“Dương Dật, tôi tới thăm cậu đây!” – vừa mới sáng sớm Trương Nghĩa Phong đã đến, đứng ở dưới lầu kêu gào. Ngày hôm qua Dương Dật cũng làm được kha khá động tác phục hồi, đến tối lại tiết qua một lần, cho nên sáng hôm nay Trần Tĩnh cũng không gọi hắn dậy sớm. Dù sao ánh mặt trời lúc sáng sớm cũng không có nhiều tác dụng tốt, đợi đến tầm bảy tám giờ, khi mặt trời mọc mới là thời điểm rèn luyện tốt nhất.
“Trương Nghĩa Phong, A Dật còn đang ngủ, ngươi đừng có hô to gọi nhỏ, nếu đem hắn đánh thức, có tin ta đem ngươi quăng ra ngoài không.” – Trần Tĩnh trừng Trương Nghĩa Phong một cái, tiểu tử này mới sáng sớm đã chạy đến đây làm gì.
Dương Dật mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn cứ có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Mặc xong quần áo, tuy rằng trên người không có sức lực, nhưng so với khi mới tỉnh lại thì cơ thể cảm thấy khá hơn rất nhiều. Ở trong phòng vệ sinh, dùng gấp đôi thời gian so với bình thường để rửa mặt, lúc này Dương Dật mới chậm rì rì vịn lan can đi xuống lầu.
Trương Nghĩa Phong nhìn anh em tốt của mình chậm rì rì đi xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp thẳng tắp ở trên eo Dương Dật quét tới quét lui. Gã hôm nay đến đây mục đích là để tìm hiểu tình huống, xem thử Dương Dật có phải bị cái tên nam nhân vạn năng này ăn sạch hay không.
Dương Dật bị Trương Nghĩa Phong nhìn đến mức rợn cả người, hai ngày nay cái tên này bị làm sao vậy, nếu không phải biết gã là thẳng thì Dương Dật còn cho rằng gã có ý gì với mình ấy chứ.
“Lại đây, ăn sớm một chút, ta có làm bánh bao nhân trứng muối này. Trương Nghĩa Phong, ngươi ăn xong rồi, đừng có ở đây tranh phần với A Dật.” – Trần Tĩnh dùng đũa đánh vào cái tay đang định thò ra nhúm bánh bao của Trương Nghĩa Phong, y vẫn cho rằng cái tên này chỉ giả vờ tới thăm Dương Dật để ăn ké mà thôi.
“Tôi còn chưa ăn no mà, Dương Dật, Dương Dật, cậu nhìn người kia nhà cậu kìa, ngay cả bạn bè tới cũng không cho ăn no, như vậy cũng quá keo kiệt đi.” – Trương Nghĩa Phong kêu lên. Cái người tên Trần Tĩnh cũng thật lợi hại, bộ dáng thì đẹp trai, chẳng những biết kiếm tiền, lại còn nấu cơm ngon như vậy, ông trời đúng là không công bằng mà. Nếu gia hỏa này mà là nữ, gã dù dùng cách nào cũng phải lừa cưới về nhà, đúng là thượng được phòng khách, hạ được nhà bếp, mang ra ngoài còn vô cùng có mặt mũi.
“Cậu vừa mới sáng sớm đã đến đây, không phải là vì ăn ké bữa sáng đấy chứ?” – Dương Dật kéo ghế dựa ngồi xuống hỏi.
Bữa sáng hôm nay khá đơn giản, có bánh bao nhân trứng muối, một ly sữa bò. Trước kia, hắn uống toàn là sữa dê đấy. Ăn một chén cháo nhỏ, thêm một ***g bánh bao, bánh bao này là Trần Tĩnh tự tay làm, đúng là tiện nghi tiểu tử này mà.
Ở trong sân chậm rãi đi bộ ước chừng nửa tiếng, Dương Dật thực sự bị Trương Nghĩa Phong nhìn chằm chằm đến mức khó chịu. Trần Tĩnh hôm nay có việc, đến giữa trưa mới về được, có Trương Nghĩa Phong ở đây trông chừng, y cũng có thể yên tâm ra ngoài xử lý chút công chuyện. Hiện tại rượu nho của y bán rất chạy, mức độ sinh hoạt của người dân càng ngày càng nâng cao, rượu nho cũng dễ bán hơn rất nhiều. Ở những quán bar y mở, số rượu được tiêu thụ đại đa số là rượu nho của nhà y sản xuất. Không chỉ vậy, y còn mở rộng tiêu thụ ra khách sạn, siêu thị, cùng những quán bar khác. Hiện tại, thứ y không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa, ở nông thôn y còn có một cái nông trường, hàng năm số tiền thu vào cũng rất khả quan.
Trương Nghĩa Phong nhìn mông Dương Dật một lúc lâu. Theo lý mà nói, Trần Tĩnh đem Dương Dật về nhà, nếu mà nói buổi tối hai người không phát sinh chuyện gì, có đánh chết gã tuyệt đối cũng không tin. Thời điểm Dương Dật ngồi xuống ghế, Trương Nghĩa Phong lập tức vỗ vào mông hắn một cái khiến hắn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Cậu làm gì a hỗn đản! Hại tôi suýt ngữa ngã ngửa, ngay cả đậu hũ của tôi mà cậu cũng dám ăn, hả!!!” – Dương Dật tạc mao kêu lên, hắn chưa bao giờ nghĩ thằng bạn tốt của mình lại có loại đam mê như vậy.
“Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu có bị Trần Tĩnh ăn sạch chưa thôi. Như thế nào vẫn còn nhảy nhót khỏe như vậy, chẳng giống bị… ờ… cái kia chút nào. Bởi vì muốn biết giữa nam nam làm như thế nào, tôi còn phải hỏi riêng chị gái của bạn tốt đấy. Cái tên kia lúc trước còn muốn ghép đôi tôi với một thằng khác, có điều tôi đối với đàn ông không có hứng thú. Cơ mà, nếu đổi lại là Trần Tĩnh, có thể đè được y, cảm giác nhất định rất tuyệt. Đúng rồi, Dương Dật, cậu đừng nói là cậu, cậu đem Trần Tĩnh cái tên kia làm đấy nhé, như vậy cũng quá… đi.” – đột nhiên đôi mắt Trương Nghĩa Phong trừng lớn, này cũng quá khiến người khác kinh hãi đi, Dương Dật vậy mà có thể đè được nam nhân cao lớn kia, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi là công, là công, mắt chó nào của cậu thấy tôi bị đàn ông thượng hả?” – Dương Dật lại lần nữa nổi khùng, vì cái gì bạn tốt của hắn lại cho rằng hắn là thụ chứ, hắn chính là công, đời trước là thế, đời này cũng như vậy.
Trương Nghĩa Phong nhìn Dương Dật từ trên xuống dưới, cái loại tay chân mảnh khảnh này của hẳn mà cũng dòi đè được Trần Tĩnh? Gã tình nguyện tin là tối hôm qua Trần Tĩnh bởi vì thân thể Dương Dật chưa khôi phục lại thật tốt cho nên luyến tiếc không làm gì hắn còn hơn. Phải biết rằng, thời điểm Dương Dật hôn mê, y chăm sóc y có thừa, tự nhiên sẽ không gấp đến mức khi thân thể hắn chưa hồi phục hoàn toàn đã đè ra làm chuyện kia.
“Loại ánh mắt này của cậu là ý gì? Hoài nghi tôi đấy hả? Nếu không tin cậu có thể đi hỏi Trần Tĩnh.” – Dương Dật cười hì hì nói, đến lúc đó, hoặc là Trần Tĩnh thẹn quá hóa giận đem Trương Nghĩa Phong quăng ra ngoài, hoặc là gật đầu thừa nhận, mặc kệ là thế nào cũng đều khiến gã khó chịu một chập, ha ha ha. Trong lòng Dương Dật cười thành tiếng, nhưng bề ngoài biểu hiện vẫn như không có gì.
Sau khi Trần Tĩnh xử lý xong công việc liền đi lấy một tí rau dưa mới về nhà, đây đều là những thực phẩm cao cấp mà nhà hàng của y vẫn dùng để chế biến. Mới vừa vào nhà đã thấy Dương Dật và Trương Nghĩa Phong hai người ngồi trong sân mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết A Dật có chịu tập luyện đàng hoàng không nữa.
“Hai người các ngươi sao thế? A Dật, buổi sáng ngươi có chịu đi bộ không vậy? Phải hảo hảo luyện thân thể thật tốt, chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ cùng ngươi rèn luyện, ít nhất phải luyện ra chút cơ bắp mới được.” – Trần Tĩnh cầm đồ ăn trong tay nói.
“Mới đó mà đã về rồi? Đúng rồi, Dương Dật bảo, cậu ta… Anh không phải thực sự bị cậu ta làm đấy chứ?” – cặp mắt thiếu đánh kia của Trương Nghĩa Phong lại ở trên mông Trần Tĩnh quét tới quét lui, người này gã không dám thò tay thử đâu a, phải biết là Trần Tĩnh chỉ cần đánh ra một chưởng cũng có thể đánh bay gã.
Trần Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Nghĩa Phong hồi lâu mới hiểu được gã đang nói về cái gì. Ở kiếp trước, chuyện này vốn dĩ là chuyện rất bình thường, nhưng ở thế giới này, chuyện hai nam nhân ở bên nhau cũng không phải phổ biến như vậy.
“Không nhìn ra ngươi cũng nhiều chuyện như vậy. Ta nhớ ngươi là luật sư thì phải. A Dật đã nói gì với ngươi?” – Trần Tĩnh nói.
“Cậu ta nói anh là thụ. Bất quá, tôi không tin lời hắn. Hắn cái tên kia, tay chân mảnh khảnh như vậy, tôi thực sự không tin hắn có thể áp được anh. Rút cuộc trong hai người ai là công ai là thụ? Cấp đại ca thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ đi mà.” – Trương Nghĩa Phong cười nói, gã thực sự không thể tin điều này được.
Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt ta đây rất hiếu học của Trương Nghĩa Phong, cái tên này sao lại đối với Dương Dật hiếu kỳ như vậy.
“Đúng như những gì A Dật nói với ngươi, hắn thích ở mặt trên, ừ, đúng là như thế.” – Trần Tĩnh cười nói, sau đó chẳng thèm để ý đến Trương Nghĩa Phong bị bất ngờ đến hóa đá ngồi đó, tay xách đồ ăn cùng với Dương Dật đi vào trong nhà. Suốt cả đường đi, miệng Dương Dật vẫn một mực cười toe toét, nhìn Trương Nghĩa Phong bị dọa đến ngây người, ngay cả bọn họ vào nhà lúc nào cũng không biết, hắn rất cao hứng.
Trương Nghĩa Phong nhìn ánh mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, vì cái gì gã lại cảm thấy cả người rét run như vậy? Trên đời này lại có người sủng người yêu của mình đến vậy hay sao? Ha, bạn tốt gã rút cuộc cũng tìm được người thực sự yêu thương mình rồi.
“Vui lắm sao?” – Trần Tĩnh cười, hôn lên trán Dương Dật một cái.
Dương Dật gật gật đầu, cái biểu tình kia của thằng bạn thân, hắn thực sự rất ít khi được thấy, thật là đã ghiền. Đến bây giờ tên kia vẫn còn chưa phản ứng lại, đúng là rất buồn cười, về sau có thể lấy chuyện này ra để trêu đùa gã rồi.
“Mau vào bếp hỗ trợ, trưa này hầm canh gà cho ngươi ăn.” – Trần Tĩnh cười nói.
Dương Dật đứng ở bên cạnh bồn rửa nhặt rau chưa được bao lâu liền mệt mỏi.
“Mệt thì qua bên kia ngồi đi.” – Trần Tĩnh nhìn người có chút thất thần kia liền bảo.
“A Tĩnh, ta nhớ bọn Tiểu Bảo.” – Dương Dật ngồi ở ghế trong bếp, nhìn Trần Tĩnh bận rộn đột nhiên nói.
Trần Tĩnh hiểu cảm giác của Dương Dật, đó là một loại cảm giác khiến người ta tê tâm liệt phế. Thời điểm y vừa đến thế giới này, trong nhà không có người thân, chỉ còn lại một mình y. Mẹ của thân thể này mất sớm, thời điểm cha ở nhà xưởng làm việc xảy ra chuyện, những thân thích trước kia chưa từng ghé qua đột nhiên tới rất đông, cái gì mà cô dì chú bác, mỗi người đều muốn được chia phần. Vẫn là nhờ tiểu di nhanh trí, bán căn nhà cũ đi, đưa y vào thành phố sống, mua một căn nhà, sau đó phân ra cho thuê, tiền thu hàng tháng cũng đủ để y tiêu dùng. Tuy rằng lúc đó y có một chút ký ức của chủ nhân thân thể, thế nhưng những thứ đó y đều không hiểu. Sau đó, y bỏ học, dùng số tiền còn dư lại về nông thôn tìm địa phương trồng nho. Đó là nghề chính của y, y cũng bắt đầu lập nghiệp từ đấy.
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, không có việc gì, Trần Tĩnh lại vô cùng tưởng nhớ Dương Dật, còn có cả mấy hài tử kia, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, sờ lên mặt lại chỉ toàn là nước mắt. Hiện tại rút cuộc cũng trời quang mây tạnh, ít nhất bên cạnh y còn có Dương Dật.
“Khó chịu trong lòng thì cứ khóc ra, qua một thời gian sẽ tốt. Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” – Trần Tĩnh dừng động tác trên tay, đi đến bên cạnh Dương Dật.
Dương Dật đem mặt vùi vào trong ngực Trần Tĩnh, nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra. Hắn thực sự không muốn khóc, có Trần Tĩnh ở bên cạnh, hơn nữa, hắn cũng biết được hài tử ở một thế giới khác sống rất tốt. Nhưng mà, Dương Dật nhịn không được, nước mắt cứ như vậy mà rơi.
“A Tĩnh, nếu như ngươi còn có thể sinh bảo bảo thì thật tốt biết bao, chúng ta cũng có thể có một tiểu gia hỏa để chơi cùng.” – Dương Dật vuốt bụng Trần Tĩnh nói.
“Đáng tiếc đời này, thân thể này không thể sinh hài tử. A Dật nếu thích hài tử, chúng ta có thể đến cô nhi viện thu dưỡng một đứa.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.
“Ta thích chính ngươi sinh.” – Dương Dật nói. Hài tử bây giờ đứa nào đứa nấy không phải đều là ác ma chuyển thế sao, làm sao ngoan được như Tiểu Bảo, tiểu ca nhi, Tiểu Kỳ nhà hắn kia chứ.
“Cũng không biết hiện tại bọn Tiểu Bảo thế nào, có còn thương tâm hay không.” – Dương Dật tùy ý để Trần Tĩnh chậm rãi hôn lên vệt nước mắt trên khóe mắt mình.
Sau khi Tiểu Bảo cùng ba đệ đệ nhà mình khóc lớn một trận, hai mắt tròn to cũng sưng đỏ cả lên, liền gắt gao nhìn Long Ngạo đang đứng ở một bên phát ngốc. Bọn họ đều thương tâm mà khóc, vậy mà cái tên này lại đứng trừng mắt nhìn mộ của cha và a mỗ. Gia hỏa này sao có thể như vậy, không thương tâm còn chưa tính, vậy mà còn bày ra bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. Tần Hiên cũng quỳ gối ở một bên, hai mắt hồng hồng, tuy rằng hắn không khóc, nhưng thủy chung vẫn ngơ ngẩn đến phát ngốc.
“Long Ngạo, ngươi chán sống rồi phải không. Cha ta và a mỗ đều không còn, ngươi không thật sự thương tâm, tốt xấu gì giả vờ một chút cũng không được sao? Lại còn dùng bộ dạng vui sướng khi người gặp họa đó là ý gì?” – Tiểu Bảo túm lấy Long Ngạo quát.
“Đừng quát, đừng quát, các ngươi nghe ta nói đây. Các ngươi không cần thương tâm, a mỗ các ngươi đi theo cha ngươi là đi hưởng phúc, ta cũng muốn đi, nhưng mà đáng tiếc lại không được. Ta chỉ là muốn sau này a mỗ thay đổi vận mệnh ta một chút, khi đó ta cũng không cần phải chạy tới chỗ này chịu khổ.” – Long Ngạo ôm lấy Tiểu Bảo đang lắc loạn hắn nói.
Tức khắc, vài người đang thương tâm liền bị ý tứ trong lời nói của Long Ngạo hấp dẫn. Cái gì gọi là a mỗ đi theo cha hưởng thanh phúc? Chẳng lẽ a mỗ bọn họ không có chết?
“Các ngươi không cảm thấy ta và a mỗ các ngươi đặc biệt giống sao? Mấy người các ngươi đều tương đối giống cha, chỉ có ta, tuy rằng dung mạo không giống, nhưng ánh mắt và một ít thói quen lại rất giống Trần Tĩnh, đơn giản là bởi vì ta được a mỗ của các ngươi nuôi lớn. Kỳ thực, ta đến từ một thế giới khác, cha của các ngươi cũng vậy, cho nên bọn họ chỉ là đi về nơi đó mà thôi. Đương nhiên, thân thể của bọn họ cũng được thay đổi. Bất quá, bộ dạng của a mỗ các ngươi ở nơi đó cùng với hiện tại vô cùng giống nhau. Năm đó, ta chính là được cha các ngươi nhặt về nhà cũng chỉ vì ta ở thế giới kia giống ta hiện tại. Khi đó ta còn nhỏ nên cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mình vốn không phải tên Long Ngạo, sau đó bọn họ sửa tên cho ta. Sau khi ta đi đến thế giới này mới biết được, ta phải đến đây là bơi vì tiểu tử thúi nhà ngươi.” – Long Ngạo xoa xoa đầu Tiểu Bảo nói. Hắn đột nhiên nhớ đến một vấn đề, đó là hắn vừa làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Hắn không nên nhắc Trần Tĩnh cái gì mà đừng gọi hắn về nhà, gia hỏa kia thông minh như vậy, mà hiện tại hắn lại vẫn êm đẹp đứng ở chỗ này. Điều này nói lên cái gì, nói lên, cuối cùng Trần Tĩnh vẫn đưa hắn đến đây. Mẹ nó, hắn đúng là ngu ngốc mà.
“Chính là bởi vì tên tiểu tử thúi nhà ngươi thích ta, cho nên mỗi lần a mỗ thấy ta vứt vỏ chuối loạn xạ cũng không thèm nhắc nhở. Rút cuộc cũng có ngày ta gieo gió gặt bão, chân đạp chính vỏ chuối mà mình vứt, đập đầu vào cạnh bàn trà sắc nhọn, thế là phải đối cái thế giới tuy rằng chướng khí mù mịt nhưng lại vô cùng hảo ngoạn này nói xin chào, phải tới bồi tên tiểu tử thúi nhà ngươi sinh hoạt.” – tâm tình Long Ngạo vô cùng mất mát.
“Cho nên hiện tại phải làm cái gì các ngươi có biết không, đó chính là không cần thương tâm, bọn họ sẽ sống rất hạnh phúc, ta cũng sẽ được bọn họ thu dưỡng.” Long Ngạo có chút ủ rũ muốn cụp đuôi, hắn nghĩ, vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không thể thay đổi vận mệnh của mình. Nếu là như vậy, hắn phải hảo hảo hưởng thụ tất cả mọi thứ ở đây, sau đó giúp hai ba ba kia của mình chăm sóc thật tốt cho Tiểu Bảo.
Cũng chính từ lúc này, chuỗi ngày vừa vui sướng vừa đau khổ của Tiểu Bảo cũng bắt đầu. Mỗi ngày hắn đều bị Long Ngạo làm cho không xuống được giường, ngay cả đi đường chân cũng nhuyễn.
“Cậu không phải về rồi sao? Lúc nãy tôi không nhìn thấy cậu ở trong sân a.” – Dương Dật ngẩng đầu nhìn cái người nào đó lại đến cọ cơm kêu lên. Cái tên này không phải là định một ngày ba bữa đến nhà hắn ăn chực đấy chứ? Cái này là nghiêm trọng quấy rầy đến cuộc sống gia đình của bọn họ đó có biết không.
“Tôi ăn cơm ở bên ngoài nhiều rồi, vẫn là cảm thấy A Tĩnh nhà cậu nấu ngon nhất. A Dật, cậu nhất định không muốn nhìn thấy bạn tốt của mình chết đói có đúng hay không.” – Trương Nghĩa Phong mặt dày nói. Ăn ngon lại không cần tốn tiền, lại còn được ăn những thức ăn tươi, không có hóa chất bảo quản. Nếu mà để gã ra ngày nào cũng ngoài ăn những thứ này, vài đồng tiền lương hèn mọn mỗi tháng của gã nhất định không trả nổi. Gã còn có tiền nhà, tiền xe phải trả góp hàng tháng nữa. Từ khi trưởng thành đến giờ, gã cũng gượng không muốn về nhà xin tiền, hơn nữa chỉ cần hỏi tiền cha mẹ một cái thôi thì hai lão nhân gia nhất định sẽ giục gã kết hôn. Gã còn chưa tới ba mươi tuổi, không nghĩ sẽ nhảy vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy đâu.
Trong lòng Trương Nghĩa Phong thực sự hâm mộ Dương Dật, có một người sủng hắn như vậy. Ngẫm lại, mấy năm này gã lăn lộn không ít, tuy rằng cũng có chút tên tuổi, nhưng là nếu so với Dương Dật, gã vẫn cảm thấy hâm mộ không thôi. Bất quá, nếu là gã, gã vẫn muốn tìm một muội tử mềm mềm nhuyễn nhuyễn hơn.
“Hâm mộ hả? Hâm mộ thì cũng tìm một người đi. Bất quá, cậu đừng hòng mon men Trần Tĩnh, y là của một mình tôi.” – Dương Dật cười ha ha nói.
Trương Nghĩa Phong trợn trắng mắt nhìn Dương Dật, bọn họ đây là cố ý ở trước mặt cẩu độc thân là mình tú ân tú ái có đúng không. Huống chi gã là thẳng, cũng sẽ không bỏ qua muội tử mềm mềm, đi thích cái thể loại đàn ông cứng rắn kia đâu.
“Nếu có thể tìm được cô gái nào đó thật tốt nuôi mình có phải là hạnh phúc rồi không.” – Trương Nghĩa Phong thở dài nói.
“Tôi thấy cậu đây là hâm mộ đến phát rồ rồi phải không? Thực sự muốn được người khác nuôi thành tiểu bạch kiểm?” – Dương Dật cười, chờ thân thể hắn tốt lên, hắn cũng muốn đến hỗ trợ cho Trần Tĩnh. Đời này, nghĩ hắn cũng không nghĩ để Trần Tĩnh phải nuôi mình, đã là nam nhân, đương nhiên phải biết gánh trách nhiệm.
Trương Nghĩa Phong nhìn Dương Dật đột nhiên phát giác đúng là hai ngày nay gã không được bình thường, tất cả đều là do hai cái tên thích tú ân tú ái này làm hại.
“Này, này, Trương Nghĩa Phong, cậu đi đâu đó? Nếu đã đến rồi thì ở lại ăn cơm chiều xong rồi hãy đi chứ.” – Dương Dật nhìn người quay đầu bỏ đi kia kêu lên, có phải là hắn đã nói sai cái gì, chọc cho hảo bằng hữu của mình sinh khí rồi phải không?
“Tôi đi quán bar uống rượu đây, ở nhà cậu ngốc cũng không phải là mục tiêu của tôi a.” – Trương Nghĩa Phong quay đầu bỏ lại một câu như vậy.
“A Dật, Trương Nghĩa Phong sao lại bỏ đi rồi? Hôm nay không ở lại cọ cơm hả?” – Trần Tĩnh bưng đồ ăn ra, thấy Trương Nghĩa Phong rời đi liền hỏi.
Dương Dật cũng bị Trương Nghĩa Phong làm cho không thể hiểu nổi, quay đầu đối Trần Tĩnh nói – “Không biết, thấy bảo là cứ ngốc ở nhà chúng ta sẽ không đạt được mục tiêu gì đó, cứ thế đi mất rồi.”
Lảm nhảm: Ừm! Mình đoán chắc chắn khi đọc 2 chương phiên ngoại này mọi người sẽ có thắc mắc về vấn đề xưng hô của các nhân vật, bởi vì lúc thì là kiểu cổ trang, lúc thì lại kiểu hiện đại ha. Cơ mà cái vấn đề này ko phải là do mình nhầm, mà là mình cố ý để như vậy. Ở đây xin giải thích chút.
Dương Dật va Trương Nghĩa Phong: Mình để là “tôi” “cậu”, bởi vì 2 người họ là bạn bè với nhau, và cùng sống ở hiện đại với nhau rất lâu rồi.
Trần Tĩnh và Trương Nghĩa Phong: mình để Trần Tĩnh xưng “ta” “ngươi” và Trương Nghĩa Phong xưng “tôi” “anh”. Cái này là do Trần Tĩnh vốn xuyên từ cổ đại tới, cách xưng hô sẽ giữ nguyên.
Dương Dật và Trần Tĩnh: bọn họ làm bạn đời ở cổ đại mấy chục năm, xưng hô làm sao nói đổi là đổi được, vẫn cứ “ta” “ngươi” thôi.
Cơ mà mình cũng nói luôn, cái này là quan điểm của mình thôi, chứ thực ra trong tiếng Trung thì người ta cũng chỉ nói “wo” với “ni”. Thành ra là mọi người đừng thắc mắc nhé. Tại mình thích nên mình để vậy. Ai ko thích thì cứ chuyển thành “mày” “tao” hết luôn cho nó gọn. Hý Hý.