Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 93

Tần Miễn dùng tôm bóc vỏ, đậu phộng bóc vỏ và rau cải xào ra hai đĩa mì trộn thơm ngon, khoá cửa, bưng mì hưng trí bừng bừng tiến vào không gian, thất vọng phát hiện Lôi Thiết không có ở đây. Đợi chốc lát, vẫn không thấy y xuất hiện, Tần Miễn đành phải ăn cả hai đĩa mì, sau khi tưới chút nước cho ‘phấn cầu’ thì ra khỏi không gian.

Tại đình tứ giác cách vài trăm dặm, bốn người hai phe, mỗi bên các cứ một phương. Lôi Thiết nằm trên băng ghế dài nhắm mắt dưỡng thần, không hề nhúc nhích. Đại hán mặt thô, nam tử tóc dài và thanh niên trẻ tuổi sợ làm ồn y ngủ, im lặng ăn bánh bột ngô.

Ngoài đình tứ giác, bốn con ngựa yên tĩnh gặm cỏ non xanh tươi, thỉnh thoảng vung vẫy cái đuôi, vô cùng thanh thản.

Mặt trời khuất sau núi, không trung phía Tây lưu lại tia sáng mờ nhạt, buông xuống bóng mờ dày đặc.

“Lộc cộc! Lộc cộc –” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lại một tiếng vó ngựa truyền đến, vừa nhanh vừa gấp.

Nam tử tóc dài khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở đại hán mặt thô và thanh niên trẻ tuổi “Nghe âm thanh có lẽ nhân số không ít, cảnh tỉnh một chút.” Ở bên ngoài luôn có khả năng gặp đủ loại nguy hiểm, với những người thường hành tẩu khắp nơi như họ càng phải thời thời khắc khắc bảo trì tính cảnh giác.

Thanh niên trẻ tuổi đứng lên, tiến hai bước tò mò nhìn hướng xa xa.

“Giá, giá!” Tiếng nam nhân giục ngựa rất vang dội, hơn chục con khoái mã thoáng chốc liền đến gần. Từng người từng người cao to cường tráng, trừ người cầm đầu, còn lại đều xách đại đao. Thanh niên trẻ tuổi thấy rõ diện mạo người trên lưng ngựa đầu đàn, lập tức biến sắc, ném mạnh chiếc bánh nướng chưa ăn xong xuống đất, vừa xông về phía ngựa của mình vừa quát to với đại hán mặt thô, nam tử tóc dài “Mẹ nó! Là Thánh Dược Đường! Đại ca Nhị ca đi mau!”

Vẻ mặt đại hán mặt thô và nam nhân tóc dài cũng thay đổi, không chút do dự lao về phía ngựa. Nhưng chưa đợi họ tháo dây cương, người cưỡi ngựa cũng nhận ra bọn họ, nhanh chóng tản ra bao vây, đùa cợt cười ha ha.

Nam tử trung niên trên ngựa đầu đàn khinh miệt nhìn xuống đại hán mặt thô và nam tử tóc dài, ánh mắt liếc về phía thanh niên trẻ tuổi, âm thanh lạnh lùng nói: “Bắt hết cho ta!”

Tuỳ tùng tuân lệnh, cùng nhau vây công đại hán mặt thô, nam tử tóc dài.

Thanh niên trẻ tuổi lên ngựa sớm nên đã chạy được vài trượng, hai tùy tùng cưỡi ngựa khác đuổi theo.

Đại hán mặt thô, nam tử tóc dài không hề sợ hãi phản kích lại, thân thủ không kém, nhưng thiểu số không địch lại đa số, liên tiếp thối lùi.

Thanh niên trẻ tuổi thấy hai ca ca gặp nguy, nổi giận rống một tiếng, giục ngựa quay lại gia nhập cuộc chiến.

“Lão Tam, ngươi váng đầu à? Chạy về làm gì?” Nam tử tóc dài giận đến dữ tợn trừng hắn một cái.

Thanh niên trẻ tuổi chưa kịp nói chuyện, ngực đã bị trúng một quyền, đại hán mặt thô vội vàng chạy qua giúp hắn.

Đáng tiếc, hai tay khó đánh lại bốn tay. Ba huynh đệ chỉ có thể bị động chịu đòn.

“Gia, nơi đó còn một tên đang ngủ.” Một tiểu lâu la nhìn thấy Lôi Thiết, báo cáo.

Đại hán mặt thô vội vàng nói: “Mã Nhân Kiệt, ngươi đừng xằng bậy! Người nọ không phải đi cùng chúng ta.”

Lôi Thiết mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn một con nhền nhện đang bò trên mái vòm đình tứ giác.

Nam nhân trung niên vẫn chưa xuống ngựa, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Đánh hết cho ta!”

Hai tiểu lâu la âm hiểm cười xông tới Lôi Thiết.

Lôi Thiết nằm yên, chân trái bỗng nâng lên quét ngang.

Hai tiểu lâu la thét thảm một tiếng, văng ra khỏi đình rơi phịch xuống đất. Một trong hai tên lăn lông lốc hai vòng, vừa vặn dừng trước mặt hắc mã.

Cỏ non trước mặt bị đè bẹp, hắc mã cúi đầu nhìn tiểu lâu la, lỗ mũi phì hơi, nâng vó trước lên đá một phát.

Tiểu lâu la xấu số được bay lần nữa phát ra tiếng kêu thê lương, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Hắc mã vẫy vẫy cái đuôi, tiếp tục ăn cỏ như không có việc gì.

Thanh niên trẻ tuổi sùng bái nhìn Lôi Thiết. Người có cá tính, ngựa cũng có cá tính!

Mã Nhân Kiệt đen mặt quát: “Còn thất thần làm gì? Lên hết cho ta!”

Nhất thời hơn phân nửa tiểu lâu la đều xông tới Lôi Thiết.

Lôi Thiết ngồi dậy, mông không rời khỏi băng ghế, song quyền phóng ra. Bốn lâu la bị đánh ngã, té xuống cùng một chỗ, xếp chồng lên nhau.

Hai tùy tùng giảo hoạt lặng lẽ lủi ra sau lưng y.

Sau lưng Lôi Thiết như có mắt nhìn, hai tay vươn ra sau chụp lấy hai cú đấm lén, thuận tay bẻ quặp.

“AA!! –”

Tiếng la thê thảm tiếng người nghe sợ run như cầy sấy.

Ba tùy tùng còn lại bày ra tư thế tấn công, cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Thiết, nhưng không dám xông lên.

Sắc mặt Mã Nhân Kiệt sa sầm, trong lòng biết hôm nay đã đụng phải đá cứng. Gã không dám lấy trứng chọi đá, chỉ có thể oán hận trừng Lôi Thiết, nghiến răng nói: “Rút -”

Nhóm tiểu lâu la như được đại xá, tức tốc trèo lên ngựa chạy trối chết. Tiếng vó ngựa hỗn loạn rất nhanh biến mất ở xa xa.

Ba người đại hán mặt thô thở phào nhẹ nhõm một hơi, trao đổi ánh mắt với nhau, đi vào đình tứ giác, chắp tay với Lôi Thiết.

“Vị huynh đệ này, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp!” Đại hán mặt thô ôm quyền nói “Tại hạ Hà Tam Châu.”

Nam tử tóc dài cũng chắp tay: “Tại hạ Hà Tứ Hải.”

“Ta gọi là Hà Ngũ Hồ.” Thanh niên trẻ tuổi rất hoạt bát.

Đại hán mặt thô hỏi: “Dám hỏi cao tính đại danh của huynh đệ đây?”

“Lôi Thiết.” Lôi Thiết.

“Nguyên lai là Lôi huynh đệ, hạnh ngộ.” Tam Châu trịnh trọng nói “Người nọ cùng chúng ta có mối thù không đội trời chung, nếu hôm nay không nhờ có Lôi huynh đệ, ba huynh đệ chúng ta ắt hẳn phải chết tại đây. Tương lai nếu có cơ hội, chúng ta nhất định báo đáp đại ân của Lôi huynh đệ!”

Tứ Hải, Ngũ Hồ đồng thời nói: “Xin nhận một lạy của huynh đệ chúng ta!”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Không cần. Chỉ là nhấc tay chi lao.”

Y đứng lên, đi vào rừng cây.

“Như vầy… như vầy… Lôi huynh đệ đang tức giận sao?” Tam Châu, Ngũ Hồ cùng nhau nhìn sang Tứ Hải.

Tứ Hải thuận miệng nói: “Chắc đi tiểu tiện.”

Tam Châu câm nín.

Ngũ Hồ kéo kéo Tứ Hải, ánh mắt dán vào mình hắc mã không rời “Nhị ca, Nhị ca, ngươi coi con ngựa kia có phải thuộc chủng loại quý báu không? Nó rất thông minh, vừa rồi ta thấy nó đối phó với thủ hạ Mã Nhân Kiệt.”

Tứ Hải nhìn lướt qua hắc mã, nói dứt khoát: “Không phải. Chỉ là ngựa địa phương”

Ngũ Hồ biết cái gọi là ‘ngựa địa phương’ chính là vô luận màu lông, hình thể, tốc độ hay huyết thống đều giống những con ngựa thường thường khác, là chủng loại ngựa phổ biến nhất.

“Không thể nào?” Hắn không tin “Nhị ca ngươi nhìn lại đi. Ngươi nhìn hình thể, khí chất, nhất là màu lông nó kìa, đẹp đẽ giống như được bọc tơ lụa đen, sao có thể là loài phổ biến?”

“Ta, rất, xác, định!” Tứ Hải sờ cằm, cẩn thận đánh giá hắc mã “Chẳng qua có lẽ nó được chủ nhân chăm nuôi tốt nên trông giống như danh mã.”

Tam Châu bất đắc dĩ thở dài “Ta nói hai ngươi này, trên người thấy đau không? Có muốn bôi thuốc không?”

“Muốn.” Lúc này Ngũ Hồ mới cảm giác trên người đau đau, vội lủi tới cướp thuốc mỡ trong tay ca ca.

“Nhị đệ, Lôi huynh đệ là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Ngươi xem chúng ta có biện pháp gì báo đáp Lôi huynh đệ không?” Tam Châu hỏi.

Tứ Hải lắc đầu “Phải đợi cơ hội.”

Lôi Thiết đi rất sâu vào rừng cây, lặng lẽ tiến vào không gian, nhìn chung quanh, không thấy Tần Miễn. Chú ý thấy đất trong bồn hoa hơi ẩm, y biết đã lỡ mất cơ hội gặp tức phụ, múc một bầu nước tưới cho ‘phấn cầu’ rồi rời khỏi không gian.

Ba huynh đệ họ Hà nhìn Lôi Thiết đến gần, muốn nói gì đó thì Lôi Thiết đã nằm xuống băng ghế, khép lại hai mắt.

Ba huynh đệ đành phải câm miệng, quyết định chờ y tỉnh ngủ sẽ nói sau.

Một đêm không nói chuyện.

Nắng mai vừa lộ, Lôi Thiết mở mắt ra, nhảy lên ngựa tiếp tục gấp rút lên đường.

Ba huynh đệ họ Hà vẫn đang say ngủ.

Mặt trời dần nhô cao, nam tử tóc dài mở mắt ra trước, phát hiện một người một ngựa đã không còn tung tích. Hắn vội vàng đánh thức Tam Châu, Ngũ Hồ.

“Đại ca, Tam đệ, mau đứng lên. Lôi huynh đệ đi rồi!”

“Cái gì?” Tam Châu đứng lên, nhìn quanh một vòng, vô cùng thất vọng “Sao lại đi rồi? Ài… Ngay cả y là người ở đâu chúng ta cũng không biết.”

Ngũ Hồ hối hận vò vò đầu “Biết vậy đã không ngủ.”

“Quên đi.” Tứ Hải lười biếng duỗi lưng “Nếu có duyên sẽ còn gặp lại.”

……

Lôi Thiết một đường chạy băng băng, đuổi kịp tới phủ Thanh Thiên trước khi cửa thành đóng lại, vào trọ tại khách *** lúc trước từng ở.

Trong khách *** không hẳn không có người võ nghệ cao cường, nếu cảm giác được khí tức y tiêu thất, chắc chắn sẽ nghi ngờ. Bởi vậy dù Lôi Thiết có cơ hội vào không gian, nhưng vẫn không tiến vào.

Lúc trời hửng sáng, y đi mua năm mươi bánh thịt chỉ bạc thu vào không gian, ăn sáng xong liền đi tới cửa tiệm môi giới lớn nhất phủ Thanh Thiên. Bốn vị đại trù của Song Hưởng lâu chính là thông qua tiệm môi giới này là mua được.

Lão bản tiệm môi giới là một vị lão giả vô cùng khôn khéo, vẫn còn ấn tượng về người trẻ tuổi trầm lặng ít lời trên mặt có sẹo này, nhiệt tình mời y vào nội đường.

“Vị công tử này, mời uống trà.” Lão bản hỏi: “Không biết lần này ngài muốn mua những người nào? Quý khách từng đến một lần, hẳn cũng biết tiệm môi giới chúng ta quy mô lớn nhất phủ Thanh Thiên, gần như dạng người nào cũng có. Nếu ở chỗ chúng ta còn không mua được người thích hợp thì ở các tiệm môi giới khác trong phủ Thanh Thiên càng không thể mua được.”

Lôi Thiết lời ít mà nhiều ý nói: “Thiếu niên mười hai đến mười bốn tuổi thân thể khỏe mạnh, tử khế, gọi ra hết.”

“Được, xin chờ một lát.” Lão bản căn dặn một hoả kế xong, mời Lôi Thiết “Ngài uống trà.”

Chỉ chốc lát sau, hỏa kế dẫn hơn bốn mươi thiếu niên mười hai đến mười bốn tuổi đi ra, xếp thành mấy hàng, cao lùn béo gầy đều có. Các thiếu niên khẩn trương nhìn Lôi Thiết, không biết người này mua chúng để làm gì. Nhưng dù thế nào, bọn nó cũng không có tư cách cự tuyệt.

“Quý khách có vừa lòng?” Lão bản hỏi: “Quý khách yên tâm, các hài tử này đều rất khỏe mạnh, nếu quý khách không tin có thể thỉnh đại phu đến kiểm tra.”

Lôi Thiết không để ý ông ta, ánh mắt sắc bén đảo qua từng thiếu niên một, lãnh đạm hỏi: “Làm hạ nhân, quan trọng nhất là gì?”

Lão bản thông minh không hề mở miệng.

Các thiếu niên ù ù cạc cạc hai mặt nhìn nhau, có người im lặng không nói, có người trả lời ‘Thông minh’, có người trả lời ‘Nghe lời’, có người trả lời ‘Tài giỏi’, có người trả lời ‘Trung thành’.

-Hết chương 93-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình Luận (0)
Comment