Buổi tối, Đặng lão gia tử, Đặng lão thái thái ngủ ở phòng cho khách lầu một. Hai người vốn muốn giúp Tần Miễn, Lôi Thiết trông hài tử một đêm, bị Tần Miễn, Lôi Thiết từ chối khéo. Hai vị lão nhân lớn tuổi thức đêm sẽ không tốt cho thân thể.
Đặng lão gia tử, Đặng lão thái thái cũng biết mình không còn trẻ, bèn không khăng khăng nữa. Đây cũng là mảnh hiếu tâm của tụi nhỏ.
Ở Du nhiên điền cư ba ngày, Đặng lão gia tử, Đặng lão thái thái kiên trì cáo từ, chờ Viên Viên và Mãn Mãn đầy tháng lại đến.
Vì qua hai ngày nữa chính là ngày thành thân của Lôi Hướng Lễ, Tần Miễn, Lôi Thiết không giữ lại nữa, chuẩn bị hai vò rượu thuốc, hai vò rượu ‘Nhất Tuyến Thiên đường’ cùng hai mươi cân miến, phái Lôi Tần Nhạc dùng xe ngựa đưa hai cụ về Đặng gia thôn.
Một thôn nhỏ như vậy, chuyện Đặng lão gia tử và Đặng lão thái thái ở Du nhiên điền cư vài ngày, người trong thôn đều biết, Lôi Đại Cường tự nhiên cũng biết. Vừa nghĩ Lôi Thiết, Tần Miễn đối tốt với người Đặng gia như vậy, đối với thân sinh phụ thân lại bết bát thì trong lòng vừa phẫn nộ vừa ghen tị, nhưng nghĩ đến kết cục của Đỗ thị, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đỗ thị mời vài đại phu đến xem cổ họng, kết quả chẩn đoán của nhóm đại phu đều là triệu chứng do quá kinh hách gây ra, có lẽ hai ngày sau sẽ khôi phục, cũng có thể cả đời không thể nói chuyện được nữa. Bình thường Đỗ thị gây náo loạn nhiều chuyện, ‘lời nói’ của bà không hẳn đáng tin, người Lôi gia bao gồm các nhà đã ra riêng đều không móc nối chuyện Đỗ thị bị câm với Lôi Thiết, dù rằng Đỗ thị nằng nặc cho là Lôi Thiết động thủ. Trái lại Lôi Đại Cường không tin bà, ông biết Lôi Thiết có võ, nhưng chung quy cũng không thể dưới tình trạng không tạo thành ngoại thương lại khiến Đỗ thị bị câm. Nếu làm được thì không phải thành thần tiên rồi à?
Việc Đỗ thị biến thành người câm không giải quyết được gì.
Lễ thành thân của Lôi Hướng Lễ tổ chức ở lão trạch. Bởi Lôi Hướng Trí có thân phận tú tài, Đỗ thị và Lôi Đại Cường đều muốn có mặt mũi hơn trước kia nên lần này cưới vợ cho Lôi Hướng Lễ, cả hai không thể keo kiệt quá, hơn nữa trong tay Lôi Hướng Lễ không thiếu tiền riêng, hôn sự diễn ra vô cùng náo nhiệt. Nội đốt pháo mừng thôi đã vang lộp bộp mười lần, tiền mừng cũng ném ba lượt. Nhóm trẻ con trong thôn vui vẻ muốn điên, cướp được không ít đồng tiền.
Tần Miễn, Lôi Thiết tự mình tham gia hỉ yến, tặng phong bì năm lượng bạc và quà lễ tổng giá trị cũng năm lượng bạc. Đối lập với lễ tắm ba ngày và tiệc đầy tháng của Lôi tiểu nha, các thôn dân mơ hồ nhìn ra: Tần Miễn, Lôi Thiết chỉ bất hòa với Lôi Đại Cường, Đỗ thị và Vệ thị, đối với người huynh đệ Lôi Hướng Lễ này vẫn tương đối coi trọng. Sau ngày thứ ba hồi môn, Lôi Hướng Lễ và Tôn thị chuyển đến ở nhà mới của Lôi Hướng Lễ. Nhà mới sát vách Lôi Hướng Nghĩa, hai huynh đệ vừa lúc bầu bạn.
Chung quy vẫn không bỏ xuống được thân nương, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Nghĩa bàn bạc với nhau, mỗi bên ra nửa tiền mua một nha hoàn tên tiểu Thúy cho Đỗ thị, chuyên phụ trách chăm sóc bà.
Không biết Lôi Hướng Nhân, Triệu thị có ý so bì hay là thế nào, sau họ hai ngày mua một nha hoàn mười mấy tuổi gọi là Châu nhi. Triệu thị rãnh rỗi liền dẫn theo Châu nhi đến thăm cửa nhà khác hoặc đi dạo khắp thôn, giống như sợ người khác không biết nàng ta có nha hoàn.
Tần Miễn cứ có cảm giác một ngày nào đó Triệu thị sẽ bị gậy ông đập lưng ông.
Chuyện nhà người khác, hắn không có hứng thú quản, cũng không có thời gian quản. Nhất Điểm Bạch và Kim Mao sau nhiều ngày biến mất tăm trở về.
Tần Miễn, Lôi Thiết giật mình khi phát hiện trong đan điền của Nhất Điểm Bạch có một luồng chân khí, nói cách khác, Nhất Điểm Bạch đã thành Yêu tu, mà trong cơ thể Kim Mao cũng có một ít linh khí mỏng manh.
Không rõ hai tên này trong khoảng thời gian ra ngoài gặp kỳ ngộ hay là thế nào, tuy bình thường Tần Miễn và Nhất Điểm Bạch có thể tâm ý tương thông, nhưng Nhất Điểm Bạch không biết nói, bọn hắn cũng không hỏi nó được.
Mà tóm lại vẫn là chuyện tốt, Tần Miễn quyết định từ nay hễ có cơ hội liền đưa Nhất Điểm Bạch và Kim Mao vào không gian tu luyện. Nay không gian linh khí dư thừa, càng thích hợp tu luyện hơn bên ngoài.
Nhất Điểm Bạch, Kim Mao vô cùng hứng thú với Viên Viên và Mãn Mãn.
Mới đầu, Tần Miễn Lôi Thiết không dám để chúng và Viên Viên, Mãn Mãn ở riêng một chỗ, sau phát hiện chúng nhận ra sự phòng bị của bọn hắn, bắt đầu cố ý tránh đi Viên Viên, Mãn Mãn, ngược lại cả hai đều buông lỏng. Quan sát gần mười ngày, xác định Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đều không có ác ý với Viên Viên, Mãn Mãn, thậm chí ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ rất ôn hòa. Hai người hoàn toàn yên tâm, thỉnh thoảng còn tránh ra một chút để Nhất Điểm Bạch, Kim Mao nán lại bên giường bọn nhỏ.
Bởi Viên Viên và Mãn Mãn xuất hiện, việc khai trương cửa tiệm mới dời lại không thời hạn. Tần Miễn cũng không để tâm. Hắn luôn nhớ rõ, tiền kiếm mãi không hết, gia đình mới là quan trọng nhất.
Vừa chăm Viên Viên, Mãn Mãn, hai phu phu bàn bạc, nhân cơ hội này chỉnh sửa khu trồng cây ăn quả một chút. Bởi vì nay Du nhiên điền cư trồng rất nhiều cây, rừng cây nhỏ che hết ánh nắng. Tần Miễn muốn chặt bỏ cây cối vây ngoài bìa rừng và chặt bớt những cây quá cao, hơn nữa cải tạo rừng cây nhỏ thành một chỗ vui chơi loại nhỏ. Viên Viên và Mãn Mãn lớn lên một chút thì có thể chơi đùa ở đó.
Ngày hôm đó, Tần Miễn, Lôi Thiết ở bìa rừng thương lượng nên chặt bỏ cây nào, Lôi Tần Thuận bước nhanh đến báo “Đại gia, tiểu gia, Tam công tử vừa đến báo tin vui, Tam công tử sinh được quý tử.”
-Hết chương 136-
——–