Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 22

Bên cạnh Lôi Thiết chất từng bó lúa nước được cột bằng dây thừng bện từ rơm, y đang tháo dây, trải lúa ra phơi trên đất. Từng giọt mồ hôi lăn xuống, rơi vào đống lúa không còn tăm hơi, cánh tay trần trụi mà rắn chắc dưới ánh nắng chói chang lóe lên ánh nước.

Cách đó không xa, vài phụ nhân rãnh rỗi đứng nói chuyện phiếm, trên cánh tay đeo giỏ, ước chừng cũng là đến đưa cơm cho nam nhân nhà mình.

Chỗ khác, bốn năm anh nông dân tụ lại với nhau ăn cơm, lớn tiếng nói chuyện.

“Lão Lưu, sáng nay nhà các ngươi chỉ cắt mẫu ruộng bên phía Nam thôn thôi nhỉ? Mới một buổi sáng nhìn ngươi kéo bảy tám chuyến xe tới sân phơi lúa, mà số kia còn gặt chưa đến bảy phần, thu hoạch không tệ nha! Chúng ta đều là bà con hương thân vậy mà ngươi có bí quyết làm ruộng cũng tàng tư.” Người nói vẻ mặt đầy ghen tị.

Một hán tử bị gã nói đến tức giận, cười lạnh một tiếng, nói: “Mười dặm tám thôn ai chẳng biết Tam ca ngươi bình thường không có gì làm thì đến tản bộ quanh ruộng ‘người khác’, nếu ta thật có bí quyết gì có thể giấu nổi ngươi sao?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Mấy người khác nghe vậy cười ha ha, cũng không nói chen vào, xem hai người đấu võ mồm làm vui.

Người nói chuyện trước cười gượng, “Nghe ngươi nói gì kìa. Bộ không cho người ta rãnh rỗi đi dạo lanh quanh à?”

Mọi người cười càng lớn tiếng hơn, trong lòng Tam ca nghĩ thế nào, họ đều biết rõ.

Tần Miễn nhìn lướt qua, không thấy được người quen, đi thẳng đến cạnh Lôi Thiết. “Thiết ca, ăn cơm trước.”

“Ừ.” Lôi Thiết theo hắn tới chỗ bóng râm dưới tàng liễu của sân phơi, tiếp nhận giỏ trong tay hắn.

Tần Miễn thích sạch sẽ, không quen nhìn mặt y đầy mồ hôi, lấy bình nước trong giỏ ra “Ta rót nước cho huynh rửa mặt.”

Lôi Thiết gật đầu, gỡ khăn mặt mới vắt trên cổ xuống, dùng nước lạnh tẩm ướt, lau mặt, cổ, lại lau tay, tức thì thấy mát mẻ hơn nhiều.

Lôi Thiết ngồi lên một bó lúa nước, mở nắp ra, nhìn bát cơm đầy hương sắc, con ngươi đen nhánh nhiễm vài phần ấm áp “Ngươi ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Tần Miễn ngồi xuống cạnh y, tùy tiện nhìn lướt chung quanh.

Sân phơi lúa này nằm ở ven thôn, vô cùng trống trải, cây cối bốn phía cũng không dày, có thể nhìn được cảnh sắc các phương. Ngoài đồng, mọi người đang bận rộn cắt lúa nước chở tới sân phơi, có người dùng bò kéo xe, có người dùng con lừa kéo xe, nhiều hơn là dựa vào sức vai, dùng một cây đòn gánh rắn chắc, mỗi đầu cột một bó lúa nước nặng trịch đu đưa trên vai theo bước chân người. Dẫu mệt đến đâu, trên mặt người nông dân vẫn treo nụ cười thoả mãn, năm nay thu hoạch khá hơn năm rồi, tuy phải nộp thêm thuế ruộng nhưng có thể giữ lại nhiều hơn, nhà mình ăn cũng thêm được vài bữa cơm trắng.

Tần Miễn quay đầu hỏi Lôi Thiết “Nhà chúng ta không có súc vật kéo, cần mượn người khác sao?”

Lôi Thiết cắn một miếng trứng tráng rau hẹ, miệng thơm nồng nàn, “Nhiều người không đủ phân phối. Mượn không được thì ta tự đẩy cối xay thóc.”

Tần Miễn lắp bắp kinh hãi, há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói gì. Dựa vào sức người kéo? Tầm mắt bay tới một cái trục lăn lúa để không trong sân phơi lúa. Thứ này ít nhất phải nặng bốn năm trăm cân, dù kéo nó di chuyển thôi cũng mệt chết người nhở? Lúc này, hắn càng nhận rõ nhà họ thật nghèo, không nhà không xe. Đừng nhìn đây là cổ đại, xe cũng chia làm ba bảy loại, xe lừa tương đương với xe ba bánh hiện đại, xe bò tương đương với xe hơi, xe ngựa tương đương với đẳng cấp BMW. Tần Miễn lại có thêm một mục tiêu trong đời — mua xe. Không cần ‘BMW’, có xe ba bánh cũng tốt a.

Trương Đại Xuyên bưng một bát lớn, vừa ăn từng ngụm to vừa sải bước đi tới. Đi theo cạnh còn có một người trẻ tuổi ước chừng ngoài hai mươi, ngũ quan tuấn lãng, thân hình cao gầy, tay cũng bưng bát sứ đen to, và cơm vào miệng, phát ra tiếng nhai nuốt.

“Thiết tử, ăn cái gì ngon đấy?”

“Trương ca.” Tần Miễn đứng dậy chào hỏi.

Trương Đại Xuyên giới thiệu người trẻ tuổi bên cạnh cho Tần Miễn “Đây là hàng xóm của ta, Ngô Địch.”

“Tẩu tử khoẻ.” Ngô Địch cười tủm tỉm, ánh mắt nhanh như chớp nhìn vào bát Lôi Thiết, dáng vẻ hoạt bát “Thiết ca, tẩu tử làm món gì cho ngươi vậy? Từ xa đã ngửi được mùi thơm.”

Mấy phụ nhân trong sân thấy một màn này, xì xào bàn tán.

“Trương Đại Xuyên và Ngô Địch có phải choáng váng rồi không? Lôi Thiết và Tần Miễn là loại người nào? Vậy mà dám đến gần họ.”

Phụ nhân nói câu đó bị nam nhân nàng hung hăng trừng mắt “Chuyện nhà người ta ngươi quan tâm làm gì?”

Lôi Thiết đưa bát ra cho Trương Đại Xuyên nhìn “Tức phụ ta làm thịt heo xào ớt xanh, trứng tráng rau hẹ và cà tím om.”

Y ăn cơm nhã nhặn, lúc này trong bát còn không ít đồ ăn.

Tần Miễn tỉnh bơ nhìn lại bát cơm của Trương Đại Xuyên và Ngô Địch, trong bát Trương Đại Xuyên có hai cái trứng vịt umuối, trong bát Ngô Địch là cải thìa xào, nhưng nhìn ra được là cho nhiều mỡ khi xào.

Trương Đại Xuyên không khách khí gắp một đũa thịt heo xào ớt xanh trong bát Lôi Thiết, nhìn Ngô Địch trông mà thèm lại ngượng ngùng không dám động thủ, cười ha ha, ngồi xổm xuống bên cạnh, đều là người làm nông, cũng không chú ý ăn không nói ngủ không ngáy “Thiết tử, lúa nước nhà ngươi chuẩn bị xay thế nào?” Hắn vừa nói vừa hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Ngô Địch.

Ngô Địch nhìn lúa nước đã trải tốt, hai mắt sáng ngời, không đợi Lôi Thiết trả lời liền cướp lời “Thiết ca, lúa nước nhà ta mới cắt hơn một nửa, xay xong đợt này cũng không dùng nữa, buổi chiều phải gặt lúa tiếp. Ngươi đem lừa nhà ta về dùng đi”

Tần Miễn sợ Lôi Thiết phát khờ, kéo bát trong tay y tới trước mặt Ngô Địch “Đa tạ. Nếu không chê, xin nếm thử.”

“Không chê, không chê. Thơm quá! Cám ơn Thiết ca, cám ơn tẩu tử.” Ngô Địch cười hì hì thò đũa, nhưng cũng không quá phận, gắp một chút thịt heo xào ớt và một miếng trứng tráng hẹ nhỏ.

Lôi Thiết vẫn còn duy trì tư thế tay trái chìa bát, nhìn Tần Miễn, ánh mắt mang theo hai phần bất đắc dĩ, một phần dung túng.

Trương Đại Xuyên chứng kiến hết, nhanh chóng thu hồi mắt, cúi đầu ăn cơm.

“Ăn đi.” Tần Miễn trả lại bát cho Lôi Thiết, vỗ vai y biểu lộ an ủi, hào phóng nói “Nếu huynh thích, bữa tối lại làm ba món này.”

Lôi Thiết gật đầu, trộn chỗ đồ ăn còn lại và cơm với nhau, không nhanh không chậm nhấm nháp.

Tần Miễn có vài phần hảo cảm đối với thanh niên tên Ngô Địch này “Ngô Địch, hôm nay rất cám ơn ngươi. Chờ xong vụ mùa, ta và Thiết ca mời ngươi bữa cơm.”

Ngô Địch xua tay “Có đáng gì đâu, dù sao lừa nhà ta cũng rãnh rỗi.”

“Quyết định vậy đi.” Tần Miễn kiên trì.

Ngô Địch không từ chối nữa, cao hứng gật gật đầu “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, đã sớm nghe Trương ca kể tay nghề tẩu rất giỏi, ta có lộc ăn rồi.”

“Đến lúc đó còn phải phiền Trương ca cùng đi.” Tần Miễn nói với Trương Đại Xuyên. Không phải hắn không nhìn ra Trương Đại Xuyên cố ý hỗ trợ.

Quan hệ giữa Trương Đại Xuyên và Lôi Thiết không tệ, khách khí thì quá dối trá, cười nói: “Tất nhiên là được.”

Trương Đại Xuyên và Ngô Địch cơm nước xong liền đi vội, buổi chiều còn phải bận rộn nhiều.

Lôi Thiết ăn sạch bách thức ăn, lại uống nửa bình nước.

“Trở về đi. Nắng.”

Tần Miễn không lập tức đứng dậy, hỏi: “Ở đây lúc nào thì xong?”

Lôi Thiết: “Nhiều nhất hai giờ.”

Tần Miễn thử hỏi: “Cha nương huynh bên kia?”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói:“Chúng ta lo tốt bên mình xong mới nói.”

Tần Miễn thầm vừa lòng, gật đầu “Ta về trước dọn dẹp một chút, lát nữa đến hỗ trợ.”

“Không cần.” Lôi Thiết nhìn mặt trời, cự tuyệt.

Tần Miễn ngoài miệng không nói gì, tự có chủ ý, về nhà rửa nồi niêu chén bát, khóa cửa, đội cái mũ bện bằng trúc, thuận tiện mang theo giỏ đựng rau, lại đến sân phơi lúa. Hắn cũng đâu muốn phơi nắng, nhưng nếu hắn và Lôi Thiết tạm thời là người một nhà thì phải có trách nhiệm nhất định với cái nhà này, nếu không hắn ở lại cũng không đúng lý hợp tình.

Đến khi nhà Ngô Địch dùng xong con lừa, Lôi Thiết dắt lừa lại đây kéo trục lăn lúa, bắt đầu nghiền lúa tuốt hạt. Khi trục lăn nghiền lúa được vài lần, Tần Miễn dùng cái xiên gỗ trở mặt cây lúa, xay tiếp. Như thế mấy lần, sau một lúc lâu, Lôi Thiết mới dừng lại, nhận lấy xiên gỗ trong tay Tần Miễn, gảy thân lúa lên quan sát, hạt thóc hầu như đã bung ra hết. Y gật đầu với Tần Miễn, dắt con lừa đi trả.

Thân lúa sau khi tuốt hạt thì trở thành rơm, có thể dùng để đốt hoặc làm thức ăn cho gia súc. Tần Miễn dùng xiên gỗ khều thân lúa đến chất đống ở một bên, vừa khều vừa rung để bảo đảm hạt thóc lẫn trong thân lúa được vẩy xuống hết, tiếp đó hắn dùng chổi trúc quét gom hạt thóc thành đống.

Sau khi Lôi Thiết quay lại, dùng cào gỗ xốc hạt thóc. Từng cơn gió thổi tới, bụi đất rơm vụn lẫn trong thóc bị cuốn theo, để lại những hạt thóc sạch sẽ.

Một mẫu lúa nước nhà họ thu hoạch được sáu trăm cân lúa nước, chứa đầy trong năm bao bố to. Sau khi phơi khô, đại khái còn hơn bốn trăm cân, sản lượng này so với xã hội hiện đại là quá thấp, nhưng đối với thời đại này mà nói coi như không tệ.

Lôi Thiết thoải mái vác bao bố lên, đi năm chuyến vận chuyển lương thực về nhà. Toàn bộ rơm rạ cột thành bó, cũng khiêng trở về.

Khi vận chuyến cuối cùng, hai người thuận tiện đến vườn rau của Lôi gia hái chút rau củ.

Lôi Thiết cầm quần áo sạch ra sông tắm rửa, Tần Miễn thì ở nhà tắm giặt bằng nước ấm, rồi nấu cơm tối.

Quả nhiên món ăn bữa tối cũng giống như bữa trưa, chẳng qua không có thịt nạc, thịt heo xào ớt biến thành thịt ba chỉ xào ớt.

Lôi Thiết cứ như muốn ăn bù lại bữa trưa, ăn không ít. Ớt xanh rất cay, nhưng cay mà đưa cơm, hai người đều ăn thoả bụng.

Cơm nước xong, mặt trời vừa xuống núi.

“Ta có chuyện cần thương lượng với huynh.” Tần Miễn vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói.

“Chuyện gì?” Lôi Thiết nhìn tất trên sào trúc ngoài nhà.

-Hết chương 22-

———
Bình Luận (0)
Comment