Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 202

Tần Miễn và Lôi Thiết biết Hiếu Huệ đế sẽ không dễ dàng thả họ đi, nhưng bọn họ nhất định phải đi.

Hiếu Huệ đế lãnh tĩnh lại rất nhanh “Nếu Lôi ái khanh và tôn phu nhân có uỷ khuất gì thì cứ nói với trẫm, loại chuyện ‘xin từ quan’ này không nên lấy ra đùa.”

Lý công công quỳ trên mặt đất, mồ hôi đầy đầu, thầm cầu nguyện Lôi Thiết biết thời biết thế thu lại lời vừa rồi.

Lôi Thiết kiên định nói: “Hoàng thượng, lòng của thần và nội tử đã quyết.”

Bầu không khí trong Ngự thư phòng nhất thời ngưng đọng. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào lời thông báo nôn nóng của nội thị: “Khải bẩm Hoàng thượng, Văn thừa tướng có việc gấp cầu kiến.”

“Truyền!”

Văn thừa tướng bước nhanh vào, vẻ mặt có phần nghiêm mặt và lo âu.

Hiếu Huệ đế nhướng mày. Chú ý thấy Lý công công mồ hôi xối xả quỳ trên đất, phu thê Trấn quốc công sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt Hiếu Huệ đế cũng khá là khó nhìn, Văn thừa tướng kinh ngạc trong lòng, nhưng không đủ sức tìm tòi nghiên cứu, sải bước đến trước ngự án.

Hiếu Huệ đế nâng tay ngăn cản đối phương hành lễ “Không cần giữ lễ tiết. Ái khanh sốt ruột như thế là có chuyện đại sự phát sinh sao?”

Văn thừa tướng mở miệng, giọng trầm thấp nặng nề: “Khải bẩm Hoàng thượng, cựu thần vừa nhận được cấp báo từ Lĩnh Châu. Mấy ngày trước, Vị huyện thuộc Lĩnh Châu xảy ra động đất.”

“Cái gì!” Hiếu Huệ đế kinh hãi “Tình hình thế nào?”

Hai tay Văn thừa tướng nâng tấu chương lên, kể tường tận: “Căn cứ vào công tác thống kê của quan viên địa phương, ít nhất có hơn năm vạn người mất tích hoặc thương vong, nhà cửa trong thị trấn sập xuống khoảng tám phần mười. Quan viên địa phương phản ứng nhanh chóng, lập tức phái quan binh đi giúp đỡ, nhưng tình thế không quá lạc quan.”

Lý công công vội chạy tới, tiếp nhận tấu chương dâng lên Hoàng thượng.

Hiếu Huệ đế xem tấu chương xong, mặt trầm như nước, trong nháy mắt đã suy xét rất nhiều. Động đất lớn tất nhiên tạo thành tổn thất nặng nề, điểm này không cần phải nói, nhưng thời gian và địa điểm phát sinh địa chấn lần này thật không khéo. Cuộc chiến giữa Đại Hạ và Thổ La vừa mới kết thúc không lâu, hơi không cẩn thận, có khả năng sẽ bị người hữu tâm dùng để rêu rao, ví dụ như tin nhảm Hiếu Huệ đế không được trời cao che chở, nghiêm trọng hơn có thể khơi mào loạn dân. Trong lịch sử, loại chuyện tương tự cũng không hiếm thấy.

“Hoàng thượng, hiện nay nên làm thế nào?” Văn thừa tướng sốt ruột nói “Vị trí của Vị huyện đặc thù, triều đình kéo dài càng lâu, tình thế càng bất lợi.”

Hiếu Huệ đế trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt sắc bén bỗng xẹt qua Tần Miễn và Lôi Thiết, biểu cảm chợt nhẹ nhõm hơn, phất phất tay với Văn thừa tướng.

“Trẫm đã biết. Ái khanh tới Thiên điện ngồi nghỉ trước đi.”

“Dạ!”

Sau khi Văn thừa tướng rời đi, Hiếu Huệ đế cuối cùng mới chú ý tới Lý công công vẫn còn quỳ dưới đất “Lý Phúc Thọ, đứng lên đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Lý công công nhanh chóng đứng lên, len lén xoa xoa đầu gối.

Hiếu Huệ đế nhìn chằm chằm Tần Miễn và Lôi Thiết, trầm giọng nói: “Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, quả thật Đại Hạ quốc được coi là lớn mạnh, nhưng bên trong tồn tại nhiều tai hoạ ngầm. Lời vừa rồi của Văn thừa tướng, hai khanh cũng nghe được. Dù như vậy, hai khanh vẫn muốn từ quan sao?”

Lôi Thiết chắp tay nói: “Sao Hoàng thượng không đổi một góc độ để suy nghĩ? Chỉ khi hai người chúng thần rời đi, những nhân tài khác mới có cơ hội trưởng thành.”

Tần Miễn tiếp lời: “Hoàng thượng, các thái y của Thái y viện y thuật cao minh, kỳ thực không có vi thần cũng không sao. Mặt khác, phối phương của Thanh Lệ đan vi thần đã chỉnh sửa sắp xếp lại và giao cho Viện phán(1).”

Hiếu Huệ đế thất vọng nhăn mi “Xem ra các khanh đã hạ quyết tâm… Hai khanh muốn từ quan, cũng có thể, nhưng trẫm có một điều kiện.”

Tần Miễn cảm thấy không hay cho lắm.

Lôi Thiết: “Hoàng thượng mời nói.”

Hiếu Huệ đế đứng lên, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi từ sau ngự án đi ra, thong thả bước xuống bậc thang, giọng điệu nghiêm nghị.

“Vị huyện Lĩnh Châu gần biên cảnh giữa Đại Hạ và Thổ La quốc, chỉ cách vùng biên cảnh một thành trấn, tương đương là một trong các biên giới của Đại Hạ. Nhưng vì sao từ xưa tới nay, Thổ La quốc chưa từng bắt tay từ Vị huyện tiến công Đại Hạ quốc? Đó là do Vị huyện núi non chồng chéo, đường núi gập ghềnh, có thể nói là một lá chắn thiên nhiên cho Đại Hạ. Trận động đất lớn phát sinh, trẫm lo dân chúng Vị huyện nhân tâm hoảng sợ, sẽ lựa chọn di chuyển mà không phải trùng kiến quê nhà. Một khi như thế, chẳng khác nào mở rộng biên cương. Hậu quả của nó, hẳn là không cần trẫm nhiều lời. Cho nên, trẫm muốn hai khanh lập tức đi Vị huyện, cho các khanh thời gian tối đa là ba năm, trùng kiến Vị huyện. Chỉ cần làm được chuyện này, trẫm liền chuẩn cho các khanh từ quan. Thế nào?”

Tần Miễn thầm mắng Hiếu Huệ đế là lão hồ ly, trao đổi một ánh mắt với Lôi Thiết, hỏi: “Dám hỏi Hoàng thượng, trận động đất lớn ở Vị huyện lần này là lần thứ mấy?”

Hiếu Huệ đế ngạc nhiên nhìn hắn, dừng lại một chút, vẫn trả lời: “Trong mười năm, đây là lần thứ hai.”

Tần Miễn chấn động, trong mười năm ngắn ngủi phát sinh hai trận địa chấn mà Hiếu Huệ đế vẫn không tán thành cho dân chúng di dời, cách làm này không khỏi khiến lòng người sợ hãi.

Hiếu Huệ đế dường như không thèm để tâm suy nghĩ của hắn, lúc trở lại ngự án đã khôi phục nét lãnh tĩnh thường ngày, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: “Suy nghĩ thế nào rồi?”

Tần Miễn và Lôi Thiết nhìn nhau.

Lôi Thiết thấp giọng nói: “Nghe lời ngươi.”

Khoé miệng Hiếu Huệ đế giật giật, làm bộ như không nghe được.

Tần Miễn suy xét một lát, lại hỏi: “Dám hỏi Hoàng thượng, nếu chúng thần tìm một nơi gần đó càng thích hợp để thủ hộ biên cương hơn, có thể cho di dời Vị huyện không?”

“Có thể.” Hiếu Huệ đế nhắc nhở “Nhưng như vậy, ba năm thời gian e là không đủ.”

Tần Miễn thầm mắng ông là đồ vô sỉ.

“Được. Chúng thần nhận điều kiện này.”

Hiếu Huệ đế gật gật đầu “Để hoàn thành kịp, các khanh nên mau chóng xuất phát.”

Tần Miễn và Lôi Thiết xuất cung, chia ra hành động. Lôi Thiết đến binh doanh, Tần Miễn đi lo việc thôi học cho hai nhi tử và xử lý mấy việc lặt vặt còn lại.

Để tiện cho Lôi Thiết và Tần Miễn làm việc, thân phận Trấn quốc công và Trấn quốc đại tướng quân của Lôi Thiết đều giữ lại, Hiếu Huệ đế bãi miễn chức quan tại Thái y viện của Tần Miễn, bổ nhiệm làm tân Huyện lệnh của Vị huyện.

Thánh chỉ vừa ra, người khắp kinh thành đều ồ cả lên. Dù Tần Miễn có khả năng đến đâu, thân phận chủ yếu của hắn vẫn là Trấn quốc ‘phu nhân’, để hắn làm Huyện lệnh nghĩa là sao?

Đợi đến khi thánh chỉ Hoàng đế lệnh Tần Miễn, Lôi Thiết trùng kiến Vị huyện ra, mọi người mới bừng tỉnh: Hoá ra là vậy.

Đối với chuyện làm Huyện lệnh, Tần Miễn khá hào hứng. Hắn cũng là nam nhân, không mong kiến công lập nghiệp, nhưng cũng hi vọng có thể làm nên đại sự gì đó. Hắn có bản lĩnh phát triển thôn Thanh Sơn, không hẳn không có năng lực phát triển một thị trấn.

Dùng một ngày trời sắp xếp mọi công chuyện tại kinh thành, Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn theo hai đứa con, một sói một gấu một ưng, chín gia tướng và một vạn kỵ binh *** nhuệ xuất phát. Có không gian phải nói là rất tốt, kim ngân châu báu và hoàng kim Hiếu Huệ đế ban thưởng đều có thể đặt vào không gian, không cần chở bằng xe ngựa khiến người ngoài chú ý.

Phúc quản gia và Phúc thẩm niên kỉ không nhỏ, lưu lại coi sóc phủ Trấn quốc công.

Hôm khởi hành, Trần Mộc Phong, Trưởng Tôn Hách, Trưởng Tôn Hồng, cả nhà Lôi Hướng Trí đều đến đưa tiễn.

‘Quỷ thích khóc’ Trưởng Tôn Hồng nước mắt giàn giụa, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân vừa cảm động lại vừa buồn cười, dứt khoát đưa hai chậu cỏ thẹn thùng Trần Mộc Phong tặng lúc trước nhờ hảo hữu chăm sóc hộ, bày tỏ tình hữu nghị bền vững giữa họ. Lúc này Trưởng Tôn Hồng mới nín khóc mỉm cười.

Hiếu Huệ đế mặc thường phục đứng trong đám người, nhìn bóng Tần Miễn và Lôi Thiết đi xa.

Minh thân vương thấp giọng thở dài một hơi “Huynh trưởng, đệ thật không nghĩ ngài sẽ bằng lòng thả họ đi.”

Hiếu Huệ đế cười nhẹ “Trẫm – dĩ nhiên ta cũng luyến tiếc, nhưng thuyết <Mã thuyết>(2) cũng có vài phần đạo lý, có bọn họ, những người khác sẽ không có cơ hội xuất đầu. Chỉ hy vọng bản lĩnh của họ sẽ khiến vài người cảm thấy nguy cơ.”

Minh thân vương khẽ gật đầu “Huynh trưởng nói chí lý.”

Tần Miễn, Lôi Thiết kỵ mã dẫn đầu đoàn người, khí thế hăm hở, uy phong lẫm lẫm, chọc các cô nương mặt mày ửng đỏ, có mấy người gan lớn đứng ở lầu hai ném khăn tay mang theo hương thơm xuống.

Cây quạt trong tay Tần Miễn phe phẩy vài cái, ‘vô ý’ làm khăn tay thổi tới đội ngũ phía sau.

Tần Miễn lơ đãng nhìn lướt qua hàng người tiễn đưa, thấy Tần Văn Tài và một phụ nhân trung niên sóng vai đứng cùng nhau, ánh mắt đều đặt vào hắn. Hốc mắt Tần Văn Tài đỏ lên, hai mắt phụ nhân cũng ngấn lệ.

Tần Miễn sửng sốt, bên môi nhoẻn cười, hơi hơi gật gật đầu với họ.

Nước mắt của phụ nhân chảy càng nhiều, vẫy vẫy tay, trong mắt hàm chứa lời chúc phúc và thanh thản.

Đội ngũ sau khi ra khỏi kinh thành thì bắt đầu tăng tốc.

Mấy con ngựa trong nhà được nuôi dưỡng bằng nước linh tuyền đã lâu, thân cường thể tráng, mạnh mẽ như bay, kéo hai chiếc xe ngựa vừa mau vừa vững.

Một vạn *** binh, toàn bộ do Lôi Thiết chọn ra, đều là tùy tùng của y, vô cùng tin phục y.

Buổi ban ngày đầu tiên trôi qua bằng một đường chạy như điên.

Thái dương xuống núi, đội ngũ mới dừng lại, tìm một mảnh đất trống hạ trại. Các binh sĩ phân công làm việc, chỉ chốc lát sau, doanh địa sáng bừng lửa trại, mùi bột gạo cũng trôi nổi theo gió đêm, bao phủ khắp doanh địa.

Bản lĩnh của Nhất Điểm Bạch, Kim Mao và Kim Điêu lúc này càng khiến người chú mục, hoặc chạy hoặc bay tiến vào núi rừng xa xa, qua lại mấy lần, mang về mười mấy con mồi.

Tần Miễn chỉ chừa lại nửa con lộc cho cả nhà mình hăn, còn lại để Lôi Tần Trung chia cho các binh sĩ.

Các binh sĩ sớm đã nghe nói tướng quân phu nhân bình dị gần gũi, lúc này tận mắt chứng kiến lại càng cảm thấy như thế, cũng thân cận với Tần Miễn hơn.

Trong lúc chờ cơm chín, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân giống như hai con chim sổ ***g, dẫn theo Nhất Điểm Bạch và Kim Điêu chạy băng băng chơi đùa trong rừng cây. Kim Mao có vẻ như thích đom đóm, một mình đứng xa xa, đôi tròng mắt ngờ nghệch đuổi theo điểm sáng, sau khi ngắm chuẩn, vươn vuốt chụp một con, chăm chú nhìn ngắm một lát rồi thả nó chạy, lại bắt, rồi lại thả…

Không nói bọn nhóc, ngay cả Tần Miễn cũng thấy toàn thân thoải mái sau khi rời khỏi kinh thành, mặc một thân trắng *** ngồi trên chạc cây, tay nắm sáo trúc xanh biếc. Tiếng sao du dương phiêu đãng trong rừng cây, khiến mọi người trong lúc hoảng hốt còn cho là mình đang đi du sơn ngoạn thủy.

“Lão gia, phu nhân, có một con sông cách đây không xa.” Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận giơ cao cây đuốc, lau mồ hôi trở về.

“Vừa hay, lát nữa có thể cho hai con khỉ con kia tắm rửa một chút” Tần Miễn bất đắc dĩ nhìn hai đứa con.

-Hết chương 202-

Chú giải:

(1) Viện phán: một trong các chức quan của Trung Quốc cổ đại, hàm lục phẩm, nhiệm vụ là phân công công việc của ngự y trong Thái y viện và nghiên cứu y dược cung ứng cho cung đình.

(2) Mã thuyết của triết học gia, văn học gia Hàn Dũ đời Đường. Nội dung:

Trên đời có Bá Lạc (1) sau đó mới có Thiên lí mã. Thiên lí mã thường có nhưng Bá Lạc lại không thường có. Cho nên tuy là ngựa nổi danh cũng chỉ chịu nhục phục dịch dưới tay người chăn dắt, giống như hạng ngựa thường cuối cùng cũng chết bên máng cỏ, không vì một ngày đi được ngàn dặm mà xứng danh.

Ngựa mà mỗi ngày đi ngàn dặm, mỗi lần ăn có thể ăn hết một thạch thóc, người cho ăn không biết khả năng đi ngàn dặm của nó mà cho ăn. Cho nên ngựa đó tuy có tài nhưng ăn không đủ no, sức không đủ khoẻ, tài năng và ưu điểm không biểu hiện ra bên ngoài, muốn được như hạng ngựa thường còn không thể thì làm sao có thể mỗi ngày đi ngàn dặm?

Điều khiển nó không có phương pháp, nuôi dưỡng nó mà không biết cách để nó phát huy hết tài năng, nó hí vang mà không hiểu được ý nó, chỉ biết cầm roi đến trước nó mà nói rằng: “Thiên hạ không có Thiên lí mã.” Than ôi! Có đúng là trong thiên hạ không có Thiên lí mã chăng? Đó chỉ là không nhận biết được Thiên lí mã mà thôi.

——-
Bình Luận (0)
Comment