*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Arisassan
Từ khi trong nhà có thêm hai hạ nhân, Hạ Dung trở nên rảnh rỗi hẳn. Trước đây y còn có thể giặt đồ, dọn phòng, thế nhưng lúc này chỉ cần y muốn động thủ thì ngay lập tức hai tiểu thị nọ sẽ đến giành làm.
Hiện tại Hạ Dung ngoại trừ bỏ cả ngày để chơi đùa với thỏ nhỏ ra thì là ăn với ngủ, vậy mà đồ ăn vặt của y cũng bị tướng công quản thúc đủ thứ, số món tráng miệng được ăn mỗi ngày cũng bị giới hạn lại. Thật ra y cũng không cố tình ăn nhiều quá đâu, ai bảo món tráng miệng lại ngon như vậy, làm y không cẩn thận ăn nhiều một tí, thế là lúc ăn cơm lại đầy bụng ăn không nổi bị tướng công bắt quả tang, từ đó về sau số lượng món tráng miệng cùng đồ ăn vặt y được ăn đều phải nghe theo an bài của tướng công.
Hạ Dung ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt long lanh nước không chớp lấy một cái mà nhìn Hà Miêu đứng bên cạnh mình, trong hai người Hà Miêu Hà Hân thì tính cách của Hà Hân nghiêm túc hơn một chút, trong khi Hà Miêu thì lại dịu dàng và dễ mềm lòng hơn nhiều. Hà Miêu bị chủ nhân của mình nhìn như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu: "Chính quân, đây đã là số lượng tối đa ngài được ăn hôm nay, thiếu gia không cho ngài ăn nhiều, nô tì cũng không còn cách nào khác nha."
Hạ Dung chớp chớp mắt, không nhìn Hà Miêu nữa, ai, rõ ràng là trước đó đã hứa với mình rằng muốn ăn bao nhiêu thì sẽ được ăn bấy nhiêu, tướng công nhất định là ghét bỏ y ăn nhiều rồi. Nhìn khối bánh hoa quế cuối cùng trong mâm, Hạ Dung vô cùng đáng thương mà liếm môi một cái, nhìn xem sắc trời một chút, còn cả một buổi chiều nữa lận, hay là để dành tí nữa ăn đi.
Lúc Thẩm Tương Ngôn ra khỏi phòng chế hương thì trông thấy Hạ Dung đang lười biếng ngồi trong sân tắm nắng, hắn cũng biết tiểu tử này hai ngày nay chắc chắn đang cảm thấy rất buồn chán, đồ ăn vặt lại bị hắn giới hạn, chắc chắn y càng không vui vẻ gì. Bất quá cũng tại tên quỷ tham ăn này không kiềm chế được chính mình, hắn không cấm y ăn tráng miệng, nhưng nếu do ăn món tráng miệng nhiều quá mà không còn bụng để ăn bữa chính thì chắc chắc không được. Suy nghĩ một chút, Thẩm Tương Ngôn liền rẽ hướng sang thư phòng, lúc trước hỏi qua Hạ Dung thì y bảo rằng khi cha y còn sống cũng từng dạy y viết chữ, thế nhưng do cha mất sớm nên Hạ Dung chỉ mới học được một phần, có rất nhiều chữ y vẫn chưa nhận biết được.
Thẩm Tương Ngôn do có ký ức của nguyên chủ, hơn nữa chữ viết của Phượng Dụ quốc lại giống hệt như tiếng Trung phồn thể, cho nên hắn có thể đọc hiểu được văn tự ở nơi này, chỉ là chữ do hắn viết ra có hơi xấu thôi. Thẩm Tương Ngôn cầm một quyển sách nói về phong thổ
[phong tục tập quán] của Phượng Dụ quốc lên, rồi cầm thêm vài quyển thoại bản, trở lại chỗ sân ôm lấy Hạ Dung đặt y ngồi lên đùi mình, rồi bắt đầu đọc sách cho y nghe. Vừa lúc hắn có thể xem qua một lần, thuận tiện nếu gặp chữ nào mà Hạ Dung không biết thì hắn sẽ dạy cho y.
Cơ mà, còn lâu hắn mới thừa nhận rằng hắn làm thế chủ yếu để quang minh chính đại mà ăn đậu hũ non của người ta. Hạ Dung rất nhẹ, ngồi trên đùi hắn một thời gian dài cũng không sao. Hơn nữa, sau khi Hạ Dung đến sống chung với hắn một thời gian cũng dần nhiễm phải mùi hương ở trên người hắn. Mùi hương đó vốn rất thanh nhạt, chỉ khi tới gần mới có thể nghe ra được hương vị của hoa bạch lan, đây là loại hương hắn đã quen dùng từ đời trước đến giờ, nhưng điều làm hắn cảm thấy hưng phấn chính là loại cảm giác đem một người từng chút nhiễm lấy mùi hương của mình này, cái cảm giác từng chút một xâm chiếm một người khiến cho Thẩm Tương Ngôn muốn ngừng mà không được.
Hai người cùng nhau hưởng thụ một buổi chiều ấm áp hiếm thấy, tuy rằng Hạ Dung vẫn không thể ăn món tráng miệng quá nhiều, nhưng lại được uống trà thảo mộc tướng công cố ý pha riêng cho y. Trà được pha trong một bình sứ trắng đặt trên một cái giá nhỏ, phía dưới bình đặt một cây nến để đun, đảm bảo đến lúc rót ra uống thì trà vẫn còn ấm. Hơn nữa tướng công còn ngồi một bên đọc sách cho y nghe, thế là đủ để Hạ Dung cảm thấy thỏa mãn rồi. Trong nhân sinh bé nhỏ của Hạ Dung, chỉ có mấy ngày sau khi được gả cho Thẩm Tương Ngôn là những ngày mà y cảm thấy hạnh phúc nhất.
Bữa tối vẫn là do Thẩm Tương Ngôn làm, thế nhưng công tác chuẩn bị nguyên liệu đã được Hà Hân hoàn thành trước đó, khiến cho thời gian làm cơm của hắn cũng giảm bớt đi. Thật ra Thẩm Tương Ngôn là một người rất thực tế, khi còn bé sống ở trong cô nhi viện và sau này tự mình bươn chải kiếm sống ngoài xã hội đã tạo cho hắn một trái tim không thể nói là sắt đá, nhưng cũng không kém như thế là bao; bề ngoài ôn hòa lễ độ chẳng qua chỉ là lớp da phủ lên để thích ứng sinh tồn mà thôi.
Bởi vậy nên dù có đột nhiên đi đến thời không này, hắn vẫn có thể nhanh chóng thích ứng với sinh hoạt ở đây, mà không phải làm ra mấy chuyện ngu xuẩn như mua người về rồi còn nói rằng đời trước ở nơi hắn sống con người ai cũng bình đẳng. Chưa kể cái thời đại hắn sống trước đó kia con người cũng không thật sự bình đẳng, huống chi là ở nơi này.
Mà Hạ Dung có thể dễ dàng xâm nhập vào trong tâm hắn như thế cũng nhờ một điều kiện rất trọng yếu trước nhất. Đầu tiên là y đã gả cho hắn, tại loại địa phương Phượng Dụ quốc hoàn toàn tương tự như Trung Quốc cổ đại này, nữ tử cùng song nhi sau khi lấy chồng liền trở thành người của phu gia, nơi này cũng không như thời hiện đại nơi hắn sống ai cũng có thể tùy ý ly hôn, dù sao thì câu "sinh là người phu gia, chết là quỷ của phu gia" cũng không phải tự dưng mà có. Chỉ cần như thế đã đủ để cho Thẩm Tương Ngôn đem Hạ Dung quy nạp vào vòng bảo hộ của mình.
Ngoài ra mặc dù Thẩm Tương Ngôn vẫn chưa nảy sinh bất cứ tình yêu nào với Hạ Dung, nhưng Hạ Dung lại chính là tuýp người mà Thẩm Tương Ngôn thích nhất, đơn thuần ấm áp, không vì bị đối xử bất công mà mất đi bản chất thiên chân của mình; vẻ đẹp trong sáng như thế, cũng chính là thứ mà Thẩm Tương Ngôn đã mất đi từ lâu. Ôm Hạ Dung vào lòng, Thẩm Tương Ngôn tự nhủ với bản thân rằng hắn sẽ cố gắng hết sức để sủng y, yêu y, để cho những phẩm chất mà hắn đã sớm đánh mất đi có thể vĩnh viễn tồn tại bên trong con người mang tên Hạ Dung này.
Bữa tối Thẩm Tương Ngôn làm gồm có đậu hũ ma lạt, cải thảo trộn giấm, sườn xào chua ngọt, gà cung bảo với thêm bốn món khác nữa, ngoài ra còn có canh cá hắn đã nấu từ sáng, bên trong canh ngoại trừ thịt cá, hành và gừng cùng một ít muối thì không còn bỏ thêm gì khác, để lửa nhỏ hầm nguyên một ngày, đây là món hắn cố ý làm riêng cho Hạ Dung. Nhìn Hạ Dung uống xong một chén canh cá trắng như sữa, hắn mới hài lòng mà đưa đũa cho y.
——————————
Sau khi ăn tối và hầu hai vị chủ nhân đi ngủ xong, Hà Miêu lên giường nằm rồi từ từ nhích lại gần ca ca mình: "Thiếu gia đối xử với chính quân thật tốt, ta chưa bao giờ thấy ai sủng phu lang đến như vậy."
"Đúng thế, cơ mà nam nhân ai lại chẳng tam thê tứ thiếp, trước mắt nhìn thì thấy mọi thứ tốt đẹp như vậy thôi, nhưng không biết tình cảnh này có thể kéo dài được mấy năm nữa... ai, tới thời điểm đó một người đơn thuần như chính quân không biết phải làm sao đây." Hà Hân so với đệ đệ mình thì lo xa hơn một chút.
"Thiếu gia sủng chính quân như vậy, chắc sau này sẽ không nạp thiếp đâu." Hà Miêu ngoài miệng tuy nói thế, nhưng chính cậu cũng biết những lời mình nói cũng không chắc chắn lắm, hiện tại sinh ý của Hương Tự Lai đang rất tốt, một hạ nhân như cậu đây còn biết sau này Thẩm gia sẽ phong quang đến dường nào, tới lúc đó không biết việc thiếu gia không nạp thiếp có bao nhiêu phần sẽ xảy ra nữa.
"Thiếu gia thương chính quân như thế, chắc trong một thời gian ngắn chuyện này cũng không phát sinh đâu. Ai, nếu thời điểm đó tới thì mong rằng thiếu gia sẽ niệm tình tình cảm hai người mấy năm qua mà không để người khác gây khó dễ cho chính quân. Chính quân đối xử tốt với hai chúng ta như vậy, chúng ta chỉ cần hầu hạ ngài ấy thật chu đáo là được."
Trước khi ngủ Hà Miêu lại nghĩ, giá như chính quân có thể mang thai càng sớm càng tốt, nhưng thân là song nhi như bọn họ, tỉ lệ mang thai vốn thấp hơn so với nữ tử rất nhiều... ai.
Mà trong lúc này Hạ Dung vẫn đang ngủ say trong lồng ngực tướng công, không hề biết rằng hai tiểu thị nọ đang lo lắng cho tương lai của chính mình. Cơ mà những lo lắng này lại chẳng liên quan đến Thẩm Tương Ngôn, bởi vì đời này hắn đã chắc chắn mình chỉ có một thê tử duy nhất là Hạ Dung, hắn đây thương Hạ Dung còn không kịp, sao có thể để người khác tự tiện vào nhà gây khó dễ cho y chứ.
——————————
Khoảng thời gian một tháng cứ như vậy mà nhanh chóng trôi qua, đã tới ngày Hạ Dung về thăm nhà mẹ. Phượng Dụ quốc có phong tục là, nữ tử hoặc song nhi sau khi xuất giá một tháng sẽ về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Vào ngày đó cặp phu thê không chỉ phải bái chào phụ mẫu nhà gái, mà còn phải mang theo lễ hồi môn. Thẩm Tương Ngôn đã chuẩn bị xong lễ lại mặt từ lâu, tuy hắn không ưa người Hạ gia, nhưng đây dù sao cũng là lễ lại mặt của Hạ Dung, hắn không muốn người khác coi thường y. Lễ lại mặt ngoại trừ gồm một con gà trống theo tục, mang nghĩa "cát tường như ý", còn có các loại rượu thịt cá mắm, bánh kẹo cưới, tơ lụa vải vóc, tất nhiên cũng có một chút hương hoàn hương khối của Hương Tự Lai, thậm chí còn có thêm hai bình nước hoa mà hiện tại người ngoài cầu một bình còn không được, mọi thứ đều được chuẩn bị theo một lượng số chẵn, dùng giấy đỏ bọc lại mang ý chúc phu phu thành đôi, trăm năm hảo hợp.
Trước đó vài ngày Thẩm Tương Ngôn có thuê người chế tạo một chiếc xe ngựa theo yêu cầu của hắn, nhìn sơ qua bề ngoài, ngoại trừ kích cỡ có lớn hơn một chút thì cũng chẳng có gì đặc biệt so với những chiếc xe ngựa phổ thông khác, nhưng bên trong lại bố trí thoải mái hơn so với xe ngựa bình thường. Đây cũng do trước đó Thẩm Tương Ngôn ra ngoài có thuê một chiếc xe ngựa chở đi, cảm giác ngồi trên đó quả thật rất khó tả. Sau đó không còn cách nào khác mới chế tạo riêng ra một cái cho nhà mình, ở nơi này xe ngựa cũng chẳng khác gì ô tô ở thời hiện đại, chưa kể tự làm riêng một cái thế này có thể sẽ sử dụng được lâu, như vậy cũng không lãng phí quá nhiều.
Thẩm Tương Ngôn cùng hai người tiểu thị đem lễ lại mặt đã được chuẩn bị kỹ chất vào xe ngựa, sau đó bốn người họ mới cùng nhau đi tới Hạ gia.
Hạ gia vốn làm sinh ý về tơ lụa, bất quá đường sinh ý này từ khi truyền vào tay Hạ phụ Hạ Học Lương lại càng ngày càng lụn bại, mà Hạ phu nhân Lý Lan Chi lại xuất thân từ cô tô
[姑苏?] Lý gia, là tiểu nữ nhi của thứ tử Lý gia, tổ tiên Lý gia này từng cho ra một người làm quan lớn, đến bây giờ cũng được coi như một thư hương thế gia. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu năm đó Thẩm phụ định ra hôn sự này cho Thẩm Tương Ngôn, Thẩm phụ vốn cho rằng một nữ tử xuất thân dòng dõi thư hương chắc chắn sẽ giáo dục nữ nhi của mình không tệ, nhưng đáng tiếc Thẩm phụ tuyệt đối không ngờ được rằng, sau khi ông qua đời Hạ gia lại có thể khinh người quá đáng đến thế.
Thẩm Tương Ngôn ngược lại cảm thấy nữ nhi Hạ gia này chưa chắc tốt, dù sao việc đổi hôn này Hạ gia chắc chắn cũng đã nói cho Hạ Qúy nghe, nhìn Hạ Dung gả tới một cách dễ dàng như vầy là biết lúc Hạ Qúy biết được chuyện này cũng không hề phản đối tí nào. Loại hành vi vì lợi ích của chính mình mà hy sinh cả đệ đệ như thế, Thẩm Tương Ngôn nhìn cỡ nào cũng không lọt mắt được.
Sau khi Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung đến được Hạ trạch, cũng không thấy Hạ phụ Hạ mẫu ra nghênh tiếp, ngược lại chỉ có vài tên hạ nhân mời bọn họ đến tiền thính để đợi, thời gian khoảng chừng một chén trà sau mới thấy Hạ phụ không nhanh không chậm đi ra từ bên trong.
Hạ Học Lương năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, dáng người có chút không cân đối, vừa đi vào liền phát hỏa với những hạ nhân xung quanh, miệng liên tục bảo Hạ Dung về nhà sao không vào thông báo ngay, nhưng kỳ thực lại không có chút ý trách cứ nào. Thẩm Tương Ngôn cũng vui vẻ mà ngồi xem tuồng diễn này, mà Hạ Dung ngồi một bên lại cảm thấy rất khó chịu, y biết địa vị của mình ở nhà vốn đã luôn như vậy, y cũng quen việc bọn họ thất lễ, nhưng tướng công tới đây lại phải chịu tội cùng mình, nghĩ tới đây một mảnh tình thân cuối cùng của Hạ Dung đối với Hạ gia cũng phai nhạt đi mất.
Sống chung với nhau được một thời gian, Thẩm Tương Ngôn nhìn thôi cũng biết tiểu phu lang nhà hắn đang nghĩ gì, bất động thanh sắc mà an ủi vỗ vỗ tay Hạ Dung, tỏ vẻ hắn không thấy phiền.
Hết chương 5*Đậu hũ ma lạt*Cải thảo trộn giấm*Sườn xào chua ngọt*Gà cung bảo