Cái chum (vạc) đựng nước hình dạng thế này này, tùy vào kích thước mà có to có nhỏ, nhưng theo như miêu tả thì có lẽ cái chum (vạc) cũng khá lớn đó. Nếu mà 1 đứa nhỏ cỡ Tiểu Bào mà rớt vô đó thì khả năng chết đuối rất là cao
Dương Dật rất nhanh tìm thấy giỏ trúc ở trong nhà. Thời điểm hắn đi ra ngoài, liền nhìn thấy cái trứng gà rừng còn lại đã nở ra gà rừng con, hiện tại, nó còn đang nhảy vào phá đĩa nước mà vừa nãy Nhóc Béo đặt bên cạnh ổ.
“Nhóc Béo, thế nào rồi? Cá vẫn còn chứ?” – Dương Dật nhỏ giọng hỏi.
Nhóc Béo gật gật đầu, cái con cá kia vẫn còn đang đâm đầu thật sâu vào trong bùn.
Dương Dật cẩn thận từng li từng tí đem khoảng cách của hai cái giỏ trúc thu hẹp lại chỉ còn khoảng một mét. Sau khi hai đầu đã chặn tốt, hắn mới đem một cái rổ khá nhỏ hướng con cá về phía cái giỏ mà lùa. Con cá lúc này đã nhận ra nguy hiểm, nó dùng sức hướng về phía trước mà bơi, thời điểm nó chui tọt vào giỏ, Dương Dật liền đem giỏ nhấc lên, lấy tay chặn ở miệng giỏ, ngăn không cho con cá nhảy ra ngoài.
“Nhóc Béo, chúng ta bắt được một con cá lớn đấy, nhanh nhanh mang nó về thả vào chậu nước.” – Dương Dật cao hứng nói với Nhóc Béo cũng đang hưng phấn bên cạnh.
“Được, được, cha nhanh đem nó về thả vào chậu nước, đừng để cho nó chết mất,” – Nhóc Béo vỗ tay reo lên vui vẻ, đồng thời hưng phấn cùng với Dương Dật đi về nhà.
Cá rất nhanh được thả vào trong chậu gỗ. Để Nhóc Béo ở lại nhà trông cá, Dương Dật quay lại bờ sông để đem giỏ trúc và rổ về. Trong lúc thu giỏ trúc, hắn phát hiện có mấy con tôm bị vướng vào trong. Hắn thực cao hứng, cứ đơn giản vậy mà phát hiện ra thứ có thể dùng để bắt tôm. Đem giỏ trúc cùng rổ rửa sạch sẽ, hắn rửa tay rồi đem cỏ cắt được vẫn bị ném ở một bên bỏ vào trong giỏ, lúc này mới đem theo giỏ và rổ trở về.
“Cha, đám gà rừng con chạy rồi.” – Nhóc Béo chỉ vào chuồng gà rỗng tuếch nói.
“Không sao đâu. Chúng nó đói bụng, muốn đi kiếm ăn. Ngươi đem đám cỏ mới cắt cho gà mẹ, để cha đi lấy ít cháo gạo thô cho gà con ăn.” – Dương Dật nhìn đám gà rừng con đang chạy trong sân nói.
Tiểu Bảo cầm giỏ cỏ đi về phía chuồng gà, hôm nay vì mang về thêm đám gà rừng con, lại mải bắt cá, nên cho ăn muộn, mặt trời đã lên cao lắm rồi. Nó nắm từng nắm cỏ xanh ném vào trong chuồng gà, chỉ một lúc, tất cả cỏ đã bị ném vào.
“Cha, gà rừng con biết ăn cháo rồi sao?” – lúc đi ra khỏi chuồng gà, nhìn thấy đám gà rừng con đang mổ cháo gạo thô trong mâm, Tiểu Bảo liền hỏi.
Hai người cứ thế, hết xem gà rừng con lại xem cá, rất nhanh đã đến giữa trưa. Dương Dật đem một ít mộc nhĩ bỏ vào trong chén, sau đó đổ nước vào. Mùa hè, mộc nhĩ ngâm rất nhanh sẽ nở ra. Tiếp đó, hắn lại đem mộc nhĩ còn lại cũng với ớt, để lên một tấm mành trúc đem đi phơi, tấm mành đó hắn cũng chẳng biết gọi là gì, chỉ thấy người trong thôn vẫn thường dùng để phơi đậu nành các loại.
“Cha, a mỗ sao vẫn còn chưa về, Tiểu Bảo đói bụng rồi.” – Tiểu Bảo túm lấy ống quần Dương Dật nói.
“Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Dương Dật mang theo Tiểu Bảo đi vào nhà chính. Hắn cầm ra bánh và một ít dưa chuột muối. Vốn dĩ, Dương Dật muốn nấu chút gì đó ăn, nhưng nhìn lòng bếp đen sì sì, chẳng biết phải nhóm lửa thế nào, đành từ bỏ. Thôi thì chấp nhận ăn tạm mấy thứ này, chờ Trần Tĩnh về nhất định phải nhờ y dạy làm cơm.
Lúc Trần Tĩnh trở về, trong phòng thực im ắng, mấy con gà rừng con chạy loạn trong sân, dưới mái hiên chồng chất mấy cái rổ và giỏ, một cái rổ còn đang úp ngược lên trên chậu gỗ.
Trần Tĩnh buông giỏ trúc xuống. Y hôm nay vận khí không tồi, săn được cả một con hoẵng. Con hoẵng hôm nay săn được hẳn có thể bán được năm quan tiền. Bởi vì mùa hè ít người đi săn lại khó bắt được thú nên giá cả mới cao như vậy, thời điểm mùa đông, không thể bán được với giá thế này đâu. Bên cạnh đó, y còn tìm được một túi trứng đất cho phu quân, hắn nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.
Đem giỏ tất cả đặt xuống dưới mái hiên, Trần Tĩnh thu lại giỏ trúc. Đúng lúc đó bên trong chậu gỗ được cái rổ úp lại truyền đến tiếng nước, y đến nhìn xem thì thấy bên trong đó có một con cá đầu to bằng một bàn tay nhỏ, đoán chừng khoảng hơn nửa cân, không biết ở đâu ra. Chẳng lẽ là phu quân cùng Tiểu Bảo bắt được? Trần Tĩnh vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy buồn cười. Phu quân của y mười ngón tay không dính xuân thủy, làm sao có thể bắt được cá.
Sau khi rửa sạch hết vết máu dính trên tay, Trần Tĩnh mở cửa phòng ngủ thì thấy Dương Dật cùng Nhóc Béo đang ngủ ngon lành. Y cười cười rồi đóng lại cửa.
Trên mặt bàn, chén trà giải nhiệt đã gần thấy đáy, bánh mì cũng đã ăn gần hết, dưa chuột muối thì một chút cũng không còn dư lại. Xem ra y về trễ, Tiểu Bảo cùng phu quân cũng không bị đói, bằng không, Tiểu Bảo cũng không có ở trong lòng phu quân mà ngủ ngon lành như vậy.
Tranh thủ ăn hết số bánh mì còn lại, uống hết ít trà giải nhiệt trong chén, y phải nhanh chóng đem con hoẵng cùng với thỏ rừng săn được mang lên thị trấn, bằng không ngày mai sẽ bị hư mất. Riêng gà rừng thì để lại để tối nay làm canh.
Từ nhà đến thị trấn cũng chỉ hết hơn nửa canh giờ, đi đi về về cũng chưa đến lúc trời tối. Nếu đi nhanh, hẳn là thời điểm y trở về, phu quân cùng Tiểu Bảo chưa chắc đã tỉnh dậy.
Trần Tĩnh đem thỏ rừng đặt vào trong giỏ trúc, lại lần nữa đeo giỏ hướng thị trấn mà đi.
Dương Dật mơ mơ màng màng cảm giác có người vào nhà, nhưng do quá mệt mỏi, rất nhanh hắn lại ngủ mất.
Vừa vặn sau nửa canh giờ, Trần Tĩnh đến được Vãn Nguyệt lâu. Vì y thường xuyên đến đây nên tiểu nhị trong quán vô cùng quen thuộc.
“Trần ca nhi hôm nay lại săn được thứ gì tốt sao? Để ta đi gọi Tần quản sự tới. Ngài trước uống miếng nước đã.” – Điếm tiểu nhị tên Cẩu Đản nhiệt tình đưa đến một chén trà xanh, lúc này mới chạy đi tìm Tần quản sự.
“Trần lão đệ, lúc này là lúc nào rồi mà ngươi còn đi săn. Nhanh nhanh uống ít trà mát đi. Ngươi là người mang thai, cũng đừng gắng sức quá. Nếu như thiếu tiền thì cứ cùng với Tần đại ca nói một tiếng. Hiện tại thân thể ngươi mới là quan trọng nhất, ngươi lại còn là trụ cột của cả nhà.” – Tần quản sự vừa đi tới vừa nói, ngữ điệu còn mang chút trách cứ.
“Tần đại ca, thân thể của ta ta hiểu rõ mà, thực sự là rất tốt, không có việc gì đâu, ngươi không cần phải lo lắng. Nếu thực sự có điểm không ổn ta cũng không đi săn đâu.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Nghe nói phu quân ngươi hai ngày trước bị đụng đầu, hắn không bị làm sao chứ?” – Tần quản sự hỏi. Kỳ thật, hắn là muốn nói sao không đem cái tên không ra gì đó đụng cho chết luôn cho rồi đi. Không có năng lực nuôi gia đình thì thôi, Trần lão đệ của hắn cũng coi như có năng lực, có thể chịu được cực khổ. Nhưng mà cũng không thể bởi vì thân thể không tốt mà phát tiết hết bực bội lên người ca nhi nhà mình. Hơn nữa, tên kia ngay cả con mình cũng không chịu hảo hảo mà nuôi, suốt ngày không đánh cũng là mắng nó. Hắn nhìn thấy mà đau lòng. Nếu như không phải Trần lão đệ không cho hắn quản, hắn nhất định phải tìm cho y một người đàn ông khác tốt hơn gấp mấy ngàn lần.
“Ngươi cũng phải nghe đại ca khuyên một chút, đừng có cưng chiều hắn quá. Một người đàn ông lại để cho ca nhi nhà mình nuôi, lại còn động một chút là đánh ngươi. Nếu không phải do ngươi nhường thì làm sao cái tên tay chân nhỏ xíu đó đánh được.” – Tần quản sự nói. Hắn thực sự coi Trần Tĩnh như thân đệ đệ của mình, cảm thấy bất bình thay cho y, cái tên đàn ông như vậy sao xứng với đệ đệ tốt của hắn chứ.
“Tần đại ca, phu quân ta đã biết sửa sai rồi, hắn hiện tại đối với ta cùng hài tử rất tốt.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Vì có một khoảng thời gian Trần Tĩnh không đến, nên Tần quản sự mới nhiều lời muốn khuyên y một chút. Bất quá, bây giờ thấy trong cặp mắt Trần Tĩnh phát ra đều là vui vẻ, không còn nhìn thấy một chút gì ảm đạm pha lẫn ẩn nhẫn của ngày xưa nữa, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một ít.
“Hôm nay săn được cái gì?” – Tần quản sự hỏi. Hắn không muốn trì hoãn thêm thời gian của Trần Tĩnh nữa. Hắn còn nhớ, có lần Trần Tĩnh quay trở về nhà trễ, cái đứa nhỏ Tiểu Bảo kia lại bị bỏ đói đứng một mình trong sân, tốt hơn hết là để y xong việc rồi về sớm một chút mới yên tâm.
“Ngươi săn được hoẵng vào lúc này đúng là quá tốt mà.” – Tần quản sự đem lớp lá cây che ở phía trên để ánh nắng mặt trời khỏi chiếu vào làm hỏng con mồi ra, vui vẻ nói.
“Cầm lấy. Đêm này trong trấn có đại gia đình mở tiệc, vẫn còn đang thiếu một món chính đấy.” – Tần quản sự đem một lượng bạc nhét vào trong tay Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn bạc trong tay, y lẳng lặng lấy giỏ trúc đeo vào, rồi đem số bạc vừa nhận được thả lại trên bàn, quay người muốn đi.
“Trần lão đệ, ngươi đừng như vậy, ta thu hồi là được rồi. Đây chỉ là muốn giúp ngươi chút ít mà thôi.” – Tần quản sự vội túm lấy giỏ trúc trong tay Trần Tĩnh, lấy từ trong người ra năm quan tiền bỏ vào trong tay y.
“Tần đại ca, ngươi về sau đừng làm như vậy nữa. Ta không cần người khác thương hại. Cái gì cần rõ ràng phải rõ ràng, nếu không lần sau ta cũng không dám mang đồ đến nữa. Nếu quả thật có khó khăn, ta nhất định sẽ nhờ đại ca giúp đỡ.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Cũng chịu với cái tính bướng bỉnh của ngươi. Muốn giúp ngươi một chút cũng không được. Được rồi, được rồi, đại ca về sau không làm như vậy nữa là được chứ gì. Lúc nào mang Tiểu Bảo đến đây chơi, ta cũng rất nhớ cái thằng Nhóc Béo đó rồi. Cái này mang về cho Tiểu Bảo đi, đều là đồ buổi trưa còn lại đấy.” – Tần quản sự đem một cái bọc bằng giấy dầu to bằng bàn tay dúi vào trong ngực Trần Tĩnh, nhưng lần này y không có cự tuyệt.
“Ngày mai có phiên chợ, đến lúc đó gặp lại.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Ở nơi này, cứ mỗi nửa tháng lại tổ chức một phiên chợ, địa điểm ngay bên ngoài thôn, đi đến đó chỉ bằng thời gian một chén trà.
“Được, đến lúc đó gặp. Mau về nhà đi, đừng để cho Nhóc Béo ở nhà bị cha nó bắt nạt.” – Tần quản sự vừa cười vừa nói.
Vừa về đến nhà, Trần Tĩnh đã nghe thấy tiếng Tiểu Bảo khóc lớn. Trong lòng y không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ phu quân lại quay trở về như trước ưa mắng chửi hài tử. Nghĩ đến đó, vẻ mặt Trần Tĩnh liền trầm xuống.
“Ngươi tên tiểu tử thúi này, ngươi nói, lần sau có còn dám như vậy nữa hay không?”
Dương Dật thật sự là bị hù sợ. Hắn vừa mới tỉnh ngủ, sờ sang bên cạnh không thấy Nhóc Béo đâu. Hắn vội vàng đứng dậy, vừa mở cửa đã bị hù đến mức tim sắp nhảy ra khỏi ***g ngực, chỉ thấy Nhóc Béo hơn phân nửa thân thể đều muốn ngã hẳn vào trong chum nước. Nếu không phải hắn tỉnh dậy kịp lúc, đứa nhỏ này không phải là sẽ vô thanh vô tức mà mất đi sao. Nghĩ đến đến đó thôi trong lòng Dương Dật liền không rét mà run.
“Phu quân, ngươi có tức giận cái gì thì cứ đánh ta mắng ta là được. Tiểu Bảo còn nhỏ, ngươi tha cho nó đi mà.” – Trần Tĩnh đè nén tâm tình thất vọng, nói ra.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi cho rằng ta tự nhiên đi khi dễ nó? Ngươi cái gì cũng không biết, như thế nào không đi hỏi nó thử xem.” – Dương Dật đẩy Nhóc Béo vào trong lòng Trần Tĩnh, phi thường tức giận nói. Hắn biết Trần Tĩnh nói như vậy là bởi vì y không tín nhiệm hắn.
Dương Dật nhìn một vòng quanh sân, vừa nhìn thấy cái cuốc cạnh đống cỏ tranh, liền nhanh tay nhặt lấy hướng chum đựng nước muốn đập xuống.
“Phu quân, ngươi làm gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn đập vạc nước?” – Trần Tĩnh giữ chặt lấy Dương Dật đang nổi giận đùng đùng. Vạc nước thực sự rất đắt, một cái cũng phải tiêu hết năm sáu quan tiền, tuyệt đối không thể đập.
“Ngươi hỏi ta vì sao đi đập vạc nước??? Lúc nãy, Nhóc Béo suýt nữa thì bị rơi vào trong này. Hù chết ta. Tiểu tử thúi này vậy mà nhân lúc ta ngủ bắc ghế trúc leo lên lấy nước, thiếu chút nữa thì ngã vào trong đó. Nếu không phải ta tỉnh dậy tìm nó, nói không chừng…” – Dương Dật nói không thành lời câu nói kia. Hắn sớm đã đem hai người này trở thành thân nhân của mình, nếu Nhóc Béo thực sự sảy ra chuyện gì, hắn thực sự không dám tưởng tượng.
“Tiểu Bảo, nghe lời, không khóc nữa. Phu quân, thực xin lỗi, là ta trách nhầm ngươi. Tiểu Bảo, không được khóc, ngươi hôm nay làm như vậy là sai, về sau nhớ rõ nếu muốn rửa tay phải rửa trong chậu nước. Tuyệt đối không được lấy ghế leo lên vạc nước biết không. Cái vạc nước rất sâu, nếu ngươi ngã vào đó sẽ xảy ra chuyện mất, đến lúc đó a mỗ biết đi nơi nào tìm được ngươi nữa.” – Trần Tĩnh xoa xoa cái đầu ẩm ướt của Tiểu Bảo. Y cũng bị lời nói của Dương Dật dọa cho hoảng sợ. Nếu không còn Tiểu Bảo, y không biết phải làm thế nào. Đứa nhỏ này chính là mệnh căn của y, nếu không có nó, y làm sao có thể tiếp tục mà sống tiếp.
“A mỗ! Tiểu Bảo… ô… Tiểu Bảo biết sai rồi. Tiểu Bảo về sau sẽ không… sẽ không… không leo lên đó nữa. Ô ô… Tiểu Bảo sẽ ngoan. Tiểu Bảo sợ, Tiểu Bảo suýt chút nữa là ngã xuống rồi. Là… là cha kéo quần áo của Tiểu Bảo lại, mới… mới không bị rơi vào, ô oa ô oa…” – Tiểu Bảo hiển nhiên là cũng bị hoảng sợ. Nó vừa khóc vừa nấc nói, bộ dáng thực sự rất là đáng thương.
“Ân. Không có việc gì, không có việc gì. A mỗ tin Tiểu Bảo lần sau nhất định không bò lên nữa. Nghe lời, không khóc nữa, ngoan.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng nó nói. Trong lòng y hiện tại ngũ vị tạp trần. Y trách oan phu quân rồi. Ơn trời không có việc gì. Phu quân, cám ơn ngươi. Trần Tĩnh trong lòng âm thầm nói lời cảm tạ.
“Được rồi, được rồi, Nhóc Béo đừng khóc. Trần Tĩnh, mau mau lau khô tóc cho Tiểu Bảo, đừng để bị lạnh.” – Dương Dật lấy cái bố khăn đưa cho Trần Tĩnh nói.