Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 118

Lôi Thiết cầm hai con cá lớn đi qua hàng rào sân “Tức phụ, giữa trưa ăn cá.”

Tần Miễn đang luồn quần áo đã giặt trong rổ vào móc áo, máng lên sào phơi đồ, bèn vẫy vẫy nước trên tay, nhìn thoáng qua cá trong tay đối phương “Lấy ở đâu vậy?”

“Trong hồ nước.” Lôi Thiết đi đến gần hắn “Không phải ngươi thích ăn –”

“Oẹ –” Mùi tanh nồng đậm chui vào xoang mũi Tần Miễn, cảm giác ghê tởm bốc lên trong dạ dày, hắn cuống quít chạy đến bờ tường, che ngực, miệng nôn ra chất dịch dơ bẩn.

Lôi Thiết biến sắc, vội bước qua đỡ hắn “Không khoẻ ở đâu?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Oẹ –” Cảm giác ghê tởm lại trào lên, Tần Miễn lập tức lùi vài bước, ghét bỏ nhìn cá trong tay y “Có phải cá bị ươn rồi không?”

Hai con cá miệng bị cọng rơm xuyên qua, bị Lôi Thiết thuận tay ném xuống đất, vẫn còn đang hấp hối đong đưa chiếc đuôi. Lôi Thiết lo lắng ôm Tần Miễn, cầm cổ tay phải hắn bắt mạch.

“Có thấy chỗ nào không khoẻ đâu a.” Tần Miễn cũng buồn bực. Mùi cá biến mất, cảm giác ghê tởm cũng biến mất theo.

Lôi Thiết cau mày “Mạch tượng bình thường.” “Thật sự đâu có chỗ nào không khoẻ đâu.” Tần Miễn nghi ngờ nhìn cá vùng vẫy trên đất “Đúng là kỳ quái. Huynh không cảm thấy hai con cá tanh lắm sao?”

Lôi Thiết vẫy tay, chăm chú nhìn sắc mặt hắn, hồng hào khỏe mạnh, không có dị thường “Vào nhà.”

Hắn cầm hai con cá lên đặt vào một góc, sau khi múc nước rửa tay thì phơi chỗ đồ còn lại.

Tần Miễn cảm thấy hơi mệt, vào nhà nằm ngã xuống sô pha, đánh ngáp một cái, dần dần *** thần bị cuốn trôi.

Lôi Thiết xơi quần áo xong đi vào phòng khách, Tần Miễn đã ngủ mất. Đôi mày kiếm nhíu lại. Mới rời giường chưa đến một canh giờ đã buồn ngủ? Y yên lặng đi qua, cúi đầu, kề trán lên trán Tần Miễn. Không có nóng đầu, y thoáng yên tâm, nhưng nếp nhăn giữa mi tâm vẫn không giãn, y hạ xuống môi Tần Miễn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, đi đến cửa sổ kéo dây thừng.

Phúc thúc tiến đến, xuyên qua cửa sổ rộng mở nhìn thấy bóng dáng Lôi Thiết, ở ngoài cửa quỳ gối hành lễ “Đại thiếu gia, ngài có việc phân phó?”

“Đi mời Lưu đại phu.”

Chẳng lẽ tiểu thiếu gia sinh bệnh? Phúc thúc không dám chậm trễ, lĩnh mệnh đi ngay.

Lưu đại phu là đại phu trong thôn, tuổi chừng bốn mươi, tổ tiên ba đời hành y, y thuật của ông được bậc cha chú chân truyền, bệnh tật thông thường đều có thể chẩn đoán ra.

Lưu đại phu đến rất nhanh, một mặt là vì lo lắng cho bệnh nhân, về mặt khác là hiếu kỳ với Du nhiên điền cư. Sau khi đi vào, hai chân phi nhanh, nhưng cũng không trì hoãn ông đánh giá cảnh sắc trong điền cư.

Lôi Thiết khách khí mời người vào phòng khách “Lưu đại phu, nội nhân có chút không thoải mái, làm phiền ngài.”

“Khách khí.” Lưu đại phu đi qua bắt mạch cho Tần Miễn, nghi hoặc nhìn Lôi Thiết, rồi quay đầu quan sát sắc mặt Tần Miễn, buông cổ tay hắn ra “Mạch tượng của tức phụ ngươi rất bình thường.”

Lôi Thiết càng cảm thấy nghi hoặc hơn, bàn tay to khẽ vuốt mặt Tần Miễn, kể tỉ mỉ: “Mấy ngày gần đây hắn rất ham ngủ, dễ mệt nhọc, còn không ngửi được mùi tanh, vừa nãy ngửi được mùi cá còn nôn ra.”

Phúc thúc sửng sốt.

Lưu đại phu nhất thời ngây người, ánh mắt kinh nghi bất định quét tới quét lui thiếu niên nằm trên sô pha. Người tính cách như Lôi Thiết tuyệt đối sẽ không nói đùa cùng ông. Bệnh trạng này nghe vào tai thấy thế nào cũng giống như người mang thai? Nhưng mọi người đều biết, Tần Miễn là nam nhân trăm phần trăm.

Lôi Thiết trầm giọng gọi: “Lưu đại phu?”

Lưu đại phu hồi thần, lần đầu tiên cảm thấy không tự tin với y thuật của bản thân, lại cầm cổ tay Tần Miễn lên, có chút xấu hổ nói: “Ta xem lại lần nữa.”

Lôi Thiết không nói gì.

Lưu đại phu nhắm mắt lại, sau khi cẩn thận cảm thụ mạch đập, khẳng định: “Mạch tượng của tức phụ ngươi không nổi không chìm, ôn hoà hữu lực, vô cùng khỏe mạnh, tuyệt đối không ốm đau trong người. Về phần không chịu được mùi tanh như ngươi nói, có lẽ là bữa sáng ăn quá no… có chút ngấy.”

Lôi Thiết không tỏ rõ ý kiến, lấy vài đồng tiền trong túi tiền ra “Đa tạ Lưu đại phu.”

Lưu đại phu từ chối: “Lần này không có khai dược, không cần thu tiền chẩn đoán.”

Lôi Thiết gật đầu “Phúc thúc, đưa Lưu đại phu ra ngoài, hái vài quả lê biếu Lưu đại phu.”

“Dạ.” Phúc thúc nâng tay mời Lưu đại phu “Lưu đại phu, mời.”

Lưu đại phu còn định từ chối, lại thấy Lôi Thiết bế ngang Tần Miễn lên chuẩn bị ra ngoài, thức thời ngậm miệng, cùng Phúc thúc rời đi.

Lôi Thiết cẩn thận ôm người vào lòng, mới đi vài bước, người trong lòng đã tỉnh.

“A Thiết, ta ngủ quên sao?”

Trong mắt Lôi Thiết tràn đầy lo lắng “Đi trấn trên xem đại phu.”

Tần Miễn ôm cổ y, buồn cười nói: “Đến đại phu cái gì? Ta thật sự không sao. Thả ta xuống trước đi.”

Lôi Thiết nhíu mày không nói lời nào, hai mắt nhìn hắn không chớp lấy một cái.

“Thật sự không sao mà!” Tần Miễn đỡ lấy bờ vai y, rướn nửa người trên dây “Tin ta đi, thân thể ta thế nào chẳng lẽ ta còn không biết? Hiện tại ta không thấy có chỗ nào không khoẻ cả.”

Lôi Thiết yên lặng đặt hắn về sô pha.

Tần Miễn gãi gãi đầu, cũng ý thức được gần đây bản thân có chút không thích hợp, dễ mệt mỏi, còn ham ngủ, lượng cơm lớn hơn trước. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu của sự trưởng thành?

Hắn giãn hai tay, chép chép miệng “Có hơi đói bụng. Ta muốn ăn miến chua cay, bên trong có đậu hủ.”

“Ta đi mua.” Lôi Thiết sờ sờ đầu hắn, vào bếp cầm một chén lớn ra ngoài.

Lôi Tần Nhạc tại chăm sóc mấy con ngựa trong chuồng. Chuồng ngựa tổng cộng có bốn con ngựa, tông mã và hắc mã là ngựa chuyên chúc của Tần Miễn và Lôi Thiết, hai con khác mua sau này chuyên dùng để kéo xe.

“Lôi Tần Nhạc.”

Lôi Tần Nhạc vội vàng chạy tới “Bái kiến đại thiếu gia!”

“Lập tức đến trấn trên mời đại phu tốt nhất.”

“Vâng!”

Vừa rồi Lưu đại phu đến nhà, Lôi Tần Nhạc cũng nhìn thấy, có chút lo lắng, nhanh chóng dẫn một con ngựa ra, phóng lên mình ngựa phi nhanh đi.

Nghĩ đến sự khác thường của Tần Miễn, khí tức Lôi Thiết càng trầm lắng hơn dĩ vãng, một đường đi đến lò đậu hủ ở Nam thôn, thôn dân gặp phải trên đường cũng không dám tới gần, luôn cách y khá xa.

Song cửa sổ lò đậu hủ nhỏ đã kéo lên, lão bản nương uể oải ngồi phơi nắng sau quầy.

Lôi Thiết lấy vài đồng tiền ra đặt lên quầy “Hai cân đậu hủ.”

Lão bản nương xốc *** thần, cười nói: “Sao chỉ có mình Lôi huynh đệ đến mua vậy?”

Lôi Thiết không nói, thẩm cũng không để ý, động tác linh hoạt cân đậu hủ cho vào bát của y “Đúng hai cân chuẩn.”

Lôi Thiết gật đầu, vội vàng rời đi.

Trở lại Du nhiên điền cư, từ xa xa nhìn thấy Tần Miễn hăng hái *** thần múa côn cùng đám người Lôi Tần Trung, vẻ mặt Lôi Thiết Thần khẽ thả lỏng, bước nhanh tới.

“Tức phụ.”

“A Thiết, về nhanh vậy hả?” Tần Miễn buông côn gậy trong tay xuống, chạy tới “Đi thôi, trở về nấu miến chua cay ăn.”

Đi vào bếp, hắn phân phó Lôi Thiết băm thịt nạc tươi, rửa rau thơm rồi cắt khúc, ớt xanh ớt đỏ thì bỏ cuống, hạt rồi thái sợi, tỏi bóc vỏ giã nát.

Hắn xào sơ thịt băm, đậu hủ cho vào nồi nước dùng nấu Miến khoai lang trụng mềm, vớt lên để ráo nước rồi cho vào tô, bỏ thịt băm xào, rau thơm, ớt xanh ớt đỏ thái sợi, dầu muối, đậu nành rang và tỏi giã, tiếp theo múc nước dùng vào tô, cuối cùng thêm giấm, nước tương, dầu ớt, hành thái rồi trộn đều.

Tần Miễn múc hai tô, hắn và Lôi Thiết mỗi người một tô.

Tần Miễn nếm thử vị trước, không đủ chua, bèn đi vào bếp lấy hủ dấm ra, thêm ba thìa dấm vào tô mình, thuận tay múc cho Lôi Thiết ba thìa luôn.

“Ăn đi.” Tần Miễn gắp đũa miếng thứ nhất, ăn ngon lành.

Lôi Thiết ăn đũa đầu tiên, chua đến hít khí.

“Sao vậy?” Tần Miễn nhấc mí mắt nhìn y, miệng vẫn còn hút sợi miến xì xụp xì xụp.

Lôi Thiết yên lặng nhìn tô của tức phụ, thò đũa sang gắp vài cọng miến ăn, phải che má “Chua.”

“Có chua đâu.” Tần Miễn kỳ quái nhìn y, người này cũng học được cách đùa giỡn rồi sao?

Lôi Thiết dừng một chút, đẩy tô mình đến trước mặt tức phụ “Ngươi ăn.”

“Không biết hưởng thụ. Lát nữa nấu tô mì cho huynh.” Tần Miễn nhìn y với ánh mắt đáng tiếc, tiếp tục sung sướng ăn miến chua cay, ăn của mình xong lại tiêu diệt sạch sẽ tô của Lôi Thiết.

Ăn cơm xong, Lôi Thiết bồi Tần Miễn ngủ trưa chốc lát, Lôi Tần Nhạc đi mời đại phu nổi danh nhất trấn trên về tới.

Tần Miễn thế mới biết Lôi Thiết vẫn không yên tâm hắn, ngoan ngoãn để đại phu bắt mạch.

Sau khi đại phu xem mạch xong, nhàn nhạt nói: “Mạch tượng không nổi không chìm, ôn hòa hữu lực, không có chứng bệnh gì.”

Nói xong, ông ngờ ngợ hỏi: “Còn có ai khác cần xem bệnh nữa không?”

Tần Miễn ném cho Lôi Thiết ánh mắt ý bảo ‘Yên tâm đi’, nói với đại phu: “Đã làm phiền đại phu đi một chuyến. Phúc thúc, thanh toán tiền chẩn bệnh, rồi đưa đại phu trở về.”

“Dạ.”

Phúc thúc và đại phu rời đi rồi, Tần Miễn ôm lấy Lôi Thiết “Đã nói không sao đâu mà.”

“Không có việc gì thì tốt.” Lôi Thiết ôm chặt hắn “Nếu có chỗ nào không thoải mái, đừng gạt ta.”

“Ừ.” Tần Miễn nhắc tới chính sự “Huynh bảo họ mua hạt giống rau củ hết chưa?”

Lôi Thiết gật đầu “Dưa leo, ớt, cà tím, khổ qua, cà chua, mướp vân vân… đều mua đủ. Tức phụ, muốn làm gì?”

Trên mặt Tần Miễn đan xen vẻ thần bí cùng đắc ý “Trồng rau củ trái mùa!”

Cái gọi trồng rau củ trái mùa, chính là vào mùa thu đông gieo trồng rau củ của mùa xuân hạ. Nói đơn giản hơn tức là tạo ra khí hậu tương tự với mùa xuân mùa hè trong mùa thu, đông, khiến cho rau củ vốn sinh trưởng vào muà xuân, hạ có thể sinh trưởng ở mùa đông nhiệt độ thấp.

Đối với rau củ trái mùa, Tần Miễn không hiểu rõ, nhưng biết đại khái. Nay hắn và Lôi Thiết có đủ kinh tế thực lực, cũng đáng thử một lần. Nếu thật sự gieo trồng thành công, sẽ mang lại tài phú đồ sộ cho bọn hắn.

Hắn bảo Phúc thúc gọi tất cả hạ nhân không phải trực ban lại, đem nguyên lý cơ bản, điều kiện và yêu cầu của việc trồng rau củ trái mùa, giải thích chi tiết cho bọn họ, cũng kể một vài ví dụ kiếp trước hắn từng thấy, cuối cùng trích cho cả bọn một khoản tiền để họ mạnh tay làm. Những ai có cống hiến lớn về phương diện này, hắn và Lôi Thiết sẽ thưởng người đó một số tiền.

Điều này thật kích thích lòng hăng hái của nhóm gia phó, ai nấy không ngừng tiến tới.

Tần Miễn không hoàn toàn buông tay, thường xuyên đi coi tiến độ của họ, chỉ cho họ cách điều phối tính dinh dưỡng của đất, phân gà là phân chuồng tính nóng, phân trâu phong phú chất nhầy tính thoáng khí, sau khi ủ hai loại phân chuồng này với phân xanh và bón vào đất theo tỉ lệ điều phối 2:2:4, đất hấp thu chất đinh dưỡng sẽ sinh nhiệt năng, tăng cường khả năng chịu lạnh cho cây trồng. Ngoài ra, địa điểm yêu cầu trồng rau củ trái mùa cần có nguồn nước thuận tiện, chung quanh có bình phong che chắn, tránh bị gió lạnh lùa vào.

Sau khi nhóm gia phó sờ được bí quyết, Tần Miễn mới chính thức bứt ra, đi lo việc khác.

Cuối tháng Chín, dị trạng của thân thể Tần Miễn dần biến mất, Tần Miễn và Lôi Thiết đều yên tâm. Lúc này lại đến thời gian làm sạch sông ngòi. Bất quá sông cần thanh tẩy lần này là con sông trong thôn, nguồn nước chủ yếu tưới tiêu ruộng vườn của họ. Lý chính yêu cầu mỗi nhà đều cử ra một người, đi thanh tẩy không công. Làm sạch sông là vì bản thân, không có ai bất mãn, các thôn dân đều tích cực. Người dám nhàn hạ, nhất định sẽ nhận được lời phê bình và trích chỉ của cả cộng đồng.

Tuy nhà Tần Miễn có hạ nhân, nhưng trong loại hoạt động tập thể này không nên tách ra chơi trội. Thế là ở nhà Tần Miễn, Lôi Thiết tự mình đi. Tần Miễn muốn thay phiên với y, bị Lôi Thiết nhất quyết phản đối.

Tháng Mười nhiều mưa, vạn nhất nước sông dâng lên sẽ không ổn, bởi vậy phải chạy đua thời gian với ông trời. Lý chính yêu cầu thôn dân ra dọn sông từ lúc mặt trời mọc đến khi lặn, ngay cả cơm trưa cũng không cho về nhà giải quyết, bảo người nhà đến bờ sông đưa cơm.

Tần Miễn thể hiện sự đau lòng dành cho Lôi Thiết về phương diện cơm canh, chưa nói mỗi bữa cơm đều là hai món mặn, cứ cách chưa được nửa canh giờ lại tới đưa canh nóng hổi cho y. Các thôn dân hâm mộ ghen tị riết thành quen.

Nhóm tức phụ trong thôn bị kích thích, không cam tâm yếu thế, cũng về nấu chén nóng đến đưa cho nam nhân nhà mình. Dù cho chỉ là canh rau dưa, các nam nhân cũng uống vui vẻ, buổi tối về nhà càng thêm săn sóc tức phụ mình, ban ngày lại làm việc, trò chuyện, sức khoẻ càng dồi dào.

Buổi sáng hôm nay, bờ sông thật náo nhiệt, còn bắt được hơn mười con cá lớn.

Cho rằng đại tẩu hướng bên này chạy như điên, thở hổn hển “Hướng Nghĩa huynh đệ… Mau, mau trở về nhà, ngươi… tức phụ ngươi… có… có hỉ …”

-Hết chương 118-

——–
Bình Luận (0)
Comment