Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 88

Món ăn trong nhà ăn thư viện có chay có mặn, nhưng hương vị rất bình thường. Ba người Hoắc Tư Duệ, Khúc Tung Văn và Bộ Thanh Vân đều ăn không quen, mà các món Tần Miễn mang tới sắc hương vị đều đủ, vừa nhìn liền biết ngon hơn cơm của thư viện. Gia cảnh Triệu Thiên và Vương Thượng Văn bình thường, một tháng nhiều nhất ăn ba bốn bữa ngon. Vì thế dẫn đến một màn hiện tại. Ngược lại chi tiêu mỗi tháng Lôi Đại Cường, Đỗ thị cho Lôi Hướng Trí không tính là ít, nhưng hắn ta là người cần kiệm, cũng ít khi mua món mặn.

“Nói vậy chuyện trong tân tửu lâu rất bận rộn, Đại ca Đại tẩu sao lại rãnh rỗi đến thăm ta?” Lôi Hướng Trí hỏi. Hắn vào thư viện đã hai tháng, đây là lần đầu tiên Tần Miễn, Lôi Thiết cùng đến thăm hắn.

Tần Miễn nói: “Hôm nay chúng ta đến, ngoài thăm ngươi, còn có một việc về tửu lâu muốn nhờ các ngươi giúp đỡ một chút. Chuyện này chờ lát nữa hẵng nói.”

Vừa hàn huyên mấy câu, đám người Khúc Tung Văn mỗi người bưng một chén cơm bước nhanh tới. Học trò đi ngang qua đều tò mò nhìn bọn họ.

Tần Miễn, Lôi Thiết đứng lên nhường chỗ ngồi cho họ, mấy người Khúc Tung Văn vội vàng từ chối. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Làm sao có thể không biết xấu hổ?”

Tần Miễn không để ý, cười cười “Các ngươi ngồi ăn đi, không cần ngượng ngùng. Lát nữa ta và A Thiết còn có chuyện cần phiền toái các ngươi đó.”

“Dám hỏi là chuyện gì? Nhị vị là Đại ca Đại tẩu của Hướng Trí, cũng chính là Đại ca Đại tẩu chúng ta.” Nói chuyện là một gương mặt lạ lẫm.

Lôi Hướng Trí giới thiệu: “Đại ca, Đại tẩu, vị này là bằng hữu ta mới kết giao, Hoắc Tư Duệ, hắn là người đứng đầu bảng thi Phủ năm nay.” Tuổi Hoắc Tư Duệ xấp xỉ Lôi Hướng Trí, một công tử đầy khí chất danh môn lại không hề có vẻ kiêu ngạo, nho nhã lễ độ chào “Kiến quá Lôi đại ca, Lôi đại tẩu.”

Tần Miễn gật gật đầu “Hoắc công tử, hạnh ngộ. Các ngươi ăn cơm trước, ăn xong chúng ta lại trò chuyện.”

Mọi người nhìn nhìn nhau “Vậy… chẳng phải là bắt nhị vị đợi lâu?”

Vẫn là Lôi Hướng Trí mở miệng, mấy người mới không lề mề nữa, ngồi xuống ăn cơm.

“Trong này là mứt anh đào, không thể để lâu.” Tần Miễn đưa chén ống trúc cho Lôi Hướng Trí.

Thừa dịp bọn họ ăn cơm, Tần Miễn, Lôi Thiết đi dạo loanh quanh đây, không có đi quá xa, lát sau trở về, mấy người Lôi Hướng Trí đã cơm nước xong. Chén đĩa cũng được dọn dẹp, cất vào hộp đựng đồ ăn.

Lôi Hướng Trí và Bộ Thanh Vân đứng dậy nhường chỗ cho Tần Miễn, Lôi Thiết.

Tần Miễn lấy một xấp giấy từ túi tay áo ra “Chuyện là như vầy. Tân tửu lâu ‘Song Hưởng lâu’ nhà chúng ta sẽ khai trương vào ngày Ba mươi, vừa vặn ngày nghỉ của thư viện Thanh Vân cũng là Ba mươi và Ba mươi mốt. Chúng ta tính mượn cơ hội này tổ chức một cuộc thi đấu tài năng nhỏ ở Song Hưởng lâu, gồm thi thơ thi hoạ thi chữ. Mỗi một mục thi đều chọn ra ba người đứng đầu, giải thưởng theo thứ tự là mười lượng, năm lượng và hai lượng. Thứ nhất, có thể là tuyên truyền cho tửu lâu chúng ta Thứ hai, cũng là tạo cơ hội cho học trò gia cảnh tương đối khó khăn thử tự lực cánh sinh. Thơ ca tranh hoạ xuất sắc còn có thể treo trong tửu lâu của chúng ta, trợ giúp tên tuổi của các vị.”

Hoắc Tư Duệ vỗ tay khen: “Chủ ý này rất hay, có lẽ ta có thể thuyết phục gia phụ làm bình phán(1).”

Tần Miễn hỏi ra nghi vấn “Không biết lệnh tôn là…?”

Bộ Thanh Vân cướp lời: “Phụ thân Tư Duệ là viện trưởng thư viện chúng ta.”

Tần Miễn tỏ rõ ý kiến “Nếu có thể mời được Hoắc viện trưởng thì thật là vinh hạnh. Có điều mục đích nguyên bản của cuộc thi dù sao cũng là hấp dẫn khách nhân, ít nhiều lây dính tính chất con buôn, chỉ sợ khó được lệnh tôn xem trọng.”

Hoắc Tư Duệ xua tay cười nói: “Nhất định Lôi đại tẩu cho rằng gia phụ là một người đầy khí chất nho gia, cao cao tại thượng, thậm chí… Ha ha, cổ hủ cứng nhắc, kì thực không phải. Ta dám khẳng định gia phụ sẽ có hứng thú.”

Tần Miễn vui vẻ nói: “Nếu thật có thể mời lệnh tôn đến, năm nay mỗi chủng loại trái cây vườn nhà chúng ta đều gửi tặng lệnh tôn hai mươi cân.”

Lôi Hướng Trí cười nói với Hoắc Tư Duệ: “Vừa nãy ngươi cũng ăn anh đào, mùi vị không tệ chứ? Hoa quả nhà Đại ca ta đều vô cùng tươi tốt, căng mọng ngọt lành.”

“Được, một lời đã định.” Hoắc Tư Duệ tự tin nói.

Tần Miễn nói tiếp “Ngoài ra toàn bộ học trò dự thi đều được miễn phí một bữa cơm tại bổn tửu lâu.”

Vương Thượng Văn giật mình: “Như vậy quý tửu lâu sẽ thâm hụt nghiêm trọng.”

Tần Miễn mỉm cười “Ta còn chưa nói hết. Vì tránh cho người tiến vào lừa ăn lừa uống, thậm chí giả mạo học trò, chỉ thư sinh có thể làm ra một bài thơ tại chỗ là được dự thi và có cơ hội ăn uống miễn phí.”

Lôi Hướng Trí, Khúc Tung Văn đều khẽ gật đầu.

Hoắc Tư Duệ bội phục nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết, không biết phương pháp này là do vị nào nghĩ ra.

“Mọi chi tiết đều nằm trong tờ tuyên truyền này.” Tần Miễn đưa đống tờ tuyên truyền cho Lôi Hướng Trí “Việc chúng ta muốn nhờ Ngũ đệ và các vị là giúp tuyên truyền việc này trong thư viện. Các vị có hứng thú cũng có thể đến tham gia. Nếu ta nhớ không lầm, thi Viện tổ chức vào tháng Mười. Lần thi đấu này vừa lúc có thể hâm nóng *** thần chư vị, không phải sao?”

Lôi Hướng Trí gật đầu nói: “Đúng vậy. Đại tẩu, việc này cứ giao cho chúng ta.”

Tần Miễn cầm ra một tờ giấy khác “Đây là thực đơn của tửu lâu, cũng hoan nghênh các vị lúc đó đưa thân thích bằng hữu đến dùng cơm, ba ngày khai trương đầu tiên đều giảm ba mươi phần trăm.”

Đám người Khúc Tung Văn nhìn những tên món ăn chưa từng nghe qua trên thực đơn, âm thầm chảy nước miếng, hạ quyết tâm lúc đó chẳng những dự thi, còn phải mang thân thích bằng hữu tới ăn cơm.

Tần Miễn đứng lên “Chắc cũng gần đến thời gian mọi người lên lớp rồi? Không chậm trễ các ngươi học tập. Ta và A Thiết còn tính tới mấy nơi khác phát tuyên truyền. Cáo từ.”

“Xin mời.”

Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn theo Nhất Điểm Bạch ra khỏi thư viện Thanh Vân, không có tự mình phát tờ tuyên truyền, mà tìm đến bốn hài tử tuổi chừng mười hai đang chơi đùa đầu ngõ, nhìn có vẻ tương đối thông minh, chia hai trăm tờ truyền đơn cho bốn đứa, bảo chúng phát cho hoả kế hoặc lão bản cửa tiệm hai bên đường. Đưa trước mỗi đứa mười văn tiền cọc, sau khi phát tờ tuyên truyền xong lại cho mỗi đứa bốn mươi văn tiền.

Người lấy được truyền đơn đều tò mò nhìn nội dung của nó, bên trên ngoài giới thiệu vắn tắt về tửu lâu và khách *** trong Song Hưởng lâu, món ăn đặc sắc, hoạt động ưu đãi, nội dung thi đấu tài nghệ, cuối trang giấy còn có một dòng ghi chú bắt mắt: Song Hưởng lâu và cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ cùng thuộc một nhà. Chỉ một câu như thế, người từng đến ăn ở ‘Món ăn ngon’ đều rút ra một kết luận đanh thép – hương vị món ăn Song Hưởng lâu tuyệt đối không kém.

Từ Huyện thành trở về, khi ngang qua trấn Lưu Thuỷ, Tần Miễn mua sáu cái vạc lớn, nhờ người chở về nhà.

Về nhà, hắn và Lôi Thiết mời bốn thanh niên trẻ tuổi nhanh nhẹn cùng bốn phụ nhân linh hoạt trong thôn đến vườn trái cây làm việc. Các nam nhân trèo lên thang xếp hái anh đào, nhóm phụ nhân phụ trách rửa anh đào, cắt cuống bỏ hạt. Bỏ hạt không khó, có thể dùng chiếc đũa chọc vào.

Có tất cả sáu cây anh đào, tạm thời hái trước ba cây. Lúc kết toán tiền công, Tần Miễn còn tặng mỗi người nửa cân anh đào.

Số anh đào hái xuống, Tần Miễn, Lôi Thiết ngâm thành ba vạc rượu anh đào, ép nửa vạc nước anh đào. Vẫn còn dư anh đào, Tần Miễn làm thành mứt chứa đầy hai chậu, để dành dùng vào ngày khai trương Song Hưởng lâu.

Sau khi trời tối, Tần Miễn chuyển các vạc lớn vào không gian để giữ tươi.

Ba mươi tháng Năm, ngày khai trương.

Giờ lành vừa đến, pháo nổ vang lộp bộp. Tần Miễn và Lôi Thiết cùng nhau kéo vải đỏ phủ tấm bảng hiệu, lộ ra ba chữ ‘Song Hưởng Lâu’ tiêu sái bằng vàng.

Khách nhân nghe tin mà đến chen chúc đi vào đại môn, có vài người mặc áo bào thư sinh nhưng khí chất không giống thư sinh kêu to: “Ta muốn dự thi!”

Lôi Hướng Trí đứng chắn ở cửa, cười nói: “Có thể. Bất quá trước tiên thỉnh mọi người lấy chủ đề ‘Xuân’ làm một bài thơ, người hợp cách sẽ nhận được một đoá hồng nhỏ, đại biểu tư cách dự thi cùng hưởng đãi ngộ ăn uống miễn phí. Kẻ hèn bất tài, là đệ nhị kỳ thi Phủ năm nay.”

Câu cuối vừa thốt ra, vài người muốn mượn danh nghĩa dự thi trà trộn vào ăn uống chùa lập tức từ bỏ ý định, xấu hổ lẫn mất trong đám đông người. Hạng nhì thi Phủ không dễ gạt đâu. Có người không cam lòng đi vào cũng đành tự móc tiền túi, còn các thư sinh chân chính xếp hàng đợi làm thơ.

Nhóm *** tiểu nhị mặc trang phục thống nhất, chải tóc gọn gàng chỉnh tề vội dẫn đường các khách nhân khác đi vào.

“Vị khách quan này, không biết ngài đến dùng cơm hay ở trọ ạ?”

“Dùng cơm.”

“Vâng ạ, mời ngài vào trong ngồi.” Trên mặt *** tiểu nhị treo nụ cười niềm nở “Khách quan muốn ngồi ở đại đường náo nhiệt, hay là nhã gian tao nhã lầu hai, hoặc là phòng thượng khách thoải mái lầu ba?”

“Ở đại đường đi, cho náo nhiệt.”

“Dạ, mời ngài đi bên này. Khách quan, đây là thực đơn của tửu lâu chúng ta, giá ghi rõ bên cạnh. Không biết ngài muốn ăn những gì? Ngọt, mặn, chua, cay, bảo đảm luôn hợp khẩu vị của ngài. Nếu ngài không muốn xem thực đơn, tiểu nhân có thể liệt kê những món ăn theo khẩu vị của ngài. Ba ngày đầu khai trương, đến ăn cơm ở tửu lâu chúng ta chẳng những được chiết khấu ba mươi phần trăm, còn tặng kèm điểm tâm mứt anh đào.”

“Món ăn trong tửu lâu các ngươi quả thật rất nhiều. Như vầy, ta không kiêng an, ngươi xem rồi chọn cho ta ba mặn một chay một canh.”

“Dạ được, lập tức sẽ đưa thức ăn lên ngay. Mời ngài uống trà, nếm thử điểm tâm mứt anh đào của chúng ta trước, đây là món độc nhất vô nhị cả Huyện đó ạ.”

……

“Vị khách quan này, xin hỏi ngài dùng cơm hay ở trọ?”

“Ở trọ.”

“Dạ vâng, mời đi hướng này. Khách phòng lâu Như Quy chúng ta tổng cộng có ba loại, phòng phổ thông thực dụng, có phòng đơn và phòng đôi, sạch sẽ ngăn nắp, gia cụ đầy đủ, độc hưởng không gian tư nhân Nhã gian xa hoa, có phòng vệ sinh độc lập Về phòng thượng khách, rộng mở thoải mái, còn có các công cụ giải trí thú vị, thích hợp cho thân nhân bằng hữu cùng vào ở. Đây là bảng giá. Ba ngày đầu khai trương đều được giảm ba mươi phần trăm. Nếu ngài không thể quyết định, tiểu nhân có thể đưa ngài đi tham quan các loại phòng trước.”

……

Trong đại đường, khách nhân ngày càng nhiều.

Cổng lớn Song Hưởng lâu là nơi náo nhiệt nhất. Đại môn rộng gần hai trượng, Lôi Hướng Trí ở bên trái kiểm nghiệm nhóm thư sinh tham gia dự thi Tần Miễn và Lôi Thiết bên phải nghênh đón các khách nhân đến dùng cơm ở trọ.

Một chiếc xe ngựa tới gần rồi dừng lại, Khúc Tung Văn từ trên xe nhảy xuống, bước nhanh đến bên cạnh Lôi Hướng Trí “Ta đến giúp ngươi.”

“Làm phiền huynh.” Lôi Hướng Trí cảm kích nói.

Có Khúc Tung Văn hỗ trợ, nhóm thư sinh phân thành hai hàng, tốc độ tiến lên nhanh hơn rất nhiều.

Một vị thư sinh ngâm thơ trôi chảy: “Cây cỏ biết xuân vốn ít ngày. Khoe hồng phô tía tỏa hương say. Tài hèn ý kém du cùng liễu. Tung tuyết đầy trời phất phới bay.(2)”

“Thơ hay!” Lôi Hướng Trí tán thưởng gật đầu, đưa một đóa hoa hồng cho đối phương “Học huynh, mời vào.”

Bên này vô cùng náo nhiệt Bên kia, Tần Miễn mỉm cười chào đón khách nhân đi vào, Lôi Thiết dẫn theo bốn hộ viện đứng cách vài bước đề phòng kẻ trộm thừa dịp đông người sinh sự.

Chợt nghe một người hô lên: “Niếp lão bản Tuý Tiên lâu huyện Chiêu Dương dâng tặng lễ vật chúc mừng – ba bồn thường xanh chiêu tài tiến bảo, tám vò rượu ngon lâu năm.”

Tần Miễn ngẩng đầu nhìn theo, người bước xuống từ cỗ xe ngựa xa hoa đối diện quả nhiên là Niếp Hành, một thân thanh bào phong độ nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới “Lôi lão bản, Tần lão bản, chúc mừng khai trương đại cát!”

Cùng làm ngành ăn uống, Niếp Hành trở lại, Tần Miễn không thấy kỳ quái, chỉ là không ngờ đối phương sẽ tặng lễ. Không phải nói cùng nghề là oan gia sao?

“Đa tạ Niếp lão bản. Rất vui được Niếp lão bản hân hạnh chiếu cố, hi vọng Niếp lão bản có thể ăn uống tận hứng. A Thiết, huynh tiếp Niếp lão bản vào trong nhé.” Chuyện đón khách, Tần Miễn không yên tâm giao cho một mình Lôi Thiết.

Lôi Thiết gật đầu với Niếp Hành “Niếp lão bản, bên này, mời.”

Bên kia sẽ có hỏa kế chăm sóc xe ngựa.

Điếm tiểu nhị đi theo cung kính hỏi: “Dám hỏi Niếp lão bản dùng cơm hay là ở trọ?”

Niếp Hành cười nói: “Ta ở một đêm.”

Ánh mắt Lôi Thiết chợt lóe.

Điếm tiểu nhị lại hỏi: “Không biết Niếp lão bản muốn ở phòng xa hoa lầu hai hay phòng thượng khách lầu ba?”

Niếp Hành không chút do dự nói: “Phòng thượng khách.”

“Vâng ạ, mời ngài đến bên này làm thủ tục nhập phòng.”

Bên ngoài, Tần Miễn tiếp tục đón khách, cười mỏi đến mặt mũi tê rần.

-Hết chương 88-

Chú giải:

(1) Bình phán: trọng tài

(2) Bài nguyên gốc là: Thảo mộc tri xuân bất cửu quy, bách bàn hồng tử đấu phương phỉ. Dương hoa du giáp vô tài tư, duy giải mạn thiên tác tuyết phi. (Bài Vãn Xuân của Hàn Dũ)

Bản dịch tui tham khảo ở đây: http://poem.tkaraoke.com/21261/VanXuan.html

——-
Bình Luận (0)
Comment