Sáng sớm Ngải Phong tỉnh lại giữa một trận mùi thơm đồ ăn. Ngải Phong thò tay lau đi nước bọt trên khóe miệng, bụng xì xào kêu. Ánh mắt bắt đầu vùng lên sục sạo trong miếu đổ nát.
Đột nhiên trong mắt Ngải Phong tinh quang chợt lóe, hắc hắc — phát hiện mục tiêu rồi. Trên bàn thờ miếu hoang rõ ràng bày ra đồ ăn phong phú, Ngải Phong hai mắt tỏa sáng, đồng dạng lang đói chụp mồi mà nhào tới, bắt đầu cắn lên khối lớn mà ăn.
Ngải Phong vừa ăn vừa cảm thán: “Ăn ngon, ăn quá ngon rồi, đã lâu không có ăn ngon như vậy rồi, hôm nay là ngày mấy a! Cư nhiên có người tiến thần, bất quá tiện nghi ta rồi, cho dù là ai ta cũng cám ơn ngươi nha, cũng cám ơn cả nhà ngươi luôn. Hì hì.”
Nghe thấy Ngải Phong ở bên trong tru lên, Vu Dập trốn ở ngoài cửa rất có cảm giác bị sấm dội. Vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng thầm nghĩ: “Tiến thần, ngươi cũng nghĩ ra được, chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay là tiết thanh minh sao? [*] Ai có bệnh mới tiến thần hôm nay. Còn có ngươi không sợ có độc sao, một điểm cảnh giác cũng không có. Thần kinh này có đủ thô [**] đấy.”
[*Ý anh Dập là tiết thanh minh người ta đi tảo mộ, đạp thanh,… không ai cúng ở MIẾU HOANG a, với lại theo phong tục ngày tiết thanh minh không đụng đến khói lửa, chỉ dùng các thức ăn nguội ngày hôm trước nên cũng chả có ai đi nấu cho bạn Phong ăn cả (trừ anh Dập ^^)
**thô: cẩu thả, qua loa, lơ đễnh, không chu đáo…]
Bất quá nhìn bộ dạng Ngải Phong ăn như hổ đói, khóe miệng Vu Dập nhếch lên một tia đường cong khó mà phát giác, chỉ sợ hắn cũng không có chú ý mình nở nụ cười nữa.
Ngải Phong ăn uống no đủ thỏa mãn sờ lên bụng đánh một cái ợ nói: “Đây mới là người ăn chứ, thực hi vọng mỗi ngày có người đến tiến thần.”
Dùng tay áo dính đầy dầu mỡ xoa xoa miệng. Ngải Phong chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, là ăn xin đó. Mang theo công cụ của mình, một cái chén bể. Bắt đầu công tác ngày hôm nay.
Ngải Phong muốn cố gắng kiếm tiền, muốn chính mình trở thành một kẻ có tiền. Lý tưởng này thật đúng là vĩ đại a! Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ qua ngươi muốn kiếm tới khi nào mới có thể biến thành kẻ có tiền hả! Chỉ sợ hoàng hoa thái cũng lương rồi a*. Lý tưởng này mà nói có chút xa vời.
[* Gái trinh cũng biến đàn bà =]]
Ngải Phong ở cửa trước dùng tro đem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình bôi đen, làm cho bộ dạng vô cùng bẩn, đem cổ và tay đều bôi đen làm dơ. Như vậy đi ra ngoài Ngải Phong mới yên tâm, bằng không sẽ bị người ta xem thành tên lừa đảo, ăn mày là phải có hình tượng ăn mày. Việc này Ngải Phong vẫn là biết rõ.
Ngải Phong thu thập xong liền xuất môn, hướng phố Trường An mà đi. Hôm nay Ngải Phong chuẩn bị tìm một chỗ ăn xin mới, không tiếp cận Hồng Hạc lâu xin ăn nữa. Ngải Phong cũng không muốn lại bị những hảo hán kia ném một lần nữa. Ngải Phong nào biết những hảo hán kia, điếm tiểu nhị, chưởng quầy đều bởi vì hắn đã bị khai trừ rồi.
Nếu như Ngải Phong biết nhất định há to mồm nói: “Không phải đâu, không có khả năng, ta không quen lão đại Hồng Hạc lâu đâu, hắn lại quan tâm ta như vậy, đánh chết ta cũng không tin!” (Không Thiệu: đánh không chết ngươi sẽ tin đúng không.)
Ngay khi Ngải Phong đi qua Hồng Hạc lâu, lúc chuẩn bị dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét thổi qua, một người ngăn cản hắn.
Ngải Phong nhìn người ngăn cản hắn là một nam nhân trung niên ăn vận chỉnh tề xinh đẹp, quan trọng nhất là nam nhân trung niên này là từ Hồng Hạc lâu đi ra đó. Tâm can tỳ phế* Ngải Phong đều run rẩy.
[*tâm: tim, can: gan, tỳ: lá lách, phế: phổi]
Ngải Phong tâm lí hoạt động: ‘Mình hôm nay cũng không nghĩ ăn xin tại Hồng Hạc lâu kia mà, hắn muốn làm gì? Không phải là bởi vì chuyện ngày hôm qua mà tìm đến tính sổ mình chứ. Không mang thù như vậy chứ — thân.’
Vì vậy Ngải Phong khẩn trương đối nam nhân trung niên kia nói: “Đại ca, ta chỉ là đi ngang qua thôi, không nghĩ ăn xin ở chỗ này kia mà.”
Nam nhân trung niên ngẩn người. Ngải Phong gặp nam nhân trung niên không nói gì càng khẩn trương: “Đại ca, không mang thù như vậy chứ, hôm nay muốn đánh chỗ nào, nói trước không đánh vào mặt nha, ta còn muốn dựa vào khuôn mặt kiếm ăn đấy.”
Nam nhân trung niên da mặt đều rút lên. Hắn thật không rõ chủ tử nhà mình tại sao muốn hắn cấp cho tên ăn mày này một cái công việc, này nha rõ ràng là không phải người bình thường a!
Nam nhân trung niên này là chưởng quỹ mới của Hồng Hạc lâu — Trương Thiên. Trương Thiên phục hồi tinh thần lại, thấy Ngải Phong dáng vẻ khẩn trương liền sáng tỏ, rằng Ngải Phong là hiểu lầm ý tứ của hắn liền giải thích nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã hiểu lầm rồi, ta không phải tới tìm ngươi phiền toái đâu. Ta trước tự giới thiệu một chút, ta là chưởng quầy của cái Hồng Hạc lâu này, ta gọi Trương Thiên.”
Ngải Phong nghi hoặc nhìn Trương Thiên, không biết hắn có ý tứ gì. Ngải Phong: “Trương chưởng quỹ ngươi có chuyện gì không?”
Trương Thiên mỉm cười nói: “Trong điếm chúng ta còn thiếu một gã tiểu nhị, không biết tiểu huynh đệ có nguyện ý làm hay không đây?”
Ngải Phong nhìn Trương Thiên từ trên xuống dưới, nhìn xem Thái Dương; ngờ vực nói: “Là tại phía đông a, hôm nay mình gặp cái vận gì a! Mới sáng sớm thì có một chầu bữa sáng mỹ vị, bây giờ còn có người cho mình công việc. Chẳng lẽ nữ thần may mắn bắt đầu chiếu cố ta, ông trời thực sự làm rớt nhân bánh [ngụ ý món ngon]rồi.”
Trương Thiên gặp Ngải Phong cả buổi cũng không có phản ứng, liền hỏi: “Tiểu huynh đệ, muốn thế nào nè, Hồng Hạc lâu chúng ta đãi ngộ công nhân cũng rất tốt, bao ăn bao ở,tiền lương mỗi tháng hai lượng năm[*].”
[*2 lượng rưỡi >>
gửi lời cảm ơn tới nàng ✿Shoorin Yumi✿ nga!]
Ngải Phong: “Nhưng mà ta cái gì cũng không biết nha.”
Trương Thiên tiếu dung khả cúc: “Không sao, chúng ta có đào tạo chuyên nghiệp đấy.”
Ngải Phong: “Công việc là phải làm những thứ gì? Ta không có kinh nghiệm đâu.”
Trương Thiên vẫn là vẻ mặt tươi cười: “Không sao, công việc rất đơn giản; chỉ cần tiếp đón chào hỏi khách khứa là được rồi, không cần có kinh nghiệm.”
Ngải Phong: “Mỗi tháng có ngày nghỉ hay không đấy, tăng ca có phí tăng ca hay không đấy.”
Trương Thiên khóe miệng co quắp: “Có, mỗi tháng tùy ngươi ưa thích ngày nào đó là ngày nghỉ cũng được, tăng ca đều cho tiền lương gấp đôi.”
Ngải Phong: “Ăn thức ăn thế nào, ở môi trường ưu mỹ hay không ưu mỹ, ta thưởng thức rất cao đó.”
Trương Thiên sắc mặt tái nhợt: “Ăn đều là đồ ăn đầu bếp Hồng Hạc lâu làm, ở chính là một người một phòng, vệ sinh sạch sẽ, bố trí thanh nhã.”
[Giống anh đi ở khách sạn miễn phí quá (=.=!)]
Ngải Phong gật gật đầu thoả mãn. Trương Thiên thấy Ngải Phong đã hài lòng rồi, cũng ám ám thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ hắn lại đưa ra một ít yêu cầu quái gở đến, mình có thể chống đỡ không được nữa. Ngay tại thời điểm Trương Thiên âm thầm nhả khí.
Ngải Phong: “Mù chữ cũng có thể?” (bởi vì Ngải Phong không biết chữ phồn thể nơi này, cho nên hẳn là kẻ mù chữ a.)
Trương Thiên trực tiếp co rút.
Không để ý đến Trương Thiên đang co rút, Ngải Phong lại thần du, nội tâm hoạt động: ‘Lão bản của nơi này chiêu công nhân phục vụ cư nhiên lại tốt như vậy, yêu cầu thấp như vậy, đãi ngộ còn tốt như vậy; sớm biết như vậy mình sẽ không hành nghề khất cái này.’ (Không Thiệu: “Thần a, đến đạo sét đánh chết này nha, đãi ngộ không tiền khoáng hậu* như vậy mà nói chỉ một mình ngươi đó.”)
[*không tiền khoáng hậu: trước không có, sau này cũng không có]
Trương Thiên sau khi hết co rút gặp Ngải Phong lại thần du, nhắc nhở: “Tiểu huynh đệ, thế nào, muốn tới Hồng Hạc lâu chúng ta làm chứ?”
Ngải Phong phục hồi tinh thần lại: “Ách, đến, đến, đãi ngộ tốt như vậy đương nhiên làm.”
Vì vậy Ngải Phong cùng Trương Thiên ước định tốt, sáng sớm ngày mai đến Hồng Hạc lâu báo danh. Ngải Phong đi về trước chuẩn bị chuẩn bị, kỳ thật Ngải Phong cũng không có gì hay để chuẩn bị đâu. Cứ như vậy Ngải Phong hưng phấn đi trở về.
Nhìn Ngải Phong biến mất trong đám người, Trương Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nghĩ thầm: ‘Tiểu khất cái này đến cùng bất đồng chỗ nào ta, ngoại trừ ngôn hành cử chỉ có chút quái dị, cũng không có gì đặc biệt; vì cái gì chủ tử nhà mình để ý hắn như vậy. Cấp cho hắn công việc còn không cho hắn phát giác là mình cố ý an bài; này vậy thì thôi, điều kỳ quái nhất chính là lại vô điều kiện đồng ý bất luận yêu cầu gì hắn đề ra; công việc tuỳ hắn vui vẻ, đãi ngộ rộng mở tuỳ hắn, trên đời cư nhiên có chuyện tốt như vậy, mình làm sao lại không gặp được chứ?
Ai! Thật không biết chủ tử là nghĩ như thế nào nữa, tìm một tên ăn mày đến trong điếm, còn là một tên ăn mày cái gì cũng không biết, ngạch, dường như đầu óc cũng có chút vấn đề a. Này miễn cưỡng có thể tiếp nhận đi, vì sao còn muốn cho hắn đãi ngộ tốt như vậy, đồng ý những đòi hỏi thái quá như vậy a!’ Trương Thiên là triệt để hết chỗ nói rồi. Xoay người trở lại Hồng Hạc lâu, hắn muốn đi về phía Vu Dập báo cáo tình huống.
Vu Dập vẫn luôn tại một gian sương phòng trên lầu hai Hồng Hạc lâu chú ý đến nhất cử nhất động của Ngải Phong. Thấy Ngải Phong vẻ mặt tươi cười rời đi, liền biết rõ hắn đồng ý. Hàn băng ngàn năm trên mặt cũng có một tia dấu hiệu hòa tan, lộ ra một mạt mỉm cười nhu hòa bên miệng.
Nghe xong Trương Thiên báo cáo, cùng với dự đoán của bản thân như nhau; Vu Dập thoả mãn gật đầu, đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy chủ tử nhà mình lúc ly khai trên mặt nhàn nhạt mỉm cười cùng nhu hòa trong mắt, Trương Thiên bất đắc dĩ cười khổ đến: “Xem ra chủ tử là muốn đổ trong tay tiểu khất cái kia rồi! Chính mình ở bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy đều chưa từng gặp qua biểu tình nào khác hiện ra trên mặt chủ tử, tiểu khất cái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Xem ra không đơn giản a! Về sau mình cần phải điểm hắn vừa vừa, bằng không thì không cẩn thận chén cơm của mình cũng không còn.” Nói xong cũng quay người xuống lầu, cần phải làm việc chứ.
Ngải Phong trong lòng vẫn còn có điểm lơ lửng, cảm giác không chân thực. Vận khí của mình như thế nào tốt như vậy ni? Liên tiếp nhặt hai cái nhân bánh.
Ngải Phong không biết còn có nhân bánh còn lớn hơn nữa đang chờ hắn đâu. Ngải Phong vừa đi vừa hì hì cười ngây ngô.
Mỗ tiểu hài tử: “Mẹ mau nhìn, cái tên ăn mày đoạt bánh bao của con vẫn còn còn cười vô cùng buồn nôn, một mực cười ngây dại đây này.”
Mỗ mẹ nhìn nhìn Ngải Phong: “Ai! Áp lực cuộc sống đúng là rất lớn, này không phải lại một người điên rồi.”
Sau đó mỗ mẹ rất chân thành đối với mỗ tiểu hài tử nói: “Hài tử, ngươi phải học tập thật giỏi biết không, bằng không thì về sau sẽ cùng hắn đấy.”
Mỗ tiểu hài tử hoảng sợ luôn: “Mẹ, ta không muốn làm tên ăn mày, cũng không muốn điên, ta nhất định sẽ hảo hảo học tập mà.”
Mỗ mẹ vui mừng nở nụ cười.
Nếu mà Ngải Phong nghe được đối thoại của hai mẹ con sẽ có cảm tưởng thế nào đây? Phỏng chừng hẳn là sẽ hộc máu a. Bản thân cũng bị người đem làm tài liệu giảng dạy phản diện rồi.
Ngải Phong một đường cười ngây ngô bỏ qua ánh mắt quái dị của người đi đường, cao hứng bừng bừng trở lại miếu hoang.
Kết quả là ——
Trong miếu đổ nát nào đó thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng cười gian bỉ ổi quái dị, nhiễu loạn đám chim chóc phụ cận miếu hoang ác hàn không ngừng.
Ngải Phong ngồi ở trên cỏ khô thỉnh thoảng cười ngây ngô.
10 phút trôi qua — Ngải Phong cười ngây ngô.
30 phút trôi qua — Ngải Phong cười ngây ngô,
Một giờ trôi qua — Ngải Phong còn đang cười ngây ngô.
N giờ trôi qua — mỗ Phong rốt cục không cười. Bởi vì miệng mỗ Phong đã rút gân, thật sự cười không được.
Vu Dập trốn ở ngoài cửa mặt mũi tràn đầy hắc tuyến nhìn xem mỗ Phong trong cơn cười ngây ngô. Này nha không mệt sao, cũng một canh giờ rồi, này nha không sợ miệng rút gân sao?
Kết quả là —-
Người nào đó rốt cục thoả mãn chứng kiến mỗ Phong miệng rút gân té trên mặt đất.
Vu Dập vừa ý gật gật đầu trong lòng nói: ‘Đáng đời ngươi miệng rút gân, hại chân của ta đều đã tê rần.’
Mỗ Phong cười bao lâu thì người nào đó nhìn bấy lâu, lại nói ngươi cũng không ngẫu nhiên cử động thoáng một phát à. Vì vậy người nào đó kéo hai chân đang tê, động tác cứng ngắc rời khỏi miếu hoang.
Hết chương 6.