Chạng vạng, các thôn dân như thường ngày tụ dưới tàng cây hóng mát, đầu tiên là trò chuyện đề tài sắp đến ngày mùa, nói nói một hồi thì nói đến học đường của thôn, rồi thuận theo tự nhiên hàn huyên sang người xây đắp học đường, Tần Miễn và Lôi Thiết, trong lời lẽ ca tụng không ngớt.
Triệu Tứ Phát cầm bát, ngồi xổm bên cạnh ăn bữa chiều, nghe những lời này, vất vả lắm mới áp chế hận ý lại nổi lên trong lòng. Vì sao mình thì bị mọi người khinh thường, hai tên thỏ đế kia lại được kính trọng? Nếu lúc trước thành công nạp thiếp cho Lôi Thiết, gã đã có thể lợi dụng biểu muội nắm Lôi Thiết trong tay, thậm chí tài sản nhà Lôi Thiết sau này có thể sẽ thuộc về gã. Đáng tiếc, hai lão chết tiệt Lôi Đại Cường và Đỗ thị kia không dùng được, không khi lãng phí một ý kiến hay.
Càng nghĩ, lửa giận và hận ý càng dày đặc không ngừng khuấy đảo nơi ngực, khiến gã nôn nóng khó chịu. Bỗng nhiên hai chữ ‘vụ thu’ chợt loé lên trong đầu, ánh mắt gã hướng về phía ruộng lúa ánh vàng rực rỡ ngoài thôn, một chủ ý tuyệt diệu nảy lên trong lòng. Nếu không thể làm gì Tần Miễn, Lôi Thiết, vậy thì khiến chúng tổn thất một số tiền lớn đi.
“Tứ Phát, nghĩ gì thế? Cười đến doạ người như vậy.” Giang đại gia lạnh nhạt nhìn chằm chằm gã chốc lát, nghi ngờ hỏi.
Triệu Tứ Phát hồi thần, cười gượng nói: “Không có gì, không có gì, ta về nhà xới thêm cơm.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Giang đại gia nhăn mày, cứ có cảm giác Triệu Tứ Phát lại sắp vô cớ sinh sự nữa.
Triệu Tứ Phát vội vàng về nhà, không hiểu sao ngực thấy phát lạnh, hay là ảo giác, lắc lắc đầu, đi nhanh vào nhà.
Ở Du nhiên điền cư, Lôi Thiết đang thu tã khô ráo trên sào phơi vào, không dấu vết thu hồi linh thức, tay phải khẽ vung, dây thừng ở khung cửa sổ lay động.
Chốc lát sau, Phúc thúc và Phúc thẩm cùng nhau chạy tới, có phần khó hiểu, đại gia và tiểu gia rất ít khi đồng thời cho gọi hai người họ. “Bái kiến đại gia. Không biết đại gia có gì phân phó?”
Lôi Thiết xếp tả bỏ vào giỏ, lạnh giọng nói “Từ giờ trở đi, theo dõi Triệu Tứ Phát. Lần này ta muốn đuổi hắn ra khỏi thôn Thanh Sơn.”
Phúc thúc biến sắc. Lại là Triệu Tứ Phát. Từ lúc chuyện Triệu Tứ Phát muốn làm mối biểu muội gã cho đại gia làm thiếp truyền ra, hạ nhân Du nhiên điền cư đều hận Triệu Tứ Phát đến nghiến răn nghiến lợi. Nhưng đại gia và tiểu gia không tỏ vẻ gì, bọn họ làm hạ nhân cũng không dám vọng động. Giờ đại gia đã có lệnh, họ liền có thể mạnh tay mà làm — Triệu Tứ Phát trốn không khỏi lòng bàn tay họ.
“Xin đại gia yên tâm.” Phúc thúc nghiêm nghị nói.
Trở lại nơi ở, Phúc thúc triệu tập các hạ nhân trong tay không có việc làm, lưu loát bí mật hạ vài mệnh lệnh. Mấy hạ nhân gật đầu, kiềm nén tâm tình hưng phấn, tán đi làm việc phần mình.
Đêm ngày càng tối.
Cả thôn trang thật yên ắng, Triệu Tứ Phát lặng lẽ bò xuống giường, dùng mảnh vải đen che mặt, cầm bó đuốc và đá đánh lửa đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ ra khỏi nhà, vừa đi vừa núp mò ra phía ngoài thôn.
Gã không hề biết, từ ngày đầu tiên Lôi Thiết biết người đề xuất Đỗ thị nạp thiếp cho y là gã, thì vẫn luôn âm thầm giám thị gã, chờ đợi một cơ hội tuyệt hảo. Hiện tại, vài bóng đen đang vô thanh vô tức theo sau gã.
Nương theo ánh trăng, Triệu Tứ Phát mau chóng đi đến bờ một mảnh ruộng lúa, âm trầm cười lạnh “Tần Miễn, Lôi Thiết, có trách thì hãy trách các ngươi muốn ruộng lúa của mình liền một dải. Hừ hừ!”
Nhìn trái phải chung quanh, không phát hiện có động tĩnh khả nghi, gã cúi người dùng đá đánh lửa thắp sáng cây đuốc. Dưới ánh lửa chập chờn, nụ cười gã vô cùng dữ tợn, giơ đuốc châm đốt hàng lúa dưới ruộng.
Cách đó không xa, Lôi Tần Thuận tức đến muốn nhảy dựng lên. Bọn họ biết Triệu Tứ Phát sẽ làm chuyện xấu, nhưng không ngờ gã lại ác độc như thế.
Lôi Tần Lý kịp thời đè Lôi Tần Thuận lại, nhỏ giọng nói: “Tam ca, đừng nóng vội, chờ mấy người lý chính đến mới có thể bắt quả tang tại trận. Giờ mà xông ra không chừng còn bị gã cắn ngược một phát.”
Lôi Tần Thuận biết hắn nói có lý, hít sâu một hơi, gật gật đầu, tiếp tục ẩn núp.
Triệu Tứ Phát châm một chỗ, rồi đi đến chỗ khác tiếp tục phóng hỏa thiêu ruộng lúa, trên mặt nở nụ cười hả hê hung ác.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một tiếng rống giận quen thuộc: “Triệu Tứ Phát! Ngươi đang làm gì đó!”
Triệu Tứ Phát hoảng hồn, tay run run ném đuốc đi, cây đuốc ‘vèo’ một cái bay ra, rơi vào ruộng lúa kế bên, lửa càng nhen càng lớn.
Triệu Tứ Phát bụm mặt, kinh hoảng không thôi. Mình đã che mặt, sao lý chính lại nhận ra?
Gã cũng không nghĩ lại, đều là người một thôn, ai nấy quen thuộc lẫn nhau, chỉ nhìn bóng dáng liền có thể nhận ra một người.
Vừa thấy lý chính và hai vị lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đến, đám Lôi Tần Thuận mai phục gần đó lập tức nhảy ra, dùng kiếm tùy thân nhanh chóng cắt ra một dải cách ly trong ruộng. Họ phải cứu chữa ruộng lúa nhà mình, nhất thời không đủ sức lo cho mảnh ruộng bên cạnh, đành tạm thời để nó tiếp tục cháy.
“Lý chính…” Sắc mặt Triệu Tứ Phát trắng bệch, mềm nhũn ngã quỳ xuống đất “Ta, ta…”
Sắc mặt lý chính xanh mét, nói với Lôi Tần Thành: “Ngươi đi mau, nhanh chóng vào thôn gọi người đến cứu hoả.”
Lôi Tần Thành chắp tay, nhanh chóng chạy xa.
Lý chính giận đến mức tát lên mặt Triệu Tứ Phát một cái.
“Triệu Tứ Phát… Ngươi, ngươi sao trở nên ngoan độc như thế? Lương thực là gốc rễ của nông dân a.” Lưu lão thái gia chống quải trượng, thở hổn hển gõ gõ mặt đất.
Vương lão thái gia ngay cả nói cũng lười nói với Triệu Tứ Phát.
Các thôn dân nghe tin, nhanh chóng đuổi tới, dùng thau chậu linh *** múc nước sông dập tắt lửa. May mà chữa cháy kịp thời, lúa nước nhà Tần Miễn chỉ tổn thất khoảng ba phần, mảnh ruộng kế bên kia là của nhà Triệu Văn Trung, ông thảm hơn, một mẫu ruộng lúa bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Biết là Triệu Tứ Phát phóng hỏa, ánh mắt các thôn dân đều thay đổi, đều khó tin và kinh hoảng nhìn gã. Giữa bà con hương thân không phải không phát sinh mâu thuẫn, chẳng hạn như thời điểm cấy mạ giành giật nước Rồi khi cắt cỏ tranh ở bờ chung ruộng hai nhà, ngươi cảm thấy ta cắt nhiều hơn, ta thì thấy ngươi cắt nhiều hơn Hoặc là con ngươi đánh con ta một trận Hay là trâu nhà ta không cẩn thận đạp hư hoa màu nhà ngươi… những mâu thuẫn nhỏ như vậy rất là bình thường, mắng nhau vài ngày hoặc chiến tranh lạnh vài ngày, qua rồi lại nói nói cười cười. Nhưng ác độc giống như Triệu Tứ Phát thì chưa từng có, sao họ không lo lắng cho được. Người này tâm tư bất chính giống như một độc xà, ai biết lúc nào sẽ nhảy ra cắn ngươi một ngụm.
Có thôn dân nóng tính nhịn không được mở miệng “Lý chính, không thể dung tha Triệu Tứ Phát.”
Lập tức có người phụ họa “Đúng! Người ác độc như vậy, ai biết tương lai có thể lại đối phó chúng ta hay không.”
Lôi Tần Trung đợi chính là lúc này, cung kính thi lễ với lý chính “Lý chính, vừa nãy nô tài nói với ngài Triệu Tứ Phát bụng dạ khó lường, ngài lại không tin. Nếu không phải đại gia nhà nô tài vẫn luôn đề phòng Triệu Tứ Phát, tổn thất hôm nay sẽ không chỉ là mười mẫu lúa nước nhà chúng ta và nhà Triệu đại bá. Ngài xem, khoảng cách giữa các ruộng không xa, hôm nay gió lại lớn, không cẩn thận lửa sẽ thổi lan ra ruộng kế bên. Đến lúc đó, hậu quả khó mà lường. Lý chính, các vị, đại gia và tiểu gia nhà chúng ta nhiều lần thủ hạ lưu tình với Triệu Tứ Phát, vậy mà hắn hồi báo như thế, có thể không khiến lòng người nguội lạnh sao?”
Các thôn dân kích động cả lên.
“Lý chính, đuổi Triệu Tứ Phát ra khỏi thôn Thanh Sơn đi!”
“Đúng! Đuổi ra khỏi thôn Thanh Sơn!”
“Thôn chúng ta không dung nổi tòa đại Phật này!”
……
Triệu Tứ Phát đột nhiên hồi thần, ôm chân lý chính khóc lớn, nước mắt nước mũi giàn giụa “Lý chính, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, xin bỏ qua cho ta lần này đi. Ta dập đầu với ngài, ta dập đầu với ngài.”
Lý chính lạnh lùng đẩy gã ra. Vô luận là suy xét việc ác của gã, hay là suy xét sự chiếu cố của phu phu Lôi Thiết với nhà ông, với thôn Thanh Sơn, ông đều không thể tha cho Triệu Tứ Phát lần nữa.
“Không cần, ta nhận không nổi. Triệu Tứ Phát, bản lý chính hạn cho ngươi trong vòng hai ngày phải rời khỏi thôn Thanh Sơn, từ nay không được bước vào thôn Thanh Sơn nửa bước. Bằng không, chúng ta sẽ mang ngươi đến quan phủ, giao cho tri Huyện đại nhân xử lý.”
Triệu Tứ Phát suy sụp ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn.
Lý chính nhìn hai vị lão thái gia.
“Lưu lão gia tử, Vương lão gia tử, các ngài thấy xử lý như thế có thoả đáng?”
Lưu lão thái gia thở dài sâu xa, nhìn Triệu Tứ Phát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Rất tốt. Lão già này không muốn nhìn thấy không khí thôn Thanh Sơn bị hắn vấy bẩn.”
Vương lão thái gia cũng gật đầu “Cứ như vậy đi.”
Tần Miễn đang ngủ say sưa, bỗng cảm giác bên cạnh trống không, hơi tỉnh lại, thấy Lôi Thiết đứng cạnh cửa sổ sát đất. Hắn dụi dụi mắt đi qua, uể oải gục lên vai Lôi Thiết, ánh lửa xa xa khiến hắn tỉnh táo lại tức thì “Bên kia sao vậy?”
Ánh mắt trợn tròn thật đáng yêu, Lôi Thiết ôm ngang hắn lên, chú ý thấy hắn không mang giày, nhíu mày, đặt người về lại giường, lau chân cho hắn, kể tóm tắt sự tình.
“Huynh nói, huynh ‘giám thị’ Triệu Tứ Phát hơn năm tháng?” Tần Miễn giật mình. Hắn cũng không phải dạng bị người cưỡi đến trên đầu còn lấy ơn báo oán. Hành vi ngày đó của Đỗ thị là do Triệu Tứ Phát khuyến khích, hắn có nghe nói, nhưng Viên Viên Mãn Mãn sinh ra chiếm cứ phần lớn lực chú ý và *** lực của hắn, không đủ sức trừng trị Triệu Tứ Phát. Hơn nữa Lôi Thiết không đề cập, hắn cho rằng Lôi Thiết cũng tạm thời dứt không ra.
“Dù huynh có tu vi trong người, nhưng liên tục năm tháng dùng linh thức theo dõi hắn cũng sẽ mệt chết. Sao huynh không nói ta biết?” Tần Miễn vừa cảm động vừa đau lòng, há miệng cắn mạnh một ngụm lên cổ Lôi Thiết.
Lôi Thiết kéo hắn nằm xuống, kê cánh tay đặt dưới đầu hắn, thản nhiên nói: “Người bắt nạt ngươi, ta sẽ không bỏ qua.”
Tần Miễn cảm thấy trái tim mình bị sự ấm áp của đối phương làm tan chảy rồi, hắn bò lên người đối phương, hai khuỷu tay chống lên ***g ngực cứng cáp của y, hai tay nâng đầu y lên, nhìn thẳng vào mắt y.
Lôi Thiết vuốt ve đầu vai hắn, tuy cách một lớp áo ngủ, vẫn có thể cảm giác được làn da trơn tuột và nhẵn nhụi, y nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Tướng công, huynh tuyệt quá!” Tần Miễn cười tươi như hoa, trong mắt ánh lên vẻ trêu ghẹo.
Tim Lôi Thiết bị xưng hô mới này khiến cho rối loạn, hai bàn tay to kẹp chặt hông Tần Miễn, ánh mắt lửa nóng khóa chặt hắn “Tức phụ, gọi lại lần nữa.”
Nhiệt độ cơ thể y giống như nham thạch nóng chảy, lập tức truyền sang người Tần Miễn. Tần Miễn ý thức được mình đùa quá trớn, xoay người muốn xuống khỏi người đối phương, lại không thể động đậy.
“Tức phụ, gọi lại lần nữa.” Lôi Thiết quấn chặt eo hắn, bàn tay còn lại kềm sau ót hắn, khiến chóp mũi cả hai áp sát vào nhau, tiếng nói trầm thấp kiên nhẫn dụ dỗ.
“Nương tử.” Tần Miễn cười cong mi mắt, thống khoái hô một tiếng, thấy rõ ràng mấy chấm nước bọt li ti vương trên môi Lôi Thiết, hai gò má nóng lên, nội tâm xao động.
Đuôi lông mày Lôi Thiết khẽ gẩy lên, không khách khí xé quần áo trên người hắn…
Ánh trăng như thẹn thùng, chậm rì rì trốn vào tầng mây.
Tiếng động trong phòng càng lúc càng lớn, hồi lâu sau, bỗng nhiên truyền ra tiếng ‘tướng công’ run rẩy. Sau một lúc yên tĩnh lại truyền ra tiếng hô thẹn quá hoá giận “Lôi Thiết! Đồ ngoài lạnh trong nóng!”
Dưới lầu, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao bị đánh thức, ngửa đầu nhìn lên lầu một cái, lại nằm sấp xuống đất ngủ tiếp, đầu kề bên đầu.
“Ê a?” Từ giường trẻ con truyền ra âm thanh non nớt.
Tần Miễn quay đầu, thấy Viên Viên và Mãn Mãn bên giường cho trẻ không biết tỉnh dậy khi nào, Viên Viên ngồi tựa lưng vào tay vịn giường, Mãn Mãn thì biến thành tư thế nằm úp sấp, hai tiểu gia hỏa đều tò mò nhìn về phía giường lớn.
Chẳng lẽ chuyện vừa rồi đã bị hai đứa con thấy hết? Mặt Tần Miễn nhất thời đỏ ké, cấp tốc túm lấy áo ngủ rách nát choàng lên người, có thể che bao nhiêu thì che, lại tiện chân đá Lôi Thiết xuống giường.
-Hết chương 141-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]