Khúc Tung Văn nghe vậy, chắp tay với Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ, trêu ghẹo: “Chúc mừng Lôi huynh, Hoắc huynh, thời điểm hai huynh đi dạo phố nhớ dẫn theo chúng ta nhé, ha ha ha!”
Bộ Thanh Vân, Triệu Thiên đều cười phụ họa.
Lôi Hướng Trí xua tay cười nói “Hiện tại nói còn hơi sớm.” Lại hỏi ba người Lôi Tần Nhạc “Các ngươi có xem năm cái tên đứng đầu không? Trong đó có vị nào họ Cổ không?”
Ba người Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận đều cười gượng.
Lôi Tần Trung nói: “Ngũ công tử, vì có thể nhanh chóng tìm ra tên mọi người, Lôi Tần Nhạc phụ trách tìm từ trước ra sau, tiểu nhân và Lôi Tần Thuận thì từ sau ngược về trước, chúng ta chỉ lo tìm danh tự mọi người, không chú ý những người khác.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Hướng Trí không để ý, nói: “Không sao, ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi. Vất vả các ngươi.”
Hoắc Tư Duệ nhìn ra cửa khách ***, thư sinh trở về ngày càng nhiều “Nghe những người khác nói liền biết.”
Chưởng quầy khách *** thấy bọn họ nói xong, nở nụ cười bước nhanh tới chúc mừng năm người Lôi Hướng Trí, đặc biệt nhiệt tình với Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ.
Tần Miễn bưng chén trà lên, nghĩ nghĩ, chỉ e tỉ lệ đặt cược ở góc thang lầu sẽ biến động. Trong lòng chợt động, hắn vươn tay tháo túi tiền giắt trên lưng Lôi Thiết. Lôi Thiết không hiểu, nhưng vẫn chủ động nâng tay trái lên tiện cho hắn hành động.
Tần Miễn cầm ra một thỏi bạc năm mươi lượng, gọi Lôi Tần Nhạc qua, thừa dịp Viên Viên và Mãn Mãn không chú ý, lặng lẽ phân phó vài câu.
Lôi Tần Nhạc liên tục gật đầu, cầm bạc chạy về phía quầy, nghĩ nghĩ, ké thêm một lượng bạc vào tiểu gia nhà hắn.
Đoàn người ở lại tầng một chốc lát, từ mấy thư sinh khác biết được năm tên đầu bảng thi theo thứ tự là: Triệu Hiển Chi đến từ kinh thành, Lôi Hướng Trí đến từ phủ Thanh Thiên, Trương Hách đến từ kinh thành, Cổ Du Nhiên đến từ phủ Tây Sơn và Hoắc Tư Duệ đến từ phủ Thanh Thiên. Năm người này là ứng cử tiềm năng giải Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa.
Tại chốn kinh thành nhân tài tập trung, có hai tên trong năm tên đầu không đáng ngạc nhiên, nhưng phủ Thanh Thiên vậy mà cũng chiếm hai danh ngạch, ngoài dự đoán của mọi người. Nhóm thư sinh tại khách *** Hồng Đồ nhao nhao xúm lại đây, làm thân với Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ, chỉ chốc lát vây quanh bàn họ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Đoàn người nhanh chóng lui lại, trốn đến phòng của Tần Miễn và Lôi Thiết ở lầu hai.
Sau khi cả đám đứng vững, Lôi Hướng Trí phát hiện túi thơm của mình không biết bị người kéo rách từ lúc nào, im lặng bóp trán. Mấy người Hoắc Tư Duệ, Khúc Tung Văn đều quần áo không chỉnh, nhìn nhau cười ha ha.
Tần Miễn buồn cười nhìn họ “Còn chưa chính thức chúc mừng các ngươi. Giữa trưa ta và A Thiết mời các ngươi đi Nghênh Tân lâu ăn cơm…”
Còn chưa dứt lời, cửa phòng bị gõ vang, bên ngoài là vị tiểu tư của Viên phủ lúc trước dẫn họ đến khách ***.
“Tiểu nhân xin thỉnh an các vị công tử.”
“Bình An.” Hoắc Tư Duệ đi qua “Sao ngươi lại tới đây? Viên bá bá có gì phân phó ư?”
Bình An cười nói: “Tiểu nhân xin chúc mừng năm vị công tử. Lão gia chúng ta biết năm vị công tử đều có tên trên bảng, để cùng chung vui, cuối giờ Dậu đêm nay thiết yến trong phủ chúc mừng năm vị công tử, không biết năm vị công tử có rỗi không ạ?”
Về tình, Viên An Thế chiếu cố bọn họ rất nhiều, về lý, nếu về sau làm quan, bắt đầu từ giờ càng nên gia tăng giao tình với Viên An Thế. Năm người Hoắc Tư Duệ cũng sẽ không từ chối cơ hội này.
“Viên bá bá đã mời, đó là vinh hạnh của chúng ta. Nhờ ngươi chuyển cáo cho Viên bá bá, chúng ta nhất định tới đúng giờ.”
“Dạ, tiểu nhân xin phép cáo từ.”
Hoắc Tư Duệ được Hoắc viện trưởng chỉ bảo, về mặt đối nhân xử sự càng thêm khôn khéo, nhắc nhở mấy người Lôi Hướng Trí “Viên bá bá đối chiếu cố bọn họ rất nhiều, lần này là không thể từ chối. Nhưng chúng ta chung quy còn chưa tham gia thi Đình, ngôn hành thường ngày vẫn nên thu liễm một chút. Nếu lại có người mời, nên cự tuyệt cho thỏa đáng.”
Mấy người Lôi Hướng Trí đều gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Gần giữa trưa, đoàn người đến Nghênh Tân lâu, bao một phòng riêng. Tần Miễn, Lôi Thiết mời năm người Lôi Hướng Trí một bữa cơm no đủ, bồi bổ lại thật tốt.
Năm người Lôi Hướng Trí còn gom lại đặt một bàn rượu và thức ăn thượng đẳng cho Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung, Lôi Tần Thuận. Tuy ba người là hạ nhân, nhưng không phải hạ nhân của bọn họ, không thể coi sự bảo hộ và quan tâm của ba người đối với họ lâu nay là đương nhiên được.
Buổi tối, năm người Lôi Hướng Trí đi Viên phủ dự tiệc.
Viên An Thế vì để họ dễ dàng hành sự, an bài cho năm người họ một thư đồng.
Thi Đình tổ chức vào một tháng sau. Những ngày kế tiếp, Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ, Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân và Triện Thiên khôi phục sinh hoạt trước đó, thường xuyên tham gia tụ hội giữa các học trò, chuẩn bị cho cuộc thi Đình một tháng sau.
Một nhà Tần Miễn du ngoạn khắp kinh thành xong, bắt đầu lấy kinh thành làm tâm, chạy tới các thành trấn chung quanh, gần như ngắm trọn mỹ cảnh thế gian.
Chỗ cuối cùng nhà họ đi là núi Tứ Sắc. Du lãm xong núi Tứ Sắc, lại ở kinh thành nghỉ ngơi hai ngày, bọn hắn sẽ khởi hành về nhà. Bấm tay tính tính, chuyến ra ngoài này sắp được hai tháng rồi.
Phong cảnh núi Tứ Sắc đặc biệt kỳ lạ, một năm bốn mùa có bốn sắc màu, xuân màu tím, hạ màu trắng, thu màu vàng, đông màu hồng. Nguyên nhân là trên núi chỉ mọc các loại hoa phong tín tử sắc tím, hoa lài sắc trắng, hoa cúc sắc vàng cùng hoa đào sắc hồng. Bởi vậy mỗi quý có màu bất đồng. Càng kỳ lạ là bốn loại hoa này không phải mọi người cố ý trồng, mà từ mấy trăm năm trước đã thế.
Bọn Tần Miễn đến chính là thời điểm phong tín tử nở rộ rực rỡ trải dài khắp núi đồi, từng mảng lớn sắc tím tựa như một tấm áo lông cực đại màu tím bao trùm cả ngọn núi này. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi, hương thơm xông vào mũi, khiến người ta mê say.
Giữa sườn núi có một gian khách ***, cả nhà Tần Miễn ở trên núi ba buổi tối rồi quay lại kinh thành.
Gần buổi trưa, cổng Nam thành, Bình An nôn nóng đi tới đi lui, thấy xe ngựa quen thuộc, nước mắt cũng chảy xuống, kích động nhào tới suýt chút bị xe ngựa đụng ngã.
“Hu –” Lôi Tần Nhạc nhanh tay lẹ mắt cho ngừng xe ngựa kịp thời “Bình An, tiểu tử ngươi gặp lại chúng ta cũng không cần kích động thế chứ? Không muốn sống nữa à?”
Bình An lau nước mắt, nôn nóng hỏi: “Nhạc ca, đừng đùa nữa. Lôi đại công tử và Tần công tử có ở trong xe không?”
Tần Miễn nghe giọng hắn bất thường, nhô đầu ra, nghi hoặc hỏi: “Bình An, xảy ra chuyện gì?”
Sự trấn tĩnh của hắn giúp Bình An dần dần tỉnh táo lại, lau lau mặt một phen, nhanh chóng nói: “Tần công tử, ngài và Lôi đại công tử mau trở về khách *** xem đi, Lôi công tử và Hoắc công tử bệnh rất nặng. Đại phu nói, nói…”
“Cái gì?” Tần Miễn biến sắc, quyết định thật nhanh “Ngươi lên xe rồi kể lại chi tiết cho chúng ta Lôi Tần Nhạc, lập tức về khách ***.”
Bình An vội nói: “Tần công tử, đi Viên phủ. Lão gia chúng ta đã đưa nhóm Lôi công tử vào trong phủ.”
Tần Miễn gật đầu, Viên đại nhân rất có tâm.
Bình An lên xe ngựa, ngồi xuống bình ổn lại, Tần Miễn trầm giọng nói: “Bình An, ngươi không cần gấp. Ta hỏi ngươi trước, vì sao hai người họ sinh bệnh cùng một lúc? Hay là bệnh này dễ lây, còn có ai sinh bệnh nữa không?”
Viên Viên, Mãn Mãn dường như thấy được không khí ngưng trọng, im lặng ngồi trong lòng Lôi Thiết, Viên Viên đưa cho Bình An một chiếc khăn tay.
“Đa tạ Viên Viên tiểu công tử.” Bình An nặn một nụ cười cảm ơn Viên Viên, trả lời vấn đề của Tần Miễn “Năm người nhóm Hoắc công tử đều bị bệnh. Các thư sinh khác không có sinh bệnh.”
Trong lòng Tần Miễn nổi lên khả nghi “Cả năm đồng thời sinh bệnh, hay là có thứ tự trước sau?”
Bình An đáp: “Là đồng thời bị bệnh.”
Đồng thời sinh bệnh, sinh bệnh chỉ có nhóm năm người họ. Tần Miễn càng thấy quái dị “Hiện tại ngươi hãy kể lại đầu đuôi sự việc một lần.”
“Dạ.” Bình An đã hoàn toàn bình tĩnh lại, kể đâu vào đấy “Tần công tử, chuyện là như vầy. Ba ngày trước, năm người Hoắc công tử tham gia buổi tụ hội các học trò tại Bách Hoa viên, lúc ra về đều cảm thấy không thoải mái. Chỉ là hôm đó gió lớn, họ tưởng là bị lạnh nên không để ý. Ai ngờ gần giữa trưa hôm sau, mọi người vẫn cứ mê man không tỉnh. Thư đồng của họ thấy bất thường, liền mời đại phu đến, đại phu nói năm người bị nhiễm phong hàn, khai hai lần thuốc nhưng không hề khởi sắc. Thư đồng không yên tâm, báo cáo việc này cho lão gia chúng ta, lão gia phái người đến Hồi Xuân dược đường lớn nhất kinh thành mời đại phu thâm niên đích thân tọa chẩn, đại phu kết luận không phải phong hàn, nhưng không chẩn ra nguyên nhân hôn mê bất tỉnh. Lão gia lại dùng một số tiền lớn mời thái y đến, thái y nói là trúng độc lạ, giải dược cần vài vị thuốc quý hiếm, chỉ dược khố trong cung mới có thể có, còn nói nếu trong vòng năm ngày họ vẫn cứ bất tỉnh thì có thể sẽ không tỉnh lại nữa… Mấy người Hoắc công tử còn trẻ như vậy, học vấn cao như vậy, tiểu nhân rất hâm mộ. Nếu bọn họ như vậy… thì thật đáng tiếc…” Hắn ta lắc đầu thở dài, nói xong lại lau nước mắt.
Sắc mặt Tần Miễn lạnh lẽo, nói với Lôi Thiết: “A Thiết, xem ra quả thật do người đầu độc. Chỉ là những người bọn họ lui tới đều rất đơn giản, hẳn không đến mức kết xuống thù lớn như thế. Chẳng lẽ là ngộ thương?”
Hai mắt Lôi Thiết loé ánh sáng lạnh, ngăn vai hắn lại, khẽ lay động bàn tay “Tức phụ, ngươi rất đơn thuần.”
Vẫn là lần đầu tiên có người nói hắn đơn thuần, Tần Miễn cảm giác là lạ “Ý của huynh là?”
Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Trừ ‘thi Đình’, ta không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.”
Tần Miễn cả kinh.
Bình An thở dài một hơi “Không dối gạt nhị vị công tử, lão gia chúng ta cũng có mối nghi này, Khúc công tử, Bộ công tử và Triệu công tử hơn phân nửa chỉ là bị Hoắc công tử và Lôi ngũ công tử liên lụy. Chuyện này giờ đã truyền khắp, trong kinh thành xuất hiện đủ loại tin đồn, có người nói là do người tổ chức cá cược làm, có người nói là người nào đó trong mười danh tự đầu bảng thi Hội làm, còn có người nói năm vị công tử cự tuyệt vị đại nhân nào đó mượn sức, vị đại nhân đó… Thậm chí có người nói họ không chịu đựng được áp lực, tự hạ độc chính mình… Thật đúng là… đủ cách nói, thật thật giả giả, làm người càng nghĩ càng hồ đồ.”
Tần Miễn vẻ mặt kinh ngạc, thổn thức không thôi. Cái ao kinh thành quả nhiên rất sâu, khó trách A Thiết nhà hắn thích về quê sinh sống hơn.
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến Viên phủ.
Tần Miễn bảo Bình An dẫn đường, đi như bay phía trước, Lôi Thiết ôm hai hài tử, không hề bị rơi lại.
-Hết chương 153-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]