Một bộ phận quân đội ở lại bên này núi đóng quân, đồng thời thành lập phòng tuyến, mà Dương Dật cùng Tiểu Bảo, sau khi ăn no thì lần nữa leo lên xe ngựa xuất phát. Lúc này tâm trạng vốn vẫn luôn bất an của hắn cũng đã bình ổn hơn rất nhiều. Hiện tại, hắn cũng muốn xem thử, một người hiện đại xuyên đến đây hai mươi năm có thể đem quốc gia của mình phát triển đến mức nào, nhất là khi Dương Dật còn được nhìn thấy dụng cụ bằng thủy tinh, còn có cả gương nữa. Cái tên Long Ngạo này làm việc đúng là biết cách giữ bí mật.
“Cha! Người xem, sơn động này thật lớn, trên vách núi đá còn có cả bó đuốc.” – Tiểu Bảo chỉ vào bốn vách tường sơn động vốn dĩ phải tối đen nay đã được thắp sáng rực thét lớn, kết nó vì bị âm thanh vọng lại quá lớn từ vách đá dọa cho sợ đến rụt đầu.
“Tới đây, đừng để rới xuống đó.” – Dương Dật đem Tiểu Bảo vẫn đang treo mình trên cửa sổ xe ngựa kéo vào. Xe ngựa này đi trên đường đất mà không bị xóc nảy nhiều nhất định là do Long Ngạo đã làm cái gì đó, không như xe ngựa nhà bọn họ, đi đường phẳng thì không sao, nếu như đi vào đường đất gồ ghề, thật đúng là khiến mông phải chịu tội mà.
Xe ngựa cứ một đường lắc lư, Tiểu Bảo cũng rất nhanh vì thế mà ngủ mất. Nhìn tiểu gia hỏa Tiểu Bảo trắng trẻo mập mạp trong lòng, Dương Dật lại nhớ Trần Tĩnh, không biết bao giờ Trần Tĩnh mới tìm đến đem mình và Tiểu Bảo đón trở về. Còn nữa, đứa nhỏ này nhà hắn tựa hồ đối với Long Ngạo tỏ ra yêu thích quá mức, cũng không biết là tốt hay xấu. Cứ suy nghĩ miên man như thế, qua một lúc Dương Dật cũng ngủ mất.
Hai hàng lông mi thật dài của Tiểu Bảo khẽ chớp, nó rất nhanh mở mắt, đôi mắt to tròn nhìn quanh lộ ra nghi hoặc sâu sắc, nó vì sao không nhìn thấy đệ, cũng không nhìn thấy a mỗ, đây là chỗ nào, vì cái gì mà a mỗ và đệ đệ đều không có ở đây nha.
“Cha! Cha, mau tỉnh, đây là chỗ nào vậy? A mỗ và các đệ đệ đâu rồi?” – Tiểu Bảo đẩy đẩy Dương Dật vẫn còn đang ngủ.
Dương Dật vừa tỉnh dậy đã thấy nhi tử đem theo ánh mắt bất an nhìn mình.
“Tiểu Bảo, ngoan, nghe lời, a mỗ và đệ đệ đều đang ở Thượng Kinh, chúng ta ra ngoài chơi vài ngày, ngươi quên mỹ nhân thúc thúc kia rồi sao? A mỗ sẽ rất nhanh đến đón chúng ta về đấy.” – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo nhẹ giọng dỗ dành.
Tối hôm qua sao hắn có thể ngủ quên trên xe ngựa được kia chứ, đây là đâu? Là ai đem hắn và Tiểu Bảo ôm vào đây? Căn phòng này tuy rằng rất lớn, nhưng lại có vẻ quạnh quẽ, lại còn thiếu rất nhiều thứ, hẳn không phải chỗ bình thường có người hay ở.
“Công tử cùng tiểu thiếu gia đã tỉnh, thỉnh hai người nhanh rời giường, hoàng thượng đã sớm chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, không biết tiểu thiếu gia đã đói bụng chưa?” – Một ca nhi mặc quân phục bưng một chậu nước tiến đến.
Dương Dật trước tiên mặc quần áo cho Tiểu Bảo, sau đó lại giúp nó đeo giày, tiểu tử này vừa nge đến được ăn ngon, ngay cả tay cũng lười không rửa mà đã chạy mất. Một lúc sau, Dương Dật rửa mặt thay đồ xong đi ra ngoài đã thấy Long Ngạo giúp Tiểu Bảo đang chảy nước miếng rửa tay.
“Mau tới ăn đi, các ngươi hẳn đã đói lắm rồi, tối qua thấy hai người ngủ nên không nỡ đánh thức. Thế nào? Tối qua ngủ ngon chứ?” – Long Ngạo đem chiếc khăn vừa rửa tay cho Tiểu Bảo ném vào trong chậu.
Dương Dật nhìn công trình kiến trúc xây dựa vào núi, đây chắc hẳn chính là ngọn núi lớn kia, một nơi như thế này khẳng định không thể ngày một ngày hai có thể xây xong được.
“Long Ngạo, nơi này của ngươi xây bao nhiêu năm mới xong a.” – Dương Dật nhìn về phía Long Ngạo hỏi.
“Cũng khá nhanh, chỉ mất ba năm, ta nếu có thời gian còn muốn dựng cả một tuyến đường sắt, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” – Long Ngạo vừa cười vừa nói, hắn thực sự rất ghét ngồi xe ngựa, nhưng mà chế ô tô lại nằm ngoài khả năng của hắn, kể cả hắn có biết cách làm thì công nghệ kỹ thuật của thời đại này cũng không đáp ứng được.
Bọn họ lại lần nữa lên đường, xe ngựa vẫn cứ lắc lư, Tiểu Bảo vẫn cứ đối với cảnh sắc hai bên đường cảm thấy vô cùng hứng thú, cái đầu nhỏ cứ dán chặt vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, còn Dương Dật thì ngồi nhìn hài tử nhà mình ngẩn người.
“Cha, con đường này thật là kỳ quái nha, người xem người xem, đen sì sì lại còn có rất nhiều hòn đá nhỏ.” – Tiểu Bảo đột nhiên lên tiếng đánh thức Dương Dật sắp ngủ thiếp đi vì mệt và buồn chán.
Dương Dật giật mình nhìn xuống đường, cái tên Long Ngạo này rút cuộc làm sao làm được thế này, hắn vậy mà tìm được cả nhựa đường, chỉ đáng tiếc ở nơi này không có xe, chỉ có xe ngựa.
“Long Ngạo, con đường này của ngươi bằng cách nào làm được?” – Dương Dật dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi.
“Ngươi nói nhựa đường này hả? Đoán thử xem.” – Long Ngạo đắc ý cười nói.
Dương Dật nhìn Long Ngạo, lại nhìn xuống đường, bảo hắn làm sao mà đoán đây, nhựa đường nghe nói là có quan hệ với dầu mỏ, với kỹ thuật hiện tại thật sự có thể tạo được nhựa đường hay sao.
“Các ngươi không phải là ngay cả dầu mỏ cũng tìm được rồi đấy chứ?” – Dương Dật không dám tin hỏi.
“Ngươi xem ra cũng biết không ít, bên này của chúng ta đúng là có dầu mỏ và mỏ than, hơn nữa số lượng cũng không ít, lại còn rất dễ khai thác. Số nhựa đường này chỉ là nhựa đường thô lấy từ hồ lên thôi, hơn nữa cũng chỉ có thể làm được một con đường núi ngắn ngủi này.” – Long Ngạo vừa cười vừa nói. (Edit: Khúc này anh không hiểu lắm nên anh chém nhé mấy cưng, có sai đâu thì bỏ quá hoặc sửa giúp anh.)
Đi suốt mười ngày, cuối cùng họ cũng đến được hành cung của Long Ngạo, nghe Long Ngạo nói, muốn đến đô thành thì phải đi thêm mấy ngày đường nữa. Mà hiện tại thời tiết mỗi lúc một lạnh, hành cung này nằm ngay trong một sơn cốc, bốn phía có núi bao quanh, so với đô thành thì ầm áp hơn rất nhiều. Mùa đông hàng năm bọn hắn đều thích đến bên này ở, Long Ngạo còn có ý định rời cả đô thành đến chỗ này.
Dương Dật nhìn căn biệt thự được dựng bằng kính trước mắt, có lẽ ở kiếp trước, đây chẳng phải là thứ gì đặc biệt, nhưng ở chỗ này, trong hoàn cảnh này, căn biệt thự này lại khiến hắn cảm thấy đặc biệt kích động. Hắn có ảo giác như thể mình đã xuyên trở về kiếp trước, nhất là khi nhìn thấy ô cửa sổ nằm sát đất hứng ánh mặt trời kia, ở nơi đó uống trà chiều, phơi nắng, đúng là một loại đại hưởng thụ, trước kia Dương Dật cũng đã từng muốn mua một căn biệt thự giống như thế này.
“Oa, cha, phòng ở nơi này thật là kỳ quái nha.” – Tiểu Bảo vừa xuống xe ngựa liền chạy ào tới, đây là phòng ở thần kỳ nhất mà nó từng được thấy, vậy mà có thể từ bên ngoài nhìn được vào bên trong.
“Tiểu Bảo, cẩn thận, cẩn thận, coi chừng đâm đầu vào tường bây giờ!” – ngay tại thời điểm Dương Dật hô lên đã có một thị vệ đem Tiểu Bảo suýt bị đập đầu vào cửa thủy tinh ôm lấy.
Dương Dật vội vàng chạy đến tiếp lấy Tiểu Bảo từ tay thị vệ kia. Long Ngạo từ đằng xa nhìn thấy liền cười ha ha, tiểu tử này cũng thật là đáng yêu, có tiểu gia hỏa này ở đây hắn nhất định sẽ không lo buồn chán nữa rồi.
“Nơi này có cửa thủy tinh, nếu đụng vào có thể sẽ bị thương, thời điểm chạy đến cạnh cửa thì phải nhớ dừng lại mở cửa vào, nếu không sẽ đụng đầu chảy máu đấy.” – Dương Dật đẩy cửa thủy tinh dặn dò Tiểu Bảo.
“Cha! Thứ này thật thần kỳ!” – Tiểu Bảo vuốt thủy tinh nói, mặc dù đã từng làm bể khá nhiều đĩa thủy tinh, nhưng đây là lần đầu nó được nhìn thấy loại cửa thủy tinh trong suốt này.
Mấy ngày kế tiếp tiểu gia hỏa dùng đá nện vỡ rất nhiều cửa số thủy tinh, dù Dương Dật có đánh mông bao nhiêu lần nó cũng không chừa, tiểu tử này tựa hồ rất thích nhìn mảnh vụn thủy tinh trơn bóng rơi xuống đất. Mà thỉnh thoảng, cũng chỉ có Long Ngạo mới có thể ngăn cản hành động phá hoại của nó, những lúc như thế, tiểu tử này sẽ không mang đá đi phá cửa sổ nữa mà đổi thành đấm cửa sổ.
“Tiểu Bảo, ngươi có ngưng phá cửa không hả? Long Ngạo thúc thúc nói, ngươi còn phá nữa hắn sẽ không có đủ thủy tinh để lắp cửa, buổi tối chúng ta sẽ bị gió lạnh thổi cho đông cứng đấy.” – Dương Dật một phát túm lấy bàn tay đang chuẩn bị đập phá của Tiểu Bảo, đem hòn đá nó đang cầm trong tay nó ném vào trong hồ nước cách đó không xa.
“Con đã nói với cha rất nhiều lần rồi, là Long Ngạo ca ca, là ca ca, con không gọi hắn là thúc thúc đâu. Đợi khi nào trưởng thành, Tiểu Bảo sẽ thú Long Ngạo ca ca đấy.” – Tiểu Bảo lớn tiếng phản bác Dương Dật, đó là chủ quân tương lai của nó, không thể gọi là thúc thúc được, chuyện nhỏ như vậy Tiểu Bảo nó vẫn có thể hiểu được.
Sau khi Trần Tĩnh chịu tang lão thái gia xong thì cũng đã là chuyện của mười ngày sau, thời điểm Long Ngạo đưa Dương Dật đi cũng đã ban lệnh rút quân, hoàng thượng phái người đến thông báo cho ca ca y, cuối cùng ca ca y cũng được trở về.
“Tiểu đệ, đại ca đưa ngươi đi, ta cùng ngươi đi đón Dương Dật và Tiểu Bảo trở về.” – Trịnh Quân Nghị nói.
“Không cần đâu ca, ta tự mình đi.” – hiện tại, Trần Tĩnh đã không quá nguyện ý cùng người nhà tiếp xúc, y đã gả cho Dương Dật, là người của Dương gia. Qua chuyện này y cũng ngộ ra nhiều điều, y chỉ là một ca nhi, chiếu cố tốt hài tử và phu quân của mình là đủ rồi, những chuyện khác cùng y không có quan hệ.
Hiện tại không biết Tiểu Bảo và Dương Dật ở bên kia thế nào, người nọ bỏ nhiều công sức như vậy để đem Dương Dật đi, tin rằng hắn sẽ không làm tổn hại đến A Dật. Còn về phần Tiểu Bảo, chỉ cần có A Dật ở đó, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Cha, cha, nhanh lên một chút! Long Ngạo ca ca nói hôm nay sẽ dẫn chúng ta ra ngoài chơi.” – Tiểu Bảo đong đưa cánh tay Dương Dật, mất ngày nay hắn đối với cái gì cũng không có hứng thú. Vốn dĩ ban đầu hào hứng bừng bừng đi xem máy phát điện, nhưng đáng tiếc sau đó lại không thấy được thành phẩm. Long Ngạo nói, thứ này hiện tại không có cách nào làm ra, tên đó đã bỏ ra năm năm thời gian, cùng rất nhiều nhân lực vật lực vậy mà vẫn không được.
“Tiểu Bảo, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vẫn là ngủ thêm một chút tốt hơn.” – Dương Dật vùi đầu vào trong chăn rụt cổ lại, tuy rằng căn phòng này rất tốt, lại rất ấm áp, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh, bởi vì, ở đây không có Trần Tĩnh, không có nhiệt độ cơ thể của y.
“Cha, cha không nên nằm ỳ như vậy, mau dậy đi, dậy đi mà cha!.” – thân thể nhỏ bé của Tiểu Bảo chui vào chăn uốn qua uốn lại, rất nhanh hơi ấm bên trong đã bị nó giày vò cho tán đi hết.
Cơn buồn ngủ của Dương Dật cuối cùng cũng bị Tiểu Bảo làm cho biến mất tăm, hắn phi thường thống khổ từ trên giường ngồi dậy, giúp cái thằng nhóc con Tiểu Bảo không an phận kia mặc quần áo.
“Tiểu Bảo, hôm nay dậy sớm thật đấy, bên ngoài tuyết rơi rồi kìa.” – Dương Dật nhìn về phía cửa sổ bên giường, thấy tuyết rơi nhiều liền nói.
“Tuyết rơi, cha, chúng ta đi chơi ném cầu tuyết đi!” – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy tuyết bên ngoài cửa sổ liền vô cùng cao hứng, nó buông tay Dương Dật ra, lập tức chạy ra bên ngoài.
Dương Dật kéo tiểu gia hỏa chưa cả mặc ngoại bào, ăn điểm tâm đã chạy đi chơi kia lại – “Ngươi ngoan ngoãn rửa tay rửa mặt rồi đi ăn điểm tâm đi đã.”
Tại buồng vệ sinh xử lý tốt vệ sinh cá nhân của hai người xong, lúc này hắn mới mang theo Tiểu Bảo đến nhà ăn ăn cơm.
“Hôm nay các ngươi dậy sớm thật đấy.” – vừa tới nhà ăn đã thấy Long Ngạo ngồi ở chỗ đó uống trà.
“A, mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết, tối hôm qua Tiểu Bảo cũng nhớ ngươi, ngươi có nhớ Tiểu Bảo không nha?” – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Long Ngạo liền lập tức chạy đến bên người hắn, leo lên đùi hắn ngồi, há miệng cắn miếng sủi cảo trên đũa hắn.
“Ngày hôm qua không phải ngươi đi đô thành sao? Sao sớm như vậy đã trở lại rồi?” – Dương Dật ngồi đối diện Long Ngạo hỏi.
“Có chút việc, đô thành ngày mai mới đi. Tiểu Bảo, ăn no rồi chúng ta đi ném tuyết đi!” – Long Ngạo sờ sờ đầu Tiểu Bảo nói.
Dương Dật vì sợ lạnh nên trốn biệt ở trong phòng, Long Ngạo cùng với Tiểu Bảo chơi đùa một lát rồi trở về. Tên tiểu tử kia thì ở lại chơi đùa với thị vệ, trên người mặc một kiện y phục dày, lại thêm bị tuyết ném trúng, cả người trông tròn tròn béo béo như một con gấu nhỏ.
“Dương Dật, ngươi đang nhìn gì vậy? Tay của ngươi có vấn đề gì sao?” – Long Ngạo thấy Dương Dật cứ nhìn chằm chằm ngón tay mình liền hỏi.
“Long Ngạo, ngươi không cảm thấy tay ta có chút vấn đề sao?” – Dương Dật đưa tay cho Long Ngạo xem.
Long Ngạo nhìn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Dương Dật, bên trên không có miệng vết thương a. Được rồi, hiện tại hắn đã hiểu vì cái gì tên đó để hắn xem tay, còn không phải là do móng tay đã dài ra rồi sao, hắn còn nhớ cái tên này ngay cả móng tay cũng không biết cắt, quả nhiên càng ngày càng ngu mà.
“Ngươi không phải cả là năm cũng không cắt móng tay một lần đấy chứ?” – Long Ngạo vừa cười vừa hỏi.
“Mỗi lần đều là Trần Tĩnh giúp ta cắt, ta cũng không có cơ hội tự mình cắt a.” – Dương Dật ngây ra một lúc, nói. Hắn thực sự chưa từng phải suy nghĩ qua chuyện này, bởi vì chỉ cần móng tay hắn hơi dài ra, Trần Tĩnh đều sẽ giúp hắn cắt tốt.
“Đưa tay qua đây!” – Long Ngạo vừa nói vừa lấy ra một thanh tiểu đao phi thường sắc bén.
Nhìn thanh tiểu đao trong tay hắn, Dương Dật có chút không xác định liệu mình có nên đưa tay cho hắn không. Nhưng là, móng tay thực sự có chút dài rồi, sáng nay thời điểm giúp Tiểu Bảo mặc quần áo, chỉ nhẹ quẹt qua mặt Tiểu Bảo vậy mà đã để lại một vết đỏ ửng, nếu không cắt móng tay, khẳng định sẽ vô tình làm tiểu gia hỏa bị thương mất.
Kỹ thuật của Long Ngạo không tệ, chỉ mới một chút đã chỉnh lý móng tay hắn gọn gàng, Dương Dật nhìn nhìn ngón tay không bị thương chút nào của mình thầm thở phào một cái.
“Móng tay của ngươi dài, móng chân có dài không? Có cần ta cắt giúp luôn không?” – Long Ngạo nói. Có lẽ ngày mai là Trần Tĩnh đã tìm đến nơi, về sau cơ hội hai người gặp nhau sẽ càng ít, hắn muốn hai người kia phải nhớ thật kỹ mình, hắn không muốn cứ một thân một mình không bằng không hữu ở thời không này sống đến già rồi chết đi. Đương nhiên hắn càng hy vọng bản thân mình không đến nơi này, hắn vẫn còn rất hoài niệm máy tính và cuộc sống về đêm trước kia. Tuy rằng đã từng thử ở nơi này mở quán bar, nhưng mà tập tục sinh hoạt mấy ngàn năm ở nơi đây, không phải muốn đổi trong một sớm một chiều là được.
Chân Dương Dật đúng là trắng nõn thon dàu, bàn chân phi thường mượt mà, đáng yêu, chỉ là móng chân hơi dài một chút, ảnh hưởng tới mỹ quan.
Long Ngạo đem chân Dương Dật đặt lên đầu gối, nắm ngón chân Dương Dật, động tác phi thường chuyên chú, hắn không hy vọng lỡ tay làm bị thương bàn chân đáng yêu này, như vậy Trần Tĩnh không tìm hắn đòi mạng mới là lạ đấy. Hắn chỉ hy vọng hai người có thể nhớ kỹ hắn, chứ không hy vọng họ hận mình.
Trần Tĩnh im lặng tiếp cận trang viên có chút kỳ quái này, nơi đây là một sơn cốc ba mặt được núi vây quanh, so với bên ngoài thì ấm áp hơn rất nhiều, ít nhất gió tuyết không quá lớn. Qua một lúc, y nhìn thấy Tiểu Bảo đang cùng một đám thị vệ nghịch tuyết, chỉ duy không thấy Dương Dật, không biết hiện tại hắn đang ở chỗ nào.
Vừa quay đầu, y liền nhìn thấy một cái đình viện trong suốt, người ngồi bên trong chính là người mà y vẫn tâm tâm niệm niệm, nhưng sau khi nhìn thấy người ngồi đối diện với Dương Dật đang làm gì, sắc mặt Trần Tĩnh liền tái nhợt. Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi mà thôi, A Dật của hắn, như thế nào có thể? Nhưng là, người kia lớn lên cũng không kém, thậm chí dung mạo có thể so cùng với A Dật nhà y.
Trần Tĩnh yên lặng nhìn người kia cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chân Dương Dật, nhẹ nhàng từng chút một đem móng chân dài ra kia cắt bỏ.
Tiểu Bảo vui vẻ đứng ném cầu tuyết, cầu tuyết bị thị về nhanh nhẹn tránh được vừa vặn bay về phía cái cây mà Trần Tĩnh đang trốn làm tuyết đọng trên cây rơi đầy lên người y.
Mắt mấy thị vệ và Tiểu Bảo đều mở to. Chúng thị vệ là không ngờ có người ẩn nấp gần như vậy mà không một ai nhận ra. Mà ánh mắt của Tiểu Bảo là vô cùng vui vẻ, đã rất nhiều ngày nó không được nhìn thấy a mỗ, tuy rằng mỹ nhân ca ca rất tốt, nhưng mà Tiểu Bảo vẫn rất nhớ a mỗ của nó.
“A mỗ! A mỗ! Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết.” – Tiểu Bảo vừa kịp phản ứng đã nhào qua, những thị vệ kia nguyên bản muốn động thủ với Trần Tĩnh, nhưng vừa nghe được tiếng kêu của Tiểu Bảo thì liền dừng lại. Hoàng thượng của bọn họ rất yêu thích hai người kia, ngay cả tự mình hầu hạ cũng làm luôn rồi, bọn họ dĩ nhiên là không dám động thủ.
Trần Tĩnh lắc đầu vài cái để tuyết rơi trên đầu mình rơi xuống hết, không hiểu vì sao, y hiện tại không muốn gặp Dương Dật, chỉ muốn lặng lẽ ôm Tiểu Bảo rồi rời khỏi chỗ này.
“A!!!” – Dương Dật kêu thảm một tiếng. Thời điểm Tiểu Bảo hô lên hai chữ a mỗ kia hắn cũng nghe được, dựa theo hướng kêu của Tiểu Bảo nhìn sang, hắn thấy được người mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm đang đứng. Dương Dật ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp muốn đứng dậy đuổi theo. Thế là bi kịch cứ như vậy mà xảy ra, dao trên tay Long Ngạo chưa kịp buông xuống, ngón chân hắn cứ thế mà bị cắt một phát, máu nhanh chóng phun ra, mà tay Long Ngạo cũng chẳng khá hơn, cũng máu chảy đầm đìa.
Long Ngạo cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi hắn rất nghiêm túc giúp Dương Dật cắt móng chân, kết quả Dương Dật lại vung chân bỏ chạy, hắn muốn dừng lại cũng không kịp. Cũng may chân Dương Dật chỉ bị cắt qua một chút, không quá nghiêm trọng, rất nhanh sẽ khỏi lại.
“Long Ngạo, đau chết ta rồi.” – Dương Dật thảm hề hề kêu to một tiếng, đau đến ngã ngồi lên ghế, trên chân máu chảy đầm đìa, ngay cả hắn cũng không dám nhìn, nhất định là bị Long Ngạo cắt đứt ngón chân rồi.
“A Tĩnh, ngươi mau quay lại a! A Tĩnh, đừng bỏ lại ta! Tiểu Bảo!” – Dương Dật vừa ngã trở lại ghế đã thấy Trần Tĩnh muốn ôm Tiểu Bảo đi mất mất lập tức hét lớn, hắn không muốn Trần Tĩnh để lại một mình hắn ở nơi này, Trần Tĩnh nhất định là hiểu lầm gì hắn rồi. Hắn thật ngốc, đáng lẽ không nên để Long Ngạo giúp mình cắt móng chân, nhưng mà hắn lại không biết lúc nào Trần Tĩnh mới đến, móng chân cũng dài, ảnh hưởng đến tốc độc đi đường, hắn không biết cắt, cũng không muốn để những người hầu thị vệ kia giúp mình cắt. Vì cái gì Long Ngạo không phát minh ra dụng cụ cắt móng tay móng chân chứ, nếu có thì hắn có thể tự làm rồi, đâu cần phiền phức như vậy.