Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 110

Chỗ ngồi cho xa phu cũng rất độc đáo, ghế dựa lắp thêm tay vịn, có thêm chỗ chuyên dùng kê chân, không lo không thoải mái khi ngồi đánh xe lâu. Ngoài ra, chung quanh lán che mưa có một cáng tre hình bán nguyệt, hai đầu cáng tre đều giăng vải mưa, tính chất hoạt động giống như bức màn có thể kéo ra khép lại. Lan can hai bên càng xe có gắn cố định tấm ván gỗ, lúc trong xe không còn chỗ trống, chỗ này có thể ngồi được hai người.

Lôi Thiết giảm tốc độ xe chạy, hỏi: “Tức phụ, thế nào?”

“Thoải mái lắm.” Tần Miễn xốc bức màn cửa sổ nhỏ lên “A Thiết, đến ta đánh xe, huynh vào thể nghiệm thử nhé?”

Lôi Thiết dừng xe ngựa, tiến vào thùng xe, cúi đầu nhìn bàn dài “Giường như thế nào?”

Trong đầu Tần Miễn bất giác hiện ra vài hình ảnh không hài hoà, tim đập chậm một nhịp “Chưa có thử.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết không nói lời nào kéo hắn đứng lên, gạt một cái chốt, bàn dài từ từ lật mặt, hạ xuống, ghép nối với hai sô pha, không chừa lại chút kẽ hở nào.

Lôi Thiết vươn tay đẩy, Tần Miễn liền ngã đặt mông xuống giường, hắn tức tốc nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn ra cửa sổ “Làm, làm gì vậy? Bên ngoài nhiều người lắm đấy.”

Ý cười xẹt qua đôi mắt thâm sâu của Lôi Thiết, bàn tay to vuốt nhẹ gương mặt tức phụ, rồi xoay người ra ngoài.

Tần Miễn há mỏ, cả buổi không thốt được tiếng nào. Nãy giờ là hắn tự mình đa tình? Xuyên qua tấm màn thấy Lôi Thiết trở lại chỗ ghế lái, Tần Miễn bò qua, vén mành, kêu: “A Thiết.”

Lôi Thiết quay đầu lại “Sao?”

Tần Miễn ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo y lại gần chút, tức tốc hôm một ngụm lên bờ môi mỏng rồi thối lui.

Lôi Thiết nhìn mành vải đung đưa, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại phía trước.

Tần Miễn đẩy cửa xe ra, bò đến ngồi xuống bên cạnh y.

Lôi Thiết vung dây cương, tiếng vó ngựa vang lên ‘chát chát’, chậm rãi đến gần đám người dưới tàng cây hoè. Vài thôn dân tò mò đánh giá chiếc xe.

Tần Miễn nhảy xuống xe ngựa, chào hỏi “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Trương tẩu cười nói: “Đang nói chuyện khi nào Tứ đệ các ngươi cưới tức phụ.”

Tần Miễn buồn cười nhìn Lôi Hướng Lễ mặt mày mất tự nhiên “Việc thành thân của Tứ đệ hẳn sẽ lo liệu trong năm nay nhỉ? Đến lúc đó bảo đại ca ngươi cho ngươi mượn xe ngựa mới này đi đón tân nương tử.”

Có thể sử dụng loại xe ngựa độc nhất vô nhị này đi rước tân nhân là một việc rất có mặt mũi. Lôi Hướng Lễ thực động tâm, lập tức bất chấp ngại ngùng, nói: “Đại tẩu, đại ca, quyết định thế nhé. Trong nhà còn có công việc, ta đi trước.” Bỏ lại một câu, hắn ta nhanh chóng bỏ chạy.

Các thôn dân cười càng lớn tiếng.

Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không ở lâu, lên xe ngựa về nhà.

“Ai da” Cánh tay Phương Hồng Liễu đụng đụng Trương tẩu “Ngươi đoán khi nào Đỗ thị mới xác định hôn sự cho lão Tứ nhà họ?”

Trương tẩu còn chưa đáp, Chu Thúy Hoa đã không nể nang bĩu môi, đôi tay vẫn linh hoạt khâu đế giày “Từ khi lão Ngũ nhà họ thành đồng sinh, bà mối đến làm mai cho lão Tứ không mười cũng có tám thì phải? Đỗ thị lại vẫn chọn chọn lựa lựa, nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Ta thật muốn coi Đỗ thị sẽ chọn dạng tức phụ nào.”

“Ta thấy khó a” Một vị đại thẩm thần bí nói “Các ngươi còn chưa biết nhở? Đủ loại chuyện phiền toái nhà họ đã truyền tới tai các thôn khác rồi. Lão Tứ Lôi gia điều kiện không tệ — làm việc giỏi, chịu cực được Đại ca, đại tẩu có tiền đồ Đệ đệ nhỏ nhất cũng có tiền đồ. Nhưng không chịu nổi nương hắn như vậy, làm con dâu nhà họ không dễ dàng đâu.”

“Được rồi, bớt tranh cãi đi.” Trương tẩu ngăn bà lại “Tân nương tử là gả cho lão Tứ, cũng đâu phải gả cho mẹ chồng.”

Các thôn dân biết Trương tẩu qua lại gần với nhà Tần Miễn, cũng nguyện ý nể mặt mũi Tần Miễn và Lôi Thiết chừa chút khẩu đức, bèn lái sang tán gẫu chuyện khác.

Về nhà, Tần Miễn thay quần đùi áo cộc tay, nằm ở trên giường. Trên giường trải chiếu trúc, cửa sổ sát đất mở rộng ra hết, gió mùa hạ chầm chậm thổi vào phòng, xua tan đi chút oi bức.

Tần Miễn thả lỏng giang rộng tứ chi, ánh nhìn không tập trung dừng ở trần nhà, hai mắt không hề chớp nháy.

“Đang nghĩ gì?” Lôi Thiết cầm cổ chân hắn lên.

“Nghĩ nên dùng tiền thế nào.” Tần Miễn nghiêng người đối mặt với y “Năm vạn lượng không thể ủ một chỗ cho nó nổi mốc, đưa ra ngoài mới có thể tiền sinh tiền. Việc có thể làm rất nhiều, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ta không nghĩ ra nên làm gì mới thoả đáng.”

“Rượu.” Lôi Thiết phun ra một chữ, nằm xuống cạnh hắn, nâng đầu hắn lên để hắn gối lên cánh tay mình.

“Rượu? Ý kiến hay!” Tần Miễn như có chút đăm chiêu “Rượu mà xưởng trong thôn chúng ta ủ là loại rượu gì?”

“Rượu trắng và rượu gạo.” Lôi Thiết cầm tay hắn, từ ngón tay hôn lên cánh tay, dần dần hướng lên trên.

Nhịp thở Tần Miễn bất ổn, trừng mắt với đối phương “Không muốn làm, nóng.”

Lôi Thiết cuộn áo ngủ hắn lên, hơi thở phà lên cổ hắn, nóng bỏng vô cùng.

“Làm sẽ không nóng. Tức phụ, vừa rồi ở trên xe ta đã –”

Tần Miễn bịt mồm y lại, do do dự dự. Lôi Thiết như sấm rền gió cuốn lột quần áo hắn ra. Tần Miễn thấy đại thế đã mất, đành thành thành thật thật ôm cổ đối phương.

……

Tần Miễn không thể không thừa nhận, vào mùa hè nóng nực, đổ một thân mồ hôi rồi chạy đi tắm, thay quần áo sạch sẽ mát mẻ, bên cạnh còn có người vừa quạt vừa đút nho cho ngươi, là một sự hưởng thụ cực đỉnh.

“Nếu chúng ta tính mở tửu phường, tốt nhất vẫn nên đánh tiếng với chủ nhân tửu phường trong thôn trước. Dù sao cũng cùng một thôn, không cẩn thận sẽ kết thù.”

Lôi Thiết: “Có lẽ có thể mời ông ấy đến xưởng làm việc. Sinh ý càng làm càng lớn, một người không có khả năng ôm đồm tất cả.”

Tần Miễn như ngộ ra *** hoa “Có đạo lý.”

Hắn trở mình nằm đè lên người Lôi Thiết. Như vậy có hơi nóng, nhưng hắn thích thân thiết với nam nhân này “Việc có thể làm nhiều lắm, ta còn muốn làm ra mì ăn liền, trồng một vườn nho, xây sơn trang nghỉ mát…”

“Không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian.” Lôi Thiết khẽ vuốt tóc hắn “Ta cùng ngươi làm.”

“Đương nhiên!” Tần Miễn ôm hông y “Huynh thấy chúng ta mua hết khu đất lớn phía sau điền cư thì thế nào? Đến lúc đó nối liền với điền cư, xây một vòng tường vây, bao lấy xưởng miến vào trong luôn. Sau này mở tửu phường, mở xưởng chế biến thực phẩm vân vân, đều ở bên trong hết.”

Tần Miễn chủ yếu phụ trách lao động trí óc, Lôi Thiết chuyên chịu trách nhiệm mặt thể lực “Nghe lời ngươi.”

Nói là làm liền, hai người sửa soạn một phen ra ngoài, đi đến nhà lý chính trước. Cả nhà lý chính vừa thấy bọn họ đến đều cười niềm nở, nhiệt tình pha trà mời khách.

Ở trong thôn lý chính vừa có thân phận vừa có địa vị, khá được tôn kính, Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không làm bộ làm tịch, nói vài câu khách sáo, nhận nước trà.

Tần Miễn nói rõ mục đích đến, lý chính rất vui, thống khoái bán cho hắn khu đất trống cuối thôn với giá của đất hoang.

“Lần này vẫn tính trồng cây ăn quả?” Lý chính hỏi.

Tần Miễn nói: “Không phải, chúng ta dự định mở xưởng chế biến. Cụ thể làm gì thì vẫn đang xem xét.”

Lý chính gật gật đầu “Mở xưởng rất tốt. Sinh ý của các ngươi trong thôn càng lớn, cần nhân công lại càng nhiều, lúc đó các thôn dân sẽ không cần chạy đến các nơi xa xôi khác tìm việc. Đây là chuyện tạo phúc cho toàn thôn.”

“Lý chính có thể yên tâm, ta và A Thiết sẽ chiếu cố các hương thân trong phạm vi khả năng của chúng ta.” Tần Miễn không muốn nói quá vẹn toàn. Công việc bình thường, hắn không ngại thuê người ở trong thôn, chỉ cần nắm giữa kỹ thuật mấu chốt trong tay là được.

Rời khỏi nhà lý chính, hai người đi bái phỏng chủ nhân tửu phường nhỏ trong thôn. Còn chưa đến nơi đã ngửi thấy hương rượu, nhưng đại môn tửu phường lại khoá chặt.

Hai người đi một chuyến tay không, hỏi hàng xóm mới biết, thì ra đại cữu tử của ông chủ tửu phường Trần Tam sinh con trai, Trần Tam và tức phụ ông đi uống rượu mừng.

Cách ngày, Tần Miễn và Lôi Thiết lại đi bái phỏng, Trần Tam và tức phụ đang làm việc. Tần Miễn, Lôi Thiết đến khiến hai phu thê rất bất ngờ.

Thấy bọn hắn không giống như đến mua rượu, Trần Tam lau lau tay, buồn bực hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Trần Tam thúc, Trần Tam thẩm, đã quấy rầy.” Tần Miễn đưa điểm tâm trong tay qua, trực tiếp làm rõ ý đồ đến “Là vầy. Qua một thời gian nữa, nhà chúng ta tính mở một xưởng ủ rượu, rượu này phần lớn sẽ bán ra ngoài. Lo Trần Tam thúc sẽ hiểu lầm nên cố ý đến đánh tiếng với ngài trước. Mong Trần Tam thúc không lấy làm phiền lòng.”

Trần Tam cùng tức phụ ông đều giật mình.

Vẻ mặt Trần Tam mất mát, lắc đầu nói: “Không có gì phải để bụng cả. Các ngươi mở tửu phường nào có phạm pháp, có thể nghĩ đến đánh tiếng với chúng ta trước đã là hiếm thấy.”

Tức phụ Trần Tam ngồi cạnh nhịn không được thở dài một hơi, sinh ý tửu phường nhà họ không tính là rất tốt, nhưng người trong thôn muốn uống rượu cơ bản đều đến đây mua, một tháng có thể kiếm được năm sáu chục văn tiền, một năm là hơn một lượng bạc. Chờ tửu phường nhà Lôi Thiết mở ra, người đến mua rượu sẽ ít đi, thu nhập trong nhà cũng giảm. Nhưng thẩm chẳng phải người không hiểu lý lẽ, không nói được lời chỉ trích.

Hai phu thê đều không lộ ra vẻ oán trách gì, Tần Miễn nhìn ra họ đều là người thành thật, nói với Trần Tam: “Trần Tam thúc, ta có vài lời thật tâm muốn nói. Trong tay ta và A Thiết có mấy phương pháp ủ rượu, nhưng về mặt ủ rượu chúng ta gần như chẳng biết gì. Chúng ta muốn mời ngài đến toạ trấn tửu phường, không biết ý ngài thế nào?”

Tức phụ Trần Tam lập tức mừng rỡ cả mặt mày. Vừa ném cây vừng, không ngờ lại nhặt về dưa hấu!

Trần Tam có chút động tâm. Đến tửu phường nhà Lôi Thiết làm việc, tiền công phát theo tháng, thu nhập ổn định Tiền lương làm việc nhà nhà họ đều không thấp, khá hơn tự trông giữ một tửu phường nhỏ nhiều.

“Cháu lớn để mắt đến ta, sao ta lại không muốn? Chỉ là nhà ta vẫn còn không ít rượu….”

Tần Miễn cười nói: “Việc này rất dễ, tửu phường nhà chúng ta phải nửa tháng nữa mới đi vào sản xuất, Tam thúc có thể nhân thời gian này xử lý số rượu trong nhà.”

Tức phụ Trần Tam ngượng ngùng hỏi: “Nếu đương gia chúng ta đến tửu phường các ngươi làm việc, không biết… mỗi tháng có thể được bao nhiêu tiền công?”

Tần Miễn thẳng thắn nói: “Bởi vì ta không biết tay nghề Trần Tam thúc thế nào, nên mới đầu tối đa chỉ có thể một trăm văn tiền một tháng, nếu về sau Trần Tam thúc biểu hiện xuất sắc, hoặc là có cống hiến lớn với tửu phường, tiền công khẳng định sẽ tăng thêm. Ngoài ra, làm việc cho nhà chúng ta, bất kể gia phó hay nhân công, ngày lễ ngày tết đều có quà biếu.”

-Hết chương 110-

———-
Bình Luận (0)
Comment