Tiểu Ngốc Tử vừa nghe Lục Thanh muốn cho y ở nhà một mình, nhất thời cảm thấy không vui vẻ. Hốc mắt của Tiểu Ngốc Tử lập tức biến hồng, đường hồ lô trong tay cũng bị y ném xuống đất.
“Không cần!” thanh âm Tiểu Ngốc Tử thực kiên định cũng thực vang dội, không chấp nhận được một tia cự tuyệt.
Lục Thanh còn chưa gặp qua bộ dáng Tiểu Ngốc Tử nổi giận, ngày thường thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược cư nhiên còn có một mặt khí phách như vậy, khiến Lục Thanh không tự chủ được mà có chút ngây người.
Tính tình của Tiểu Ngốc Tử cũng lớn, trí lực có vẻ cũng đang tăng lên, Lục Thanh nghĩ thầm rằng nếu mang theo Tiểu Ngốc Tử thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, vì thế vội vàng an ủi:
“Vậy Bảo Bảo phải đáp ứng luôn đi phía sau ta, không chuẩn chạy loạn.”
“Phu quân yên tâm, Bảo Bảo nhất định thực ngoan!.” Tiểu Ngốc Tử đem đầu chôn vào trong lồng ngực Lục Thanh, thanh âm rầu rĩ:“Phu quân không được bỏ lại Bảo Bảo, lúc nào cũng không được”.
Trong lòng Lục Thanh mềm nhũn, rốt cuộc không thể nào thốt ra lời cự tuyệt. Tiểu Ngốc Tử thích hắn như vậy, quyến luyến hắn như vậy, thì hắn làm sao có thế bỏ Tiểu Ngốc Tử một mình ở lại trong ngôi nhà lạnh như băng được. Hắn là phu quân của Tiểu Ngốc Tử, nếu hắn không thể bảo vệ tốt Tiểu Ngốc Tử, như vậy một trượng phu như hắn quả thật là quá vô dụng. Lục Thanh nói:
“Bảo Bảo yên tâm, vừa rồi là phu quân hồ đồ.”
Quan hệ của hai người coi như là hòa thuận lại giống lúc ban đầu, nhưng xuyến mứt quả kia lại đang nằm lẻ loi trên mặt đất, còn chưa được ăn miếng nào. Tiểu Ngốc Tử nhìn xuyến mứt quả trên mặt đất, có chút sầu mi khổ kiểm. Làm sao giờ, y rất muốn ăn, nhưng đường hồ lô rơi xuống đất lại không thể lấy ăn, ô ô, sớm biết như thế thì lúc nãy không ném đường hồ lô!
Lục Thanh nhìn thấy bộ dáng Tiểu Ngốc Tử, sao có thể không rõ trong lòng y đang suy nghĩ cái gì, chỉ là một chuỗi mứt quả mà thôi, chỉ cần là thứ Tiểu Ngốc Tử muốn, cho dù là ánh trăng trên trời, Lục Thanh cũng sẽ hái xuống cho y.
“Bảo Bảo, đừng thương tâm, ta mang ngươi đi mua một xuyến khác.”
Lúc này Tiểu Ngốc Tử mới mở miệng cười.
Thời gian bay qua nhanh, đảo mắt chính là sáng sớm ngày hôm sau.
Sáng sớm, có một đám dân chúng quay chung quanh cửa tửu lâu Lục gia, vô cùng náo nhiệt. Tiểu Ngốc Tử đi theo phía sau Lục Thanh, gắt gao nắm tay hắn, y sợ rằng khi chen lấn trong đám người sẽ bị lạc với Lục Thanh. Lúc này, nếu nhìn vào bên trong thì sẽ thấy ngay cửa của tửu lâu phồn hoa, cư nhiên có một khối thi thể!
Thi thể lạnh như băng bị đặt trước cửa của một tửu lâu như vậy làm cho nhân tâm hoảng sợ, mọi người đều cảm giác huyện Phương Lâm này sắp có đại sự phát sinh.
Dân phong trong thị trấn nhỏ này tương đối thuần phác, rất ít xuất hiện loại chuyện cướp của giết người, đột nhiên gặp được một khối tử thi, khiến dân chúng đều không tự chủ được mà có chút kinh hoảng. Vừa kinh hoảng đồng thời cũng vừa tỏ ra nghi hoặc đối với tửu lâu Lục gia.
Cách tử thi không đến nửa bước, có một người đang mang tang quỳ gối, lúc này, một số dân chúng đã phát hiện ra bọn họ tên gì.
Quỳ ở vị trí đầu là một nữ nhân, một người nổi danh là Đậu hủ Tây Thi ở huyện Phương Lâm, người này có bộ dạng tuấn tú, làm đậu hủ ăn cũng rất ngon. Có không ít nam nhân đều mơ tưởng đến nàng, nhưng đều bị trượng phu bưu hãn của nàng chắn ở ngoài cửa. Nhưng mà giờ này khắc này, nam nhân kia đang nằm trên mặt đất lạnh băng, chết không nhắm mắt, mà dung nhan của nữ nhân cũng vô cùng tiều tụy, giống như là sau một ngày mà già đi hai mươi tuổi vậy. Hai mắt của nữ nhân rưng rưng, nàng quỳ phía sau trượng phu, muốn đòi công đạo!
Trượng phu của nàng đang ở độ tuổi có thân thể khoẻ mạnh, người nhìn thấy hắn đều nói hắn sống thêm vài thập niên cũng không thành vấn đề, nhưng buổi tối hôm trước, sau khi ăn xong tiệc rượu tại Lục gia, không đợi về đến trong nhà liền tắt thở. Nữ nhân cực kỳ bi thương, mời đại phu tới chẩn đoán cho trượng phu, nói thẳng là ngộ độc thức ăn mà chết. Lúc này nàng mới nhớ tới thời gian gần đây, trượng phu rõ ràng là vô cùng thích thức ăn của Lục gia, cơ hồ ba bữa mỗi ngày đều phải đi đến tửu lâu Lục gia. Nàng cũng từng khuyên can trượng phu, nhưng đối phương căn bản không nghe, hơn nữa số lần đi đến tửu lầu Lục gia lại càng ngày càng nhiều, thẳng đến đêm qua từ tửu lâu Lục gia trở về, sau đó cũng không có mở mắt ra nữa. Tất nhiên, nữ nhân sẽ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến đồ ăn trong tửu lâu Lục gia. Hơn nữa có người nói cho nàng rằng có thật nhiều người đều bởi vì ăn cơm ở Lục gia mà sinh ra tật xấu, điều này càng làm cho nàng tin tưởng hơn vào ý nghĩ của mình. Nhưng nàng là một quả phụ có trượng phu vừa mới chết, thế đan lực bạc thì làm sao là đối thủ của Lục viên ngoại, hơn nữa cũng từng có người đi trạng cáo Lục gia, thế nhưng huyện lệnh lại không thèm để ý, nàng càng ngày càng cảm giác mình đã đi đến cùng đường, ngay tại lúc này, một nam nhân xuất hiện, nói cho nàng, chỉ cần sáng sớm hôm nay nàng tìm đến Lục gia, như vậy tự nhiên sẽ có người đứng ra thập Lục gia. Khi nam nhân kia rời đi còn đưa cho nàng hai mươi lượng bạc, khiến cho nữ nhân càng thêm kiên định.
Trượng phu của nang ra đi oan uổng, có người có thể thay một quả phụ như nàng mở rộng chính nghĩa, lại cho nàng bạc khiến nàng hảo hảo sinh hoạt, vậy đã đại ân nhân của nàng. Nàng tuy rằng không biết chữ, nhưng lại có quyết tâm báo thù cho phu quân, cho nên trời còn chưa sáng, nàng liền mang theo thi thể của trượng phu đi tới trước cửa tửu lâu Lục gia.
[yuki-hana: cô này gan thiệt, sao không để vào quan tài rồi mang đi nhỉ]Đến đây nàng mới phát hiện, không chỉ là một nhà nàng, còn có một vài gia đình khác nữa, toàn bộ đều tụ lại đòi công đạo. Những người này đều là người bị hại, đều có uất ức nhưng không thể giải bày, như thế rất tốt, toàn bộ đều tụ tập ở trước của tửu lâu Lục gia, nhanh chóng liền hấp dẫn ánh mắt của dân chúng ở huyện Phương Lâm.
“Tửu lâu Lục gia, đền mạnh cho phu quân của ta!”
Thanh âm của Đậu hủ Tây Thi mang theo vài phần bi tráng cùng tuyệt vọng, khiến người nghe thương tâm. Ai cũng đều có thể nhìn ra, trượng phu của nàng chết đi chính là một đả kích rất lới đối với nàng.
Trước cửa tửu lâu loạn thành một đoàn, dân chúng nghe nói đến chuyện xấu của Lục gia, quần tình oán giận, đồng loạt tập trung trước cửa, yêu cầu Lục gia đi ra giải thích. Mà giờ khắc này, Lục viên ngoại cùng Vương thị đang đứng ở bên trong tửu lâu, bên cạnh là Lục Nguyên cùng Hải Thiên.
Vương thị dù sao cũng là một phụ nhân không có nhiều kiến thức, từ khi gả cho Lục viên ngoại thì sống an nhàn sung sướng, chưa từng có gặp qua tình huống như vậy, cho nên nhất thời có chút bối rối:
“Bây giờ phải làm sao mới tốt, thứ kia gây chết người, ta đã nói không thể tùy tiện dùng, nhưng ngươi vẫn không vâng lời của ta.”
Lục viên ngoại nghe thấy liền tâm phiền ý loạn, không kiên nhẫn phất tay:“Ngươi câm miệng cho ta, lúc này trách ta còn có tác dụng gì!”
Lục Nguyên nói:“Cha, chúng ta cứ ở trong này cũng không phải biện pháp a, không bằng tìm Lưu huyện lệnh nói xem có thể ém xuống hay không.”
Chỗ kia của hắn xem như phế đi, nhưng thân thể lại chậm rãi khôi phục, cho nên gần đây hắn đã trở lại tửu lâu làm việc. Chuyện này từ đầu tới đuôi hắn đều rõ ràng, thậm chí nhi tử của Lưu huyện lệnh, cũng đều là do hắn kéo vào.
“Đúng vậy chưởng quầy, Lưu huyện lệnh có thóp nằm trong tay chúng ta, không sợ hắn không hỗ trợ, chỉ cần Huyện thái gia mở miệng thì hữu dụng hơn nhiều so với chúng ta.” Hải Thiên phụ hoạ theo.
Chuyện tới nay, Lục viên ngoại cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng của huyện lệnh. Từ xưa đến nay,
*dân tự mặt trên vừa mở miệng, quan tự dưới đáy hai há mồm*, quan phủ nói ngươi đáng chết, như vậy dân chúng nói cái gì cũng đều vô dụng.
Lục viên ngoại ho khan hai tiếng, sắc mặt âm trầm nói:“Cứ làm như vậy, Nguyên nhi, ngươi đi cửa sau ra ngoài chào hỏi Lưu huyện lệnh, Hải đại trù, ngươi liền theo ta đi ra ngoài gặp mặt với vài điêu dân kia.”
“Ta đây thì làm sao a?” Vương thị có chút sốt ruột nói.
Lục viên ngoại trừng mắt nhìn Vương thị, hận không thể đem nữ nhân ngu ngốc này nhét vào trong nồi nấu lại,“Ngươi chỉ cần ở nơi này, không được đi đâu hết, đừng gây thêm phiền phức cho ta!”
Vương thị còn muốn nói cái gì, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Lục viên ngoại thì cũng chỉ có thể phẫn nộ mà ngậm miệng lại.
Hải thiên đẩy cửa tửu lâu Lục gia ra, để Lục viên ngoại đi ở phía trước, chính mình thì không chút hoang mang đi theo phía sau.
Một vài dân chúng vây quanh cửa Lục gia đều nhận thức Lục viên ngoại, khi nhìn thấy hắn đến không tự chủ được mà lui về phía sau một bước. Ảnh hưởng của Lục viên ngoại vẫn còn đó cho nên dân chúng phổ thông vẫn không dám đắc tội hắn. Nhưng vài người bị hại kia, nhất là đậu hủ Tây Thi, thì lại không sợ Lục viên ngoại.
Đậu hủ Tây Thi chỉ vào mũi Lục viên ngoại mắng:“Ngươi này tâm tư xấu xa, phu quân nhà ta hôm trước còn sống khỏe mạnh, như thế nào sau khi ăn xong đồ ở chỗ của nhà ngươi, buổi tối trở về liền tắt thở, ngươi nói, trong đồ ăn đã bỏ thêm độc dược kịch độc gì!”
Nàng vừa mở miệng, những người bị hại khác cũng đều bắt đầu mở miệng, trong lúc nhất thời Lục viên ngoại không biết làm sao, nhưng dù sao hắn vẫn là người đa mưu túc trí, cho nên sắc mặt không hề thay đổi. Lục viên ngoại nghiêm trang nói:
“Đậu hủ Tây Thi, Lục gia ta mở cửa làm sinh ý lâu như vậy, tự hỏi chưa từng mệt qua bất luận kẻ nào, ngươi nói phu quân nhà ngươi là ăn đồ ăn ở chỗ ta mà chết, vậy có chứng cớ gì không, ngậm máu phun người, bản viên ngoại nhất định không tha.”
Lục Thanh đứng xa xa trong đám người nhìn cha ruột của mình, hắn không thể không mắng một tiếng lão hồ ly. Đã đến loại tình trạng này, Lục viên ngoại vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, Lục Thanh rất muốn biết da mặt dối trá của hắn lúc nào mới bị kéo xuống.
Đậu hủ Tây Thi cười lạnh một tiếng, chỉ vào thi thể trượng phu của nàng nói:
“Đây chính là chứng cớ, ta đã tìm đại phu xem qua, phu quân của ta là ngộ độc thức ăn mà chết.”
“Ngộ độc thức ăn? Toàn bộ huyện Phương Lâm có rất nhiều nơi bán thức ăn, ngươi làm sao dám xác nhận hắn là ăn thức ăn của Lục gia rồi bị ngộ độc, chiếu theo lời ngươi nói, thì ta cũng có thể nói ngươi mưu đồ gây rối, hạ độc sát hại trượng phu của chính mình nữa đó!” Lần này Lục viên ngoại không nói chuyện, ngược lại là Hải Thiên đứng ở phía sau hắn lên tiếng.
Lời này của Hải thiên ác độc đến cực điểm, chẳng những không thừa nhận, còn đem hết thảy đều đẩy đến trên người Đậu hủ Tây Thi. Người vô sỉ đến cực điểm nhân như vậy là lần đầu tiên Đậu hủ Tây Thi nhìn thấy, lập tức nằng bị tức nói không ra lời, mắt thấy liền muốn hạ xuống hạ phong, một người bị hại khác cao giọng nói:
“Chỉ cần ăn thức ăn nhà của ngươi liền không đi vào ăn chỗ người khác, thật không bình thường, thức ăn của Lục gia tuyệt đối có vấn đề!”
Lời vừa nói ra, dân chúng ồ lên.
Chính là bởi vì phần lớn những dân chúng ở đây đều nếm qua đồ ăn của Lục gia, bọn họ bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác người nọ nói thật sự rất đúng, ăn xong thức ăn của Lục gia, liền cảm giác không được bình thường! Bọn họ vốn chỉ cảm thấy là đầu bếp của Lục gia rất cao siêu, thế nhưng hôm nay vừa thấy, cư nhiên có người bởi vậy mà bỏ mình, chuyện này có chút quá mức kinh sợ.