Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 174

Hiếu Huệ đế nghĩ tới Tần Miễn biết y thuật, cười xong còn ra vẻ không biết “Dương ái khanh, khanh thật hồ đồ! Nếu có bệnh không tiện nói ra thì đi tìm thái y trong Thái y viện là được, cũng không thể đi tìm phường giang hồ bên ngoài, vạn nhất để trễ, bệnh tình càng nghiêm trọng thì sao… Ai!”

Gần như tất cả đại thần đều dùng hốt bản(1) chắn trước mặt cười trộm, nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng. Lão thần niên kỷ lớn chút thì dùng ánh mắt đau đớn nhìn Dương đại nhân, âm thầm nói hắn làm nhục thân phận. Đương nhiên, một vài đại thần cũng có ý tặng mỹ nhân cho Trấn quốc công thì sắc mặt âm u, khá bất mãn với Trấn quốc công và Trấn quốc phu nhân.

Một vị đại thần hảo tâm đỡ Dương đại nhân đứng dậy.

“Khải bẩm Hoàng thượng, vi thần không có…” Dương đại nhân mặt đỏ như mông khỉ, ngón tay run rẩy chỉ vào Lôi Thiết, lòng cực hận “Là… là Trấn quốc phu nhân, hắn…”

Lôi Thiết lạnh giọng chất vấn: “Dương đại nhân, ăn nói cẩn thận. Có quan hệ gì với nội tử chứ?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Một số đại thần giỏi ngầm hiểu thánh ý, thấy Hiếu Huệ đế cười mà không nói, liền biết hoàng đế vui vẻ xem trò này, bèn lớn mật ồn ào: “Dương đại nhân, chẳng lẽ ý ngài là, sở dĩ ngài bị như thế là do Trấn quốc phu nhân hạ thủ? Ngài cũng không thể oan uổng Trấn quốc phu nhân chứ, vô duyên vô cớ, sao Trấn quốc phu nhân lại gây khó dễ cho ngài?”

Hoàng đế kiêng kị nhất là các đại thần kết bè kết cánh. Làm sao Dương đại nhân dám nói là do mình đưa tặng mỹ nhân cho Trấn quốc công, ý đồ mượn sức y, kinh hãi trộm nhìn Hiếu Huệ đế, nhẫn nhục phụ trọng “Việc này chỉ là một hiểu lầm.”

Đối với một vài thủ đoạn mờ ám của chúng đại thần, trong lòng Hiếu Huệ đế biết rõ, nhưng thần tử thỉnh thoảng phạm lỗi nhỏ, ngài sẽ không so đo. Nếu mỗi một việc đều đi truy cứu, Hoàng đế ngài đã sớm mệt chết.

“Được rồi, có hiểu lầm thì tháo gỡ là được. Nháo đến triều đình còn ra thể thống gì! Bãi triều!” Hiếu Huệ đế phất tay áo bỏ đi. Tiễn bước Hiếu Huệ đế, các đại thần đều thống khoái cười ra tiếng, còn có người cố ý hỏi Dương đại nhân có phải mắc bệnh khó nói gì không, có thể đề cử danh y…

Sắc mặt Dương đại nhân sắc xanh mét, vừa quay đầu thì phát hiện không thấy Lôi Thiết đâu, nhanh chóng đuổi theo ra.

“Trấn quốc công xin dừng bước! Là hạ quan thất lễ, trong lúc vô ý mạo phạm tôn phu nhân, không biết Trấn quốc công có thể thỉnh tôn phu nhân cho hạ quan giải dược không?”

Các đại thần thả chậm bước chấn, ánh mắt đều len lén hướng qua bên này.

Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn Dương đại nhân “Dương đại nhân, mọi việc đều cần có chứng cớ. Nội tử là nhất phẩm cáo mệnh, há có thể mặc ngươi vu tội? Danh hàm nhất phẩm của bản quan cũng không phải để bài trí. Thứ lỗi không thể bồi.”

Nói xong, y càng lúc càng xa.

Dương đại nhân lửa giận công tâm, toàn thân run run.

Trưa hôm đó, Tần Miễn nhận được tờ ngân phiếu một ngàn lượng, hỏi xin giải dược. Hắn thản nhiên thu vào, hoà nhã nói cho tiểu tư phủ Dương đại nhân “Nói cho Dương đại nhân, không có giải dược, qua ba ngày sẽ vô sự.”

Dương đại nhân ở nhà nổi điên đập phá ném loạn đồ đạc thế nào, chả phải việc của hắn. Dù sao từ đó, không còn ai dám nhét người vào phủ Trấn quốc công nữa.

Qua mấy ngày nữa là Mười lăm. Mỗi mùng Một, Mười lăm, nữ quyến tôn thất cùng mệnh phụ quần thần đều phải tiến cung thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu.

Tần Miễn làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, này còn là lần đầu tiên thỉnh an sau khi được gia phong, nhất định phải tiến cung. Mà kỳ thực, hắn đã sớm chờ đến ngày này.

Buổi sáng, hắn và Lôi Thiết cùng nhau rời giường, ngâm nga khúc nhạc mặc phục sức cáo mệnh vào, ý chí chiến đấu sục sôi. Nguyên bản Lôi Thiết định bụng khuyên hắn đừng sợ, có y gánh vác, thấy thế, dứt khoát ngậm miệng, sau khi hôn tức phụ một cái, tiến lên hỗ trợ thay đồ.

Chỉnh trang xong, hai phu phu ngồi xe ngựa đi hoàng cung. Các đại thần tiến cung từ Nam môn, nhóm mệnh phụ chỉ có thể tiến cung từ Bắc môn. Lôi Thiết xuống xe trước, xe ngựa lại chở Tần Miễn đến Bắc môn.

Ở cửa cung còn có các mệnh phụ khác, Tần Miễn làm như không thấy sự đánh giá của người ta, chờ nội thị kiểm tra vật phẩm hắn mang theo xong, cùng các mệnh phụ đi vào trong.

Dù sao cũng là hậu cung, Tần Miễn không thể dẫn theo Lôi Tần Nhạc, bèn điều một nha hoàn từ phòng may mặc cùng hắn tiến cung. Tiểu nha hoàn rất thông minh, nâng lễ vật theo sát phía sau Tần Miễn.

Đoàn người đi Từ Ninh cung trước, Tần Miễn đánh giá y phục của chúng mệnh phụ một đường, từ đó suy đoán ra phẩm cấp của họ. Sau khi vào Từ Ninh cung, không nhìn ánh mắt chế giễu của những người khác, bình tĩnh đứng sau Minh thân vương phi.

Thái hậu xuất hiện, Tần Miễn bất đắc dĩ quỳ xuống theo. Không còn cách nào, trừ phi nam nhân nhà hắn làm hoàng đế, bằng không chỉ cần bọn họ chưa rời kinh, số lần phải quỳ còn nhiều lắm.

Cảm giác được một tầm mắt sắc bén từ phía trên đánh giá mình, Tần Miễn không bất ngờ chút nào.

“Bình thân. Ban ngồi.”

“Tạ Thái hậu.”

Thái hậu quan sát mọi người, không thấy bóng dáng Yến Thanh công chúa, có chút kinh ngạc, nhưng cũng yên lòng, nhìn về phía Tần Miễn, giọng nói ôn hòa “Ngươi chính là Trấn quốc phu nhân?”

Tần Miễn đứng dậy bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Hồi Thái hậu, chính là tại hạ, có thể được thỉnh an Thái hậu, tại hạ hết sức vinh hạnh, có chuẩn bị một phần lễ mọn, mong Thái hậu vui lòng nhận cho.”

Thái hậu mỉm cười “Trình lên đây.”

Tần Miễn tiếp nhận hộp gấm màu đỏ từ tay nha hoàn, đưa cho cung nữ đi tới.

“Khải bẩm Thái hậu, vật ấy là cao dưỡng nhan do tại hạ điều chế, chẳng những có hiệu quả tẩm bổ da thịt, chỉ cần bôi một lần, có thể duy trì mùi thơm thanh nhã được cả ngày.”

“Hở? Có thứ kỳ diệu như thế à?” Vẻ mặt Thái hậu vẫn thản nhiên. Thân là Thái hậu, có thứ tốt gì bà chưa từng thấy? Bà không để lời Tần Miễn nói trong lòng, nhưng Tần Miễn là Trấn quốc phu nhân, vẫn nên chừa vài phần mặt mũi, bèn ra hiệu cho cung nữ.

Cung nữ mở hộp gấm ra, bên trong bày tám bình sứ *** xảo, trong đó bốn bình sứ màu trắng, bốn bình sứ màu lam, bề ngoài giống nhau như đúc.

“Chỗ này có tổng cộng tám mùi hương khác nhau, chỉ cần bôi một chút lên mặt, tán đều là được.”

Thái hậu cười nói: “Trấn quốc phu nhân có tâm. Thưởng.”

Sau, không phát sinh bất cứ chuyện không thoải mái nào như Tần Miễn tưởng tượng trước khi đến. Thái Hậu tán gẫu thêm vài câu với vài vị phụ mệnh khác, rồi bảo mọi người quỳ an.

Chúng mệnh phụ lại đi Khôn Ninh cung của Hoàng hậu.

Hoàng hậu chỉ tính là có bảy phần tư sắc, quý phái hào phóng, cho người ta cảm giác thoải mái, đều trò chuyện vui vẻ với mấy vị phụ mệnh phẩm cấp cao kể cả Tần Miễn.

Tần Miễn dâng lên sáu bình cao dưỡng nhan, Hoàng hậu cũng thưởng không ít thứ tốt.

Lần này tiến cung thuận lợi đến mức Tần Miễn phải thầm cảm thán, không khỏi thêm hoài nghi nguyên nhân Lôi Thiết bị triệu về kinh thành ắt hẳn phức tạp vô cùng, tự nhắc nhở bản thân về sau càng phải cẩn trọng.

Bất kể thế nào, mục đích hắn tiến cung đã đạt thành.

Ba ngày sau là ngày Yến Thanh công chúa hẹn gặp Tần Miễn. Yến Thanh công chúa chưa gả cho người, vẫn luôn sống trong cung. Hiếu Huệ đế và Thái hậu đều phòng bị cô sẽ trêu chọc người của phủ Trấn quốc công, hơn nữa dù sao cô cũng là nữ tử, cho nên địa điểm cô hẹn Tần Miễn không phải ở trong cung, mà là phủ Nhị hoàng tử.

Phủ đệ Nhị hoàng tử có một hoa viên, bên trong tập hợp hơn năm mươi chủng loại kỳ hoa thiên hạ, tháng Tư trăm hoa đua nở, lấy danh nghĩa ngắm hoa tổ chức một buổi tụ hội sẽ không khiến người hoài nghi.

Từ trong số lễ vật Thái hậu và Hoàng hậu ban thưởng, Tần Miễn chọn ra hai món, sai người đóng gói, bình thản vô tư cưỡi ngựa đến phủ Nhị hoàng tử.

Hạ nhân phủ Nhị hoàng tử cung kính mời hắn vào, rồi đi trước báo cho chủ nhân.

Nhị hoàng tử tuổi chừng hai lăm hai sáu, tướng mạo tuấn lãng, thái độ ôn hòa Nhị hoàng tử phi sắc đẹp hơn người, đoan trang hữu lễ.

Nhưng nếu họ bằng lòng bắc cầu cho Yến Thanh công chúa, trong mắt Tần Miễn chính là kẻ địch, mặc kệ hai người biểu hiện bình dị gần gũi ra sao, hắn đều chỉ đáp khách sáo theo hình thức. Có một việc, hắn luôn thấy kỳ quái. Nếu Yến Thanh công chúa ước hẹn địa điểm tại phủ Nhị hoàng tử, hoàn toàn có thể để Nhị hoàng tử phi dùng danh nghĩa của mình gởi thiếp mời cho Tần Miễn, vì sao lạc khoản trong thiệp lại đề danh hào Yến Thanh công chúa? Là đầu óc Yến Thanh công chúa không đủ thông minh, hay quan hệ giữa Nhị hoàng tử phi và Yến Thanh công chúa cũng không thật sự thân thiết?

Chuyện nhà Hoàng đế thực phức tạp, Tần Miễn đặt nghi vấn này vào lòng, rồi không nghĩ nhiều thêm nữa, đến thời cơ chín muồi, tự sẽ có đáp án.

Hàn huyên mấy câu, Nhị hoàng tử phi liền dẫn Tần Miễn vào hoa viên ngắm hoa.

Nhị hoàng tử phi giới thiệu thân phận các vị phu nhân cho Tần Miễn, Tần Miễn phát hiện hầu như đều là cáo mệnh tam phẩm và tứ phẩm, không có ai phẩm cấp cao hơn hắn. Đại khái là Yến Thanh công chúa hoặc Nhị hoàng tử phi có chút cố kỵ.

Những phẩm cấp thấp hơn Tần Miễn không dám tìm Tần Miễn gây phiền phức, Tần Miễn thảnh thơi thưởng hoa chốc lát, bất tri bất giác, mọi người đều chuyển sang nơi khác, chỗ này chỉ còn mình hắn. Hắn mặt không đổi sắc đến bên một bàn đá ngồi xuống, nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến.

Lúc Yến Thanh công chúa đến thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi anh tuấn mê người ngồi cạnh bàn đá, gió nhẹ xa xăm thổi mái tóc đen dài cùng y phục bạch sắc đối phương tung bay, trông thảnh thơi biết bao.

Ghen tị và mối hận trong lòng Yến Thanh công chúa nhất thời bộc phát. Dù dung mạo xuất sắc đến mấy, bất quá cũng chỉ là dân quê thô lỗ. Cô đường đường là một công chúa mà Lôi Thiên Nhận cũng không để vào mắt, lại cùng một nam nhân sinh sống giống như phu thê, tương đương tát cho cô một bạt tai lần thứ hai, sao cô có thể không hận?

“Ngươi chính là Trấn quốc phu nhân?” Yến Thanh công chúa ngẩng cao đầu, vẻ mặt ngạo mạn đến gần.

“Phải. Ngươi là ai?” Tần Miễn đoán được thân phận người tới, biết rõ còn cố hỏi, âm thầm đánh giá, suýt nữa bật cười thành tiếng. Hắn vẫn nghĩ nữ tử dám lớn tiếng cầu ái với nam nhân nhà hắn chắc hẳn có vốn liếng lắm, nhưng vị công chúa này khiến hắn thất vọng rõ rệt.

Nha hoàn phía sau Yến Thanh công chúa lập tức khiển trách “To gan! Nhìn thấy Yến Thanh công chúa còn không hành lễ?”

“Hả?” Tần Miễn dùng ánh mắt khinh thường quét lên quét xuống Yến Thanh công chúa, cười nhạo ra tiếng thật “Bản phu nhân thấy ngươi hẳn là không muốn sống nữa. Chỉ bằng ngươi, cần mặt thì không mặt, cần dáng lại không dáng, cũng dám giả mạo Yến Thanh công chúa?”

Đang trốn sau bụi hoa nghe lén, Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi cùng lộ ra sắc mặt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, nhất thời không rõ tâm trạng hiện tại là gì.

Lần đầu tiên Yến Thanh công chúa bị người phê bình như vậy, nhất thời sửng sốt, cúi đầu, quan sát chính mình.

-Hết chương 174-

Chú giải:

(1) Hốt bản:

hốt bản

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình Luận (0)
Comment