Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 4

Mực nước đen đặc thoáng cái lấp đầy trang giấy Tuyên Thành,  từng câu từng từ, Lục Thanh viết cực kỳ nghiêm túc. Kiếp trước hắn xuất thân là luật sư, đối với việc viết các bản hiệp nghị đã vô cùng thuần thục, cho nên trong  một khắc ngắn ngủi, hắn đã viết xong hai phần hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ.

Sau  khi Lục viên ngoại cùng Lục Thanh ký tên của mình lên giấy thì vẫn chưa tính là hoàn thành, sau đó Vương thị còn đem lên mực đỏ đóng dấu, khi Lục Thanh mới vừa ấn xuống ngón cái thì Vương thị liền lo lắng không yên đem trang giấy thu vào trong tay áo của chính mình, bộ dáng giống như sợ Lục Thanh đổi ý vậy.

Lục Thanh khinh thường hành động này của nàng, hắn không nhanh không chậm nhận hiệp nghị, rồi sau đó nắm tay Tiểu Ngốc Tử rời khỏi nơi này. Chân trước của hắn còn chưa bước ra khỏi cửa, sau lưng liền nghe được âm thanh trào phúng của Lục Vân:

“Lục Thanh ở cùng với tức phụ ngốc của hắn lâu chắc là ném hết đầu óc rồi.”

Thanh âm kia không tính là lớn, nhưng vừa đủ có thể truyền vào trong tai Lục Thanh, Lục Thanh dừng cước bộ ánh mắt băng lãnh nhìn Lục Vân.

“Nếu nói như thế thì ngươi ở cùng đồ tể cách vách lâu ngày, sợ là toàn bộ thân mình đều phải bị cầm ra đi bán đi.”

Tên đồ tể kia, đương nhiên chính là đối tượng mà nhị muội của hắn từng yêu đương vụng trộm.

“Ngươi nói bậy!” Sắc mặt Lục Vân đại biến, *phù dung phía trên một mảnh Thanh Nhất phiến tử siếp là hảo xem*.

Lục Thanh cũng mặc kệ lời hắn nói sẽ mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất cho Lục Vân như thế nào, nhưng Lục Vân là người bất nhân trước, vậy hắn cần gì phải giữ mặt mũi cho nàng. Đáp lại câu nói kia xong, Lục Thanh liền nắm tay Tiểu Ngốc Tử đi xa xa, không hề xoay người nhìn lại.

Có người từng nói qua, khi cãi nhau, việc làm cho  người ta nghẹn khuất nhất chính là sau khi đối phương chữi xong lại đi thẳng, chẳng sợ dù ngươi có độc miệng đánh trả đến đâu thì  đáng tiếc, người nọ đã biến mất không thấy, chỉ có thể nhìn không khí mà hung hăng nghiến răng nghiến lợi.

Hiển nhiên Lục Thanh hiểu điều này.

Đem chuyện gà bay chó sủa phía sau để qua một bên, hắn mang theo Tiểu Ngốc Tử trở về căn phòng của chính mình, chuẩn bị thu thập hành lý rời đi. Nói là hành lý, trên thực tế cũng chỉ có một bao y phục nho nhỏ mà thôi.

Quần áo của Lục Thanh rất ít, mà Tiểu Ngốc Tử thì lại càng thiếu, quần áo hai người hợp nhau cũng chỉ nhồi đầy một bao y phục. Mắt thấy khí trời có chút lạnh, hai người lại không có quần áo chống lạnh, Lục Thanh nghĩ nghĩ, đem toàn bộ chăn bông đệm giường trong phòng đều xếp lại, tính toán mang đi. Mấy thứ này đều là những thứ hắn đã dùng qua, để lại chỗ này cũng bị vứt bỏ hoặc là chuyển cho các phó dịch. Thậm chí Lục Thanh cảm giác, mấy thứ đồ rách nát  này, nếu cho  phó dịch thì bọn họ cũng sẽ không nguyện ý nhận. Vì thế hắn quyết định đem tất cả những gì có thể mang đi thì mang theo hết. [yuki-hana: mình thích hành động này nha..hihi]

Lúc sắp đi, Tiểu Ngốc Tử xung phong muốn ôm chăn bông lớn nhất, nhưng bị Lục Thanh ngăn cản.

“Bảo Bảo ôm này.” Lục Thanh đem một bao y phục nhỏ nhất bỏ vào trong ngực Tiểu Ngốc Tử.

Tiểu Ngốc Tử nhìn Lục Thanh, đột nhiên lộ ra một loại biểu tình rất đắc ý:“Bảo Bảo ôm!”

Lục Thanh buồn bực không biết trong lòng Tiểu Ngốc Tử  này đang có chủ ý gì, sau đó hắn liền nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử trực tiếp một tay nhấc lên chiếc bàn gỗ trong phòng.[yuki-hana: em ấy mạnh quá]

Bàn gỗ kia thập phần phong phú, một nam tử trưởng thành như Lục Thanh còn không nhất định có thể ôm lấy, nhưng Tiểu Ngốc Tử kia lại có thể một tay nhấc lên, Lục Thanh thật sự ngạc nhiên nhìn Tiểu Ngốc Tử.

Tiểu hài tử này chẳng những có bộ dạng rất tốt xem, ngay cả khí lực cũng vô cùng lớn, thật sự là một bảo bối a.

Tiểu Ngốc Tử cũng không hỏi Lục Thanh đến cùng là muốn đi nơi nào, chỉ là vui tươi hớn hở nâng bàn gỗ cùng ghế gỗ đi theo phía sau Lục Thanh. Lục Thanh nguyên bản muốn bảo y buông, nhưng khi nhìn đến nụ cười vô cùng  sáng lạn của Tiểu Ngốc Tử thì trong lòng hắn chợt mềm mại, cho nên hắn cứ để mặc y tùy ý.

Trên người hai người đều mang theo không ít đồ vật.

Thời điểm rời đi không hề thiếu hàng xóm láng giềng đều đi ra chế giễu, không ít người ở một bên chỉ trỏ nói nhảm, nhưng tâm tính Lục Thanh vốn kiên định nên căn bản là không đem việc này để trong lòng, Tiểu Ngốc Tử thì càng không có cảm giác.

Khi Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử đi đến chân núi Thanh Vân, thì một người bị bệnh lâu ngày mới khỏi như Lục Thanh đã đổ đầy mồ hôi. Lục Thanh ngồi ở trên băng ghế từng ngụm từng ngụm thở, trong khi Tiểu Ngốc Tử thì lại thoải mái tự tại, thậm chí còn có thời gian rỗi đuổi mắt bướm ở ven đường nữa.

Căn cứ ký ức trong đầu hắn, phòng ở mà mình được phân hẳn là ngay tại chân núi này. Nói là chân núi, kỳ thật còn phải hướng đi lên mấy trăm mét nữa. Phụ cận núi Thanh Vân có một thôn nhỏ, người ở thưa thớt, chủ yếu dựa vào săn thú mà sống.

Lục Thanh ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, chỉ thấy chỗ núi cao kia như Thanh Long cuồn cuộn, mây mù lượn lờ, làm người ta không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác kính sợ. Huyền bí về phong thuỷ thì Lục Thanh không hiểu, thế nhưng vừa nhìn thấy núi non nguy nga nơi này thì Lục Thanh liền cảm giác thần thanh khí sảng, hình như mọi mệt mỏi quanh thân đều biến mất.

Chỉ nghỉ ngơi ước chừng một khắc, Lục Thanh lại chuẩn bị tinh thần tiếp tục gấp rút lên đường. Chung quy vẫn là sau khi chuyển nhà thì còn có một đống lớn sự tình chờ hắn đi làm, cổ đại không có đèn điện, cần phải hoàn thành sớm mới tốt.

“Bảo Bảo ôm.”

Tiểu Ngốc Tử thấy sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, liền bổ nhào vào trên người Lục Thanh, đem cả người Lục Thanh đều ôm lên, tuy nói thần lực của y làm người ta sợ hãi không thôi, nhưng khi dùng trong trường này thì lại khiến Lục Thanh có chút dở khóc dở cười.

Lục Thanh là một tiểu công, ôm không nổi Tiểu Ngốc Tử đã đủ khiến hắn xấu hổ, hiện tại lại bị Tiểu Ngốc Tử ôm lên. Nhất thời ý chí nam nhi của hắn bắt đầu quấy phá.

“Phóng ta xuống dưới!”

Tiểu Ngốc Tử ủy khuất nhìn Lục Thanh:“Ca ca mệt.”

Trong thế giới của y không có nhiều điều có thể hay không thể, chỉ có việc y muốn hay không muốn. Tiểu Ngốc Tử biết Lục Thanh rất tốt với y, cho nên y cũng muốn đối tốt với Lục Thanh, chỉ tiếc là Lục Thanh không thể tiếp thụ loại phương thức kì lạ này của y.

Đương nhiên cuối cùng Tiểu Ngốc Tử vẫn là ngoan ngoãn thả Lục Thanh xuống dưới. Tuy rằng chỉ số thông minh của y không đủ dùng, thế nhưng lại có thể mẫn cảm nhận ra tâm tình của người khác, thấy bộ mặt Lục Thanh âm trầm, Tiểu Ngốc Tử sợ tới mức vội vàng buông Lục Thanh xuống.

“Đây mới là Bảo Bảo ngoan.”

Sau  khi hai chân Lục Thanh chạm đất, lúc này sắc mặt của hắn mới bình thản, sau đó sờ sờ tóc của Tiểu Ngốc Tử. Tiểu Ngốc Tử nghe được Lục Thanh khích lệ hắn, khóe miệng gợi lên một nụ cười ngọt ngào.

Hai người song song,  cùng nhau đi về phía nhà mới của họ, ước chừng sau nửa canh giờ, Lục Thanh nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ, rốt cuộc buông bao y phục nặng nể ở trên người xuống.

“Chúng ta về đến nhà.”

Lục phủ xa hoa lại thủy chung không phải là nơi ở của hắn, mà nhả gỗ trước mắt tuy rằng đơn sơ nhưng lại hoàn toàn thuộc về thế giới của chính hắn.

Nhà gỗ tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Lục Thanh đẩy cửa gỗ ra, ngạc nhiên khi thấy hoàn cảnh bên trong rất sạch sẽ. Gia cụ lớn nhất cũng khiến người khác dễ chú ý nhất chính là một chiếc giường đất ngăn nắp, Lục Thanh vô tình nhíu nhíu mày, liền bắt đầu chuẩn bị quét tước vệ sinh.

Trong nhà gỗ có cái dạng này, hiển nhiên là có người thừa dịp Lục gia không trụ liền chiếm cứ nhà gỗ, thế nhưng cuối cùng người này cũng không tính quá phận, tất cả công trình trong phòng đều còn nguyên và sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là mặt ngoài có mang theo một tầng tro bụi mỏng manh, xem ra người nọ hẳn là vừa rời đi không lâu.

Lục Thanh không phải là một người  khiết phích, nhưng tóm lại là nhà đã có người khác trụ qua thì cần phải quét tước sạch sẽ cho thỏa đáng, chung quy về sau nơi này sẽ là nhà của hắn.

Nghĩ như vậy, Lục Thanh lấy  từ trong bao y phục ra một bộ quần áo cũ sạch sẽ, sau đó xé thành vài bộ phận, xem như khăn lau mà sử dụng. Hắn vốn định đi đến dòng suối nhỏ cách đó không xa để múc nước, nhưng lại lơ đãng phát hiện trong lu còn có thật nhiều nước, vì thế hắn liền dùng thùng gỗ múc nước, tẩm ướt mảnh vải, tiếp theo bắt đầu chà lau toàn bộ phòng ở.

Tiểu Ngốc Tử thấy động tác của Lục Thanh, cũng bắt chước theo, y đi theo phía sau Lục Thanh, dùng vải khô chà lau. (^_^)

Tuy rằng nói Tiểu Ngốc Tử lau qua cũng như là chưa lau, thế nhưng Lục Thanh vẫn mỉm cười cổ vũ y. Hai người làm việc khí thế ngất trời, rốt cuộc cũng quét tước sạch sẽ từ trong ra ngoài căn nhà nhỏ.

Sau  khi trãi xong đệm giường, Lục Thanh nhịn không được thân thể mỏi mệt nên nằm ở trên kháng, Tiểu Ngốc Tử nằm ở bên người hắn,  không hề nháy mắt nhìn nóc nhà, ngữ khí có chút tò mò hỏi:“Ca ca đây là chỗ nào?”

“Bảo Bảo lại quên phải gọi ta là phu quân rồi.” Lục Thanh ôm eo Tiểu Ngốc Tử, có chút mỏi mệt nhắm hai mắt lại.

“Phu quân phu quân, nơi này là chỗ nào?” Tiểu Ngốc Tử nhất quyết không tha tiếp tục hỏi.

Từ nhỏ y đã sinh hoạt trong một tòa nhà rất lớn,  sau này ở Lục  phủ cũng không nhỏ, hiện tại căn nhà nhỏ như vậy cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy, cho nên không tự chủ được mà cảm thấy vài phần hiếu  kì.

Trong lòng Tiểu Ngốc Tử không có khái niệm bần cùng hay phú quý, y tựa như một tiểu hài tử, tràn ngập lòng hiếu kỳ cùng tò mò đối với hết thảy mọi thứ mới lạ. Trong tấm lòng nho nhỏ của y, chỉ cần ca ca còn ở bên cạnh thì đủ rồi.

“Nơi này là nhà của ta cùng Tiểu Ngốc Tử.”

“Bảo Bảo không phải Tiểu Ngốc Tử!” Tiểu Ngốc Tử có chút sinh khí nói.

“Được rồi, nơi này là nhà của ta cùng Bảo Bảo ……”

Nói xong, Lục Thanh liền mang theo một chút tiếu ý mà lâm vào ngủ say. Tiểu Ngốc Tử tinh lực tràn đầy, khi Lục Thanh cùng y nói chuyện thì y còn có thể tĩnh tâm mà nằm, sau  khi Lục Thanh ngủ rồi thì y triệt để không thể kiềm chế được sự tò mò của chính mình. Ánh mắt to tròn quay qua quay lại, Tiểu Ngốc Tử vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Thanh đang ngủ say, lầu bà lầu bầu nói:

“Một lát nữa Bảo Bảo sẽ trở về.”

Vì thế đến khi Lục Thanh mở hai mắt ra thì Tiểu Ngốc Tử bên cạnh đã sớm không thấy thân ảnh.

Một giấc ngủ này làm cho Lục Thanh thần thanh khí sảng, hắn chỉ cảm thấy cả người mình đều tràn ngập lực lượng, hắn lập tức ngồi dậy, mang giày rồi đi ra ngoài cửa. Thẳng đến khi thân ảnh Tiểu Ngốc Tử xuất hiện trong  tầm mắt của hắn, Lục Thanh mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thấy Tiểu Ngốc Tử tự mình chơi vui vẻ, Lục Thanh cũng không sốt ruột gọi y trở về, hắn chỉ đi dạo một vòng xung quanh nhà gỗ, nhằm xem xét tất cả tình huống nơi đây.

Bếp lò trong phòng bếp nối tiếp giường đất, như thế thì vào những ngày đông rét lạnh ngày, nhà gỗ cũng sẽ  ấm áp hơn  một chút. Lục Thanh phát hiện phía trên bếp lò có một lớp tro bụi, giống như là thật lâu rồi không có người dùng đến, xem ra người  tạm cư nơi này không có sử dụng bếp lò để nấu cơm. Nhưng mà nếu hắn cùng với Tiểu Ngốc Tử phải ở lại chỗ này sinh hoạt lâu dài thì bếp lò là không thể thiếu.

Lục Thanh nghĩ nghĩ, liền cầm lấy chổi quét hết tro bụi trên bếp lò, sau đó lại dùng khăn lau sạch sẽ, làm xong hết thảy mọi thứ, Lục Thanh mới phát giác trong bụng vừa đói vừa khát.

Cũng phải thôi, từ sáng sớm ngày hôm nay, hắn cùng với Tiểu Ngốc Tử liền bắt đầu bận rộn cho tới bây giờ mới có thể rảnh một chút. Lục Thanh tính toán số bạc trong người, dự định mang Tiểu Ngốc Tử đến thị trấn ăn một bữa ngon.

Lục Thanh bước ra khỏi cửa phòng, đi về phía Tiểu Ngốc Tử. Khi hắn đến gần thì thấy Tiểu Ngốc Tử kia đang bưng một cái hồ lô vàng óng ánh đổ nước vào trong miệng, Lục Thanh trực tiếp đoạt lấy hồ lô trong tay Tiểu Ngốc Tử nói:

“Nguồn nước không biết từ nơi nào, nếu uống bị đau bụng thì làm sao được?”

Tiểu Ngốc Tử mang vẻ mặt thảm thiết nhìn Lục Thanh nói:“Bảo Bảo rất khát.”

Lục Thanh nhíu mày, thầm nghĩ nước suối trong hồ lô này sợ là do Tiểu Ngốc Tử lấy từ dòng suối bên cạnh đi, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Lục Thanh trời sinh tính cẩn thận nên nói với Tiểu Ngốc Tử:

“Để ta uống trước thử xem.”
Bình Luận (0)
Comment