Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Chương 33

Lúc Trì Tu khảo xong thi Hương, vừa bước ra khỏi đại môn của trường thi liền trông thấy Hàn Liệt đang đợi bên ngoài, dưới ánh mặt trời chói chang, y híp mắt, giơ tay chắn nắng lại, nụ cười trên mặt người nọ tựa như một dòng nước ấm rót vào trong nội tâm vốn đã khô cạn từ lâu của y.

Hàn Liệt thấy Trì Tu tuy tinh thần hơi uể oải một chút, nhưng vẫn tốt hơn so với những thí sinh khác vừa ra ngoài, cậu cười bước đến nhận lấy túi vải đựng đồ để mang vào trường thi mà y đang cầm trong tay.

"Tinh thần ngươi cũng không tệ lắm nhỉ." Hàn Liệt cười nói.

Trì Tu gật đầu: "Cũng được, dù sao cũng chỉ phải ở trong đó ba ngày thôi mà."

"Đi thôi, về khách điếm tắm rửa một cái, rồi sau đó chúng ta đi ăn, bổ sung thể lực cho ngươi."

"Ngươi chỉ muốn ăn ngon thôi phải không?" Trì Tu bất đắc dĩ cười nói.

Hàn Liệt kéo kéo khóe miệng: "Ta mượn danh nghĩa của ngươi một chút cũng không được à?"

"Ừa, ngươi nói gì thì chúng ta làm cái đó." Trì Tu đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, "Không hỏi ta thi ra sao sao? Hay là vẫn tin tưởng ta giống như lần trước?"

"Đương nhiên rồi, ngươi là bạn đời hợp pháp của ta, ta không tin ngươi thì tin ai." Hàn Liệt ra vẻ hiển nhiên mà nói.

Cậu có một loại tín nhiệm cố chấp đối với Trì Tu, nếu người này muốn khảo thi Hương, nhất định là đã nắm chắc ít nhất trên sáu phần rồi.

Sự tín nhiệm của Hàn Liệt khiến cho Trì Tu rất vui vẻ, y cười nói: "Thứ hạng lần này sẽ không cao đâu, nhưng chỉ trúng cử thôi thì không thành vấn đề."

"Đúng rồi, ngươi vốn cũng không muốn làm quan, thứ hạng cao thì ngươi muốn mấy thí sinh định làm quan còn lại phải sống thế nào đây? Điệu thấp [*khiêm tốn] mới là vương đạo, ta ủng hộ ngươi." Ánh mắt Hàn Liệt lấp lánh lên, cười nói.

Trì Tu cười lắc đầu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, bé mèo con đột nhiên hiểu nhầm mà xem y như đang cố ý sai sót để được điểm kém, chẳng lẽ tin tưởng y đến thế à? Tuy y quả thật cũng có làm vậy một chút.

Hai người vừa mới đi được vài bước, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi tên Hàn Liệt, cậu xoay người qua nhìn, tâm trạng vui vẻ lập tức bốc hơi.

Chỉ thấy một phụ nữ trung niên cùng một nam tử trẻ tuổi đỡ một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi đi về phía cậu, ngoại hình của nam nhân trung niên khá phúc hậu, làn da hơi trắng, có râu, nhìn qua đã biết là một người quen sống an nhàn sung sướng. Không sai, người này chính là đại bá của Hàn Liệt, Hàn Tiến Thăng.

"Ngũ lang ngươi sao lại ở trên phủ thành thế này?" Hàn lão đại đến trước mặt Hàn Liệt, hỏi.

Hàn Liệt thấy tinh thần đại bá cậu không được tốt lắm, sắc mặt còn có chút trắng bệch, trong lòng thầm mắng, đây không phải là biết rõ rồi còn hỏi sao, bị như vậy rồi còn rảnh rỗi đi tọc mạch chuyện của cậu, mấy cực phẩm này quả thật khiến cho người ta hết nói nổi mà.

"Ta đưa Trì Tu đến khảo thi Hương." Hàn Liệt thản nhiên trả lời, giọng nói mang vẻ xa cách.

Mục đích Hàn lão đại đến đây vốn không phải vì cậu, nên không để ý tới Hàn Liệt nữa, ngược lại quay đầu cười nói với Trì Tu: "Đây chắc là đại chất tử phải không, quả nhiên là một nhân tài hiếm có."

Hàn Liệt nhăn mày, cố ý lên tiếng nhắc nhở: "Đại bá, y là phu quân của chất tử ngươi, không phải là đại chất tử của ngươi."

"Ngươi cái đứa này, không phải đều như nhau sao? Tuổi nhỏ quả nhiên không ổn trọng, sau này còn phải phiền chất tử Trì gia thông cảm rồi." Hàn lão đại ôn hòa nhìn Hàn Liệt, tựa như đang thật lòng quan tâm đến cậu.

Hàn Liệt trợn mắt, xuất thân cực phẩm quả nhiên được thừa kế luôn tài năng ảnh đế mà.

"Đại bá nói quá rồi, Hàn Liệt rất tốt, không có chỗ nào là không ổn trọng cả." Trì Tu thản nhiên trả lời, y không hề có hảo cảm với người ở lão Hàn gia, bề ngoài là đang quan tâm đến chất tử, kỳ thật bên trong đang trách Hàn Liệt không hiểu chuyện.

Hàn lão đại căng da mặt ra cười cười, nói sang chuyện khác: "Nói vậy lần này đại chất tử khảo được không tồi nhỉ?"

"Cũng được." Trì Tu thấy trong mắt Hàn Liệt bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, y tiếp tục nói: "Chúng ta còn vài việc phải làm, không quấy rầy mọi người nữa."

Hàn lão đại vừa ra khỏi trường thi, tinh thần thật sự không tốt lắm, cũng muốn về sớm nghỉ ngơi, đành gật đầu cười nói: "Được, vậy hai ngươi mau đi đi."

Vương thị đứng bên cạnh càng nhìn Trì Tu càng cảm thấy hài lòng, đương nhiên song song đó cũng càng không vừa mắt Hàn Liệt, đợi hai người đi xa rồi mới vỗ vỗ cánh tay Hàn lão đại, nói: "Sao ngươi không lôi kéo làm quen với Trì lão đại thêm một chút nữa đi, sau này không chừng chúng ta là người một nhà đó."

"Bây giờ vẫn chưa đến lúc, chẳng phải nóng vội thì sẽ không ăn hết được đậu hũ nóng sao, sau khi yết bảng xong rồi hẵng nói, giờ ta đang mệt, trước tiên cứ về nghỉ ngơi đi." Sắc mặt Hàn lão đại lộ vẻ không kiên nhẫn.

Thi Hương lần này hắn cũng không nắm chắc lắm, hôm nay trông thấy Trì Tu quả nhiên là một nhân tài hiếm có, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ, việc lần trước Vương thị đề ra với hắn ngược lại có thể suy xét, bất quá tất cả vẫn nên chờ sau khi yết bảng xong rồi quyết định.

"Không vui à?" Trì Tu thấy vẻ mặt Hàn Liệt phủ đầy nét không vui thì đành hỏi.

Hàn Liệt gật đầu nói: "Đúng thế! Nhìn mặt mấy cực phẩm Hàn gia kia thôi đã thấy khó chịu trong người rồi."

"Mấy người ở lão Hàn gia này quả thật không tốt tí nào, sau này không cần phải để ý đến bọn họ." Trì Tu động viên nói.

"Ừa, cử chỉ khách khí của bọn họ lúc nào cũng có mục đích cả, sau này chúng ta trở về nhớ đề phòng đám thiêu thân bọn họ một chút." Hàn Liệt chung quy vẫn cảm thấy một nhà đại bá đang muốn đánh chủ ý gì đó sau lưng cậu.

"Được rồi, mọi việc đã có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng." Trì Tu trấn an.

Sau khi trở lại khách điếm Trì Tu ăn đồ ăn Hàn Liệt đã chuẩn bị trước, tiếp đó đi tắm rồi ngủ một giấc, đến lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.

Lúc ngồi dậy trông thấy Hàn Liệt đang ngồi vẽ vẽ gì đó bên bàn, y mới cười hỏi: "Đang vẽ gì vậy?"

Hàn Liệt nghe xong liền ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Trì Tu đang tươi cười dịu dàng nhìn cậu, áo lót rộng thùng thình xốc xếch mà đắp trên người y, cùng xương quai xanh tinh xảo lúc ẩn lúc hiện.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt, chợt phát hiện phía dưới có hơi phản ứng, trong lòng thầm bực bản thân vừa trông thấy bộ dáng lười biếng của thằng nhãi kia đã thèm chảy dãi, suýt nữa liền hóa thành sói, chẳng lẽ do làm xử nam quá lâu?

"Sao tự nhiên lại nhìn ta vậy." Trì Tu đứng lên đi đến bên cạnh cậu, cười hỏi.

Hàn Liệt vừa hoàn hồn lại, mới ngượng ngùng nửa đùa nói: "Trông ngươi vừa đẹp vừa ngon miệng, nên ta mới bị hấp dẫn."

Mặt Trì Tu tối sầm, một nam nhân như y sao có thể hình dung bằng từ đẹp được? Nhanh chóng suy nghĩ một chút, y mới dùng tay nâng cằm Hàn Liệt lên, để mắt cậu đối diện với đôi mắt của mình, "Ta thì thấy ngươi mới là người đẹp nhất."

Khóe miệng Hàn Liệt co rút, cậu đang bị phản kích lại sao? Hừ, cậu chính là một thanh niên đầy hứa hẹn ở hiện đại đấy, sao có thể cảm thấy sợ hãi trước mấy trò đùa giỡn của lão nam nhân này được? Đừng có coi thường cậu.

"Thế à? Hóa ra ngươi đã sớm bị sắc đẹp của ta hấp dẫn nha!" Hàn Liệt mặt dày cười nói, thanh âm cũng cố ý truyền ra một tia khàn khàn đầy hấp dẫn, còn thuận thế mà dùng tay xoa xoa ngực Trì Tu.

Học theo động tác nữ nhân khiêu khích nam nhân trong phim truyền hình mình từng coi, ngón tay Hàn Liệt không thành thật mà với vào bên trong áo lót Trì Tu, vẽ vòng tròn trên ngực y, cũng không ngờ làn da của thằng nhãi này lại có thể bóng loáng nhẵn nhụi đến thế.

Vừa ngẩng đầu lên thì liền đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đang cười như không cười kia của Trì Tu, cậu kiên cường nhướng nhướng đầu mày, hừ, chống mắt lên mà xem gia hôm nay thu thập lão nam nhân ngươi thế nào.

Ngay sau đó cậu trực tiếp đưa đôi môi hồng nhuận sáng bóng lên, cắn cắn môi của Trì Tu một chút, đến khi trông thấy trên bề mặt có lưu lại ấn ký của mình thì mới hài lòng trở lại vị trí cũ tiếp tục vẽ vòng tròn.

Bên trong con ngươi đen thẳm của Trì Tu hiện lên một tầng sóng ngầm, cười cười chiều theo hành động của Hàn Liệt, y vốn muốn dụ dỗ bé mèo này mắc câu, hiện tại cũng không vội ăn cho lắm, nhìn người nào đó trưng ra vẻ mặt đắc ý dào dạt, hai mắt cười cong cong như hai vầng trăng, cực kỳ giống một bé mèo tinh gian xảo, y chợt cảm thấy rất buồn cười, đồng thời cũng nổi lên tâm tư đùa giỡn một chút.

Vẽ vẽ được một lúc Hàn Liệt mới cảm thấy có gì đó sai sai, đệch, thế mà không phản ứng à? Dựa theo kịch bản thì phải xách cậu ném lên giường, sau đó hai người bắt đầu một cuộc đại chiến ngươi tranh ta đoạt chứ?

Trong lòng Hàn Liệt vô cùng khó chịu, rút tay ra khỏi áo lót, rồi vòng lấy cổ Trì Tu, kéo đầu y thấp xuống, không cam lòng mà hôn lên, môi răng chạm lấy lẫn nhau, cậu lập tức tiến hành một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.

Trong mắt Trì Tu đong đầy ý cười, lập tức đáp lại sự nhiệt tình của Hàn mèo con, đảo khách thành chủ hôn cho chú mèo nhỏ đang muốn câu dẫn người khác kia đến nhũn cả người, đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên đi ý định ban đầu.

Sau khi hoàn tất một nụ hôn tình cảm mãnh liệt tiêu chuẩn xong, Hàn Liệt tựa vào vai Trì Tu thở dốc, sắc mặt do bị hôn nên có hơi ửng hồng, đặt lên khuôn mặt thanh tú kia lại vô cùng mê người, Trì Tu cố gắng kiềm chế ham muốn chọt chọt mặt cậu.

Hàn Liệt ngẩng đầu nhìn Trì Tu tuy có chút động tình nhưng vẫn bình tĩnh mà kiềm chế được, trong lòng cảm thấy nhụt chí, chẳng lẽ mị lực của mình lại kém đến thế sao? Đã đến thế rồi mà thằng nhãi này còn có thể làm Liễu Hạ Huệ, xem ra trình độ câu dẫn của mình vẫn chưa đủ, sau này phải tăng thêm mới được, cậu không tin mình lại không thể khiến Trì Tu quỳ dưới đáy quần mình.

Kỳ thật Trì Tu cũng chỉ trấn định được mặt ngoài, y cảm giác như tất cả nhẫn nại từ kiếp trước đến kiếp này đều đã sử dụng hết cho Hàn Liệt, không nói đến việc bị móng vuốt của bé mèo gãi gãi đến mức ngứa ran cả lòng, lại còn bị cậu khiêu khích đến nỗi lửa nóng dục vọng trỗi lên nhưng không thể phóng thích, y ngược lại vô cùng muốn ném Hàn Liệt lên giường rồi trực tiếp làm ngay tại chỗ, nhưng do không muốn khiến cậu bị thương trong lần đầu tiên nên chỉ có thể dằn cỗ dục vọng kia xuống, trong lòng thầm nghĩ ngày mai phải đi mua cao bôi trơn ngay, chứ cứ thế này thì y chết vì nghẹn mất.

"Ngươi đang vẽ cái gì vậy?" Sợ mình kiềm chế không nổi mà làm Hàn Liệt ngay tại đây, Trì Tu chỉ có thể lái sang chuyện khác.

Hàn Liệt lườm y một cái, đúng là một nam nhân không biết thấu hiểu mà, toàn phá hỏng không khí, hừ, đợi sau này thằng nhãi này chết mê chết mệt trên giường không ly khai cậu xem, cậu nhất định sẽ khiến y thèm mà không hưởng được.

"Đây là bản phác thảo vườn nhân tạo, ngày ngươi vào trường thi, một mình ta đi..." Hàn Liệt đem việc cậu bị đùa giỡn như thế nào, rồi được cứu ra sao, từ đó quen biết Thất hoàng tử cùng Tiêu Diêu Vương kể hết qua một lần.

Trì Tu nghe thấy Hàn Liệt suýt chút nữa bị Hứa Viễn Chi đoạt đi, trong mắt đong đầy một mảng lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ bị nhốt vào đại lao thì sao? Kẻ nào dám động đến người của y, y chắc chắn sẽ không để cho hắn được sống tốt.

"Sau đó ngươi đến biệt viện của Thất hoàng tử xem thử, rồi đồng ý thiết kế vườn cho Tiêu Diêu Vương?" Trì Tu thu lại lệ quang trong mắt, mỉm cười hỏi.

Hàn Liệt gật đầu nói: "Đúng thế, hơn nữa lúc ta đến biệt viện của Thất hoàng tử còn phát hiện ra..."

Trì Tu nghe cậu kể lại việc phong thủy vượng thế trong biệt viện của Nguyên Cẩm Diệp bị người khác động tay động chân, mới chợt nhớ lại kiếp trước trước khi người nọ đăng cơ quả thật có một đoạn thời gian vô cùng xui xẻo, chẳng những bị thích khách ám sát trọng thương, thế lực trên triều đình cũng bị Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử loại bỏ, sau đó tòa biệt viện ở phủ Thanh Châu vô tình bị hỏa hoạn, hẳn là đến lúc đó người nọ mới phát hiện phong thủy có vấn đề.

Thấy Trì Tu trầm tư, một lát sau Hàn Liệt mới hỏi: "Ngươi thấy chúng ta có nên nói cho Thất hoàng tử việc phong thủy biệt viện có vấn đề không? Vì bố cục phong thủy kiểu này chắc chắn có liên quan đến tranh đấu đoạt vị, ta sợ nếu chúng ta liên lụy vào thì sẽ không hay lắm."

"Ngươi thấy Thất hoàng tử là người như thế nào?" Trì Tu dùng ánh mắt mang ý hỏi nhìn cậu.

"Như một hùng sư đang chợp mắt vậy, nói chung là ta cảm thấy hắn không giống như bề ngoài ốm yếu không ham tranh đoạt của mình." Hàn Liệt cũng không muốn giấu diếm Trì Tu, liền nói thẳng.

Đáy mắt Trì Tu hiện lên một tia kinh ngạc, y không ngờ Hàn Liệt chỉ mới tiếp xúc với Thất hoàng tử hai lần mà đã có thể nhìn ra được bản chất thật sự của người nọ, tâm tư tiểu phu lang của y quả thật không đơn giản, kiếp trước y bất đắc dĩ phải đi tòng quân mới phát hiện Thất hoàng tử là người thâm tàng bất lộ, đồng thời còn là người có dã tâm lớn nhất, đương nhiên đối với sự tín nhiệm của Hàn Liệt, trong lòng y cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thật ra Hàn Liệt cũng không phải là người không đơn giản như Trì Tu đã nghĩ, cái nhìn của cậu đối với Thất hoàng tử phần lớn đến từ tiểu thuyết cùng phim truyền hình ở hiện đại, kịch bản với đề tài hoàng tử giả hoàn khố, hoặc giả bộ bệnh yếu, hóa trang thành người trong suốt kỳ thật lại là người cuối cùng thượng vị ở đâu cũng có, khiến cậu lúc trông thấy người quyền quý ở cổ đại này liền không tự chủ mà liên tưởng đến mấy thứ kia, cho nên lúc cậu gặp Thất hoàng tử với Tiêu Diêu Vương lập tức đem hai người họ hắc hóa đi, thêm vào một chuyến đi đến biệt viện nữa, liền khẳng định cảm giác của mình là đúng: Thất hoàng tử muốn làm hoàng đế, còn là kẻ ngủ đông đã lâu.

"Nói cho hắn biết đi, hắn quả thật đúng như ngươi nói, là một hùng sư đang mai phục bên ngoài, đợi hắn một bước lên trời thì lúc đó chúng ta cũng có lợi." Trì Tu suy lướt qua lợi và hại một lần rồi nói.

Kiếp trước sau một đoạn thời gian tranh đấu kịch liệt trong sáng ngoài tối kia, Thất hoàng tử vốn bị động lại là người cuối cùng thuận lợi đăng cơ, y tin kiếp này mọi thứ cũng sẽ không thay đổi, do trong lòng đương kim Thánh Thượng đã sớm xác định Nguyên Cẩm Diệp làm thái tử tương lai, thái tử hiện tại cùng các hoàng tử khác cũng chỉ là mấy tên pháo hôi dùng che mắt người khác để bảo hộ cho Thất hoàng tử thôi.

Hiện tại nói vấn đề bố cục phong thủy cho Nguyên Cẩm Diệp biết, tuy không tính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng tuyệt đối cũng không chỉ là dệt hoa trên gấm, Hàn Liệt thích sinh hoạt chất lượng cao, do đó để có thể cho người nhà cùng Hàn Liệt được sống tốt, y chỉ cần làm một thương nhân thành đạt là được rồi, không cần phải tiếp tục tham gia vào thị phi chốn quan trường nữa, làm một người nhàn rỗi giàu có như tiểu phu lang từng nói cũng không tồi.

Nhưng y không thể buông bỏ hai tuyến dây Thất hoàng tử cùng Từ Sơ Ngôn này được, hơn nữa từ sau khi bắt đầu việc bán mứt rồi hợp tác sản xuất khay trà, kỳ thật bọn họ đã bị trói lên chiến xa của Thất hoàng tử, thành một phần trong lực lượng cống hiến của cải giúp hắn đoạt vị. Do đó y quyết định sẽ mở rộng lực lượng này, tương lai có thể đảm bảo được nhiều lợi ích hơn cho cuộc sống của bọn họ.

"Được, tất cả đều nghe theo ngươi." Hàn Liệt đột nhiên nhớ đến cây ngô, "À mà, lúc ta đến biệt viện còn phát hiện một loại thực vật có thể dùng làm lương thực phụ, vừa có sản lượng cao, vừa ăn rất ngon nữa."

"Thực vật gì vậy?" Trì Tu tò mò hỏi.

Hàn Liệt đến góc phòng mở một cái bao to, sau đó lấy một hạt ngô từ bên trong ra, "Là cái này."

"Đây không phải là quả mỹ kim sao? Thứ này cũng có thể dùng làm lương thực à?" Giọng nói của Trì Tu mang theo vẻ kinh ngạc, quả mỹ kim này nghe nói là một loại cây mang từ hải ngoại về, hai năm trước khi y chết, nhóm hậu viện của giới quyền quý trong kinh đều thích trồng một chút để làm cảnh, nghe nói quả trổ ra rất nhiều, mang màu vàng óng ánh có ngụ ý rất tốt, nhưng tới bây giờ vẫn chưa ai nói là có thể ăn được.

Hàn Liệt thật ra cũng hiểu vì sao những người này lại cho cây ngô là cây cảnh mà không nghĩ đến tính thực dụng của nó, một là những ai trồng ngô đều là người có tiền, không thiếu ăn thiếu mặc, tất nhiên sẽ không đói đến mức chủ động ăn thử; hai là ở thời đại này, cây ngô được cho vào thể loại cây cảnh có ngụ ý tốt, người dân bình thường căn bản không thể tiếp xúc đến chúng, nên không ai biết thứ này ăn được và ăn như thế nào; cuối cùng là lý do khiến Hàn Liệt cảm thấy cạn lời nhất, mấy hoa tượng cứ thích lột vỏ bắp ngô để lộ ra hạt ngô vàng óng ánh bên trong vì mục đích trang trí phong cảnh, làm thế khiến cho cây ngô già đi rất nhanh, có ăn vào cũng chẳng thấy ngon nghẻ gì.

"Đương nhiên ăn được, còn rất ngon nữa, vừa có thể nấu lên rồi ăn, vừa có thể nghiền thành bột làm bánh ngô hoặc làm các loại bánh khác, có nhiều cách để chế biến nó lắm. Điều quan trọng là cây ngô là một trong số những cây nông nghiệp cho sản lượng lương thực cao nhất, chưa kể nó không khó để trồng." Hàn Liệt suy nghĩ rồi bổ sung thêm: "Đợi khi nào về nhà ta nấu cho ngươi ăn, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu."

"Nếu thật sự tốt vậy thì ngược lại có thể giải quyết được vấn đề thiếu thốn lương thực hiện tại của Tây Nguyên quốc." Trì Tu suy nghĩ xa hơn một chút.

Hàn Liệt gật gật đầu: "Ta cũng định hỏi ngươi có nên nói ra việc cây ngô ăn được cho Thất hoàng tử không đây."

"Hiện tại thì không nên, đợi sau khi giải quyết xong chuyện biệt viện rồi hẵng tìm cơ hội nói sau, nếu không thì sẽ làm cho chúng ta có vẻ rất tận tâm tận lực, ngược lại khiến cho người ta dễ nghi ngờ." Trì Tu dừng một chút rồi nói: "Đợi sau khi ngươi nấu ra món ăn từ cây ngô, chúng ta trực tiếp dùng nó để chứng minh giá trị của hạt ngô cũng là một cách tốt."

"May có ngươi suy nghĩ chu đáo, đúng là giao tiếp cùng mấy người quyền quý đó thật mệt, về sau việc này cũng giao cho gia chủ ngươi luôn đi, sau khi ta vẽ xong sơ đồ phác thảo, chúng ta cùng nhau đi đến biệt viện nói cho bọn họ nghe chuyện bố cục phong thủy ha." Hàn Liệt cười nói.

"Được."

Hết chương 33
Bình Luận (0)
Comment