Rõ ràng là lời nói trêu chọc, Lưu Hi lại rất nghiêm túc suy tư, y ngước lên nhìn phu quân liếc mắt một cái, có chút không được tự nhiên mà nói: "Vậy Hi Nhi sẽ nỗ lực béo lên chút nữa, để phu quân ôm thoải mái một chút."
Lục Duy nâng cằm tiểu phu lang lên, đặc biệt thỏa mãn mà mổ một ngụm trên môi y, nói: "Hi Nhi nói thật chứ?"
Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ, béo lên hẳn là rất dễ dàng đi, phu quân mỗi ngày cho y ăn nhiều đồ ngon như vậy. Y chớp chớp mắt, rất là nghiêm túc mà nói: "Phu quân, Hi Nhi sẽ cho ngươi ôm thoải mái, cho nên phu quân không được không cần Hi Nhi, phu quân lần trước nói chỉ thương một mình Hi nhi, cho nên không được có ca nhi khác."
"Phu quân vĩnh viễn đều chỉ có một mình Hi nhi, Hi Nhi cũng chỉ có thể là của một mình phu quân" Lục Duy mặt mày hớn hở, thực sảng khoái mà đáp ứng, trong lòng cười thầm, ca nhi khác làm sao so được với tiểu phu lang nhà hắn, mấy ca nhi kia có thể nghe lời, có thể khéo tay, hay thậm chí là mềm mại như nước được sao? Hừ, muốn so sánh phu lang nhà hắn, mười kiếp sau cũng chưa chắc so được.
Cho nên, đây là điển hình của một" hán tử si tình" sao? Lục Duy trong đầu bỗng nhiên lóe lên một cách nói đùa.
Lưu Hi nhận được đáp án, nhón chân ở trên môi phu quân in một nụ hôn, thật tốt, mỗi một câu phu quân nói đều là sự thật.
Lục Duy mỉm cười đồng ý nụ hôn này, cùng Tiểu phu lang lại ôn tồn nửa ngày, lúc này mới đem nhân nhi buông ra, ngón tay cái cọ xát đôi môi hồng thuận của y, ôn thanh nói: "Hi Nhi không phải muốn đi thải lộ sao? Đừng chậm trễ, để cho người khác chờ lâu thì không tốt, về liền xuống ruộng tìm ta, có biết chưa?"
Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, đem một hộp cơm đưa cho phu quân, bên trong là cơm trưa y vừa mới làm, đơn giản chỉ có trứng chiên, thịt chưng còn có rau xanh, chỉ cần đậy kín, đồ ăn bên trong sẽ không bị nhanh nguội,y ngượng ngùng nói: "Hi Nhi lần này lười nhác, muốn làm phiền phu quân tự mình lấy đồ ăn, Hi Nhi trở về lập tức đi tìm phu quân."
Lục Duy cười tiếp nhận, Tiểu phu lang nghĩ thật chu đáo, hắn còn tưởng trở về tự mình làm cơm chờ Tiểu phu lang về cùng nhau ăn, không nghĩ tới Tiểu phu lang đều đã làm xong, sủng nịch dùng tay nhéo nhéo cái mũi của phu lang, trêu chọc nói: "Vậy phu quân chờ Hi Nhi trở về rồi ăn, hiện tại còn sớm, Hi Nhi không cần phải gấp gáp."
Lưu Hi cười nhẹ, y thực thích phu quân thường làm động tác thân mật với y, chủ động ôm phu quân, mềm mại mở miệng nói: "Hi Nhi đã biết, đều nghe phu quân, nếu Hi Nhi không nghe lời, phu quân cứ việc khi dễ Hi Nhi, Hi Nhi rất vui."
Tính tình Lưu Hi thành thật như vậy, nghĩ thế nào nói thế đó, chưa bao giờ thêm mắm thêm muối, ngược lại là tấm lòng son đáng quý. Cho nên rõ ràng là lời nói cầu hoan, từ trong miệng tiểu phu lang nói ra, so với lời âu yếm còn muốn thâm tình hơn.
Lục Duy nhướng mày, ai da, đại bảo bối đây là đang ám chỉ hắn buổi tối muốn thế nào liền thuận theo thế đó sao? Này phúc lợi lớn a!
"Hi Nhi, lời ngươi tự nói phải nhớ kỹ ~" Lục Duy nghẹn cười nghiêm trang nói, thật giống như là đang thảo luận một sự việc trang trọng.
Lưu Hi thực nghiêm túc mà nhìn phu quân nói: "Hi Nhi sẽ nhớ kỹ."
"Đi, phu quân đưa ngươi ra cửa, đem Tiểu Hoàng cẩu cũng mang theo đi." Lục Duy tâm tình đặc biệt tốt, đưa Tiểu phu lang tới cửa, nhìn y càng đi càng xa, Tiểu Hoàng đi theo bên cạnh thỉnh thoảng vẫy đuôi, trong lòng hơi tiếc nuối. Hắn đứng ở cửa chờ Tiểu phu lang đi xa, cho đến lúc nhìn không thấy bóng dáng, lúc này mới từ từ xoay người vào nhà.
Thời điểm Lưu Hi mang theo Tiểu Hoàng cẩu đi đến đầu thôn, nơi đó đã có không ít ca nhi đứng chờ, trong tay mỗi người đều cầm theo một cái rổ, có một ít không chỉ có cầm theo rổ, còn đem theo cái sọt.
Trong lúc nhất thời, Lưu Hi có chút hoảng hốt, đã từng ở Lưu gia thôn, y cũng từng vì đi ra ngoài mà mang theo một ít đồ vật hữu dụng từ trong nhà. Mà sau khi gả cho phu quân, không chỉ không cần chịu khổ, mà ngay cả khi ra ngoài thải lộ còn được phu quân dặn dò kĩ lưỡng, không được làm bản thân mệt hay bị thương, chỉ đơn giản là đi theo chơi thôi, đây là phúc khí lớn a.
Tiểu phu lang nhẹ nhàng câu môi, phu quân quá mức thương tiếc y, dù y làm cá gi cũng không trả hết được ân tình, cũng chỉ có thể đem thân thể chính mình cùng trái tim yêu cuồng nhiệt giao ra. Phu quân đã từng nói qua, một người nếu nguyện ý đem cả tâm giao cho đối phương, là biểu hiện yêu đối phương rất chân thành.
Những ca nhi kia thấy y tới, cũng sôi nổi nhiệt tình chào hỏi, trong thôn một ít chuyện không cần thời gian dài tự khắc đều sẽ lan truyền đến tai thôn dân, cho nên tất cả mọi người đều biết phu quân Lưu Hi đối với y thực tốt. Mà bọn họ đều ôm tâm thái tò mò, muốn biết vì sao y lại được phu quân sủng như vậy, đặc biệt cùng ca nhi như vậy giao tiếp cũng thực sự rất có mặt mũi a.
Lưu Hi còn thấy đám người Lưu Hưng ở bên trong, cười cười nói nói, nhìn hắn rất giống tính y ngày trước.
Lưu Hưng đem theo cái sọt, từ xa đã thấy Lưu Hi, nhìn y đi qua, sau đó cùng mấy ca nhi chào hỏi, rồi lại bắt đầu phát ngốc, cũng không nói gì, tính tình y như vậy làm sao cho phu quân y niềm vui được? Không biết có phải vì cùng thôn hay không, cũng xem như đã biết nhau từ trước, lại đồng cảnh ngộ, hắn đối với Hi ca nhi rất có hảo cảm.
Thời điểm vừa rồi nói chuyện phiếm, những ca nhi kia đều hâm một Hi ca nhi cùng Tuấn ca nhi. Tuấn ca nhi thì hắn biết, tính tình sang sảng,công việc nhà lại rất nhanh nhẹn, ở trong thôn nhân duyên cũng rất tốt, phu quân y đối với y cũng không tệ, cưới y nhiều năm như vậy cơ hồ đều chưa từng động thủ đánh chửi.
Lưu Hưng tò mò nhất chính là, những ca nhi đó đều nói phu quân của Hi ca nhi đối với hắn rất tốt, quy củ cũng chọn cách ít tổn thương nhất, tiễn y ra cửa, sẽ cười nói với y, giúp y nhận lễ, còn sẽ tặng đồ cho y.
"Hi ca nhi, ngươi cũng tới sao? Đây là tiểu Hoàng cẩu là nhà ngươi?" Lưu Hưng đem theo cái sọt đi tới, nhìn Lưu Hi cười nói.
Lưu Hi thình lình nghe được thanh âm của Hưng ca nhi, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là gật gật đầu trả lời: "Ân, phu quân nuôi để giữ nhà."
"Ngươi lần này đi muốn lấy chút gi không? Chúng ta có thể cùng nhau lấy a." Lưu Hưng tính tình tương đối hoạt bát, thấy người quen cũng tới hàn huyên. Có một ít ca nhi trước khi ra cửa, a phụ hoặc là a cha sẽ gọi bọn họ mang chút gi đó đáng giá trở về, tỷ như trên núi mới có một ít rau dại hay trái cây dại, hoặc là trứng gà rừng.
Lưu Hi mơ hồ chớp mắt một cái, phu quân còn chưa nói muốn y mang cái gì trở về, nếu hắn nói muốn y mang về cái gi cho hắn thì tốt rồi, y có chút ngượng ngùng mà lắc đầu: "Không biết, Hưng ca nhi ngươi muốn thu cái gi sao?"
Lưu Hưng sửng sốt một chút, không thèm để ý, hắn cho rằng Hi ca nhi do ngượng ngùng nói nên mới chuyển đề tài, ngay sau đó lại cười nói: "Phu quân ta nói mang nhiều chút rau dại cùng trái cây, để trong nhà có thêm đồ ăn."
Thêm đồ ăn? Lưu Hi trong lòng suy nghĩ một chút, do dự có nên lấy một chút trở về hay không, chính là y càng thích con thỏ a, nếu có thể đủ nhặt được con thỏ thì càng tốt. Nếu như bị Lục Duy nghe thấy lời y nói, khẳng định sẽ bật cười, nhìn xem tiểu phu lang nhà mình thích con thỏ đến mức nào, đi ra ngoài cũng sẽ nghĩ nhặt được con thỏ.
"Con thỏ lần trước ngươi có ăn chưa?" Lưu Hưng thay đổi đề tài, các hán tử đều giống nhau đó là sẽ không nuôi động vật làm lãng phí lương thực, còn không bằng lấy thêm đồ ăn, cho nên hắn đương nhiên cho rằng phu quân của Hi ca nhi khẳng định đem con thỏ giết ăn.
Lưu Hi chớp chớp mắt, không rõ đề tài như thế nào lại biến thành như vậy, không phải muốn thảo luận nên hái chút gì về sao? Y nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại muốn ăn nó? Nó bị thương, ngày hôm qua ta mang về nuôi."
"Nuôi? Phu quân của ngươi không tức giận sao?" Lưu Hưng không thể tưởng tượng nói: "Ở đâu nhiều lương thực như vậy mà nuôi nó?"
Lưu Hi tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn là biết trong nhà có tồn lương, phu quân cũng chưa bao giờ giấu diếm được y, những lương thực tồn lại đủ cho y cùng phu quân ăn trong một thời gian dài, y gật gật đầu: "Đúng rồi, phu quân còn xoa dược băng bó cho nó, Hưng ca nhi, ngươi muốn qua nhà ta xem con thỏ không?"
Lưu Hưng có chút dại ra, nhưng phản ứng vẫn có chút kinh hỉ, cho nên lúc nói chuyện thanh âm không khỏi lớn chút: "Có thể đi xem con thỏ sao? Phu quân của ngươi có thể sẽ tức giận hay không?".
Lưu Hi lắc đầu, nhẹ nhàng cười: "Phu quân sẽ không tức giận đâu, ngươi khi nào thì có rảnh liền tới nhà ta xem con thỏ nha!"
Các ca nhi bên cạnh nghe thấy được đều tò mò mà vây lại đây, nhiều ca nhi tuy rằng đã có thấy qua con thỏ, mà đa phần đều nghĩ chế biến thế nào mới ngon, hoặc là đưa cho hán tử bán lấy tiền, có ai mà nghĩ đến chuyện giữ thỏ lại để nuôi? Mà dù có nghĩ, cũng không có lá gan nói, vạn nhất vì chuyện này mà rước lấy phiền phức, bị phu quân trách phạt, cũng không phải ai cũng có can đảm làm. Hiện tại đột nhiên nghe được trong nhà Hi ca nhi có con thỏ, đều tò mò mà muốn nhìn xem.
"Hi ca nhi, nhà ngươi thật sự có nuôi con thỏ sao?" Một ca nhi nhỏ con tới hỏi, trên mặt có chút không tin.
Lưu Hi thực nghiêm túc gật đầu, vươn tay ra đếm một chút: "Có Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ nha, bất quá Tiểu Ngũ đang bị thương, phu quân nói qua mấy ngày nữa nó mới khỏi hẳn".
"Năm con?! Phu quân của ngươi muốn nuôi thỏ để bán sao?" Lại có một ca nhi hô, hắn cứ nghĩ y chỉ nuôi một con.
Lưu Hi có chút khó hiểu, tại sao bọn họ luôn nghĩ thỏ để đem bán không thì để ăn, phu quân rõ ràng nói là cho y nuôi chơi. Lưu Hi bộ dáng nghiêm túc mà cường điệu: "Con thỏ không ăn cũng không bán, là phu quân nuôi chơi."
Mấy ca nhi bên cạnh nghe thấy vậy có chút cười gượng,bản thân vừa nãy có chút thất thố, có chút ngượng ngùng nói: "Hi ca nhi ngươi có thể mang thỏ tới cho chúng ta xem một chut được không?"