Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 45

Tiên dược trong truyền thuyết.

Lục Thanh siết chặt hồ lô trong tay, thanh âm trầm xuống:“Như thế nào gọi là trong truyền thuyết?” Chẳng lẽ thế giới này thật sự có tiên nhân?

Hiện tại Lục Thanh mới cảm giác, thế giới này tuyệt đối không đơn giản như hắn tưởng tượng, hắn tuy rằng biết hồ lô trong tay mình là một loại bảo vật, nhưng không biết nên ứng dụng như thế nào. Chỉ có khi chân chính lý giải được bí mật của thế giới này thì hắn mới có thể phát huy hết  tác dụng của hồ lô, mới có thể cam đoan Tiểu Ngốc Tử sẽ  không chịu thêm bất luận thương tổn nào.

Nhìn Lục Thanh hứng thú như thế, thần tình cửa Hồ Điệp  cũng từ ôn nhu biến thành nghiêm túc cẩn thận.

“Lục chưởng quầy nhiều năm chỉ sinh hoạt trong huyện Phương Lâm tất nhiên là có chỗ không biết……”

Hồ Điệp  vừa quan sát hồ lô thần kỳ, vừa đem hết những gì mình biết chậm rãi nói ra.

Vị trí lãnh thổ hiện tại mà hai người bọn họ đang ở là Tây Lưu triều, mà quốc gia khổng lồ giống như Tây Lưu có tổng cộng là bốn. Chuyện về ba Vương Triều khác, Hồ Điệp  cũng biết rất ít, chung quy là vì nàng chỉ hoạt động trong lãnh thổ Tây Lưu, cho nên những nơi này, nàng chỉ nói đơn giản sơ qua. Trên thực tế, về chuyện của ba quốc gia khác, Lục Thanh cũng biết đến một ít thông qua sách vỡ. Nhưng đối với những thứ khác, hắn hoàn toàn  không biết.

Tại kinh thành phồn hoa nhất Tây Lưu triều, có rất nhiều thế gia. Chỉ cần con cháu thế gia hơi có chút năng lực, từ nhỏ liền bắt đầu tu luyện nhục thân cảnh giới. Luyện cốt, luyện bì, luyện cân, khi nhục thân cảnh giới đạt tới tầng cao nhất thì sẽ thoát thai hoán cốt, có được khả năng vạn người cũng không địch lại. Nhưng mà vô luận nhục thân cảnh giới cao siêu như thế nào, nhân thọ đều là có giới hạn, cho dù là cao thủ thập giai thì cũng không thể vượt qua ba trăm năm thọ mệnh. *Cùng lịch sử trường hà so sánh*, thật sự là quá mức bé nhỏ, không đáng kể.

Thế nhưng trên thế giới này có một loại người có thể phá sinh tử huyền bí, tu luyện tinh thần cảnh giới. Một khi người đạt tới cảnh giới như thế, thọ mệnh sẽ theo tu vi mà không ngừng tăng lên, cuối cùng thậm chí có thể trường thọ như trời đất. Những người này, tự xưng là thần tiên, cũng chính là tiên nhân trong miệng người thường.

Truyền thuyết kể rằng, dược vật mà tiên nhân luyện chế, có thể giúp người chết sống lại, binh khí trong tay tiên nhân, có thể hủy diệt một quốc gia lớn như Tây Lưu chỉ trong vòng chớp mắt. Thậm chí, tiên nhân còn có thể hô phong hoán vũ ném đậu xuống biến thành binh línhTóm lại ở trong thế giới này, tiên nhân có địa vị tối cao, cũng là thần bí nhất. Ngàn vạn dân chúng trong thiên hạ đều quy phục tiên nhân, mỗi một năm, bốn quốc gia đều bỏ ra gần như là hơn một nửa thu nhập để tế tự tiên nhân, cầu quốc thái dân an.

Hồ Điệp  là một bé gái mồ côi, có thể tu luyện nhục thân cảnh giới đến trình độ như thế đã là cơ duyên thật lớn, người ngoài chỉ nhìn thấy nàng tuổi trẻ xinh đẹp nhưng lại không biết Hồ Điệp  đã là người có tuổi.

Thương thế của Lục Thanh nhanh chóng khang phục, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, nghe Hồ Điệp  nói, nhất thời có chút kinh ngạc:

“Hồ Điệp  cô nương cư nhiên đã bốn mươi tuổi, nói như vậy, tuổi của cô nương cũng là lớn gấp hai ta.”

Vương thị cùng lắm cũng là bốn mươi tuổi, tuy rằng bảo dưỡng thích đáng nhưng  lại có thể nhìn ra được nét già nua, nhưng mà giờ phút này,  Hồ Điệp đang đứng ở trước mặt Lục Thanh có một làn da căng chặt sáng bóng, rõ ràng chính là một tiểu cô nương vừa mới trưởng thành.

Hồ Điệp  nhìn thấy một người luôn luôn bình tĩnh như Lục Thanh cư nhiên cũng có lúc kinh ngạc như thế, không khỏi cười một tiếng:

“Như thế nào, có phải cảm giác ta là một lão yêu quái a?”

Sắc mặt Lục Thanh như thường, lắc đầu nói:“Điều này sao có thể.”

Khó trách công lực Hồ Điệp  cao như thế, có thể cứu Lục Thanh một mạng, nguyên lai thọ mệnh của nàng đã đạt tới trình độ hai trăm tuổi. Đối mặt với dụ hoặc của trường sinh bất lão, rất ít người sẽ kháng cự, bất quá Lục Thanh lại không hiếm lạ. Nếu không thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, cho dù là Trường Sinh thì thế nào, tăng thọ mệnh thì cũng chỉ có bi thương mà thôi. Hồ Điệp  lại nói:

“Theo lý thuyết, tuổi tu luyện tốt nhất là mười tuổi, ở những thế gia thì có thể sẽ sớm hơn một ít, người trưởng thành dù tu luyện cũng sẽ không có bao nhiêu thành quả, nhưng trong tay Lục Thanh lại có bảo bối có thể so được với tiên dược, như vậy chắc sẽ không cần câu nệ tuổi tác,  vừa rồi, thừa dịp chữa thương cho ngươi, ta có quan sát cốt cách của ngươi, có thể nói, so với một người đã tu luyện đến ngũ giai như ta thì còn muốn lợi hại hơn!”

Hồ Điệp  thậm chí bắt đầu ghen tị thiên tư của Lục Thanh, nghĩ thằm rằng, nàng có thể bước vào con đường tu luyện cũng đã là có thiên tư cực tốt, nhưng hiện tại, nhìn thấy thiên phú của Lục Thanh, lại vượt xa  tưởng tượng của Hồ Điệp. Có thể cường đại hơn so với người tu luyện đến ngũ giai, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ dọa hết đám người được xưng là thiên tài ở bên ngoài.

Hồ Điệp  vốn tưởng rằng Lục Thanh sẽ vì điều này mà cảm thấy hưng phấn, thế nhưng Lục Thanh lại bình tĩnh hơn nhiều so với trong dự liệu của nàng, thậm chí vẻ mặt cũng chưa thay đổi một chút. Nàng chỉ cho là Lục Thanh không rõ ngũ giai của nhục thân cảnh giới có bao nhiêu cường đại, lại không biết Lục Thanh mỗi ngày đều uống linh tuyền, và linh tuyền kia đã cải biến toàn bộ thể chất của Lục Thanh, cho nên Lục Thanh mới có thể bình tĩnh như thế.

“Điều này cũng không có gì đáng giá tự hào, nếu Hồ Điệp cũng mỗi ngày uống linh tuyền trong hồ lô này, chỉ sợ sẽ lợi hại hơn một ít.”

Lục Thanh không kiêu không nóng nảy, hắn đối với tu luyện vốn không có hứng thú, hắn cũng không giống một vài nhân vật nào đó trong tiểu thuyết, muốn trở thành cường giả của toàn bộ thế giới. Lục Thanh rất rõ ràng, hắn chính là một người bình thường, chỉ muốn mỗi ngày ở bên cạnh tiểu ngốc tử, những chuyện đánh đánh giết giết kia  tốt nhất là cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng mà, tình thế hiện tại bắt buộc, không cho Lục Thanh lùi bước. Phong vương có thể lập được vô số quân công mà được phong vương, điều này chứng tỏ cảnh giới nhục thân của đối phương chỉ có cao hơn Hồ Điệp chứ  không thấp. Nếu muốn quang minh chính đáng mà cưới thế tử của Phong vương phủ, Lục Thanh phải cầm ra thực lực tương ứng, bằng không Phong vương không có khả năng buông tay đem Tiểu Ngốc Tử giao cho Lục Thanh. Không chỉ phải có tài lực phú khả địch quốc, còn phải có vũ lực một người chắn cửa vạn người không qua nổi, ai bảo người Lục Thanh muốn kết hôn là thế tử của Phong vương phủ đâu. Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng, Bảo Bảo, hãy ngoan ngoãn đứng ở trong vương phủ chờ ta, cho ta một chút thời gian, ta sẽ trở nên cường đại hơn bất luận kẻ nào.

“Hồ Điệp  cô nương có ân cứu ta, ta tất nhiên muốn đền đáp, linh tuyền trong hồ lô này ta cũng sẽ không tàng tư, chỉ là chuyện ta tu luyện vẫn muốn phiền toái Hồ Điệp  cô nương.”

Lục Thanh là người có ân tất báo, cho nên đối với Hồ Điệp  cũng sẽ không tàng tư, hắn hiện tại nghĩ muốn lập tức bắt đầu tu luyện, sau đó đến kinh thành đoạt lại Tiểu Ngốc Tử.

Hồ Điệp  gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trên thực tế thì cảnh giới của nàng đã trì trệ thật lâu không tiến, cứu Lục Thanh cũng là may mắn mà thôi, nếu có linh tuyền tương trợ, tự nhiên là tốt.

“Chỗ ta có công pháp tu luyện, hiện tại truyền cho ngươi, có cái gì không hiểu thì hỏi ta.” Hồ Điệp lấy ra một quyển sách đưa cho Lục Thanh, lại tri kỷ nói:“Tuy rằng ta biết trong lòng ngươi nóng như lửa đốt, thế nhưng khi tu luyện thì không thể vội vàng xao động, một khi tẩu hỏa nhập ma liền sẽ nổ tan xác mà chết.”

“Yên tâm đi, ta biết đúng mực.”

Ngoài miệng Lục Thanh tuy rằng đáp ứng Hồ Điệp, thế nhưng trong lòng cũng đã hạ quyết tâm. Thương thế trên người đã tốt hơn bảy tám phần, Lục Thanh tính toán đem toàn bộ sinh ý ở huyện Phương Lâm giao cho Tần Hải lo liệu, sau đó một mình đi đến kinh thành trước. Tiền đồ tuy rằng tràn ngập gian nguy, thế nhưng chỉ cần Bảo Bảo của hắn ở nơi đó, Lục Thanh liền không thể không đi.
Bình Luận (0)
Comment