra khỏi phòng, đóng cửa thật kỹ.

Âu Dương Diệu cầm lấy bầu rượu cấp mình cùng Ngải Phong rót đầy: “Tới, Phong, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, hôm nay các ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nói cho ta nghe một chút coi.”

Ngải Phong tiếp nhận chén rượu một ngụm uống hết, sặc thẳng ho khan. Âu Dương Diệu một bên giúp Ngải Phong thuận khí, một bên đưa qua nước trà trên bàn cấp Ngải Phong: “Không biết uống rượu thì uống chậm chút, cũng không ai giành với ngươi.”

Tiếp nhận nước trà uống mạnh mấy ngụm, Ngải Phong rốt cục thở dốc một hơi: “Ta cũng không biết rượu này mạnh như vậy a! Khục khục, cay chết ta.”

Âu Dương Diệu nhìn Ngải Phong bị sặc mặt đỏ bừng, trên mặt hiện lên nụ cười vẻ cưng chìu.

Sau đó hai người ngươi một ly, ta một ly mà bắt đầu uống, Ngải Phong cũng đem chuyện ngày hôm nay nói cho Âu Dương Diệu.

Hết chương 22.
Bình Luận (0)
Comment