Nam nhân này khoảng hơn hai mươi, cao to cường tráng, vóc người cao ngất, thân trên mặc cái áo ngắn xám tro, hông buộc sợi dây lưng màu đen thắt gút đơn giản, bên dưới đóng một chiếc khố dài quấn quanh bụng nhỏ, chân đi đôi giày cỏ cũ. Thật ra người này trông cũng khôi ngô, tóc đen dài đến eo dùng sợi dây vải xanh và trâm cài gỗ đơn giản buộc lại, hàng mày rậm nghiêng kéo dài tới tóc mai, cặp mắt thâm thúy sáng ngời, có lẽ thường xuyên phơi nắng nên làn da màu đồng cổ, khiến y nom càng khí thế. Chỉ là bên má trái có một vết sẹo kéo từ khóe trong mắt trái đến gần phân thân tai dưới. Vết thương cũ đã lành nhưng lưu lại sẹo, trông hơi dọa người.
Hắn là… vợ tên này sao? Tần Miễn ho khan, đứng lên, nhưng đầu gối tê rần làm hắn không giữ thăng bằng được, lại sắp sửa ôm mặt đất.
Nam nhân kia nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay hắn.
Tần Miễn cảm giác mình như gà con bị xách lên. Liếc mắt nhìn nam nhân kia, không lên tiếng, đáy lòng thầm nói người này cao quá, gần như hơn hắn hai cái đầu. Đồng thời càng thêm khẳng định thân thể này có bệnh, không phải yếu ớt dạng bình thường.
Sắc mặt Đỗ thị dịu đi, buông chổi “Lão Đại, nương cũng là bị nó chọc giận, bảo nó cho heo ăn thì nói không biết! Không phải cố ý chọc giận ta thì là gì? Dạy dỗ tức phụ ngươi cho tốt đi!” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn không lên tiếng. Hắn biết cách cho heo ăn chứ, từ lúc mới đẻ đến năm mười lăm tuổi hắn vẫn sống cùng ông bà ngoại ở nông thôn, trong nhà làm ruộng nuôi gà nuôi heo, hắn biết tất. Nhưng giờ đang trong hoàn cảnh xa lạ, không có ký ức của chủ cũ cơ thể này, cho heo ăn gì, để ở đâu, cho bao nhiêu hắn đều không biết, nếu làm sai dẫn tới bà dì này nghi ngờ thì nguy. Ai cũng biết người thời xưa mê tín, nếu bị người phát hiện thân thể này đã đổi hồn không chừng hắn phải chết thêm lần nữa. Nên hắn nói thẳng không biết, dù hiệu quả tương phản thì cùng lắm bà dì này chỉ cho là hắn cố tình gây sự.
Lôi Thiết nhìn thoáng qua Tần Miễn, không giống như không vui, không nói lời nào, sải bước đi.
Đỗ thị hung dữ trừng mắt Tần Miễn.
Tần Miễn không sợ bà ấy, vừa yên lặng tính toán tiếp theo nên làm gì vừa buồn bực, nam nhân kia đi đường bước chân như sinh gió, bộ dạng có điểm không thích hợp, nhưng không biết lạ ở chỗ nào. Chỉ chốc lát sau, nam nhân kia xách một thùng gỗ đi tới trước chuồng heo, nhanh nhẹn múc rau nát cỏ dại gì đó trong thùng cho vào máng.
Sắc mặt Đỗ thị hơi tái xanh, cố nói với giọng điệu ôn hoà “Lão Đại, đại nam nhân như ngươi sao lại làm việc này?”
Tần Miễn tức giận. Y là nam nhân, còn tôi thì không phải nam nhân hả?
Lôi Thiết không đáp, đặt thùng gỗ xuống đất, kéo Tần Miễn đi vào gian nhà cỏ, ấn hắn ngồi xuống mép giường.
Tần Miễn bị y doạ sợ, còn chưa nhớ ra cách nói chuyện đã phải buồn bực nhìn nam nhân đi ra ngoài, lát sau bưng một chậu nước trở lại, lấy cái khăn mới *** mắc lên sợi dây thừng sau cánh cửa bỏ vào chậu nước. Tiếp đó y cũng ngồi xuống mép giường cách Tần Miễn chừng ba nắm tay, mặt không có biểu tình gì nhìn vách tường đối diện, yên lặng không nói.
“Cám ơn.” Tần Miễn lí nhí, vẫn còn buồn bực. Nhưng bỏ qua mối quan hệ bất thường giữa hai người họ, nam nhân trước mắt này cũng không khiến hắn chán ghét. Hắn không nói thêm gì, dùng khăn vải lau sạch mặt và tay, đang tính đi đổ nước thì nam nhân đón lấy chậu rửa, không nói câu nào bắt đầu lau mặt.
Tần Miễn hơi không được tự nhiên. Hai nam nhân dùng chung một cái khăn…
“Ăn cơm.” Lôi Thiết rửa mặt xong, một tay bưng chậu nước, đứng lên nhìn Tần Miễn.
Tần Miễn gật đầu, cùng y đi ra.
Nam nhân thuận tay đổ nước ở xó nhà, đặt chậu bên cái giếng, đi vào một gian phòng.
Tần Miễn đi theo.
Lúc này có vài người đi vào sân ngoài, có nam có nữ, đều mặc trang phục thời cổ, đều cầm nông cụ, vừa đi vừa nói chuyện. Theo sau còn có ba đứa nhỏ.
Nói tới đây thì phải đề cập đến tình cảnh Lôi gia hiện tại. Đại gia trưởng Lôi gia, Lôi Đại Cường 40 tuổi, cưới vợ Đỗ thị 38 tuổi. Trưởng tử Lôi gia, Lôi Thiết 22 tuổi, thê tử chính là Tần Miễn mới 14 tuổi Thứ tử Lôi Hướng Nhân 21 tuổi, thê tử Triệu thị, đại nhi tử Lôi Đại Bảo 5 tuổi, tiểu nhi tử Lôi Tiểu Bảo 3 tuổi Tam tử Lôi Hướng Nghĩa 19 tuổi, cưới vợ Tiền thị, có một nữ nhi 2 tuổi gọi là Lôi Hân Hân Tứ tử Lôi Hướng Lễ 17 tuổi còn chưa thành thân Ngũ tử Lôi Hướng Trí cùng nữ nhi duy nhất Lôi gia Lôi Xuân Đào là thai song sinh, 15 tuổi.
Đi vào chính là đám người Lôi Đại Cường, ngoại trừ Lôi Hướng Trí, tất cả đều có mặt.
Mấy người Lôi Hướng Nhân buông nông cụ xuống, thấy Tần Miễn, sắc mặt hơi là lạ, đều gọi “Đại tẩu”.
Tần Miễn vừa mới xuyên qua, tâm tình không yên, lại sợ bị người ta nhìn ra hắn dị thường nên không cẩn thận đánh giá họ, ậm ờ gật đầu. Nếu đã xuyên đến thì không cách nào xuyên về lại nữa, trong lòng hắn đã có vài chủ ý. Ai cũng không biết hắn có một không gian thần kỳ, chỉ cần không gian còn, lại dựa vào cơ trí của hắn muốn sinh sống là không thành vấn đề. Nhưng trước mắt hắn chỉ có thể ‘thận trọng’.
Triệu thị và Tiền thị đến bên giếng múc nước để các nam nhân rửa mặt chải đầu, vừa múc nước vừa nhỏ giọng nói chuyện, gương mặt treo nụ cười quái dị, ánh mắt vô ý hữu ý hướng vào Tần Miễn.
Tần Miễn không để ý, nội đường(1) có hai bàn bát tiên(2), thấy Lôi Thiết đã ngồi xuống rìa một cái bàn bèn đi qua ngồi chỗ trống bên cạnh, âm thầm chú ý phản ứng của Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn tức phụ đặc biệt của mình, không có biểu cảm, đáy mắt hiện vẻ bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.
“Nhà lão Nhị, nhà lão Tam, còn không mau vào phụ?” Đỗ thị từ phòng bếp đi ra, thấy Triệu thị Tiền thị ở đằng kia nói chuyện phiếm, tức mà không biết đánh vào đâu, hai tay chống nạnh, lạnh mặt hô.
“Đến đây ạ!” Triệu thị và Tiền thị lập tức ngừng cười, động tác rửa tay nhanh nhẹn hơn.
Chỉ chốc lát sau, người bên ngoài đều đã tẩy rửa sạch sẽ đi vào, thấy Tần Miễn ngồi bên cạnh nam nhân, bước chân không hẹn mà cùng ngừng lại, quay mặt nhìn nhau.
Lôi lão gia tử không nói chuyện, đi tới ngồi xuống ghế trên. Nói là lão gia tử nhưng kỳ thật ông ta chỉ mới ngoài bốn mươi, vì lao động vất vả quanh năm nên trông hơi già, nhìn như sáu mươi.
Mấy nam nhân thấy lão gia tử không nói gì, cũng nhao nhao ngồi xuống, đều ngồi bên bàn Tần Miễn.
Lát sau ba người Đỗ thị, Triệu thị cùng Tiền thị bưng đồ ăn đi vào.
Đỗ thị thấy Tần Miễn, biến sắc, cố nén lửa giận, hất mặt về phía một chiếc bàn khác bảo “Nhà lão Đại, ngươi ngủ đến hồ đồ rồi à? Chỗ của ngươi bên này.”
Triệu thị Tiền thị đều là một bộ xem kịch vui. Lão Đại cưới nam nhân làm vợ đã khiến các nàng vui mừng, giờ mới vào cửa vài ngày thì mâu thuẫn với mẹ chồng, đây có thể làm đề tài câu chuyện cho họ vài ngày nha.
Đôi mi thanh tú của Lôi Xuân Đào cau lại, đón lấy đĩa đồ ăn trong tay Đỗ thị đặt lên bàn, lại cầm thêm một đĩa để lên bàn khác thì Đỗ thị không buông tay. Nàng giương mắt lên, thấy nương mình đầy tức giận nhìn chằm chằm nam đại tẩu, như hận không thể hoá ánh nhìn thành hai cây châm đâm đại tẩu hai cái.
Tần Miễn nhìn bàn kia toàn là nữ nhân và trẻ con, trong lòng cười thầm, trên mặt lại không biểu hiện gì, cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, xem y sẽ phản ứng thế nào.
Thái độ của nam nhân sẽ quyết định hướng đi một vài kế hoạch của hắn sau này.
Lôi Thiết không nhìn người bên cạnh, nhưng đè chân hắn không để hắn đứng dậy, nói ngắn gọn nhấn mạnh: “Về sau tức phụ ta ngồi ở bàn này.”
Đỗ thị nghiêm mặt dùng sức đặt đĩa đồ ăn lên bàn “Phanh” một tiếng.
Tần Miễn tâm nói cái đĩa này bền ghê, bị dọng mạnh thế cũng không vỡ.
Đỗ thị không bỏ qua, nói: “Như vậy sao được? Làm tức phụ đều phải ngồi ở bàn bên, nhà nào cũng phải tuân theo quy củ này. Nhà lão Đại, ngươi qua đây.”
Lôi Thiết không buông tay, bình thản mà kiên quyết “Ngồi ở đây.”
“Nương, nam nữ khác biệt, ta ngồi bên kia không phải sẽ làm các nàng ngại ngùng sao? Huống chi còn có cô nương nữa.” Tần Miễn đẩy tay Lôi Thiết ra, cười cười với lão phụ nhân, không biết hiện là triều đại nào, hắn không dám nói ‘Nam nữ cách biệt bảy năm không thể ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm’. Tiểu cô nương kia không buộc tóc nên hắn mới biết cô vẫn chưa thành thân.
Đỗ thị tức đến mặt đỏ tai hồng, sỡ dĩ bà bảo nhà lão Đại ngồi cùng hai đứa con dâu khác là muốn chỉnh hắn, ngược lại quên mất nữ nhi trong nhà đã đến tuổi cưới gả, nhà lão Đại tuy nói là ‘đại tẩu’ nhưng chung quy vẫn là nam nhân. Nghĩ đến đây, dù nghẹn một bụng lửa nhưng bà lại không nói nên lời phản bác, chỉ thừa dịp mọi người không chú ý hung hăng xẻo đục Tần Miễn bằng mắt.
Nhìn mâm màn thầu trong tay chuẩn bị bưng lên bàn lớn (các nam nhân ngồi bàn này) bà rất muốn lấy đi hai cái, nhưng sợ mấy sức lao động trong nhà ăn không đủ no, đành từ bỏ, đối với Tần Miễn lại càng hận đến nghiến răng.
Triệu thị, Tiền thị thầm thất vọng vì không xem được trò hay, cũng hơi buồn bực, ‘đại tẩu’ mấy hôm trước vẫn một bộ sợ hãi nhút nhát, hôm nay trái lại trấn định vô cùng, còn dám tranh luận cùng Đỗ thị. Không đơn giản nha. Đây là ỷ có lão Đại làm chỗ dựa à?
-Hết chương 2-
Chú giải:
(1) Nội đường: Phòng khách
(2) Bàn bát tiên: bàn vuông
———-