Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 7

Huyện Phương Lâm tuy rằng là một thị trấn nhỏ, thế nhưng rất nổi tiếng về mỹ thực. Bên trong thị trấn có rất nhiều tửu lâu san sát nối tiếp nhau, có rất nhiều người không ngại xa vạn dặm mà đi đến huyện Phương Lâm để thưởng thức mỹ thực.

Lục Thanh biết hôm nay đã làm cho Tiểu Ngốc Tử chịu không ít ủy khuất, vì thế dựa theo trí nhớ mà đi tới một tửu lâu trăm năm ở huyện Phương Lâm.  Tửu lâu này tên là ‘Thực Vi Thiên’, cùng tửu lâu của Lục gia cách xa nhau chỉ một con phố, thế nhưng bên trong lại hoang vắng một cách bất ngờ. Theo lý thuyết thì một tửu lâu như vậy thì không thể ít khách vào thời gian dùng cơm được, Lục Thanh cau mày đi vào, sau đó  phát hiện bên trong cũng có một vài vị khách nhân có tuổi đang ngồi dùng cơm. Lục Thanh lôi kéo tay của Tiểu Ngốc Tử,  lựa chọn một chỗ ngồi xuống, tiếp theo liền có một tiểu nhị tay cầm ấm trà và chén trà đi tới.

“Vị khách quan này muốn dùng gì?” Trên mặt tiểu nhị mang theo nụ cười tha thiết, vừa nói, vừa châm trà cho Lục Thanh.

Lục Thanh hỏi ngược lại:“ Nơi này của các ngươi có cái gì?”

Trong tay hắn tuy rằng có chút ngân lượng, nhưng lại không đủ duy trì sinh hoạt xa xỉ như đời trước, vì cuộc sống sau này của hắn cùng với Tiểu Ngốc Tử cho nên  tạm thời hắn phải tiết kiệm một chút.

“Không giấu gì khách quan, Thực Vi Thiên của chúng ta chẳng những nổi tiếng, thậm chí bất kỳ người nào khi đến đây ăn thì đều nhớ mãi không thôi, nhớ năm đó, tửu lâu của chúng ta……”

“Nếu Thực Vi Thiên mạnh như vậy, vì cái gì không thấy ai đến ăn cơm?” Lục Thanh vừa nghe tiểu nhị nói liên tục thì không tự chủ được mà ngắt lời hắn.

Cho nên nói giang sơn dễ đổi, tuy rằng Lục Thanh xuyên việt, nhưng bản tính độc miệng của hắn vẫn không có biến mất. Tiểu nhị bị Lục Thanh trêu chọc như vậy, nhất thời nụ cười trên mặt có chút không được tự nhiên.

“Vị khách quan này, ngài là đến ăn cơm hay là đến phá đám, ta thành thật nói cho ngươi, liền tính Thực Vi Thiên của chúng ta hiện nay xuống dốc thì thế nào, thiếu gia nhà chúng ta là Trạng Nguyên được Hoàng Thượng khâm điểm, nếu người Lục gia các ngươi quá kêu ngạo, chúng ta đến phá nhà các ngươi thì các ngươi cũng không dám nói cái gì!”

Lục Thanh nghe thấy tiểu nhị đe dọa, vừa không lộ ra thần sắc kinh sợ, cũng không lộ ra nụ cười lấy lòng, hắn chỉ nhẹ nhàng cười,

“Nếu thiếu gia nhà ngươi có thể giúp ta phá sập Lục phủ, ta còn phải cảm tạ một phen nữa là.”

Tiểu nhị nhíu mày nói:“Ngươi không phải đại thiếu gia của Lục phủ sao?”

Kỳ thật trong lòng tiểu nhị cũng khổ sở, ngươi nói xem, thật vất vả mới có một vị khách nhân mới đến, đang lúc hắn đầy hoan hỉ tiến lên tiếp đón thì lại phát hiện khách nhân là đại thiếu gia của kẻ thù không đội trời chung, có lẽ đối phương đến là cố ý châm chọc việc Thực Vi Thiên xuống dốc, như thế khiến hắn có thể không giận sao? Vốn bởi vì sinh ý của tháng này thật sự không tốt, trong lòng hắn đã có chút thất lạc, đoán rằng Lục phủ kia thật sự ngạo mạn, cư nhiên có thể khi dễ người khác đến như vậy, làm tiểu nhị của Thực Vi Thiên, hắn tự nhiên là không thể nhẫn, bất quá xem ra tình huống hiện tại có chút bất đồng……

“Từ hôm nay trở đi, liền không là.” Lục Thanh thừa nhận, trong ngôn ngữ lại có chút đắc ý.

Tiểu nhị hồ nghi nhìn Lục Thanh một lúc lâu, vẫn không thể tin tưởng lời nói của đối phương, nhưng khi hắn đảo mắt nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử đang vui vui vẻ vẻ ăn đường hồ lô, lúc này mới nhớ tới một tin đồn về Lục gia. Nghe nói đại thiếu gia này là con của người vợ quá cố của Lục viên ngoại, căn bản không được sủng; lại nghe nói Lục phủ thu xếp cho đại thiếu gia cưới Tiểu Ngốc Tử, rồi đuổi đối phương  ra khỏi nhà. Lúc này, tiểu nhị mới yên tâm lại một chút, kéo khăn mặt vốn vắt trên vai xuống để ở trên bàn, hắn rót cho mình một tách trà, sau đó bắt đầu kể hết ngọn nguồn cho Lục Thanh nghe.

Thực Vi Thiên cùng tửu lâu của Lục gia là hai đại đại biểu về mỹ thực của trấn Phương Lâm này. Lục gia là lực lượng tân sinh, mà Thực Vi Thiên là truyền thừa trăm năm, theo lý thuyết thì hai nhà mạnh ai nấy làm sinh ý của chính mình, không quấy nhiễu lẫn nhau. Nhưng vào một ngày kia, có một đại trù không biết vì sao đến tửu lâu Lục gia, chính từ hôm đó, hết thảy mọi việc đều cải biến.

Vị đại trù thần bí kia vừa đến huyện Phương Lâm liền nhấc lên một trận phong ba, dưới sự trợ giúp của vị đại trù thần bí, tửu lâu Lục gia càng ngày càng phát triển không ngừng, rất nhanh liền cách xa tất cả các tửu lầu khác, trong đó bao gồm cả Thực Vi Thiên, trong lúc nhất thời mỗi ngày Lục gia thu vào rất nhiều tiền, khách đến tửu lâu Lục gia đông nghẹt. Mấy nhà tửu lâu khác tuy rằng có ghen tị nhưng cũng không làm ra sự tình gì quá phận, chung quy là vì vị đại trù kia lựa chọn Lục gia, bọn họ dù có hối hận hay ganh tị đến đâu thì cũng không làm gì được.

Tửu lâu Lục gia ngày một lớn mạnh, mấy tửu lâu còn lại dần dần tiêu điều, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể chống đỡ được, Thực Vi Thiên tuy không có hưng thịnh như tửu lâu Lục gia, nhưng sinh ý cũng có thể miễn cưỡng qua đi. Nhưng mà trong cùng một ngành sản xuất, lũng đoạn luôn luôn đều không là chuyện tốt, thế nhưng bất luận kẻ cũng không thể cưỡng lại sự dụ hoặc này, đương nhiên Lục gia cũng không ngoại lệ.

Sau ba tháng kể từ khi vị đại trù thần bí kia đến huyện Phương Lâm,  Lục viên ngoại triệu tập tất cả lão bản của các tửu lâu ở huyện Phương Lâm, đương nhiên cũng bao gồm lão bản của Thực Vi Thiên. Lục viên ngoại đưa ra ý kiến rằng muốn thành lập liên minh giữa các tửu lâu, yêu cầu tất cả tửu lâu đều quy phụ vào trong tửu lâu Lục gia, như vậy thì hắn sẽ thực đơn của vị đại trù thần bí kia chia sẽ cho mọi người để tất cả đều có thể kiếm tiền, đương nhiên vào mỗi tháng, các tửu lầu khác  đều phải nộp một phần ba lợi nhuận cho Lục gia. Mọi người vừa nghe, đương nhiên không thuận theo, bởi vì nếu đồng ý thì cơ nghiệp mà bọn họ tân tân khổ khổ mới xây dựng nên chẳng phải sẽ phụ thuộc vào Lục gia sao? Trong số đó, Thực Vi Thiên là phản đối kịch liệt nhất.

Thực Vi Thiên là tửu lầu có lịch sử trăm năm cho nên bản thân nó cũng có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo, hơn nữa tính tình của chưởng quầy cực kỳ quật cường, vô luận Lục viên ngoại nói như thế nào cũng không chịu hợp tác.

Vì thế từ ngày tụ hội đó, tửu lâu trong huyện Phương Lâm liền phân cách trở thành hai phái, một phái là lấy tửu lâu Lục gia làm chủ, mà một khác phái thì lấy Thực Vi Thiên làm chủ.

Nếu sự tình chỉ có như vậy thôi thì  có lẽ không có gì đáng nói, chỉ là Lục gia này như thế nào sẽ để yên.

Khí thế tranh đấu giữa hai phe hừng hực, thậm chí diễn ra so đấu chuyên môn, lấy quyền ưu tiên chọn nguyên liệu của quý kế tiếp làm phần thưởng, vì thế vào một ngày cuối cùng mỗi ba tháng, Thực Vi Thiên sẽ cùng tửu lâu Lục gia tiến hành một trận mỹ thực đại tái mà mọi người dân đều có thể tham dự.

Ác mộng chính là bắt đầu như thế.

So đấu thất bại dẫn đến nguyên liệu nấu ăn không ngon, mà nguyên liệu nấu ăn không ngon thì tất nhiên kéo theo sinh ý càng xuống dốc. Một năm trôi qua, Thực Vi Thiên lúc trước vốn là bá chủ về mỹ thực nhưng giờ thì xuống dốc không phanh.

Ban đầu Lục Thanh là một người hiền lành, chuyên tâm đọc sách, cơ hồ không ra khỏi cửa một bước, vài lần đi ra ngoài cũng chính là đi thi, cho nên đối với sinh ý trong nhà, hắn không hiểu biết nhiều. Trong trí nhớ của hắn, Thực Vi Thiên là một tửu lâu lợi hại nhất, nào dự đoán được thế sự vô thường, Lục gia thế nhưng có thể chèn ép một tửu lâu lâu đời như thế trở thành bộ dáng nửa chết nửa sống như hiện tại.

Làm sinh ý là không nói tình nghĩa, chỉ nói lợi ích, Lục gia làm như vậy, không gì đáng trách. Chỉ là Lục Thanh nếu lựa chọn đứng ở mặt đối lập với Lục gia, nếu không làm chút gì đó thì phải chăng quá tiện nghi cho bọn họ không?

“Ai, hiện tại Thực Vi Thiên cũng chỉ còn có vài khách hàng quen đến chiếu cố, nếu lão bản không còn chút trụ cột thì sợ là ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đều không có.”

Thần tình của tiểu nhị có chút cô đơn, xem ra, cảm tình của hắn đối với Thực Vi Thiên rất chân thành tha thiết, cũng phi thường hi vọng Thực Vi Thiên có thể khôi phục phồn vinh trước kia, nhưng hắn chỉ là một tiểu nhị thì có thể giúp gì cho  Thực Vi Thiên đây.

Lục Thanh rót cho Tiểu Ngốc Tử một tách trà, đáy mắt lặng yên không chút sợ hãi, không biết đến tột cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Nhìn miệng mồm của ta này, khi nói rồi thì không nhớ dừng lại, nếu khách quan không phải đến phá hoại vậy thì ta đây sẽ tận tình hầu hạ, hay để ta mang lên vài món đồ ăn để khách quan nếm thử tay nghề của Thực Vi Thiên chúng ta đi.”

Tiểu nhị rốt cuộc khôi phục lại thái độ bình thường, hiện tại hắn có suy nghĩ nhiều thì cũng vô dụng, việc hắn có thể làm cho Thực Vi Thiên chính là tiếp đón thật tốt từng vị khách nhân đến dùng cơm.

“Hai bàn đồ ăn là đủ rồi, không cần nhiều hơn.”

Lục Thanh phất phất tay, để cho tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn. Nói chuyện với tiểu nhị lâu như vậy nên bụng hắn cũng có chút đói, Tiểu Ngốc Tử tuy ăn nhiều đồ ăn vặt, thế nhưng bữa ăn chính vẫn là phải ăn.

Lục Thanh thay Tiểu Ngốc Tử xoa xoa vụn bánh trên khóe miệng,“Còn không có ăn đủ a, chờ một lát về nhà lại ăn có được hay không?”

Tiểu Ngốc Tử trừng lớn ánh mắt tròn vo nhìn Lục Thanh, tựa hồ có chút bất mãn, nhưng tính cách nhu thuận lại khiến y yên lặng buông gói đồ ăn vặt to trong tay. Nhìn ánh mắt có chút quyến luyến không tha kia, Lục Thanh cười, khẽ chọc chọc vào nũi Tiểu Ngốc Tử:

“Tiểu Ngốc Tử ăn cơm trước, không chuẩn kiêng ăn.”

Tiểu Ngốc Tử kháng nghị nói:“Bảo Bảo không phải Tiểu Ngốc Tử!” (^_^)

Lục Thanh sửng sốt, nhớ lại đây chính là lần thứ hai Tiểu Ngốc Tử  kháng nghị vấn đề này, xưng hô là Bảo Bảo tuy rằng thực khả ái thế nhưng vẫn không thể làm đại danh để sử dụng.

Lục Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn Tiểu Ngốc Tử hỏi: “Bảo Bảo có tên không?”

“Tên, đó là cái gì?” Tiểu Ngốc Tử mờ mịt lắc lắc đầu.

Lục Thanh mỉm cười sờ tóc Tiểu Ngốc Tử:“Từ nay về sau ta gọi ngươi là Lục Tiểu Bạch được không?”

“Tiểu bạch thỏ!” Tiểu Ngốc Tử vui vẻ vỗ vỗ tay.

Lục Thanh nhịn không được nở nụ cười. Nhìn bộ dáng lúc này của Tiểu Ngốc Tử không phải chính là một tiểu bạch thỏ thiên chân khả ái sao?
Bình Luận (0)
Comment