Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 52

Nghiêm Thu một giấc này liền ngủ đến thiên hôn địa ám, gọi cũng gọi không tỉnh. Khiến Thạch Hoài Sơn lo lắng quá chừng, rất sợ người này cứ như vậy ngủ luôn không dậy, ban đêm còn mò mẫm vài lần thăm dò hơi thở của Nghiêm Thu.

Tận đến sáng ngày hôm sau Nghiêm Thu mới tỉnh, vừa tỉnh lại bụng liền đói là không chịu được.

Nhưng mà hiện tại lại chỉ có thể ăn vài thứ dễ tiêu hoá.

Nhưng Nghiêm Thu cũng chẳng quan tâm mấy việc này, nhìn chằm chằm hai nhi tử của mình, yêu thích không thôi. Đây là thịt từ trên người y tách ra a, nhìn sao cũng thấy thích.

Nghiêm Thu sờ sờ bụng của mình, bây giờ đã mềm thành một đống nhão nhão, buồn rầu, không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục lại.

Thạch Hoài Sơn từ bên ngoài bưng cháo kê tiến vào, “Mau nhân lúc còn nóng mau uống, a cha Đại Thành còn giúp hầm canh gà, trời tối có thể uống.”

“Lưu lại cho hài tử chưa?” Nghiêm Thu híp mắt uống một ngụm, hương thơm của hạt kê kích thích sự thèm ăn của y. Đã thật lâu rồi không được thoải mái thoải mái ăn một bữa.

“Đã phần rồi, để nguội ni, ngươi húp trước, ăn xong vừa lúc uy bọn chúng.” Thạch Hoài Sơn ngắm nhìn hai cái tiểu tử thối còn đang ngủ, nhịn không được dùng đầu ngón tay thô to của mình chọc chọc khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn kia.

Kết quả bị Nghiêm Thu vỗ một cái, “Làm gì ni!”

“Sờ sờ cũng không cho.” Thạch Hoài Sơn thu tay về, than thở một câu.

“Ngươi đó là sờ sao. Đi, múc thêm chén cháo cho ta đi.”

“Đi ngay.” Thạch Hoài Sơn phấn khởi lại đi múc cháo, tề quân có thể ăn, hắn mới vui vẻ.

Nghiêm Thu ngồi trên kháng, con mắt nhìn chằm chằm hai nhi tử không xê dịch một ly, sao lại đáng yêu như vậy ni, ngó ngó cái miệng nhỏ xinh kia, hồng hồng chúm chím, còn biết phun bọt khí. Nếu không sợ đem các con đánh thức, y đã sớm nhào tới gặm hai cái.

“Tỉnh rồi nha?” A cha Đại Thành cùng Thạch Hoài Sơn vào phòng.

“A, đã tỉnh. Lần này lại làm phiền ngươi rồi.”

“Phiền toái gì? Thế nào? Trên người có không thoải mái chỗ nào không?”

“Không có, chỉ là còn chưa có khí lực.”

“Cái này không sao, dưỡng hai ngày thì tốt rồi. Ngươi đây sinh vô cùng thuận lợi, chờ thêm một thời gian ngắn nữa có thể xuống núi, lại vào trong thành để đại phu nhìn xem. Đừng để bị bệnh tật gì là tốt rồi.”

Đang nói chuyện, hai tiểu tử cũng tỉnh dậy.

Đều nói giữa thai song sinh có tâm điện cảm ứng rất mạnh, này ngay cả tỉnh đều là cùng nhau tỉnh. Còn vô cùng nhịp nhàng, khóc liên tục không ngừng.

A cha Đại Thành rất yêu thích tiểu hài tử, mặt mày hớn hở, “Nhé, nhìn xem hai cuống họng đều lớn thế này, thực khỏe mạnh! Mau lấy cháo kê ra đây.”

Thạch Hoài Sơn vội vàng bưng cháo đã để nguội lại đây.

“Các ngươi nhìn xem a, cần phải uy như vậy.” A cha Đại Thành cầm muỗng nhỏ làm mẫu cho bọn hắn xem.

Sau đó lại dạy cho hai người bọn họ quấn tã như thế nào, mỗi ngày lúc nào thì cho hài tử ăn, trong ngày thường có cái gì phải chú ý.

Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu là hai cái a phụ a cha không có kinh nghiệm, không ngừng gật đầu, nghiêm túc học tập.

Buổi tối, Thạch Hoài Sơn ôm Nghiêm Thu nằm trên giường, hai người câu được câu không nói chuyện. Hai nhi tử ngủ ở phía trong cùng của kháng, đầu giường còn để hai chén cháo được đậy lại. Mùa đông đốt nóng kháng, đậy lại như vậy, ban đêm cũng sẽ không bị lạnh. Hài tử nửa đêm tỉnh, có thể cho ăn ngay.

“Thu, ngươi nói đặt tên gì cho con chúng ta thì tốt ni?” Thạch Hoài Sơn vẻ mặt lo lắng, hắn đã suy nghĩ cả ngày nay rồi.

Nghiêm Thu nhướng mày, “Không phải do a phụ đặt tên cho sao?”

“Ta trong bụng có bao nhiêu chữ ngươi không biết?”

“Ngươi chính là lười động não.” Nghiêm Thu cũng không rành chuyện đặt tên lắm, suy nghĩ nửa ngày, “Hai hài tử này là bảo bối lão thiên ban cho chúng ta, hi vọng ông trời có thể tiếp tục phù hộ bọn chúng bình bình an an. Bằng không đặt tên là Thiên Tứ cùng Thiên Hựu đi?”

“Thạch Thiên Tứ, Thạch Thiên Hựu?” Thạch Hoài Sơn lẩm nhẩm lặp lại vài lần, cảm thấy rất thuận miệng, “Ta thấy được đó, vậy kêu tên này đi. Vậy nếu lại sinh một đứa, gọi Thiên gì thì tốt ni?”

“Phi, mới sinh hai đứa xong, ngươi lại muốn sinh thêm một đứa sao? Muốn sinh chính ngươi sinh đi!”

“Ta nếu có thể tự mình sinh, ta sẽ không để ngươi sinh. Thấy ngươi đau thành cái dạng đó, lòng ta đây khó chịu muốn chết.”

Nói ra cũng kỳ lạ, lúc ấy rõ ràng rất đau. Nhưng lúc này, Nghiêm Thu cư nhiên lại không thể nhớ nổi rốt cuộc là đau như thế nào. Nhìn hai tiểu tử này, hết thảy hết thảy đều đáng giá.

Trong nhà thêm hai hài tử, công việc lập tức nhiều hơn.

Mỗi ngày giặt tã cũng không phải là một việc đơn giản. Hơn nữa Nghiêm Thu thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, việc dạy học cũng tạm thời ngừng.

Người trong thôn đã biết tề quân Thạch Hoài Sơn bình an sinh hai tiểu tử, lại là một phen hâm mộ, kế tiếp chính là đợi ăn tiệc đầy tháng. Đều biết đồ ăn nhà Thạch Hoài Sơn thật ngon, mỗi bữa có thịt, lần này đều đang ngóng trông nhà hắn để giải thèm.

Tiệc đầy tháng ngày đó, người muốn tới ăn tiệc rất nhiều, không ngồi hết được ở nhà chính, lại bày 4 bàn trong sân. Tuy rằng đã gần đầu xuân, nhưng gió cũng không nhỏ, đáng ngạc nhiên là không ai ngại, ăn đến vô cùng náo nhiệt.

A cha cùng tề quân Đại Thành đến hỗ trợ làm đồ ăn.

Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu ôm Thiên Tứ cùng Thiên Hựu ra mắt mọi người.

Mặc kệ người trong thôn trêu chọc như thế nào, hai hài tử động cũng không động, ngủ đến rên hừ hừ ở trong lòng a phụ cùng a cha.

Không có biện pháp, chỉ phải ôm trở về phòng ngủ.

Nghiêm Thu ở trong nhìn hai nhi tử cùng Tịch Sinh. Ba bé con này, một chốc cũng không rời người được.

Đợi mọi người đều ăn xong, a cha cùng tề quân Đại Thành mới đi nghỉ ngơi. Bưng đồ ăn đã phần riêng ra trước đó, đến phòng trong cùng ăn với Nghiêm Thu.

Nghiêm Thu nói: “Hôm nay may mà có các ngươi, nếu chỉ mình ta làm, thật sự là khóc cũng không kịp.”

“Cơm tập thể, dễ làm. Quản nó có vị gì, làm chín là được! Đám người này, đều là đến vì thịt của nhà ngươi!” Tuy nói tới nhà người khác uống tiệc rượu, khẳng định phải mang theo quà. Nhưng mang theo chút bột gạo hoặc là một chút tiền mừng, có thể đổi lấy một bữa thịt này cũng là có lời rồi, Thạch Hoài Sơn lại hào phóng, tiệc ngày hôm nay thật sự có không ít thịt.

Nghiêm Thu liền cười, “Khó được một lần, ăn liền ăn a.”

Tịch Sinh đã lớn hơn một chút, không còn thích ngủ như thế nữa. Lúc này rất có tinh thần, ngoan ngoãn ở trong lòng tề quân Đại Thành.

“Hai tiểu tử này còn ngủ ni?”

“Cũng nên tỉnh rồi.” Nghiêm Thu nuôi con cũng nuôi được một tháng rồi, cũng rút ra được quy luật.

“Vậy ngươi mau ăn, chờ hai tiểu tổ tông này thức dậy, ngươi liền ăn không ngon.”

Lời này thật sự không sai, Nghiêm Thu cũng không nói chuyện nữa, vùi đầu ăn.

Bữa tiệc rượu này của nhà Thạch Hoài Sơn, thế nhưng lại để người trong thôn bàn tán đến vài ngày.

Khi vào vụ xuân, các hán tử đều sẽ đi xem xét trong ruộng của mình, xới xới đất, tính toán xem khi nào băng có thể tan, khi nào thì tốt cho canh xuân (cày vụ xuân).

Một đám người lúc rỗi rãnh tán chuyện vẫn có người nhịn không được nói ra, “Bữa tiệc đầy tháng kia của nhà Thạch Hoài Sơn thực phong phú a! Thịt xào rau không nói, thịt xương đùi hầm đều là từng chậu từng chậu mang ra, ngươi xem thử cuộc sống của người ta!”

“Hắc, ta còn nhìn thấy ngươi đóng gói hai khối lớn thịt cừu về.”

“Vậy thì sao, trong nhà có hài tử không được mang một chút về? Ngươi ít nói ta, ngươi chỉ mang theo hai cân bột ngô, cũng không xấu hổ ăn một bữa.”

Bên cạnh mọi người cười ha ha, “Được, ai cũng đừng nói ai, đều được lợi không ít đi.”

“Ta đây thật sự là thành tâm đi chúc mừng. Xem hai tiểu tử kia của họ, thật tốt.”

“Ân, là tốt. Này được ăn ngon, cùng nhà chúng ta không giống nhau, trắng béo trắng béo.”

Tề quân Thạch Khang Toàn bị Thạch Khang Toàn đuổi đi ra ngoài xem thử, ở một bên nghe những lời này, trong lòng nổi giận, sao chuyện gì tốt cũng để cho nhà Thạch Hoài Sơn bắt được, sinh hai tiểu tử, cũng đều khỏe mạnh. Hắn vịn vào cây đại thụ đứng lên, thắt lưng đau buốt. Lúc trước sau khi sanh con thì bị bệnh, cúi xuống một hồi thắt lưng liền đau.

Tề quân Thạch Khang Toàn xách theo cái cuốc đi về nhà, động tác rất chậm, khi thời tiết thay đổi theo mùa như vậy, thắt lưng lại càng dễ đau.

“A cha.” A Khánh từ xa chạy tới, trực tiếp đụng vào người tề quân Thạch Khang Toàn, thiếu chút nữa đem hắn đụng ngã, “Ngươi làm gì ni! Đi đường đàng hoàng chứ!”

“A cha, ta muốn ăn thịt.” Mới nãy nghe người khác nói thịt nhà Thạch Hoài Sơn thơm như thế nào, nó đều thèm muốn chết.

Tề quân Thạch Khang Toàn xoa thắt lưng như muốn gãy đôi, “Ở đâu có thịt?!”

A Khánh bất mãn nói: “Chúng ta không phải có gà sao?”

Đừng nói gà, lần trước nó muốn ăn quả trứng gà, cũng bị mắng một trận. “A phụ ngươi không cho giết, ta có biện pháp gì.”

“Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt.” A Khánh giãy nảy ngang ngược, lôi kéo tề quân Thạch Khang Toàn.

Vốn thắt lưng đã đau đến không chịu được, lúc này đối với con của mình tính tình cũng không tốt nổi, “Náo loạn cái gì! Muốn ăn thịt tìm a phụ ngươi muốn đi!”

A Khánh thở phì phì, “Tìm thì tìm!” Quay đầu chạy đi tìm Thạch Khang Toàn.

Kết quả mới vừa nói ra miệng, đã bị Thạch Khang Toàn tát cho bạt tai, “Cả ngày chỉ biết chơi, còn muốn ăn thịt? Khi nào ngươi biết làm ruộng, lúc đó sẽ cho ngươi ăn thịt!”

A Khánh bụm mặt, khi còn nhỏ nó đã được cưng chìu quen thói, nào giống như bây giờ, thỉnh thoảng bị tát bị đánh. Mỗi lần Thạch Khang Toàn đánh nó, trong lòng nó liền thêm một phần hận.

Tuyết trên con đường lên núi bắt đầu tan, nhờ a cha Đại Thành trông giùm hai bé con, Thạch Hoài Sơn lái xe ngựa nhà mình, chở Nghiêm Thu vào thành.

Ngựa con hiện giờ đã trưởng thành, chạy vừa ổn vừa mau, tốc độ so với la nhanh hơn nhiều, thời gian vào thành tiết kiệm không ít.

Cổ đại phu nghe nói Nghiêm Thu sinh một đôi tiểu tử, đối Thạch Hoài Sơn lại càng tức giận đến mắt mũi lệch cả đi. Cái tên hán tử thô lỗ này, rốt cuộc phúc khí tốt như vậy ở đâu tới a!

Thạch Hoài Sơn biết đại phu này không chào đón hắn, cũng không chen miệng vào, thành thật đứng một bên.

Cổ đại phu tức giận không chỗ trút, xanh mặt bắt mạch cho Nghiêm Thu, “Ân, nuôi rất tốt. Còn phải chú ý, gần nhất đừng để bị lạnh.”

Nghiêm Thu vội vàng gật đầu.

Hài tử còn quá nhỏ, không có cách nào mang đến cho đại phu nhìn xem. Chỉ phải nhờ Cổ đại phu khai một ít thuốc phòng thân cho bé con, nhớ kỹ phương pháp sử dụng.

Cách vụ canh xuân ngày càng gần, đúng lúc này, trong thôn đã xảy ra một sự kiện, còn oanh động hơn cả chuyện tề quân Thạch Hoài Sơn sinh hai tiểu tử, mời tiệc đầy tháng ăn toàn là thịt.

Người Triệu gia của Thanh Thủy thôn đánh đến nhà Thạch Liễu!

Nguyên lai là Thạch Liễu bỏ trốn cùng một hán tử thu thổ sản ở vùng núi! Việc này chính là có thể nói ba tháng cũng không ngừng a.

“Thạch Liễu này lá gan cũng thật lớn nha, không quen không biết, liền dám cùng người ta bỏ trốn.”

“Còn không phải sao. Nghe nói người thu thổ sản trong núi kia ở tại Thanh Thủy thôn hai buổi tối, chỉ có nhiêu đó thời gian, cũng không biết hai người cấu kết như thế nào.” Thanh Thủy thôn rất nghèo, đất ít núi nhiều, đây là không còn cách nào, mới lên núi lấy thổ sản trong núi đem đi bán. Trên núi chung quanh Thạch gia thôn cũng có sản vật của núi, nhưng dã thú trên núi cũng nhiều nha, không nghèo đến mức độ kia, người bình thường cũng không đi mạo hiểm như vậy. Lại nói, mệt một ngày tìm chút thổ sản trong núi đó, cũng bán không được bao nhiêu tiền. Mấy người thu thổ sản trong núi kia, lòng dạ nhưng rất xấu, ép giá vô cùng thấp. Tự mình đem vào thành bán, không có đường dây cũng bán không được giá, nhà ai cũng không thiếu chút thổ sản trên núi ấy của ngươi.

Thu thổ sản trên núi, thông thường một năm mới đến hai lần, Thanh Thủy thôn đường xa, mỗi lần đến đều phải ngủ lại hai đêm, chờ thu đủ mới đi.

Này vốn không có chuyện gì, cũng không biết như thế nào, đã đem Thạch Liễu lừa chạy đi mất.

“Việc này thật sự làm xấu mặt thôn chúng ta ni. Ai, vốn là ra một ca nhi bị hưu trở về, lúc này lại ra một ca nhi lấy chồng bỏ trốn. Thế này thì từ nay về sau, ca nhi trong thôn chúng ta ai còn dám muốn a?”

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều thở dài.

Thạch Lương Tài hồi lại sính lễ cho Triệu gia, lại bồi thường 300 đồng tiền, việc này mới xem như xong. Trở về liền đánh tề quân của mình một trận, đây là dạy dỗ ca nhi thế nào?! Vứt hết mặt mũi ông già hắn đây!

Thạch Lương Tài đánh đến mệt, ngồi xổm trong sân nhà mình, từ nay về sau, hắn làm sao còn mặt mũi ra ngoài a!
Bình Luận (0)
Comment