Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 47

“Tiểu thiếu gia đến rồi.” – Ngô quản gia reo lên, lúc này Ngụy Nhu chính thức ôm Tiểu Bảo mập mạp đi vào chính sảnh. Vốn dĩ với thân phận của mình, y chỉ có thể ở ngoài sảnh chờ, nhưng bởi vì có Tiểu Bảo cho nên mới có cơ hội tiến vào. Có điều, tay y bây giờ rất mỏi, tiểu tử này ở trong lòng y không chịu an phận, cái mông nhỏ cứ nhích qua nhích lại, uốn tới uốn lui. Nó không biết bản thân mình rất béo sao, vốn dĩ y ôm nó đã hơi quá sức rồi, bây giờ lại càng mệt hơn, rõ ràng hai ngày trước khi y ôm nó thành thật biết điều hơn nhiều. Trong lòng Ngụy Nhu thầm nghĩ, tiểu tử này đúng là tinh quái vô cùng.

“Hài tử này… hài tử này đúng là giống A Nghị lúc còn nhỏ y như đúc.” – Triệu Phượng Nghị ôm lấy Tiểu Bảo, đứa nhỏ này rất giống tiểu ca nhi của ông, tuy rằng hai huynh đệ bọn họ sinh đôi, nhưng mà ông vẫn cảm giác hài tử này giống Quân Di của ông hơn.

“Hài tử, con tên gì? Ta chính là a ma của con a. Còn ngươi là trắc quân của Quân Nghị nhà ta sao? Hài tử tốt, rất tốt, mau mau đi vào thôi, ta nghĩ Quân Nghị nhất định cũng rất nhớ ngươi.” – Triệu Phượng Nghi vừa cười vừa nói, trong lòng ông bây giờ vui đến nở hoa, cuối cùng thì ông cũng đã có cháu rồi, có trời chứng giám, ngay cả khi nằm mộng ông cũng muốn có một đứa.

“A ma khỏe, con tên là Trịnh Hạo Thành, nhũ danh là Tiểu Bảo. A ma gọi con là Tiểu Bảo có được không?” – Nó mới không thèm làm họ Trịnh, nó là họ Dương. Dù nghĩ vậy nhưng Tiểu Bảo vẫn ngoan ngoãn nhu thuận để Triệu Phượng Nghi ôm, hai con mắt còn liếc về phía Ngụy Nhu.

Triệu Phượng Nghi ôm lấy Tiểu Bảo mập mạp trắng nõn vào trong lòng, càng nhìn càng thấy yêu thích, càng nhìn càng thấy thỏa mãn.

Trên mặt Ngụy Nhu xuất hiện màu hồng nhạt, nhìn giống như là đang thẹn thùng, nhấc chân đi vào chính sảnh.

“Vào đi, đừng đứng ở cửa ra vào nữa.” – Quân Nghị thấy người đi vào thì hơi sửng sốt. Người này bộ dáng vẫn giống như trước kia, gặp người lạ sẽ xấu hổ, chỉ là, sự ngây thơ thẳng thắn thiện lương đó cũng chẳng biết có bao nhiêu phần là thật. Bởi vì hắn đã sớm biết mình không thể sinh con, vậy thì hài tử này từ đâu mà tới chứ.

Ngụy Nhu nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong, hắn vẫn như vậy, cao lớn uy vũ, lại vô cùng anh tuấn, mãi đến khi nghe được lời Quân Nghị nói y mới lấy lại tinh thần. Y hướng người ngồi trên chủ vị hành lễ, sau đó mới đi về hướng của Trịnh Quân Nghị.

Lúc này, Triệu Phượng Nghi mới hồi phục từ trong vui sướng, ông vậy mà cao hứng đến mức cứ đứng ở bên ngoài, quên không dẫn hài tử vào trong. Phu quân của ông cũng thật là, có nhiều thời gian như vậy lại không đi, cố tình đi đến quân doanh lúc tôn tử đến, đáng đời ông ta, không được nhìn thấy tôn tử. Triệu Phượng Nghi trách phu quân mình, lại quên mất chính bản thân lúc đầu cũng không để ý mấy, chỉ đến khi nghe quản gia nói tiểu thiếu gia trông rất giống con trai mình lúc này mới đi ra.

Tiểu Bảo vừa vào nhà liền nhìn thấy một vị lão gia gia ngồi trên chủ vị. Vị lão gia gia kia mặt mũi hiền lành, râu dài trắng bóng nhìn thật đáng yêu. Tiểu Bảo, cũng chỉ có ngươi mới nói vẻ mặt nghiêm túc kia của Trịnh quốc công đáng yêu mà thôi.

Triệu Phượng Nghi ngồi ngay bên dưới vị trí của lão gia tử, ông đem Tiểu Bảo đặt lên đầu gối, Tiểu Bảo lúc này vẫn còn mở to mắt nhìn chằm chằm vào bộ râu của lão gia. Râu thật là dài, không biết có thể túm lấy xem một chút hay không.

“Tiểu Bảo, người con đang nhìn chính là thái gia gia, đến kêu một tiếng thái gia gia đi, gia gia sẽ cho con kẹo ăn.” – Triệu Phượng Nghi chỉ vào lão gia tử nói.

“Thái gia gia khỏe! Tiểu Bảo muốn ăn rất nhiều rất nhiều kẹo, thái gia gia mua cho Tiểu Bảo nha.” – Vừa nhắc đến kẹo, Tiểu Bảo lập tức nhớ ra đã rất lâu rồi nó không được nếm qua kẹo mạch nha, thật là muốn ăn quá.

“Đứa nhỏ này sao đã muốn ăn rồi.” – Triệu Phượng Nghi vừa cười vừa nói.

“Tới đây tới đây, Tiểu Bảo, mau nhìn qua bên này, kia là cha của con, đừng nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc hung dữ, hắn kỳ thực rất dễ nói chuyện.” – Triệu Phượng Nghi vừa cười vừa nói.

Tiểu Bảo nhìn về hướng người mà Triệu Phượng Nghi chỉ, vừa nhìn thấy hai mắt nó liền mở lớn, có ủy khuất, còn có cả kinh hỉ, bởi người đó chính là a mỗ của nó.

Tiểu Bảo oạch một cái từ trên người Triệu Phượng Nghi nhảy xuống, ông còn chưa kịp phải ứng thì tiểu gia hỏa đã hướng về phía Trịnh Quân Nghị mà chạy tới.

“A mỗ, a mỗ, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết, ngươi sao không chịu đến đón Tiểu Bảo.” – Tiểu gia hỏa gấp gáp kêu lớn, bò lên đùi Trịnh Quân Nghị, ôm cổ hắn thật chặt không buông.

Trịnh Quân Nghị toàn thân cứng ngắc, hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một hài tử nhỏ như vậy dám nhào vào lòng mình, không những leo lên người hắn, lại còn ôm chặt cổ hắn không buông. Trịnh tướng quân không dám cử động, ngay cả thở cũng chậm lại, chỉ sợ không cẩn thận làm bị thương hài tử đang gào khóc trong lòng mình.

Ngụy Nhu thấy vậy thì mặt đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này lúc nãy vẫn còn tốt, sao bây giờ lại như vậy? Chẳng lẽ a mỗ của nó cùng Quân Nghị lớn lên rất giống nhau sao? Đầu óc y bắt đầu xoay chuyển, một khi đã nói dối thì lại phải dùng một lời nói dối khác để che đậy.

“Oa oa oa…” – Tiểu Bảo lập tức khóc lớn.

“Hài tử này thật là, Tiểu Bảo đừng khóc, đây là cha của ngươi, ngươi sao có thể gọi bậy như vậy? Đều tại ta bình thường không dạy dỗ nó cho tốt, có một lần chỉ vào bức họa của ngươi nói bậy, thật không ngờ nó lại nhớ kỹ như thế.” – Ngụy Nhu vội vàng nói, y nhu hòa vỗ vỗ lưng Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đang gào khóc đột nhiên nhớ ra, cha nó tên là Dương Dật, a mỗ gọi là Trần Tĩnh, người này là người cha tướng quân mà Ngụy Nhu nói, chỉ có bộ dáng giống a mỗ của nó chứ không phải a mỗ. A mỗ nó lúc nó khóc nhất định sẽ dỗ, nghĩ thông suốt rồi, chỉ một lúc sau Tiểu Bảo chỉ còn thút thít một chút. Bất quá, hiện tại bây giờ nó không còn phải sợ ca nhi xấu kia nữa, những người này có vẻ rất yêu thích nói, trong đầu Tiểu Bảo bắt đầu xoay chuyển nghĩ cách.

A ma này rất thích nó, ngay cả lúc ôm cũng ôm thật cẩn thận, đó là sợ làm nó bị thương sao? Vị lão gia ngồi ở trên kia hình như cũng rất thích nó, Tiểu Bảo thấy lão gia gia không cười với ai, chỉ cười với duy nhất mình nó mà thôi, tuy rằng cười rộ lên thật xấu.

“Tiểu Bảo tới đây, đừng bám mãi trên người cha ngươi, để a mỗ ôm.” – Ngụy Nhu ngồi bên cạnh Quân Nghị nói.

“Không muốn, Tiểu Bảo chỉ thích cha ôm thôi.” – Tiểu Bảo trợn mắt liếc Ngụy Nhu, bây giờ ta xem ngươi còn làm gì được ta, còn dám bỏ đói ta nữa chứ, hiện tại ta muốn ăn gì thì ăn cái đó.

“Cha, cha, Tiểu Bảo đói bụng.” – Tiểu Bảo lập tức ấn lên mặt Quân Nghị rất nhiều dấu nước miếng.

“Mau lên, Quân Nghị, mau đưa Tiểu Bảo đi ăn gì đó đi. Ngô quản gia mau đến nhà bếp chuẩn bị những món mà hài tử thích ăn, đừng để bảo bối của ta bị đói. Tiểu Linh, ngươi đưa Ngụy trắc quân đi nghỉ ngơi đi…” – Triệu Phượng Nghi cao hứng phân phó.

“Cứ an bài ở Tê Hà các đi.” – Trịnh Quân Nghị không đợi a mỗ mình nói hết câu đã xen vào.

“Được rồi, Tiểu Linh, ngươi mang Ngụy trắc quân đến đó đi, có gì cần thì cứ tìm Ngô quản gia, hài tử cần gì cũng không cần khách khí, trực tiếp đến tìm Ngô quản gia là được. Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khỏe, một ca nhi mà mang hài tử đi cả mấy ngàn dặm xa xôi hẳn là cũng đã mệt muốn chết rồi.” – Triệu Phượng Nghi nói xong cũng vội vàng đi theo Quân Nghị, cùng Tiểu Bảo đến phòng ăn, ông còn phân phó người hầu trước tiên đem đến cho tiểu gia hỏa chút bánh ngọt.

Ngụy Nhu nhìn đại sảnh trống rỗng, bọn họ thích đứa nhỏ này cùng với suy nghĩ của y không sai biệt lắm, nhưng mà, y lại bị cả nhà bọn họ bỏ sang một bên, hài tử Tiểu Bảo kia lại bị ôm đi mất. Có điều, Tiểu Bảo rất thông minh, y tuyệt đối không lo là nó sẽ đem mọi chuyện để lộ.

“Trắc quân, mau đi thôi, ngài cũng đừng cảm thấy mất mát, lão chủ quân bởi vì thấy tiểu thiếu gia cho nên quá vui vẻ nên mới nhất thời không chú ý nhiều đến ngài, dù sao đây cũng hài hài tử đầu tiên của tướng quân. Đợi qua vài ngày nữa là được rồi, tiểu thiếu gia cũng sẽ lại để cho trắc quân chăm sóc.” – Tiểu Linh an ủi nói, hắn là của hồi môn đi cùng với lão chủ quân, cho nên không hi vọng vị mới tới này có nửa câu oán hận với lão chủ quân nhà hắn.

“Không sao đâu, chỉ là nhất thời nhìn đến ngây người mà thôi. Làm phiền ngươi dẫn đường rồi.” – Ngụy Nhu đem một cái vòng tay cởi ra đưa cho Tiểu Linh, người này là thiếp thân người hầu của lão chủ quân, y tất nhiên phải tạo quan hệ tốt với hắn.

Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng Triệu Phượng Nghi, trong tay còn cầm khối bánh ngọt ăn ngon lành, bánh nhân hồ đào, canh sữa dê, thiên tằng cao, tuyết lê đường phèn… đủ các loại thức ăn ngon được bày lên. Nhóc Béo thấy vậy như được cổ vũ, ăn đến vô cùng vui vẻ, trên miệng, trên tay đính đầy vụn bánh.

“Tiểu tôn tử của ta nha, đã bao lâu rồi ngươi không được ăn vậy? Chẳng lẽ a mỗ không cho ăn hay sao, sao lại có thể bị đói như vậy chứ.” – Triệu Phượng Nghi cẩn thận đem vụn bánh trên mặt Tiểu Bảo lau đi.

Trịnh Quân Nghị nhìn hài tử giống mình đến tám phần này ăn như hổi đói trong lòng ngũ vị tạp trần. Đứa bé này lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền gọi a mỗ, mặc dù Ngụy Nhu có nói đó là do y gạt nó, nhưng hắn lại nghĩ nó đúng là đang gọi a mỗ mình, bởi vì đó là phản ứng chân thật nhất của Tiểu Bảo từ lúc đến đây. Mà, hắn thì dĩ nhiên không thể có hài tử được, cho nên nhất định a mỗ của đứa nhỏ này có dung mạo rất giống nhau, không những thế, khả năng hai người còn giống nhau như đúc nữa là đằng khác. Như vậy, có khi nào người kia có thể chính là đệ đệ mất tích nhiều năm của mình hay không? Chỉ là, đã nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn không tìm được tung tích của đệ đệ. Qua quan sát, hắn thấy đứa nhỏ Tiểu Bảo này này khả năng cao là do Ngụy Nhu bắt cóc hoặc lừa gạt đưa đến đây, nếu không đứa bé kia sao lại đồng ý theo a ma hoàn toàn xa lạ mà không quay về trong lòng a mỗ mình chứ, chỉ thế thôi cũng có thể thấy được quan hệ của Tiểu Bảo và Ngụy Nhu rất lạnh nhạt. Đệ đệ hắn không ngốc, nếu đúng như những gì hắn đoán, đệ đệ còn sống thì nhất định sẽ lần theo dấu vết mà đến đây.

“Quân Nghị, thái độ đó của con là thế nào? Muốn hù chết hài tử sao? Mau cười một cái! Nếu hù đến tiểu bảo bối của ta, xem ta thu thập con thế nào.” – Triệu Phượng Nghi nhìn cái mặt than của Trịnh Quân Nghị nói. Đón được hài tử đến rồi cũng không biết cười với con mình một cái, lại còn trưng cái mặt nghiêm túc đó ra cho ai coi, Tiểu Bảo cũng không phải là quân sĩ của nó a.

“Tiểu Bảo, ngươi có sợ cha không?” – Trịnh Quân Nghị kéo kéo khóe miệng hỏi.

“Không sợ, nhưng mà cha cười lên rất xấu, không giống như a mỗ.” – Tiểu Bảo vừa nhai vừa gian nan nói, không biết là vô tình hay cố ý nói ra.

Trịnh Quân Nghị cười hai cái nhìn về phía Ngô quản gia, ánh mắt ấy như muốn hỏi, ta thực sự là xấu lắm sao??? thực sự là lúc ta cười rộ lên nhìn xấu lắm sao??? Vì cái gì ngay cả một đứa trẻ nhìn vào cũng thấy ta xấu???

Ngô quản gia muốn cười nhưng lại không dám, nếu để thiếu gia biết mình đang nghĩ bộ dạng của hắn bây giờ trông rất đáng yêu, nhất định ông sẽ vì suy nghĩ khiến thiếu gia thẹn quá hóa giận đó mà gặp xui xẻo.

“Tiểu Bảo đã ngủ rồi sao, a mỗ?” – Trịnh Quân Nghị đứng ở ngoài cửa phòng hỏi.

“Nhỏ nhỏ tiếng chút, coi chừng đánh thức hài tử, tiểu gia hỏa kia chỉ vừa mới ngủ thôi.” – Triệu Phượng Nghi cao hứng nói. Hôm nay tâm tình của ông vô cùng tốt. Vốn dĩ ông vẫn luôn lo lắng Ngụy Nhu kia chỉ tùy tiện đem đến một đứa trẻ rồi nói đó là tôn tử nhà mình, cho đến khi nhìn thấy đứa nhỏ này thì ông hoàn toàn tin tưởng nó đích thực là tôn tử của mình rồi. Bởi vì nếu không có cùng huyết thống thì làm sao lại có thể trông giống như vậy được chứ, hơn nữa đứa nhỏ lại vô cùng thích ông, tuyệt không vì ông là người lạ mà sợ hãi.

“A mỗ, ngài thấy vui vẻ là được rồi, mà… có lẽ hai ngày nữa thôi ngài sẽ lại càng vui hơn. Đúng rồi, hài tử này tạm thời a mỗ cứ chăm sóc, đừng để Ngụy Nhu thân cận nó quá.” – Trịnh Quân Nghị hiện tại không dám xác định đây chính là con của đệ đệ mình, cho nên không thể nói ra. Những năm này a mỗ hắn chưa từng có một lần vui vẻ thực sự, người trong nhà cũng không dám nhắc đến chuyện của đệ đệ, thời điểm y mất tích, a mỗ sau khi tìm không thấy đã bệnh nặng một hồi, sau khi tỉnh lại thì tuyệt đối không nhắc đến đệ đệ nữa, chỉ cần nắm được chút manh mối, hắn nhất định phải tìm y trở về. Ngày hôm nay, a mỗ hắn nhìn thấy đứa nhỏ này vẫn luôn tươi cười, hắn biết nụ cười này là phát ra từ tận đáy lòng, cho nên nếu như không thể xác định được nó là con của đệ đệ, vậy thì hắn cứ nhận là con mình thôi. Còn về phần Ngụy Nhu, hắn không quan tâm lắm, dù sao nuôi thêm một miệng ăn đối với nhà hắn cũng chẳng là gì.

“Ngươi đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy, con mình thì phải tự mình chăm sóc mới đúng chứ. Về phần a mỗ của Tiểu Bảo, cứ để Tiểu Bảo mỗi ngày đều đến gặp là được rồi.” – Tiểu gia hỏa này mãi cho đến khi được ông dỗ ngủ cũng chưa từng đòi a mỗ của mình, hẳn là đối với mình rất có duyên, Triệu Phượng Nghi nghĩ.

Trần Tĩnh trên đầu đội một cái mũ rộng vành kéo xuống thật thấp che nửa khuôn mặt, ở Thượng Kinh này người biết ca ca y không ít, y hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao đối mặt với người nhà của mình.

Tiểu Bảo ngủ một giấc dậy thấy trong phòng im ắng không một bóng người, nó mặc áo rồi từ trên giường bò xuống đeo giày nhỏ của mình vào.

“A ma, a ma, ngài có ở đây không??? Cha!!! Cha!!!” – Tiểu Bảo kêu lên.

“Bảo bối, a ma nghe thấy rồi, a ma ở đây. Mau tới, nhất định là đói bụng rồi đi, a ma đã chuẩn bị thức ăn ngon cho con rồi.” – Triệu Phượng Nghi từ trong đình nghỉ mát đi ra nói với Tiểu Bảo vừa mới chạy đến cửa phòng.

“A ma, cha đang ở đâu rồi? Tiểu Bảo muốn cha!” – Tiểu Bảo chu chu cái miệng nhỏ nói, tuy rằng người đó không phải a mỗ của mình, nhưng mà có thể nhìn thấy vị tướng quân dung mạo giống y như a mỗ đó cũng có thể khiến Tiểu Bảo vô cùng cao hứng.

“Tiểu bảo bối, cha con có việc đi ra ngoài, buổi tối mới trở về, đợi đến tối a ma bảo hắn ngủ với Tiểu Bảo có được không?” – Triệu Phượng Nghi cầm một cái khăn lụa ẩm nhẹ nhàng lau khuôn mặt đỏ bừng béo béo của Tiểu Bảo.

“Mau mau tỉnh, Tiểu Bảo nhất định là đói bụng rồi, a ma dẫn Tiểu Bảo đi ăn cơm nha.” – Triệu Phượng Nghi ôm lấy Tiểu Bảo hai mắt vẫn còn đang mơ màng đi vào trong đình, bên trên bàn đã để đủ các loại đồ ăn sáng. Tiểu Bảo nguyên bản mắt vẫn còn nửa nhắm nửa mở vừa ngửi thấy mùi thức ăn hai mắt đã mở to.

“A ma, Tiểu Bảo muốn ăn cái kia, cái kia, còn có cả tôm bự kia, cả cái kia, cái kia nữa…” – Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng Triệu Phượng Nghi lớn tiếng kêu lên, chỗ này toàn bộ ăn đều rất ngon, chỉ đáng tiếc bụng của nó quá nhỏ, chỉ có thể chọn những món mình thích ăn nhất mà thôi.

Trong lòng Triệu Phượng Nghi vô cùng cao hứng, ông tự tay đút cho Tiểu Bảo, tuyệt đối không để cho người hầu làm, bất luận là Tiểu Bảo muốn gì, ông đều sẽ tự tay làm cho nó.

“Chủ quân hôm nay tâm tình thật là tốt, tiểu thiếu gia cũng thật đáng yêu.” – Xa xa bên ngoài đình, mấy người hầu chụm đầu lại bàn luận. Chỉ cần tâm tình của chủ quân tốt thì cuộc sống của bọn hắn cũng sẽ rất tốt. Hôm qua bởi vì tiểu thiếu gia đến mà bọn hắn lại được thêm đồ ăn, số thịt nướng được thêm vào bữa trưa đúng là ăn rất ngon, nếu như ngày nào cũng được ăn thì thật tốt biết bao.

“Tiểu thiếu gia đúng là rất giống tướng quân, những lời đồn kia cuối cùng cũng có thể dẹp bỏ rồi.” – Một người hầu khác thêm vào.

“Mấy người các ngươi sao còn không lo đi làm việc đi, ở đây lười nhác cái gì, mau mau đi nhanh, nể mặt tiểu thiếu gia tạm tha cho các ngươi lần này.” – Ngô quản gia vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng sau mấy người hầu. Hôm nay tâm tình của ông cũng rất tốt, bởi vì không muốn làm hỏng tâm trạng này cho nên cũng không phạt mấy kẻ lười biếng đó, nếu lần sau mà bị ông bắt được, nhất định sẽ phạt bọn họ gấp bội.

Thấy Ngô quản gia đi rồi, mấy người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, đúng là quá dọa người. Nhưng mà, nhìn ông như vậy, bọn họ mới ngộ ra, nguyên lai cảnh giới cao nhất để trở thành người hầu đó chính là đi đường vô thanh vô tức, dù là bọn họ có làm ra chuyện xấu gì cũng có thể bị ông phát hiện. Mấy người hầu hai mắt lóe lóe, vô cùng sùng bái nhìn theo bóng Ngô quản gia đã khuất xa.

“Bảo bối ngoan, mau ngủ thôi, a ma ở cùng con, đợi khi nào cha về, a ma sẽ gọi hắn đến ngủ với con có được không.” – Triệu Phượng Nghi nhẹ nhàng dỗ Tiểu Bảo. Đứa nhỏ này buổi tối đột nhiên không chịu đi ngủ, cứ nhất định phải đòi cha nó đến ngủ cùng. Cái tên tiểu tử Quân Nghị này không biết là đã chạy đi đâu mất, ngay cả hài tử mới đón về cũng chịu ngủ cùng mà lại chạy ra ngoài, trở về nhất định phải giáo huấn một trận mới được.

“Phu quân, ta thấy hài tử này so ra càng giống Quân Di hơn, có điều mặc kệ là nó giống ai, nó đều là tôn tử bảo bối của ta.” – Triệu Phượng Nghi nói với phu quân của mình, Trịnh lão tướng quân.

“Ngươi đó, nhiều năm như vậy cũng không nhắc đến Quân Di, hiện tại cuối cùng cũng thấy nhớ sao.” – Năm đó sau khi biết được Quân Di gặp chuyện không may, bọn họ đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được. Dù rằng sau này thái tử bị nhà bọn họ kéo xuống đài, ca nhi nhà bọn họ cũng không tìm được bóng dáng.

“Ta không nhắc đến là vì không muốn các ngươi lo lắng, nhưng mà ta thực sự không hiểu vì sao đứa nhỏ kia lại đột nhiên bặt vô âm tín như vậy, đi ra ngoài một chuyến lại không tìm thấy tăm hơi đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác.” – Nói xong, Triệu Phượng Nghi dựa vào trong ngực Trịnh lão tướng quân khóc. Những năm này ông đã phải đè nén rất nhiều, cả đời này của ông chỉ có hai hài tử, ông làm sao có thể quên được hài tử quật cường kia cơ chứ.

“Đừng khóc, sẽ đánh thức Tiểu Bảo đấy.” – Trịnh lão tướng quân vừa nói một câu đã ngăn được nước mắt của Triệu Phượng Nghi.

“Ngô thúc thúc, việc này ta nói cho ông, ông không được để cho a mỗ và phụ thân ta biết. Nếu như đây không phải sự thật, a mỗ của ta sẽ bị đả kích rất lớn.” – Trịnh Quân Nghị hôm nay đã đem toàn bộ khách *** trong thành Thượng Kinh này tìm qua một lượt cũng không tìm được người nào có khuôn mặt giống mình. Hắn vẫn luôn có cảm giác đệ đệ nhất định vẫn còn trên dương thế, hắn phải tìm được bằng được y trở về.

“Thiếu tướng quân ngài còn không tin được lão Ngô ta sao, yên tâm đi, nếu như nhị thiếu gia xuất hiện, ta nhất định sẽ đem y bắt lấy, không cho y đem tiểu thiếu gia trộm đi mất. Nếu không, lão chủ quân phải làm sao bây giờ, ngài ấy rất yêu thích đứa bé này.” – Ngô quản gia vỗ vỗ ngực nói. Nếu như nhị thiếu gia trở về, quản gia ông nhất định sẽ không để thiếu gia chạy mất,

Trần Tĩnh đứng ở một khóc khuất bên ngoài phòng, trên khuôn mặt đã đầy nước mắt, những năm này chắc là những năm khiến người nhà của y đau khổ nhất. Y vậy mà lại còn ích kỷ không chịu trở về, còn cho rằng phụ thân và a mỗ đã quên mất mình. Thì ra, a mỗ vẫn luôn nhớ đến y giống như y mấy ngày nay vẫn luôn nhớ Tiểu Bảo vậy.

“Cạch” một tiếng, một con mèo nhảy từ chỗ Trần Tĩnh ra ngoài khiến một cái chậu hoa rơi xuống đất.

“Ai?” – Mấy thị về của phủ tướng quân phát hiện Trần Tĩnh đứng ở một nơi bí mật, trên người còn mặc y phục dạ hành, đó nếu không phải thích khách thì nhất định là người của phe đối địch, khẳng định không phải người tốt. Vừa thấy thế, hai thị vệ lập tức xông về phía Trần Tĩnh.

Trong lòng Trần Tĩnh vô cùng rồi loạn, y nhanh chóng điểm huyệt đạo của hai thị vệ, muốn chạy khỏi chỗ này, y thật sự vẫn không biết mình phải đối mặt với người nhà thế nào.

Đúng lúc này Trịnh Quân Nghị chạy tới liền thấy một người mặc y phục dạ hành đang muốn chạy trốn, hắn lập tức đuổi theo, cắt đường lui của Trần Tĩnh.

Lảm nhảm: Gần cả tuần nay bận đến nỗi ko sờ đc vào cái máy, để mn phải đợi lâu rồi.

Bánh nhân hồ đào

Canh sữa dê

Thiên tằng cao (Mình thấy nó giống bánh da lợn:v cơ mà thôi cứ để tên gốc:v)

Tuyết lê đường phèn
Bình Luận (0)
Comment