Ăn xong bữa sáng, Lôi Thiết ở nhà lo liệu việc quà biếu trong ngày lễ. Hôm nay là ngày tám tháng Chín theo Dương lịch của đại lục Vân Châu, ngày mười lăm tháng Tám theo lịch Đại Hạ vương triều, chính là tiết Trung thu.
Tiết Trung thu là một trong các ngày lễ trọng đại nhất của Đại Hạ vương triều, nên nhà Tần Miễn chẳng những phát quà lễ cho gia phó, còn tặng lễ cho các nhân công của khu chế biến. Gia phó, mỗi người được phát năm mươi văn tiền thưởng, năm cân thịt. Mùa thu là mùa thu hoạch, khoảng thời gian này vô cùng bận rộn, cung cấp đãi ngộ cao cho nhóm gia phó là điều nên làm. Nhân công làm thuê, mỗi người được một cân thịt, tiền thưởng dựa theo biểu hiện ưu khuyết mọi khi của từng cá nhân mà phát, ít thì tám văn mười văn, nhiều có thể lấy ba mươi văn.
Lôi Thiết cầm một quyển tập trong tay, đọc tên từng người và tiền thưởng người đó được nhận. Phúc thúc phụ trách đếm tiền cho vào túi nhỏ Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung phụ trách cắt thịt và cân thịt Lôi Tần Viên, Lôi Tần Tín dùng rơm cột thịt và túi tiền vào nhau, thuận tiện phân phát.
Toàn thúc ở bên cạnh hỗ trợ Phúc thúc. Toàn thúc, Toàn thẩm cũng là người thật thà chất phác, Tần Miễn cho phép Miêu Miêu theo những người khác học chữ tại học đường của Du nhiên điền cư càng khiến hai phu thê thêm cảm kích, đối với Tần Miễn Lôi Thiết vô cùng trung thành.
Trong viện nhiều người nhưng rất yên lặng, chỉ nghe được giọng nói của Lôi Thiết, tiếng tiền đồng va chạm cùng âm thanh chặt thịt. Không ai dám gây chuyện trước mặt Lôi Thiết, mọi thứ diễn ra đâu vào đấy. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Xuất hiện trước mặt hạ nhân vào thời điểm thích hợp là dịp tốt để nâng cao sự trung thành của hạ nhân với mình, đồng thời cũng là một loại nhắc nhở, để người bên dưới đừng ỷ vào chủ tử ôn hoà mà làm việc lơ đễnh. Do đó Tần Miễn mới để Lôi Thiết tự an bài việc tặng quà trong ngày lễ.
Buổi tối Tần Miễn và Lôi Thiết có chuyện đại sự. Lúc này, Tần Miễn ở trong phòng bếp chuẩn bị lương khô, bánh nướng nhân thịt, bánh thịt hành thái, bánh bao kim sa và bánh patê sô, mỗi loại ba mươi cái, còn nấu thêm một nồi canh thanh đạm, đặt vào không gian.
Hai chân trước của Nhất Điểm Bạch bấu lên bệ bếp, ngắm nghía say sưa. Đống thức ăn này nó ăn không được, cũng không biết rốt cuộc nó nhìn thứ gì.
Hiện nay, độ cao khi bốn chân Nhất Điểm Bạch chạm đất đã ngang bằng eo Tần Miễn, thân mình lớn gấp đôi sói bình thường. Các lão nhân trong thôn đều ngầm nói con sói này không phải sói thường mà là Vua sói. Từng có một đoạn thời gian, các thôn dân đều không dám tới gần Du nhiên điền cư, thôn dân vào khu chế biến làm việc lúc đi đường cũng không dám phát ra âm thanh, sau mới phát hiện Nhất Điểm Bạch đối với bọn họ căn bản là làm như không thấy, họ mới bình thường trở lại. Tần Miễn nấu nướng xong, rửa tay, lau khô nước trên tay. Bưng một chén trà nóng đi vào phòng khách “A Thiết, thu xếp xong chưa?”
Hắn đưa chén trà đến bên miệng Lôi Thiết.
Lôi Thiết cúi đầu uống một ngụm “Nhanh thôi.”
Tần Miễn ngồi một bên chờ y xong việc, nói với Phúc thúc: “Phúc thúc, ta và đại thiếu gia sẽ đi xa một chuyến, ước chừng ba năm ngày sau mới về. Chuyện trong nhà giao cho thúc. Lúa nước, đậu nành, khoai lang và đậu phộng đã đến lúc thu hoạch, thúc mau chóng an bài, vạn nhất thời tiết đột ngột biến đổi sẽ thiệt hại.”
“Dạ, thỉnh tiểu thiếu gia yên tâm.”
Sau khi nhóm hạ nhân rời khỏi, Tần Miễn, Lôi Thiết thu dọn một chút, chuẩn bị ra ngoài.
Lôi Tần Trung vội vàng trở lại bẩm báo “Khởi bẩm đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, lão gia tử đến.”
Lôi Đại Cường? Tần Miễn nhướng mày. Từ khi Vệ thị mang thai, tâm tư Lôi Đại Cường gần như dồn hết lên người Vệ thị, sao bữa nay lại tới đây?
Lôi Thiết ra hiệu Lôi Tần Trung lui ra.
Lôi Đại Cường đến, hạ nhân Du nhiên điền cư hiển nhiên không thể ngăn ông ở bên ngoài đại môn. Lôi Tần Trung là đi trước báo tin, lát sau Lôi Tần Nhạc dẫn Lôi Đại Cường đi vào.
Lôi Đại Cường khoan thai bước dọc theo con đường đá cuội chậm rãi tiến về trước, hai mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, không sao kiềm chế được cơn giận và ghen tị trong lòng. Đây là điền cư của nhi tử ông, nhưng đáng hận là không chút dính líu gì đến ông. Tiểu tử Lôi Thiết kia thật bất hiếu, bình thường trong vườn có gặt hái gì cũng không biết biếu tặng cho lão trạch. Nhớ tới mục đích hôm nay đến, ông tạm thời thu hồi ý nghĩ này, trên mặt treo nụ cười hoà ái, nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết.
“Lão gia tử đến nhà.” Tần Miễn không lạnh không nóng.
Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn Lôi Đại Cường một cái, không hề đứng lên, cầm lấy cây cung đặt bên cạnh, cẩn thận lau chùi.
“Lão Đại, tức phụ lão Đại, hai người các ngươi đều ở nhà. Hôm nay không phải Trung thu sao? Ta đến nói với các ngươi một tiếng, buổi tối sang nhà cùng nhau ăn bữa cơm.” Lôi Đại Cường ngồi xuống sô pha mềm mại, nhíu mày nhìn Lôi Tần Nhạc “Không có nhãn lực. Còn không châm trà?”
Lôi Tần Nhạc cúi đầu khoanh tay, giống như không nghe thấy.
Tần Miễn thầm hừ một tiếng. Tỏ uy phong còn tỏ đến trong nhà người khác.
“Lôi Tần Nhạc, hôm nay không cần thu gặt đậu phộng sao? Còn đứng sững sờ ở đây?”
Lôi Tần Nhạc kinh hãi nói: “Xin tiểu thiếu gia thứ tội, tiểu nhân không có chỉ thị của ngài nên không dám vọng động. Tiểu nhân xin phép cáo lui.”
Nói xong thì bước vội rời đi, chốc lát sau liền biến mất trong rừng cây ăn quả.
Lôi Đại Cường xị mặt xuống.
Tần Miễn áy náy nói: “Lão gia tử, người cũng thấy đó, chúng ta đang thu dọn đồ đạc định đi xa một chuyến, e là không thể cùng cả nhà qua tiết Trung thu. Tại đây ta kính chúc ngài Trung thu vui vẻ trước!”
“Ngươi thật sự nghĩ mình có thể ra quyết định à?” Lôi Đại Cường không vui trừng mắt hắn một cái, nhìn sang Lôi Thiết, lời nói mang ý không cho cự tuyệt “Lôi Thiết, tối nay ngươi và tức phụ ngươi sang ăn cơm, quyết định vậy đi.”
“Không đi, ý của tức phụ ta chính là ý của ta.” Lôi Thiết không hề ngẩng đầu lên.
Lôi Đại Cường nhăn mày, bày ra tư thái cha dạy con “Lão Đại, không phải cha nói ngươi, ngươi cũng đừng để một dã tiểu tử không rõ từ đâu đến –”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên chống lại một đôi mắt lạnh lùng rét buốt, ngực phát lạnh, hai chân run rẩy, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ánh mắt Lôi Thiết tựa như hai lưỡi dao sắc lạnh, phảng phất như sẽ bay ra xuyên thủng ông bất kỳ lúc nào.
Khí thế trưởng bối thoáng chốc mất sạch, ông gần như không dám nhìn thẳng Lôi Thiết, ấp úng nói: “Ngươi… Ngươi…”
“Ngươi có thể đi.” Lôi Thiết lãnh đạm nói.
Lôi Đại Cường cố lấy dũng khí, đập một phát lên bàn trà, quát: “Ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cha ngươi?”
Lôi Thiết đứng lên, so với ông còn cao hơn một cái đầu, ánh mắt lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống ông “Vì sao không dám? Từ ngày ta bị ngươi và Đỗ thị bức phải rời nhà trốn đi, ta đã không còn là nhi tử ngươi. Cần ta nói rõ hơn nữa không?”
“Ngươi…” Vẻ mặt Lôi Đại Cường đầy kinh hoảng và khó tin. Ông thật lòng thật dạ muốn mượn dịp tết Trung thu này bù đắp cho đại nhi tử, vì sao nó lãnh huyết không chút lĩnh tình như vậy? Ông chợt nghĩ đến, Lôi Thiết đã rất lâu không gọi ông là ‘cha’.
Tần Miễn cảm thấy nét bi thương trong mắt ông ta thật buồn cười. Nếu Lôi Đại Cường thật tâm muốn cứu vãn, vì sao lại kéo đến bây giờ? Chân tâm của ông không khỏi rẻ mạt quá.
Lôi Đại Cường đứng lên, thở dài một tiếng, vươn tay muốn vỗ vai Lôi Thiết “Lão Đại, ngươi phải tin cha vẫn luôn để ý ngươi…”
Lôi Thiết tránh khỏi tay ông, vẻ chán ghét trong mắt khiến Lôi Đại Cường cứng đờ.
Tần Miễn không nhịn được nữa, muốn mở miệng, Lôi Thiết ôm vai hắn, khẽ lắc đầu, nhìn Lôi Đại Cường “Ta tin.”
Lôi Đại Cường còn chưa lộ sắc mặt vui mừng, liền nghe y nói: “Ta cũng để ý ngươi, cho nên tìm cho ngươi một bình thê. Ngươi có hài lòng không?”
Lôi Đại Cường ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này. Vệ thị là Lôi Thiết cho tìm cho ông? Vì sao? Ông nhìn Lôi Thiết, Lôi Thiết vẻ mặt vô cảm, ánh mắt xa cách tựa như nhìn người xa lạ Ông lại nhìn sang Tần Miễn, nụ cười châm chọc trên mặt Tần Miễn vô cùng gai mắt.
Mặt Lôi Đại Cường vừa nóng vừa đỏ, chật vật xoay người, bỏ chạy trối chết.
Tần Miễn lạnh lùng nhìn ông dần dần đi xa, nắm chặt tay Lôi Thiết.
Năm đó, Lôi Thiết mười hai tuổi mang theo một lượng bạc Đặng tiểu cữu cho rời khỏi trấn Lưu Thủy, không biết đi con đường nào, quyết định tiến lên Bắc. Bị Đỗ thị ngược đãi lâu ngày, Lôi Thiết có chút tâm nhãn, đem đổi một lượng bạc thành hai nén bạc vụn và hai trăm đồng tiền lẻ giấu kỹ. Nào ngờ vận khí y quá kém, bị người ta theo dõi, chưa đi bao xa thì bị mấy tên vô lại ngăn đón. Lúc ấy Lôi Thiết mới mười hai tuổi, cơ thể gầy yếu, sao là đối thủ của bốn tên người lớn, tiền đồng bạc vụn bị cướp mất sạch. Cuối cùng, Lôi Thiết một đường ăn xin một đường làm công lặt vặt cho người ta mới không bị đói chết. Người chủ đầu tiên Lôi Thiết gặp là một nông phụ tốt bụng, nhưng tướng công nàng ta thì tâm lý méo mó, đối xử y không đánh thì mắng. Thương cũ Lôi Thiết chưa lành lại tăng thêm vết thương mới.
Nếu không phải Lôi Đại Cường dung túng Đỗ thị, bỏ mặc Lôi Thiết, thì sao năm đó Lôi Thiết thê thảm như vậy? Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh Lôi Thiết chịu tội năm xưa, Tần Miễn không sao kiềm chế hận ý đối với Lôi Đại Cường, Đỗ thị. Nếu không phải nể mặt Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí và Lôi Xuân Đào, hắn đã sớm nghĩ ra vô số cách thức hành hạ Lôi Đại Cường, Đỗ thị. Tìm thêm thê tử cho ông ta chỉ là chút lòng thành.
“Tức phụ?”
Bàn tay to ấm áp phủ trên mặt, Tần Miễn hồi thần, cười cười trấn an Lôi Thiết “Ta không sao. A Thiết, nói việc đó cho Lôi Đại Cường biết có sao không? Liệu ông ta có nói cho Vệ thị, Đỗ thị không? Vệ thị rất thông minh, rất có khả năng sẽ đoán ra mục đích chúng ta làm vậy, liệu Vệ thị có liên thủ với Đỗ thị đối phó chúng ta không? Mà một khi Đỗ thị — biết, khẳng định hận chúng ta thấu xương.”
Lôi Thiết lắc đầu “Lôi Đại Cường coi trọng mặt mũi, sẽ không nói ra.”
Tần Miễn suy nghĩ một chút liền hiểu. Lôi Đại Cường thực để tâm Vệ thị, nói cho Vệ thị đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân bị nhi tử thân sinh tính kế, chuyện trong quá khứ có thể sẽ bị lật ra. Bởi vậy, Lôi Đại Cường sẽ không nói việc này cho Vệ thị, và cũng sẽ không nói với Đỗ thị, Đỗ thị to mồm to miệng, cho bà biết chẳng khác nào cho cả nhà cả thôn biết hết. Lúc đó càng khiến nhiều người chê cười lão trạch. Lôi Đại Cường còn phải vì Lôi Hướng Trí mà suy xét.
Tháng Mười, Lôi Hướng Trí sẽ tham gia thi Viện.
Tần Miễn tựa vào người Lôi Thiết, lại suy nghĩ chốc lát, vạn nhất Lôi Đại Cường kể chuyện này cho Đỗ thị, Vệ thị, hắn và Lôi Thiết nên ứng đối thế nào.
Sau khi nghĩ ra biện pháp, hắn trở nên nhẹ nhõm hơn, đứng lên “Mặc kệ bọn họ, xuất phát thôi.”
-Hết chương 115-
———