Bên này tiểu phu lang mang theo tiểu hoàng cẩu về đến nhà, nhìn thấy phu quân đã thức, bị hắn bắt được hôn một hồi, mới đem sự việc vừa rồi nói hết ra, mắt to chớp chớp, có chút thẹn thùng nói: "Phu quân, Hi Nhi làm như vậy có tốt hay không? Phu quân có ghét bỏ Hi nhi quá nhiều chuyện hay không?"
Lục duy cười khẽ, đem tiểu phu lang ôm vào trong ngực, tiểu phu lang tính tình thẳng thắn, phỏng chừng ca nhi kia bị y làm kinh ngạc không nhẹ, ban ngày ban mặt chạy tới cùng y thảo luận những việc này.
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt tiểu phu lang, ôn thanh nói: "Hi Nhi làm khá tốt, có thể giúp liền giúp một chút, bất quá Hi Nhi tìm không đúng chỗ, lần sau có thể về đến nhà hoặc là đến nhà Ương ca nhi, không cần ở bên ngoài nói, bị người khác nghe thấy chung quy sẽ không tốt, cũng đừng dọa đến ca nhi khác."
Lưu hi nhớ tới vừa mới biểu tình Ương ca nhi, giống như bản thân là dọa đến y, có chút ngượng ngùng, tiến vào trong lòng ngực phu quân, ngoan ngoãn nhận sai nói: "Hi Nhi lần sau nhớ kỹ, phu quân đừng giận."
Lục duy mỉm cười đáp ứng, tiểu phu lang đơn thuần chân chất hắn sẽ đều che chở, không cho nó biến mất, chỉ là lời nói của con người đáng sợ, thảo luận việc khuê phòng vẫn không thể để người bên ngoài nghe được, nơi này vẫn còn rất bảo thủ, không cần dọa cho người khác kinh hách.
Ương ca nhi bưng bồn gỗ, dọc theo đường đi đều suy nghĩ tới lời nói vừa rồi của Hi ca nhi, y vẫn là lần đầu tiên biết việc này, thì ra muốn lấy lòng phu quân cần phải học những thứ này, xem ra sau này y phải tìm Hi ca nhi nhiều hơn, lĩnh giáo chút kinh nghiệm.
"Phu quân, ta đã trở về." Ương ca nhi vừa mới về đến nhà liền thấy phu quân nhà mình, nhẹ giọng mở miệng nói.
Lục Phong căn bản đang ăn cơm sáng, nghe thấy thanh âm, tiếp đón một tiếng: "Ừ, trước lại đây ăn cơm, hôm nay sao đi lâu như vậy? Cho gà ăn chưa?"
Lục Phong chính là hán tử ngày hôm qua cùng Lục Duy nói chuyện phiếm, trong nhà hắn là con trai độc nhất, cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu,hai năm trước a phụ a cha cũng qua đời, Ương ca nhi là năm trước hắn mới cười về, bất quá vị phu lang này tính tình thật sự quá mức chất phác, ngày thường ít khi mở miệng, buổi tối mỗi lần làm chuyện đó y lại khóc đến lợi hại, dần dần hắn cũng không quá thích phu lang này, đối hắn với y cũng không tốt lắm, nếu không phải thấy y ngày thường nghe lời, việc nhà đều làm tốt, khả năng cả sắc mặt tốt đều không cho y.
Hắn cùng Lục Duy cũng coi như họ hàng xa, khi còn nhỏ cũng ở bên nhau chơi đùa, bất quá sau lại dần dần xa cách, hắn vẫn là rất bội phục Lục Duy, ở một mình lại có thể chu toàn như vậy, ngày thường hành sự cũng ổn thỏa. Ngày hôm qua sau khi nghe xong Lục Duy nói,có chút suy nghĩ muốn tốt với phu lang một chút, bất quá mỗi khi nghĩ đến tính cách của phu lang, hắn cũng phiền muộn, bất luận nếu là ai, cả ngày có phu lang chỉ biết khóc sướt mướt, đảm bảo cũng không có tâm tình tốt.
Ương ca nhi đứng ở một góc, có chút co quắp mà nói: "Mới vừa rồi Ương nhi uy cho gà ăn xong mới ra cửa, ở trên đường gặp Hi ca nhi, là phu lang của Tiểu tướng công Lục Duy, không kìm lòng được nói chuyện với y nhiều chút, nên lúc này mới về trễ."
Lục Phong hiểu ý gật gật đầu, ý bảo y ngồi xuống ăn cơm sáng: "Một hồi làm xong việc nhà, cùng ta lên trấn, đem một đám gà mái đi bán, còn phải ấp gà con."
Ương ca nhi có chút vui sướng, phu quân chưa từng dẫn y đi lên trấn, vội vàng đáp: "Tạ phu quân thương tiếc."
Một ngày liền nhanh chóng trôi qua, Ương ca nhi liền dựa theo những gi Hi ca nhi dạy y, càng ngoan ngoãn chút, nếu phu quân muốn làm chút động tác thân mật, y cũng không dám phản kháng, chỉ là có chút e lệ, lắp bắp mà cùng phu quân nói một ít lời đường mật.
Hiện tại đã là buổi tối, Ương ca nhi ngồi ở mép giường có chút sợ hãi, phu quân còn ở bên ngoài xem gà con chưa có trở về, y không ngừng tự an ủi chính mình, âm thầm tự cổ vũ bản thân, Hi ca nhi nói làm mấy chuyện xấu hổ có thể lấy lòng phu quân, y cũng chỉ có thể thử xem.
Lục Phong đẩy cửa tiến vào, thấy phu lang của mình ở bên kia đỏ bừng mặt, vẻ mặt thấp thỏm, nhìn biểu tình của y, hắn hỏi: "Ương nhi, có việc gi sao? Tại sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy?"
Ương ca nhi nhẹ nhàng lắc đầu, đi qua giúp phu quân cởi áo, cuối cùng, chính mình cũng cởi bỏ y phục, đứng ở nơi đó co quắp bất an, nhẹ giọng nói: "Phu quân, ngươi mệt mỏi, Ương nhi hầu hạ ngươi."
Lục phong có chút kinh ngạc, ở chung đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên phu lang nhà hắn chủ động như vậy, ngày thường không phải tránh xa hắn, cũng là sợ tới mức suýt nữa rớt nước mắt, cũng sẽ không chủ động như thế này.
Hắn đem phu lang kéo qua, tinh tế quan sát, kỳ thật phu lang lớn lên khá xinh đẹp, thực thanh tú, ngũ quan thực dễ coi, ngày thường do tính cách quá hướng nội, làm người khác không có tâm tư thưởng thức dáng vẻ của y, hiện giờ nhìn phu lang đỏ mặt, hắn cũng có chút vui sướng.
Ương ca nhi co quắp mà đứng ở nơi đó, chờ phu quân đánh giá,một nhúm quần áo trên thân mình có chút co rúm lại, tay nhỏ cởi y phục trên người trước, khẩn trương muốn chết. Nếu là y của thường ngày, đã sớm sợ hãi đến rớt nước mắt, y rất sợ đau, mà lần đầu tiên khai bao để lại cho y ký ức không mấy tốt đẹp, sau này mỗi lần làm những việc này y đều cảm thấy e lệ, vừa không dám phóng đãng, cũng không dám cự tuyệt.
Ương ca nhi thấy phu quân thật lâu không nói gì, trong lòng sợ hãi, không biết phu quân có phải rất không thích bộ dáng này hay không, nhẹ giọng mở miệng thử nói: "Phu quân, Ương nhi hầu hạ ngươi nghỉ ngơi."
"Ừ." Lục phong trầm thấp lên tiếng, đem người ôm chầm tới, đầu tiên là xâm chiếm cái miệng nhỏ của phu lang, đích thực là mỹ vị, sau đó là cổ, xương quai xanh, một tấc lại một tấc khiêu khích làn da của y, chọc người trong lòng nhẹ nhàng rùng mình.
Ương ca nhi cảm nhận được phu quân tách hai chân y ra, trong lòng khẩn trương, sợ hãi mà bắt lấy tấm chăn dưới thân, cố nén không được khóc thút thít xin tha, thanh âm nhẹ nhàng rùng mình: "Ương nhi thỉnh phu quân thương tiếc."
Lục phong bị tình dục chiếm cứ lý trí cũng trở về không ít, cố nén xúc động muốn trực tiếp đi vào, chỗ này của phu lang hắn đích thực không được thường xuyên nới rộng, không thể cứ mạnh mẽ chiếm đoạt, từ mép giường mang tới hương cao, động tác nhẹ nhàng không ít, nhẹ giọng nói: "Ương nhi ngoan, thả lỏng một ít."
Rèm trướng bao trùm hạ xuống, hai thân thể trần trụi giao triền, người phía trên động tác không tính là ôn nhu, bức đến mức phu lang dưới thân phải rên lên, ngâm, lắng nghe phía dưới còn mang theo chút âm thâm khóc thút thít, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà theo trên người nam tử, tự động dân lên cơ thể của chính mình.
Trận tình trường này đến giữa đêm mới hoàn toàn chấm dứt, trên giường đệm một mảnh lăng loạn, thân hình nhỏ gầy của phu lang trên mặt còn vươn nước mắt, thân thể cũng phủ đầy dấu vết hoan ái, y ngoan ngoãn mà cuộn tròn thân mình nằm bên cạnh hán tử ngủ thiếp đi.
Đêm sương mù tan đi, buổi sáng, gà trống bắt đầu báo bình minh, Ương ca nhi ngày xưa đúng giờ liền thức dậy, nay lại ngủ ngon lành trên khuỷu tay phu quân.
Trời đã sáng choang, mấy ca nhi giặt quần áo bên suối cũng bắt đầu sôi nổi trở về, dọc đường đi vừa nói vừa cười, Lưu Hi cũng như vậy, y cùng Tuấn ca nhi cùng nhau trở về, hôm nay phải cấy mạ, y muốn đến sớm chút để hỗ trợ.
Thời điểm Lục Phong tỉnh lại, Ương ca nhi còn đang ngủ say,nhận thấy hơi nhiệt liền rúc vào bên cạnh hắn, đây là lần đầu tiên từ sau khi gả qua đây, phu lang hắn mới dậy trễ như vậy, ngày thường mặc kệ mệt mỏi bao nhiêu, Ương ca nhi đều sẽ thức dậy đúng giờ.
Hắn nhìn khuông mặt mỏi mệt của người bên cạnh, lại nghĩ tới đêm qua phu lang thuận theo phối hợp cùng hắn, thật sự thân thể y còn quá đỗi ngây thơ, tuy rằng động tác phu lang lộ ra sợ hãi cùng bất an, nhưng hắn đích thực cảm nhận được y đã thuận theo lấy lòng hắn, phu lang của hắn cuối cùng cũng thông suốt, không còn cự tuyệt loại chuyện này.
"Phu quân?" Ương ca nhi cảm nhận được động tác của người bên cạnh, có chút kinh hách, nhìn ra sân, thấy mặt trời đã lên cao, ký ức của đêm hôm qua cũng dần hiện rõ, y vì việc gi mà lại hôn mê, y sợ hãi nhìn lại thân thể, chỉ là khi vừa đứng lên liền lập tức té xuống, bị ngã đau cũng chỉ biết cắn môi, tay nhỏ nắm chặt tấm chăn, đôi mắt đã mang theo hơi nước. Y quá ngu ngốc, tại sao lại thức trễ như vậy chứ?
Lục Phong nhìn động tác liên tiếp của y, vội vàng đỡ lấy y, khó hiểu nói: "Ngươi làm sao thế?"
Ương ca nhi cúi đầu, không dám nhìn phu quân, thanh âm còn có chút khàn khàn: "Ương nhi thức trễ, thỉnh phu quân trách phạt."
Lục phong nhìn phu lang đang sợ hãi, trên người nhân nhi vẫn lưu lại dấu vết hôm qua do hắn làm càn, vài chỗ khó nói đều đỏ bừng một mảnh, hắn cũng chưa từng giúp y tẩy rửa, hơn nữa tối hôm qua cũng do hắn đòi hỏi quá độ, bằng không phu lang cũng không đến mức dậy trễ, thế là ngữ khí của hắn chậm lại, nói: "Không có việc gì, thân thể ngươi cũng mệt mỏi, hôm nay ngươi nghỉ một chút, ta đi cho gà ăn."
Ương ca nhi chưa kịp phản ứng lại, nếu là ngày thường, phu quân của y khẳng định không thích y, làm gi còn có tâm tình đối tốt với y như hôm nay,vì thế y vội vàng đồng ý: "Phu quân, Ương nhi đi rửa sạch một chút, lập tức nấu cơm, phu quân chờ một lát."
"Ừm, sau này Ương nhi có thể làm mấy việc như vậy nhiều hơn, tối hôm qua làm rất tốt." Lục Phong đứng dậy tự mình mặc quần áo, trầm thấp nói một câu, liền đi ra ngoài, lưu lại Ương ca nhi không biết đang suy tư cái gi.
Thôn trưởng tối hôm qua suốt đêm mang theo người, thả đập nước, làm đường dẫn nước đến ruộng, trên ruộng đã có rất nhiều người nhân lúc trời còn sớm đến cấy mạ. Lục Duy cũng đang khom lưng mà cây, vốn dĩ chỉ cấy suốt một miếng đất, mà cách hắn cắm mạ lại thật sự khó coi.
Hắn đứng lên, quay đầu lại nhìn tiểu phu lang phía đối diện, một tay cầm mạ, cấy một cách chỉnh tề, mỗi một lần cắm lại chuẩn xác thẳng hàng, đẹp cực kỳ, nhìn lại mạ của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhất thời có chút buồn rầu.
Tuy rằng hiện đại hắn cũng coi như có tiếp xúc, nhưng cũng chỉ là thử qua, làm gi có thể cấy được như dân nhà nghề.
"Hi Nhi ~" Lục Duy cảm thấy bản thân cần được an ủi một chút, nếu được tiểu phu lang an ủi lại càng tốt.
Lưu Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời như có thần, trong tay còn cầm một phen mạ, trên tay dính bùn đất, nhìn phu quân, trên khuông mặt nhỏ có chút ý cười, dò hỏi: "Phu quân, gọi Hi Nhi có việc sao?"
"Hi Nhi ngươi xem." Lục Duy né ra, để tiểu phu lang thấy một đống mạ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Hi Nhi, tới dạy phu quân một chút được không?"
Lưu Hi thấy kia một đống mạ xiêu vẹo, có chút kinh ngạc, vội vàng đi qua, đem mấy bứt lên cấy lại, rồi ngẩng đầu lên nhẹ cười nói: "Phu quân, Hi Nhi dạy ngươi, ngươi xem, nhiêu đây mạ là đủ cho một lần cấy, khoảng cách cấy mạ phải giống nhau, như thế này, có phải chỉnh tề hơn rất nhiều không?."
Lục Duy nhìn đám mạ của mình cắm đã được sửa lại, quả nhiên vẫn là tiểu phu lang nhà hắn có khả năng, vì thế đi bên cạnh tiểu phu lang, thuận tiện khen y vài lời: "Hi Nhi thật lợi hại ~"
Lưu hi nghe thấy lời này, lỗ tai không thẹn mà đỏ, y nào có rất lợi hại, việc này mỗi ca nhi đều phải làm được,nghĩ thế y ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Phu quân có lẽ là lâu lắm không có làm mấy việc này, bằng không nhất định so với Hi Nhi càng lợi hại hơn."
"Lục Duy, Hi ca nhi."
Lục duy vừa định tiếp tục khen tiểu phu lang, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu hắn, thuận tiện quay đầu, lại thấy Lục Duyên, theo sau là Tuấn ca nhi, hắn cười nói: "Lục Duyên, ngươi sao lại đến đây, ta vừa mới nghĩ ngươi còn nhớ rõ việc này hay không? Tuấn ca nhi cũng tới à, sao không ở nhà nghỉ ngơi?"
Tuấn ca nhi ngượng ngùng nói: "Là thân thể ta không thoải mái, mới đến chậm, hiện tại không có vấn đề gì."
Lưu Hi nhẹ nhàng cười: "Duyên đại ca, Tuấn ca nhi."
Tuấn ca nhi nhìn mẫu đất của Lục Duy, một bên mạ được cấy chỉnh tề, một bên lại xiêu xiêu vẹo vẹo, xì một tiếng không nhịn được cười phá lên, không chút khách khí mà nói: "Lục Duy, bên kia là ngươi cấy sao? Cấy làm sao mà nhìn như sắp đổ hết thế?"
Lục Duyên nghe phu lang nói mới chợt để ý, tuy rằng chưa nói ra, bất quá trong mắt đều không che giấu được sự buồn cười, cách Lục Duy cấy mạ có chút khác người, mạ xung quanh đều muốn nằm xấp lá cà.
Lục Duy xấu hổ không khách khí mà cãi lại: "Ta cấy khó coi như vậy thì thế nào? Chỉ cần Hi nhi nhà ta cấy đẹp là được".
Khuông mặt Lưu Hi hồng hồng, đây là lần đầu tiên phu quân ở trước mặt nhiều người như vậy khen y, Lưu Hi được khen nhẹ giọng ứng hòa nói: "Ân, phu quân không cần lo lắng, Hi Nhi đều sẽ làm hết."
Lục Duyên cười nói: "Cũng do Hi ca nhi chiều ý ngươi, ngươi nhìn xem đám mạ ngươi cấy, còn không đẹp bằng ngươi cấy lúc nhỏ".
Lục Duy cùng Lục Duyên cùng nhau lớn lên, ngày thường việc nhà nông cũng là cùng nhau làm, những lời này Lục Duyên nói quả thật rất đúng, nguyên chủ trước kia làm nông là một thân nhà nghề, chỉ là hắn cũng không biết Lục Duy bây giờ đã không còn là Lục Duy lúc trước.
Lục duy bĩu môi, cam chịu sự thật này, hắn lại không thể giải thích, bất quá nhìn Lục Duyên bên cạnh Tuấn ca nhi, trêu ghẹo nói: "Lục Duyên ngươi ghét bỏ ta, ngươi bảo muốn ta giúp đỡ, rõ ràng chính là không nỡ để Tuấn ca nhi vất vả."
Lục Duyên bị hắn nói không phản biện được, đúng là hắn đã kêu Lục Duy sang hỗ trợ, phu lang nhà hắn mấy ngày nay luôn nôn nghén, buổi tối cũng không được nghỉ ngơi tốt, hắn không muốn để ý phải vất vả xuống ruộng....
________________________________________
Cái chương này tôi phải lên Tấn Giang vào tận nhà tác giả cướp về đấy "v"), mà công nhận nó dài thật "-"), thảo nào trên wiki dịch nó không đăng.