Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 80

Tần Miễn đoán bên trong là trang phục cưỡi ngựa, bởi vì quần áo Lôi Thiết đang mặc không phải đồ y mặc ra ngoài khi nãy, mà là kỵ trang.

Hắn đón lấy hộp gỗ chạy vào phòng, mới chốc lát đã phóng như bay ra, một thân kỵ trang màu trắng vừa vặn, tư thế oai hùng, thần thái tràn trề, đứng trước mặt Lôi Thiết hưng phấn nói: “A Thiết, chở ta chạy một vòng trước đi.”

Lôi Thiết thò tay ra sau lưng, lại đưa cho hắn một thứ.

Tần Miễn tiếp nhận “Đây không phải thứ mấy hôm trước huynh bện à? Là roi ngựa?” Roi ngựa cũng là màu nâu, tuy dùng vỏ cây để bện, nhưng được chế tác vô cùng mềm mại *** tế. Hắn nhìn kỹ chuôi cầm bằng gỗ, không ngoài ý muốn phát hiện trên chuôi khắc vài chữ quen thuộc: Thiết tặng thê.

Hắn muốn trừng Lôi Thiết, lại nhịn không được cười rộ lên. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nụ cười sáng sủa khiến tâm tình Lôi Thiết cũng sáng sủa theo.

“Thích không?”

“Thích.” Tần Miễn cười tủm tỉm.

Lôi Thiết xoay người lên ngựa, vươn tay về phía hắn. Tần Miễn nắm tay y, Lôi Thiết nhẹ nhàng kéo, tay còn lại đỡ lấy eo, Tần Miễn liền ngồi vững trước người y.

“Giá!” Hai chân Lôi Thiết đạp bàn đạp, thúc vào bụng ngựa, hắc mã cất vó lao đi.

Gió trước mặt thổi tới xen lẫn hương hoa thanh nhã, tâm tình Tần Miễn cũng bay bổng theo. Thừa dịp còn chưa ra khỏi điền cư, trái phải không người, hắn quay đầu hôn lên mặt nam nhân một phát, rồi giống như không có việc gì ngồi ngay ngắn trở lại Lôi Thiết ôm chặt hắn, khẽ hôn vành tai hắn, dây cương vung lên, tuấn mã lao nhanh ra đại môn.

Phúc thúc chẻ củi ở cửa, cảm giác một trận gió thổi qua, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của hai người.

Thôn dân trên đường nghe được tiếng vó ngựa đằng sau, vội vàng nhường đường, nhìn ngựa chạy như bay vụt qua. Thôn dân còn trẻ tuổi trong mắt chứa chan hâm mộ.

Tuấn mã chạy quanh thôn trang một vòng, rồi rẽ vào ‘Du nhiên điền cư’. Lôi Thiết dắt tông mã(1), lại thúc ngựa chở Tần Miễn ra khỏi điền cư.

Đi đến sân phơi lúa, Lôi Thiết kéo cương ngựa, nhảy xuống.

Tần Miễn xoay người nhảy xuống, vội vã nói: “Hiện tại dạy ta cưỡi đi.”

Lôi Thiết gật đầu “Thích con nào? Con màu nâu ngoan hiền hơn chút.”

Tần Miễn không phải người cậy mạnh “Vậy thì con màu nâu đi.”

Lôi Thiết dắt dây buộc mõm ngựa, dạy hắn thường thức cơ bản trước “Trước khi lên ngựa cần kiểm tra yên ngựa và bàn đạp có vững chắc không. Nếu cưỡi khi chúng bị nới lỏng, sẽ rất nguy hiểm.”

Tần Miễn cẩn thận quan sát yên ngựa và bàn đạp, gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.

“Khi lên ngựa đầu mũi chân luồn vào trong. Động tác không thể quá mạnh phòng ngừa ngựa bị chấn kinh hoặc kháng cự….“Lôi Thiết vừa nói vừa làm mẫu “Khi xuống ngựa thì nới lỏng chân phải…”

Lôi Xuân Đào cùng một cô nương áo tím tuổi xấp xỉ nàng đeo giỏ, đang định đi hái rau dại. Thấy người trên sân phơi lúa, hai người không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn Lôi Thiết cúi đầu nói gì đó với Tần Miễn, sau đó đỡ eo giúp hắn lên ngựa.

Cô nương áo tím đến gần bên tai Lôi Xuân Đào, nhỏ giọng nói: “Đại tẩu ngươi thật tuấn tú, Đại ca ngươi nhìn nghiêng cũng anh tuấn lắm. Nếu hai người họ không thành thân với nhau, nhất định sẽ được rất nhiều cô nương yêu thích.”

Lôi Xuân Đào kinh ngạc nhìn nàng ta, lập tức nói: “Hồng Tảo, ngươi đừng nên có tâm tư gì, tình cảm giữa Đại ca và Đại tẩu ta rất tốt.”

Hồng Tảo nhăn mặt sốt ruột vỗ nàng một cái, dậm chân nói: “Ngươi nói bậy bạ gì thế? Ta chỉ giả sử thôi mà. Không phải ta và ngươi quen thân nên mới nói vài câu thật lòng sao?”

Lôi Xuân Đào biết bản thân hiểu lầm, vội cười bồi tội “Đúng đúng, là lỗi của ta. Hồng Tảo muội muội, hay ngươi đánh ta thêm cái nữa?”

Hồng Tảo hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng một cái.

Ánh mắt hai người trở lại sân phơi lúa, Tần Miễn ngồi trên lưng ngựa, Lôi Thiết nắm dây cương chậm rãi đi về phía trước, thỉnh thoảng ngước nhìn người cưỡi ngựa, mà Tần Miễn cũng sẽ cười đáp lại. Giữa hai người tràn ngập sự ăn ý cùng ấm áp.

Lôi Xuân Đào và Hồng Tảo nhìn nhau cười, xách giỏ đi xa.

Tần Miễn thật thông minh, nhanh chóng nắm vững các điểm mấu chốt trong cưỡi ngựa, sau khi Lôi Thiết dắt ngựa đi được mấy vòng sân phơi lúa, nhịn không được nói: “A thiết, hay là huynh buông ra để ta tự cưỡi xem sao”

Lôi Thiết liền buông lỏng tay “Chậm một chút.”

Nhìn Tần Miễn cặp nhẹ vào bụng ngựa, tốc độ ngựa đi không nhanh không chậm thì yên tâm, y cưỡi hắc mã theo ở phía sau.

Tần Miễn quay đầu nhìn y, dò hỏi: “Ta tăng tốc nhé?”

Lôi Thiết gật đầu “Yên tâm.”

Tần Miễn nắm dây cương, có chút khẩn trương đá nhẹ vào bụng ngựa một cái. Tông mã lập tức chạy chậm, gót chân vô cùng nhẹ nhàng.

Tần Miễn run dây cương, kéo kéo về bên trái, tốc độ ngựa hơi nhanh hơn chút, chạy lòng vòng quanh sân phơi.

Tần Miễn vững vàng ngồi trên yên ngựa, quay đầu hô: “A Thiết, huynh xem, ta học được rồi!”

Roi trong tay Lôi Thiết khẽ động, hắc mã nhanh chóng tiến lên chạy song song cùng tông mã.

“Ta chạy nhanh hơn chút nữa được không?” Tần Miễn hướng tới cảm giác thúc ngựa phi nhanh.

Lôi Thiết gật đầu “Có ta ở đây.”

Tần Miễn vung roi quất nhẹ lên thân ngựa “Giá –”

Tông mã phát ra một tiếng hí vang trầm thấp, chạy ra khỏi sân phơi lúa, men theo đường thôn lao về phía trước.

Hắc mã theo chặt sít sao.

“Ha ha ha… Thiệt là sung sướng!” Tần Miễn cảm thụ gió xuân tạt vào mặt, phát ra tiếng cười mặc ý.

Lôi Xuân Đào ngồi xổm bên bờ ruộng đào rau dại, nghe tiếng cười nói thì ngẩng đầu, nhìn hai bóng người một xám một trắng xa xa, không khỏi mỉm cười.

Tần Miễn, Lôi Thiết từ trên núi chạy xuống, trở về thẳng điền cư.

Đến trước chuồng ngựa, Tần Miễn nhanh nhẹn lăn xuống ngựa, trên mặt tích tầng mồ hôi mỏng. Hắn mỉm cười dùng ngón tay chải vuốt bờm tóc của tông mã, càng ngắm càng thích.

“Có mệt không?” Lôi Thiết đi đến bên cạnh hắn.

“Ừ.” Tần Miễn kéo kéo quần áo dinh dính trên người “Cả người đầy mồ hôi.”

Phúc thúc bước nhanh tới “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, hai người đã về.”

Tần Miễn đưa dây cương cho ông “Phúc thúc, thúc cho chúng nó ăn no nhé.”

“Dạ.”

Tần Miễn kéo Lôi Thiết về nhà.

Vào nhà, Lôi Thiết: “Ta múc nước ấm cho ngươi rửa mặt.“

Tần Miễn lắc đầu, cười thần bí “Đi theo ta.”

Hắn chốt kỹ cửa nhà chính, kéo Lôi Thiết vào phòng, khép bức màn lại.

“A Thiết, dù cho ta có chỗ nào kỳ quái, huynh đều có thể tiếp nhận không?” Tần Miễn vòng tay ôm eo Lôi Thiết, hơi hơi bất an. Nếu Lôi Thiết không đón nhận, hắn chẳng biết bản thân có thể chịu đựng thống khổ mất đi Lôi Thiết không nữa. Sống cùng Lôi Thiết lâu như vậy, ngoại trừ vài ba người cực phẩm bên lão trạch ngẫu nhiên sẽ đến gây phiền, thì hắn luôn thấy khoái hoạt. Mà niềm khoái hoạt đó cơ bản đều do Lôi Thiết mang đến cho hắn, hắn thích nam nhân này, cũng hi vọng được cùng y sống mãi bên nhau.

“Ngươi là tức phụ ta, vĩnh viễn là tức phụ của ta.” Lôi Thiết ôm hắn, giọng điệu bình ổn trước sau như một, lại khiến Tần Miễn an tâm vô cùng.

“Ta dẫn huynh đến một nơi.” Ý niệm của Tần Miễn vừa động, nháy mắt tiếp theo đã cùng Lôi Thiết đồng thời xuất hiện trong không gian, và vẫn duy trì tư thế ôm nhau.

“Nơi này là…” Lôi Thiết hơi kinh hãi, cầm tay tức phụ quan sát chung quanh.

Tần Miễn không nhìn thấy trong mắt y bất cứ sợ hãi hay bất an nào, thầm thả lỏng, nói với vẻ thoải mái mà có chút đắc ý: “Nơi này là một thế giới độc lập, là tùy thân không gian của ta, con hổ và lợn rừng lần trước cũng là bị ta thu vào trong này.”

“Tùy thân không gian?” Lôi Thiết “Ý là có thể mang theo bên người?”

“Không sai.” Tần Miễn dừng một chút, nhìn thẳng hai mắt y “Nếu ta nói cho huynh, ta không phải Tần Miễn trước kia thì huynh sẽ nghĩ thế nào?”

Ai ngờ Lôi Thiết lại nói: “Ta biết.’

Tần Miễn chấn động, không thể tin cất cao âm lượng “Huynh đã biết?”

Lôi Thiết sờ sờ mặt hắn, ý bảo hắn an tâm chớ nóng, ôm lấy eo hắn “Tần Miễn trước kia nhát gan, yếu ớt, tự ti, cả nhìn thẳng ta cũng không dám, ta vừa đến gần hắn liền run. Song từ ngày ngủ mê tỉnh lại, ngươi nhìn thấy ta chỉ có giật mình, không còn sợ hãi, tựa như biến thành một người khác. Lúc đầu chỉ là nghi hoặc, sau này mới khẳng định ngươi không phải hắn.”

“Vậy huynh…” Tần Miễn muốn hỏi y thích Tần Miễn trước kia hay là hắn hiện tại. Dù trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn mong nghe chính miệng Lôi Thiết nói.

“Ngươi.” Cằm dưới của Lôi Thiết cọ cọ đỉnh đầu hắn “Trước kia ta gọi hắn là Tiểu Miễn.”

Nghe y nói cũng làm Tần Miễn nhớ ra. Mấy ngày đầu Lôi Thiết đều gọi hắn là ‘Tiểu Miễn’, sau này luôn miệng gọi ‘Tức phụ’. Vành tai hắn bắt đầu nóng lên.

“Tức phụ, điểm đáng ngờ trên người ngươi rất nhiều, nhưng ta không dám hỏi, sợ ngươi sẽ biến mất. Ngươi nguyện ý nói cho ta biết, ta rất vui.” Tiếng nói của y luôn trầm vững, ngữ tốc không nhanh không chậm, tựa như gió ấm vỗ về trái tim Tần Miễn.

Trong ngực Tần Miễn dâng lên sự chua xót không tên, ôm nam nhân càng chặt. Nam nhân này luôn yên lặng bao dung hắn, hắn may mắn biết bao khi đã gặp được y trong thế giới lạ lẫm này.

Hắn kể ra lai lịch không gian này cho nam nhân “Không gian này là…”

“Ra vậy.” Lôi Thiết trầm ngâm nói “Có lẽ đúng là không gian cứu ngươi, giúp ngươi trùng sinh. Nhất Điểm Bạch chính là nó?”

Tần Miễn nói: “Hẳn là vậy, ngoại trừ điểm trắng trên đầu, bề ngoài chúng giống nhau như đúc, cảm giác gợi cho ta cũng giống nhau.”

“Mặc kệ phải hay không, chúng ta đều sẽ đối xử tử tế với nó.” Lôi Thiết không để ý, nói.

Tần Miễn gật đầu, nhìn y bằng ánh mắt nóng cháy “Ta có nói sẽ tặng lễ vật sinh nhật cho huynh, chính là tâm ý kết, một khi kết tâm ý cùng ta, chúng ta có thể cộng hưởng không gian nhưng sẽ đồng sinh cộng tử, nói cách khác nếu ta chết trước, huynh cũng sẽ –”

Lôi Thiết hỏi thẳng: “Kết như thế nào?”

Tần Miễn cười sáng lạn, lòng ấm áp “Đi theo ta.”

Hai người cùng nhau đi vào tứ hợp viện, tay phải Tần Miễn lần lượt ấn các vị trí trên bốn vách tường trong chính ốc, căn phòng bỗng nhiên tản ra luồng ánh sáng bạc, không ngừng chớp loé, giây lát sau, ở vị trí không trung chính giữa phòng ngưng kết thành một chiếc nhẫn hư ảo. Tần Miễn cắn ngón tay nặn ra một giọt máu, nói với Lôi Thiết: “Huynh cũng làm vậy đi.”

Lôi Thiết tích ra một giọt máu.

Ánh sáng chợt loé rồi biến mất, cùng lúc đó Lôi Thiết cảm giác được trong thân thể có thêm một thứ, không gian này như huyễn hóa ra một mô hình nhỏ khắc vào đầu y, có thể nhìn rất rõ.

Khoé mắt Tần Miễn nhác thấy chậu hoa ‘phấn cầu(2)’ cách đó không xa cũng lóe lên một cái, có chút kinh ngạc, nhưng tạm thời chẳng để ý nó được, vội vã hỏi Lôi Thiết “Thế nào rồi?” Tuy biết cách kết tâm ý, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên động thủ.

Lôi Thiết khẽ gật đầu, thỏa mãn ôm hắn “Tức phụ, từ này về sau vĩnh viễn ở bên nhau.”

Xác định việc kết tâm ý không có vấn đề, Tần Miễn yên tâm, không hiểu phong tình đẩy y ra, kéo người đi tới trước bồn hoa.

“Nụ hoa này rất kỳ lạ, nhìn bề ngoài thì dồi dào sức sống nhưng mãi không nở hoa. Từ lúc ta có không gian đến nay rất tỉ mỉ chăm sóc nó, nó đều không có bất cứ phản ứng gì, nhưng vừa rồi lúc chúng ta kết tâm ý, hình như nó loé ra ánh sáng. Hả? Hình như lớn hơn thì phải? Quái lạ. Chẳng lẽ nó thích huynh?” Tần Miễn chợt phát hiện, vẻ mặt buồn bực.

Lôi Thiết thuận tay múc một ít nước trong thùng bên cạnh tưới lên.

‘Phấn cầu’ chợt chớp qua một tia sáng bạc, giống như có một luộng điền chạy trên bề mặt.

Tần Miễn kinh hỉ, cũng múc một bầu nước đút nó.

‘Phấn cầu’ không nặng bên này nhẹ bên kia, lại lấp lóe.

Khi tưới lần thứ ba thì ‘phấn cầu’ như đang ngủ, không có phản ứng.

“Đủ.” Lôi Thiết.

Tần Miễn gật đầu “Hẳn là vậy.”

Lôi Thiết nhìn chăm chú vào ‘phấn cầu’, trong lòng khẽ động “Từ này cùng nhau tưới nước.”

-Hết chương 80-

Chú giải:

(1) Tông mã: Ngựa nâu

(2) Phấn cầu: phấn hồng dạng viên bi

phấn hồng

——–
Bình Luận (0)
Comment