Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 27

Liêu Chí Phúc á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nói: “Ha ha, người trẻ tuổi đúng là miệng lưỡi lanh lợi, ta nói không lại ngươi.” Ông vẫn giữ lời hứa, không có xé bỏ hiệp nghị.

Tần Miễn buôn bán lời nhiều tiền, tâm tình tốt, không thèm để ý ông ta lạnh nhạt “Chúng ta còn có việc, xin phép cáo từ. Liêu chưởng quầy, làm phiền ngài quá.”

Liêu Chí Phúc không có tâm tình nói thêm cái gì, vẫy tay có lệ, cầm bản vẽ, bảo hoả kế ôm máy cán mì, bước nhanh tới xưởng chế tạo đằng sau cửa hàng.

Tần Miễn đi ra cửa rồi quay đầu lại nhìn nhìn, kéo Lôi Thiết nhanh chóng rời đi, sau khi đi xa lại quay đầu nhìn vài lần, con mắt chuyển trái quẹo phải, âm thầm đánh giá người đi đường, không có phát hiện khả nghi mới thu hồi đường nhìn.

“Sao vậy?” Lôi Thiết cũng quay đầu, không phát hiện có gì dị thường. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn nhỏ giọng nói: “Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ thoáng cái đã kiếm được nhiều bạc từ người nọ như vầy, có khi nào ông ta không cam lòng, vụng trộm phái người đi theo chúng ta, thừa dịp thời điểm xung quanh không người xông ra cướp bạc lại.” Hắn ôm chặt túi tiền có trọng lượng không nhẹ trong tay, nhịn không được nhìn ra sau lần nữa, làm một hán tử cường tráng nãy giờ vẫn đi cùng đường với họ ù ù cạc cạc, nghi ngờ nhìn hắn.

“Hưm…”

Một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền tới, Tần Miễn sửng sốt, còn tưởng bản thân nghe lầm, sững sờ đứng giữa đường cái nhìn chằm chằm Lôi Thiết, vẻ mặt khó tin. Lôi Thiết lại nở nụ cười, còn cười ra tiếng?

Hình như Lôi Thiết cũng bất ngờ với sự thật bản thân nở nụ cười, khóe môi nhếch lên lập tức trở lại vị trí cũ, cầm lấy tiền túi để vào ngực, kéo hắn đi về phía trước, không quay lại nhìn người, thản nhiên nói: “Đừng lo.” Tần Miễn lấy lại *** thần, trong lòng có chút tiếc nuối, nụ cười này nhiều nhất hai giây nhỉ? Nam nhân này bộ dạng soái nhưng bình thường vô cảm, người cũng im lìm, thế mà cười lên trông khá đẹp mắt. Nhưng mình ở kiếp trước cũng đâu kém cạnh!

Bất quá, hai chữ ‘đừng lo’ của Lôi Thiết quả thật trấn an hắn, bình tĩnh lại, không có chú ý Lôi Thiết vẫn đang kéo tay hắn.

“Muốn mua cái gì?” Lôi Thiết hỏi.

Nhắc tới dùng tiền như thế nào, Tần Miễn liền dậy hứng thú, hai mắt sáng rực nhìn Lôi Thiết “Ta tính xây nhà trước. Trước năm mới có kịp không?” Lúc này, hắn chợt nhớ mình còn chưa nhìn qua mảnh đất nền nhà họ, mà Lôi Thiết cũng không thèm nói…

Lôi Thiết gật đầu “Sau ngày mùa.” Tức phụ tài giỏi như vậy, có phải y nên làm chút gì không?

Tuy đã thu xong thóc, nhưng kế tiếp phải cày ruộng, chuẩn bị trồng lúa mì vụ đông, sau khi gieo hạt giống lúa mạch xong thì ngày mùa mới xem như trôi qua. Cũng chỉ mười ngày nửa tháng, Tần Miễn hắn chờ nổi.

“Đại khái cần bao nhiêu tiền?”

“Ba gian phòng, mười hai lượng” Lôi Thiết không cần nghĩ ngợi.

Mười hai lượng đối với tổng tài sản hiện nay của họ không tính là nhiều, Tần Miễn thả lỏng, cười nói: “Xe tạm thời mua không nổi, nhưng có thể mua một đầu trâu nhỏ, dùng lúc cày ruộng. Bao nhiêu tiền?”

Lôi Thiết lắc đầu “Chắc là đủ.”

Tần Miễn không ngoài ý muốn, Lôi Thiết mới trở về không lâu, không quá rõ giá thị trường hiện giờ.

Hai người hỏi thăm một phen, đi tới nơi bán súc vật. Vì súc vật ‘chế tạo’ phân và nước tiểu bất cứ chỗ nào, mùi không dễ ngửi nên trấn trên vạch ra một chỗ riêng biệt. Kỳ thật chính là một mảnh đất trống rìa trấn, người muốn mua bán dê bò heo lừa đều thẳng tiến đến đây, dần dà hình thành một chợ giao dịch súc vật nhỏ.

Cả hai vừa tới phụ cận đã bị một mùi hương hun vào người, lơ đãng quét mắt nhìn lướt, mặt đất khắp nơi đều là phân súc vật. Tiếng kêu heo bò dê trộn lẫn vào nhau, vô cùng náo nhiệt.

Mà người bán cũng đã quen hoàn cảnh như vậy, buồn chán ngồi dựa tường, chờ người tới mua.

“Mua trâu đực hay trâu cái?” Tần Miễn hỏi.

Lôi Thiết: “Nghe lời ngươi.”

Lại nghe được ba chữ kia, Tần Miễn hơi bất đắc dĩ, thầm nghĩ nếu mình thật sự quyết định mọi chuyện trong nhà, Lôi Thiết có thật không để ý chút nào không.

“Vậy trâu đực đi.” Hắn vừa nói vừa nhìn ngó hai bên.

Một con lừa lông ngắn cáu kỉnh đá đá mặt đất bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, Tần Miễn nhanh chóng né qua một bên.

Chủ nhân nó là một lão hán hơn năm mươi tuổi lão, ngượng ngùng cười cười với hắn, giật dây thừng trong tay lôi lừa con lông ngắn sang một bên.

Tần Miễn cười đáp lại, ý bảo ông không cần để ý, nhìn phía trước có vài người bán trâu, so sánh nhiều bận, cuối cùng nhìn trúng một trâu đực hơn hai tuổi. Là trâu nước, sừng thô mà dẹt, hai mắt to trong veo tựa như ngọc lưu ly, hẳn là được chủ nhân tắm rửa cho nên lông đen nhánh sạch sẽ, vừa nhìn đã khiến người thích. Đây là lần đầu tiên Tần Miễn thấy một chú trâu xinh đẹp như vậy.

Thỉnh nha tử(1) giàu kinh nghiệm quản súc vật ở chợ đến xem, sau khi xác định đầu trâu này khỏe mạnh không có vấn đề gì, Tần Miễn trả sáu lượng bạc mua nó, lại cho nha tử một trăm văn tiền.

Lôi Thiết quả thực nghe theo hắn như y đã tuyên bố, cả quá trình không có chút dị nghị, chỉ dùng cặp mắt sâu thẳm đen kịt nhìn hắn. Ngẫu nhiên chạm mắt với y, tim Tần Miễn liền đập không yên.

Nhưng lực chú ý của hắn bị chuyển dời nhanh chóng, vì còn phải mua không ít thứ. Để Lôi Thiết dắt trâu, hắn chạy đi mua một ít hạt giống rau củ, hai cân đường trắng và hai cân thịt ba chỉ, đương nhiên không quên mua điểm tâm như đã hứa. Cuối cùng tới tiệm vải lấy quần áo mới của họ rồi dắt trâu về nhà.

-Hết chương 27-

Chú giải:

(1) Nha tử: Người môi giới

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình Luận (0)
Comment