Phong Quý là một nô tài trong Phong vương phủ. Nhiệm vụ mỗi ngày của hắn chính là cùng chơi đùa với thế tử ngốc nghếch kia, công việc chẳng những rất nhẹ nhàng, hơn nữa tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn cũng nhiều hơn so với nô tài bình thường. Người mà Phong Quý hầu hạ tuy rằng là Tiểu Ngốc Tử, thế nhưng lại rất nhu thuận hiểu chuyện, trên cơ bản Phong Quý không cần quá mức bận tâm. Sau này vương phi lại mang thai, sinh ra được nhi tử mà thái y chẩn đoán là có trí lực bình thường, lúc này thì ngày tháng của Phong Quý cũng liền không rất dễ chịu.
Vương phi cùng vương gia vẫn rất đau Tiểu Ngốc Tử, bất quá hạ nhân lại không có cảm giác như vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy hiện tại Tiểu Ngốc Tử không hề có giá trị, cho nên đối xử với Phong Quý cũng không hề hoà nhã.
Phong Quý cảm giác chính mình thực nghẹn khuất, hắn cảm thấy Tiểu Ngốc Tử một người lẻ loi sống trong vương phủ thực đáng thương, cho nên hắn mang theo Tiểu Ngốc Tử đi dạo loanh quanh trong thành náo nhiệt, ai biết chỉ một chút không chú ý thì Tiểu Ngốc Tử đã không thấy tăm hơi.
Tiểu Ngốc Tử tuy rằng ngốc, nhưng thân là trưởng tử vương phủ, thân phận địa vị vô cùng tôn quý, để lạc mất y, Phong Quý có bồi thượng một trăm cái mạng đều không đủ.
Phong Quý vốn định lập tức trở lại vương phủ bẩm báo vương gia, nhưng hắn lại sợ vương gia sẽ dùng gia pháp xử trí hắn. Phong Quý rất sợ chết nên lui bước, hắn mang hi vọng mà đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành để tìm kiếm Tiểu Ngốc Tử, hi vọng có thể che dấu được chuyện này trước khi vương gia phát hiện ra. Nhưng mà mãi cho đến chạng vạng, Phong Quý vẫn không có tìm được Tiểu Ngốc Tử. Hắn gấp đến độ khóc thành tiếng, nhưng như thế thì có tác dụng gì đâu, hắn để lạc mất Tiểu Ngốc Tử, chờ đợi hắn tuyệt đối là gia pháp nghiêm khắc. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn dứt khoát liền không trở về vương phủ, mà cố gắng đi khắp nơi tìm kiếm Tiểu Ngốc Tử.
[yuki-hana: ít ra còn chút lương tâm]Sau này hắn nghe nói bởi vì chuyện Tiểu Ngốc Tử mất tích, Phong vương nổi giận, đem toàn bộ người hầu trong nhà đều đánh, ngoài ra còn phái vô số đại nội thị vệ tìm kiếm Tiểu Ngốc Tử và hắn.
Phong Quý một trận tim đập thình thịch, lúc này hắn không những phải cố tìm cho ra Tiểu Ngốc Tử, mà bản thân còn phải hóa trang thành
khất cái[ăn mày], suốt đêm trốn ra khỏi kinh thành, từ đó bắt đầu cuộc sống phiêu bạc lưu lạc.
Quen với sinh hoạt an dật ở vương phủ, Phong Quý làm sao cam tâm rằng chính mình cư nhiên lại lưu lạc đến tận đây. Cho nên hắn liền mặc vào quần áo khất cái, bắt đầu đi khắp toàn quốc hỏi thăm về Tiểu Ngốc Tử. Phong Quý nghĩ, nếu như hắn có thể tìm được thế tử, coi như là có thể đem công đền tội.
Dọc theo đường đi hắn tiêu hết toàn bộ tiền bạc trên người mình, cuối cùng thật sự biến thành một khất cái. Coi như là ông trời có mắt, rốt cuộc cho hắn biết một chút manh mối, theo một lão khất cái nói thì Tiểu Ngốc Tử được một người ở huyện Phương Lâm nhặt về nhà.
Huyện Phương Lâm đường xá xa xôi, khi Phong Quý tới huyện Phương Lâm thì thể lực đã cạn kiệt lợi hại, thân lại không tiền, nên bị đói choáng ở trước cửa Thực Vi Thiên. Không nghĩ tới là mạng của hắn vẫn còn, chẳng những được người cứu, còn khiến cho hắn gặp được thế tử đã biến mất hồi lâu. Phong Quý nhất thời kích động, liền quên che giấu cảm xúc của chính mình, trực tiếp quỳ gối xuống đất. Hiện tại ngẫm lại, lúc trước nếu hắn giả vờ không biết thế tử, hiện tại có lẽ đã đem tín truyền ra đi……
“Ngươi thật sự cảm giác Phong vương sẽ bỏ qua ngươi sao?”
Sắc mặt Phong Quý trắng nhợt, có chút thiếu khí nói:“Là ta tìm được thế tử.”
Lục Thanh cười lạnh một tiếng,“Nhưng là nếu không phải ngươi, y cũng sẽ không bị lạc.”
Mặc dù nếu không có nô tài này thì suốt đời Lục Thanh có lẽ sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử, nhưng điều này cũng không thể che dấu sai lầm của tên nô tài này. Tiểu Ngốc Tử không biết đã ăn bao nhiêu khổ mới được Lục Thanh nhặt, hết thảy mọi chuyện này đều là do người đang quỳ trước mặt này gây ra, như vậy việc Phong Quý lưu lạc thành khất cái, hoàn toàn xứng đáng, Lục Thanh không một chút đồng tình hắn.
Lục Thanh thấy Phong Quý không nói lời nào, lại tiếp tục nói:“Liền tính ngươi đem y mang về vương phủ, Phong vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chẳng qua là một nô tài mà thôi, mạng của ngươi căn bản không đáng giá tiền.”
Phong Quý vẫn trầm mặc, bởi vì mỗi một lời bói của Lục Thanh trực tiếp đâm thẳng đến nội tâm của hắn.
Đúng vậy, hắn là nô tài trong Phong vương phủ, Phong vương có thể tùy tiện xử trí tính mạng của hắn, chỉ bằng việc hắn làm mất thế tử thôi cũng đủ để rơi đầu, hơn nữa sau đó hắn còn chạy trốn, tội là càng không thể thứ. Mạng của hắn trong tay các vương công quý tộc thật sự không đáng giá tiền, nhưng hắn cũng không nghĩ vứt bỏ mạng này, cho nên lúc trước mới có thể chạy trốn. Hiện tại tìm thấy thế tử, nhưng có thể bảo mệnh được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Phong Quý cắn răng nói:“Ngươi muốn thế nào?” Hắn minh bạch, lão bản Thực Vi Thiên này nhất định cũng không hi vọng thế tử rời đi.
“Không được tốt lắm, ngươi liền ở lại chỗ này làm việc, về sau ngươi cần phải quên hết thảy chuyện của vương phủ.” sắc mặt Lục Thanh lạnh lùng, ngữ khí lạnh nhạt nói.
Nô tài này không thể thả chạy, bởi vì Lục Thanh cũng không thể tín nhiệm hắn, nói không chừng vừa mới xoay người đi thì hắn lập tức đem tin tức Tiểu Ngốc Tử ở trong này truyền cho vương phủ.
Tốt xấu gì Phong Quý cũng là nô tài trong vương phủ, bản lĩnh quan sát người khác không hề kém, Lục Thanh vừa nói như vậy, hắn lập tức lý giải ý tứ của Lục Thanh. Vương phủ tương đương với việc hắn đang treo một thanh đao lớn trên đỉnh đầu của mình, mà Phong Quý thật sự không hai cái mạng để chắn, cho nên đành phải chấp nhận đề nghị của Lục Thanh.
“Thành, ngươi buông ra ta trước, ta cam đoan sẽ không chạy loạn.”
Lục Thanh cũng không nhiều lời, trực tiếp mở dây trói cho Phong Quý, sau đó bảo Phong Quý đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Phong Quý nhìn quần áo trên người mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc này hắn liền quyết định ở lại chỗ này làm việc cho Lục Thanh. Vừa lúc hiện tại Thực Vi Thiên thiếu người, tên giả của Phong Quý là Lục Quý, làm hỏa kế tại Thực Vi Thiên, từ sáng sớm bận rộn đến buổi chiều, tuy rằng mệt mỏi chút, nhưng lại không cần lo lắng màn trời chiếu đất. Đương nhiên, Lục Thanh cũng không hoàn toàn yên tâm Phong Quý, bọn tiểu nhị của Thực Vi Thiên sẽ thay hắn nhìn Phong Quý, để ngừa hắn báo tin.
Giải quyết xong chuyện Phong Quý, Lục Thanh trở lại trong phòng, ngồi xuống đầu giường, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngốc Tử đang ngủ say.
Hôm nay Tiểu Ngốc Tử khóc rất nhiều, cho nên y ngủ đến lúc này còn không có rời giường, Lục Thanh muốn lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt y, vừa vươn tay, Tiểu Ngốc Tử liền mở đôi mắt to đen của mình ra. Lục Thanh thấy nét mê mang chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rồi sau đó chính là khủng hoảng, Tiểu Ngốc Tử vội vàng muốn đứng dậy, lại bị một đôi tay ôn nhu đè lại.
“Bảo Bảo, đừng hoảng hốt, còn ngủ sao?”
Nghe được thanh âm của Lục Thanh, lúc này Tiểu Ngốc Tử mới yên lòng, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Phu quân!” Thanh âm nhẹ nhàng, ngọt như là ăn mật, Tiểu Ngốc Tử lôi kéo tay Lục Thanh, trực tiếp ôm lấy eo Lục Thanh, làm nũng.
Y rất sợ sau khi tỉnh lại thì không thể nhìn thấy mặt phu quân, vừa luyến tiếc vừa kinh hoảng. Tiểu Ngốc Tử nghĩ, vì cái gì y không thể cùng phu quân vĩnh viễn không tách ra chứ?
Nghĩ như vậy, Tiểu Ngốc Tử đột nhiên cầm lên một lọn tóc của Lục Thanh, muốn cột vào tóc của chính mình. Vì y nghĩ làm như thế thì phu quân đi nơi nào cũng sẽ không bỏ lại Bảo Bảo, Tiểu Ngốc Tử vui vẻ che miệng cười thành tiếng, làm cho Lục Thanh cảm thấy có chút kỳ quái.
“Bảo Bảo đang làm cái gì vậy?” Lục Thanh hiển nhiên cũng ý thức được không thích hợp, rất ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Ngốc Tử chỉ tiếp tục cười trộm, không trả lời Lục Thanh.
Lục Thanh u u nói:“Bảo Bảo không yêu phu quân sao?”
Tiểu Ngốc Tử quay đầu nhìn nhìn Lục Thanh, sau đó trực tiếp hôn vào môi Lục Thanh, thay thế hết thảy mọi ngôn ngữ.
Oanh một chút, Lục Thanh bị làm nóng lên. Giờ phút này hắn phảng phất biến thành một dã thú nguyên thủy, quên hết thảy, chỉ lo hôn hai phiến môi mỏng manh kia. Hắn thuận thế vươn tay sờ soạng lên thân thể đơn bạc bên dưới lớp áo ngủ của Tiểu Ngốc Tử, làm cho đối phương cảm thấy một trận run rẩy.
Tiểu Ngốc Tử cũng không nghĩ đến, chẳng qua chỉ là hôn một cái mà thôi, phu quân liền trở nên kích động như vậy. Hắn không biết là, hôm nay Phong Quý mang đến tin tức khiến cho Lục Thanh có bao nhiêu áp lực.
Đợi đến khi thần trí của Lục Thanh thoáng khôi phục một ít, quần áo trên người Tiểu Ngốc Tử đã bị Lục Thanh cởi không sai biệt lắm. Đôi môi bởi vì hôn mà hơi có chút sưng đỏ càng làm cho Tiểu Ngốc Tử trở nên gợi cảm hơn.
“Phu quân nặng quá!” Tiểu Ngốc Tử oán giận mà đẩy đẩy thân thể Lục Thanh.
Thần sắc Lục Thanh thâm trầm, trong đầu nhanh chóng suy tính.Con thỏ ngốc chậm chạp này không thể minh bạch tâm ý của hắn, Lục Thanh vốn tính toán ngoan ngoãn chờ đợi, nhưng tình thế hiện tại có biến, ôm cây đợi thỏ là một loại biện pháp không thể thực hiện được. Cho nên Lục Thanh nghĩ, bằng không hôm nay liền ăn luôn tiểu thỏ tử, đợi đến tiểu thỏ tử hoài thượng tiểu tiểu con thỏ, như vậy sẽ không có bất luận kẻ nào có thể đem hai người tách ra. Lục Thanh biết làm như thế thực vô sỉ, nhưng vì có thể ở cùng một chỗ với Tiểu Ngốc Tử, vô sỉ một chút thì có sao?
Nghĩ tới đây, Lục Thanh ôn nhu mà sờ sờ khỏa màu đỏ nhạt bên khóe mắt của Tiểu Ngốc Tử, đó là dấu hiệu cho biết Tiểu Ngốc Tử là một ca nhi.
“Bảo Bảo có nguyện ý sinh một tiểu Bảo Bảo cho phu quân không?” Lục Thanh ôm eo Tiểu Ngốc Tử, ngữ khí ôn nhu như nước.
Tiểu Ngốc Tử chớp mắt vài cái, tựa hồ không lý giải được ý tứ của Lục Thanh, chỉ chỉ chính mình nói:“Sinh Bảo Bảo?”
Lục Thanh nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Ngốc Tử,“Là sinh hài tử của ta cùng Bảo Bảo.”
Hài tử……
Đối với Tiểu Ngốc Tử mà nói, đó là một từ ngữ xa lạ, y thực khó hiểu, vì cái gì phu quân đã có chính mình, còn muốn thêm một Bảo Bảo khác nữa? Vì thế y liền nước mắt ròng ròng nhìn Lục Thanh, ngập ngừng nói:“Bảo Bảo không tốt sao?” Nhất định là do y không tốt, cho nên phu quân mới có thể nghĩ như vậy.
Lục Thanh nhìn bộ dáng này của Tiểu Ngốc Tử, nơi nào còn có thể ra tay. Hắn thở dài, sau đó lại cười an ủi Tiểu Ngốc Tử:“Không phải, Bảo Bảo là Bảo Bảo tốt nhất trên đời này, là do phu quân quá tham lam.” Lòng tham muốn Tiểu Ngốc Tử vĩnh viễn đều không ly khai chính mình.
Tiểu Ngốc Tử nghe được Lục Thanh nói như vậy, ánh mắt lại toả sáng, vui vẻ ôm lấy Lục Thanh, cọ đến cọ đi trong lồng ngực hắn. Chỗ đó của Lục Thanh khó chịu, nhưng hắn lại không nghĩ đẩy thân thể mềm mại của Tiểu Ngốc Tử ra, cho nên hắn chỉ có thể cứng rắn chống, thẳng đến có người gõ cửa.
[yuki-hana: tội anh ấy]“Chưởng quầy, tới giờ ăn cơm.”
Tiểu Ngốc Tử rất thích ăn, vừa nghe nói phải dùng cơm liền bỏ qua Lục Thanh, ngồi thẳng thân mình. Mà Lục Thanh thật vất vả thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy da đầu ra truyền đến một trận đau đớn.
Đồng dạng chịu cùng đau đớn, còn có Tiểu Ngốc Tử.
Lúc này Lục Thanh mới hiểu vừa Tiểu Ngốc Tử lén lút làm cái gì, nguyên lai Tiểu Ngốc Tử đem tóc hai người cột lại cùng nhau, sau đó lại quên chuyện đi, vậy nên khi đứng lên mới làm cho da đầu của hai người căng thẳng. Hắn vội vàng ôm Tiểu Ngốc Tử, muốn tháo ra mối tóc, nhưng hắn lại phát hiện hai đám tóc kia đã dây dưa gắt gao với nhau, rốt cuộc khó có thể tách ra.
Chuyện vốn nên dở khóc dở cười, nhưng Tiểu Ngốc Tử lại cười đến thực vui vẻ. Lục Thanh rơi vào đường cùng, đành phải ôm Tiểu Ngốc Tử đi lấy kéo, lúc này mới có thể làm cho hai người tách ra.
“Không cần tách ra ~” Tiểu Ngốc Tử không tình nguyện nói.
Lục Thanh cầm trong tay mớ tóc hỏng bét, cầm ra một cái hà bao tinh xảo, đem tóc cẩn thận thả đi vào, đặt ở phía dưới gối đầu của hai người, Tiểu Ngốc Tử lúc này mới lộ ra tươi cười.
“Bảo Bảo nói rất đúng, vĩnh viễn đều không tách ra.”
Lục Thanh giúp Tiểu Ngốc Tử mặc quần áo, sau đó lại gọi mễ mễ tỉnh ngủ, lúc này, hai người một hổ mới chậm chạp xuất hiện ở trên bàn cơm.
Hôm nay trên bàn cơm rõ ràng có hơn một người, bất quá gần đây Thực Vi Thiên đang nhận người, cho nên cũng không ai hoài nghi điều gì, chỉ có Tiểu Ngốc Tử nhìn Lục Quý vài lần, tựa hồ như đang nhớ tới cái gì đó.
Lục Thanh im lặng mà quan sát Lục Quý, phát hiện hắn không hề có bất kỳ hành động khả nghi nào, lúc này mới yên lòng ăn cơm.
Ới mà Lục Thanh mang đến đều được các đại trù ở Thực Vi Thiên vận dụng thập phần hoàn mỹ, không giống với một đầu bếp nửa vời như Lục Thanh, bọn họ làm ra món ăn thật sự ngon hơn nhiều lắm.
Mọi người một trận lang thôn hổ yết, rất nhanh đem đồ ăn trên bàn càn quét không còn. Sau khi cơm nước xong, Lục Thanh gọi Tần Hải, đem bạc đưa cho đối phương. Tần Hải rất kinh ngạc nhìn Lục Thanh, cũng không có chối từ, bởi vì hắn vốn không nghĩ dùng tiền của nhi tử, hiện tại Lục Thanh cũng không thiếu tiền, có thể trả trở về tự nhiên là tốt nhất.
Lục Thanh châm nước trà cho hai người, một bên phẩm trà một bên hỏi:“Tần lão bản có biết trong thị trấn Phương Lâm này có nơi nào bán nhà không?”
Tần Hải lập tức liền hiểu được ý tứ của Lục Thanh, nhưng nhất thời hắn không nhớ được thông tin gì hữu dụng.
“Ta hiểu ý của ngươi, từ ngày mai ta sẽ hỏi thăm, hẳn là có.”
Lục Thanh gật đầu, lại bổ sung:“Không cần quá lớn, loại nhà bình thường là được rồi.”
“Yên tâm đi, giao cho ta làm.” Tần Hải một hơi uống hết ly trà, thần thanh khí sảng nói.
Cũng không biết Lục Thanh lấy nước suối ở đâu, vô luận là nhưỡng rượu hay là pha trà đều ngon ghê gớm, lợi hại hơn là, mỗi lần uống xong đều cảm giác thân thể nhẹ hơn một chút, nhiều ngày như vậy, Tần Hải cảm giác chính mình trẻ hơn trước đây rất nhiều. Hắn nghĩ, lúc trước đem Thực Vi Thiên giao cho Lục Thanh, quả nhiên là quyết định chính xác.