Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Chương 52

Edit: Arisassan

Bên trong phòng chữ Thiên hạng nhất ở Thiên Hương Lâu, Từ Sơ Ngôn mở xấp giấy ghi rõ kế hoạch về ôn tuyền sơn trang do Hàn Liệt viết ra.

Hàn Liệt thì cùng Trì Tu chậm rãi nhấm nháp vài món đồ ăn tinh phẩm của Thiên Hương Lâu, cậu ngẩng đầu nhìn Từ Sơ Ngôn vẻ mặt nghiêm túc lật xem từng trang giấy, không thể không thầm khen một câu, người này quả thật có đầu óc kinh doanh mà. Rất nhiều hoạt động ở Thiên Hương Lâu được quản lý không kém những khách sạn xa hoa ở thời hiện đại một chút nào, sửa cũ thành mới, dũng cảm đi đầu, thiện dùng nhân tài đều là các nhân tố làm nên thành công của Từ Sơ Ngôn.

"Sao ngươi có thể nghĩ ra mấy cái này vậy?" Từ Sơ Ngôn xem bản thảo do Hàn Liệt viết xong mới quay sang hỏi, trong mắt lộ ra hứng thú nồng đậm.

Hàn Liệt ngẩng đầu cười hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt, nếu ôn tuyền sơn trang này xây dựng thành công, ta tin chắc rằng sẽ không thiếu khách muốn đến." Từ Sơ Ngôn cười trả lời, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng may mắn khi lần đầu tiên hai người tới bán phương pháp làm mứt anh đào, bản thân đã không cự tuyệt bọn họ.

Ba người lại thương lượng chi tiết một vài vấn đề khác, cuối cùng quyết định ôn tuyền sơn trang sẽ nằm trên khu đất do Hàn Liệt cung cấp, Từ Sơ Ngôn thì bỏ tiền để xây, lợi nhuận chi 50-50.

"Ngoại trừ việc tìm người đến xây ôn tuyền sơn trang, ta còn gì để làm không?" Từ Sơ Ngôn cười hỏi.

Hàn Liệt gật đầu nói: "Đương nhiên, ngươi mời vài thợ đấm bóp giỏi nhất Tây Nguyên quốc tới đi, bảo họ dẫn theo đồ đệ của mình nữa, tiện cho các dịch vụ đấm bóp lẫn túc liệu*."

[*túc liệu (足疗): phương pháp chữa bệnh bằng cách xoa bóp/bấm huyệt hai bàn chân]

Bên trong phương án cậu đưa cho Từ Sơ Ngôn, chẳng những có ôn tuyền lộ thiên, ôn tuyền trong nhà, còn có phòng tắm hơi, khu túc liệu, gian đấm bóp, còn phân ra một khoảng đất lớn để xây khu nghỉ ngơi cùng nhà ăn.

"Được, chuyện thợ đấm bóp thì không thành vấn đề, cứ giao cho ta." Từ Sơ Ngôn cười đồng ý, mời vài thợ đấm bóp trung y cũng không phải chuyện khó, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi bảo ta mua khoảng lớn đất hoang kế bên ôn tuyền kia là để làm gì vậy?"

Diện tích đất cần cho ôn tuyền sơn trang của bọn họ đã đủ, mảnh đất hoang bên cạnh thì lại không thể trồng bất kỳ loại cây công nghiệp nào, bên trên toàn là cỏ dại, hắn hơi tò mò không biết Hàn Liệt định dùng nó để làm gì.

"Ta định mua để xây một mã tràng [*trại ngựa], chuyên cho khách nhân cưỡi ngựa giải trí, sau này cứ gộp chung với ôn tuyền sơn trang đi." Hàn Liệt còn muốn dựng nên nhiều loại hình dịch vụ khác nhau, nên liền nói thêm với Từ Sơ Ngôn: "Nếu được thì cứ mua hết mấy miếng đất xung quanh ôn tuyền đi, về sau nói không chừng chúng ta có thể xây nên khu du lịch ôn tuyền gì đó."

Tuy Từ Sơ Ngôn nghe không hiểu khu du lịch là cái gì, nhưng cũng đại khái hiểu được ý của Hàn Liệt, xây mã tràng tại phụ cận ôn tuyền sơn trang đúng là một ý tưởng tốt. Ở Tây Nguyên quốc ngoại trừ mã tràng hoàng gia ra thì cũng chỉ có ba mã tràng tư nhân, đều không cho phép người bên ngoài vào, nếu bọn họ mở một mã tràng tự do có thu phí, tin chắc rằng sẽ có rất nhiều con cháu thế gia muốn đến trải nghiệm.

Từ Sơ Ngôn càng nghĩ càng thấy ôn tuyền sơn trang cùng mã tràng vô cùng mới mẻ, cực kỳ có tiền đồ, hắn thật sự không hiểu đầu óc Hàn Liệt hoạt động như thế nào mà lại có thể nghĩ ra mấy thứ như vậy, cho nên đành mịt mờ liếc sang Trì Tu, ngươi quả nhiên rất tinh mắt.

Trì Tu nhướng nhướng mày, đáp lại hắn một câu, đương nhiên tinh mắt rồi, mèo con nhà y là độc nhất vô nhị.

Sau đó hai người lại phân tích các loại thời cuộc hiện tại, Hàn Liệt yên lặng ngồi kế bên ăn quà vặt, tuy cậu có thể hiểu được một chút những thứ hai người kia đang nói, nhưng cũng không muốn xen miệng vào, cậu không hiểu và không hề có hứng thú với chính trị, nếu chỉ dựa vào mấy quyển tiểu thuyết cùng phim truyền hình ở hiện đại để đề xuất ý kiến trước mặt hai tên già đời này thì chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ.

Hàn Liệt bắt đầu thất thần suy nghĩ về chuyện ôn tuyền sơn trang, cậu còn muốn nương theo sơn trang để truyền bá nghệ thuật uống trà ra bên ngoài, đến lúc đó lại bồi dưỡng thêm vài trà nghệ sư, xây một tòa hội quán thuyết thư để biểu diễn trà đạo cũng không tồi. Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, cậu cảm giác mình hiện tại tràn ngập nhiệt tình như ăn phải máu gà vậy.

Sau khi bàn xong bước đầu tiên của phương án, Hàn Liệt bắt đầu vẽ bản thiết kế mặt bằng của ôn tuyền sơn trang, một mình cậu không thể làm được công trình lớn đến như thế, cho nên Từ Sơ Ngôn lại đề cử vài người ở công bộ Tây Nguyên quốc đến hỗ trợ, sau khi tiếp thu ý kiến của mọi người, thiết kế cơ bản của ôn tuyền sơn trang liền thành hình.

Ở kinh thành ngây người hơn một tháng, đợi chuyện ôn tuyền sơn trang được chứng thực xong, phu phu hai người mới vội vàng trở về thôn Hàn gia lo chuyện thu hoạch vụ mùa.

Bắp ngô trồng trong đất của bọn họ được gặt hái vô cùng tốt, Hàn Liệt lại truyền phương pháp nấu các món ăn từ ngô ra bên ngoài, được rất nhiều người khen ngợi. Mà rất nhiều người trong thôn đều cảm thấy vô cùng hối hận, lúc trước sao họ lại không nghe lời trưởng thôn mà trồng thử chứ, bất quá hiện tại vẫn còn kịp, do đó phần lớn hộ gia đình trong thôn đều đến Trì gia để mua mầm giống, đồng thời thỉnh giáo Hàn Liệt những điều cần chú ý lúc gieo trồng.

Lại qua một tháng, phu phu hai người mới bận bịu xong chuyện thu hoạch, đa số bắp ngô sản xuất ra đều được bán ra ngoài, kiếm về thêm một số tiền lớn, Hàn Liệt đã thành công kiếm tiền đếm tới tay rút gân.

"Hóa ra chuyện kiếm tiền đếm tới tay rút gân này cũng không phải là chuyện dành cho người bình thường." Hàn Liệt quẳng một cọc tiền lên trên bàn, xoa xoa cánh tay nhức mỏi, cậu không muốn phải trải nghiệm cảm giác này lần nữa đâu.

"Đổi tất cả thành sổ ngân phiếu là ngươi khỏi phải phiền nữa." Trì Tu đang đề bút viết chữ, nghe thấy lời oán giận của Hàn Liệt, mới ngẩng đầu cười nói với cậu.

"Đổi thành sổ ngân phiếu thì hết ý nghĩa rồi, dù sao cuối cùng ta cũng được trải nghiệm một lần, số tiền này cứ giao cho Tiểu Nghiệp lẫn Tiểu Uyển xử lý đi, để xem bọn chúng có thể phân phối tiền công tốt hay không, coi như là một loại rèn luyện." Hàn Liệt chơi vui xong, liền bắt đầu nghĩ đến chuyện phủi tay làm chưởng quỹ.

Trì Tu sao có thể không biết tiểu tâm tư này của cậu cho được, bất quá mèo con nói rất đúng, bọn Trì Nghiệp cũng nên học cách quản lý gia đình: "Ừ, tối nay giao cho hai người bọn họ tập luyện vậy."

"À mà, buổi sáng Từ Sơ Ngôn có truyền đến một tin tức." Trì Tu buông bút xuống, nói.

Trên mặt Hàn Liệt lộ vẻ kinh ngạc, chuyện ôn tuyền sơn trang vừa mới nói qua mấy ngày trước, chẳng lẽ là? Trong lòng cậu có chút suy đoán.

"Kết quả tự tìm đường chết của cả nhà cực phẩm kia có rồi à?"

"Đúng thế, lá gan của bọn họ quả thật không nhỏ, dám đem số thỏi vàng nguyên chất vận chuyển lên triều đình đổi thành hàng giả mạ vàng, hiện tại ngay cả Thánh Thượng cũng phải tức giận." Trì Tu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Hàn Văn kia còn giết chết luôn cả Lý huyện lệnh, đứa bé trong bụng ả kỳ thật là của một ám vệ dưới trướng Lục hoàng tử, hiện tại người nọ biến mất, lão Hàn gia phải gánh vác tất cả tội trạng, đương nhiên Tam hoàng tử cũng không thể thoát khỏi."

"Kinh động đến đương kim Thánh Thượng luôn ư? Nhà mẹ đẻ của ta có thể bị liên lụy không?" Hàn Liệt nhớ đến tình tiết đụng một cái là tru di cửu tộc linh tinh trong phim truyền hình, khẩn trương hỏi. Cậu đã đoạn tuyệt quan hệ với mấy cực phẩm đó, có muốn cũng không dính dáng đến cậu, nhưng cậu lại lo không biết đám người Nghiêm thị có thể bị mấy cực phẩm đó liên lụy hay không.

Trì Tu đi qua ngồi kế bên cạnh Hàn Liệt, nắm tay cậu cười nói: "Yên tâm đi, Từ Sơ Ngôn bọn họ đẩy Tam hoàng tử xuống nước, mấy cực phẩm kia cũng trở thành tòng phạm, hơn nữa đã bỏ một phòng nhà mẹ đẻ của ngươi qua một bên, nhưng người lão Hàn gia khó tránh khỏi sẽ bị xét nhà lưu đày."

"Lá gan của bọn họ quả thật quá lớn, cả loại vàng này mà cũng dám nuốt làm của riêng, không biết trong đầu họ nghĩ gì nữa. Hơn nữa có vài lần ta còn nghe người làm công trong nhà nói rằng, bọn họ ở trong trấn khi nam bá nữ, làm rất nhiều chuyện khiến cho quần chúng phải phẫn nộ, có thật vậy không?" Hàn Liệt cảm thấy cả nhà kia là điển hình của đồng đội heo, may là bọn họ đã thoát ly quan hệ với bọn người đó từ sớm, cứ để chúng đi gây tai họa cho Tam hoàng tử đáng ghét kia đi.

Ánh mắt Trì Tu lộ ra vài phần chán ghét: "Là thật, Hàn lão ngũ chẳng những mỗi ngày đi kỹ viện rồi đánh bạc, còn cường đoạt nữ nhi của một hộ gia đình đứng đắn, người nhà nọ đến quan phủ cáo trạng, lại bị Hàn lão đại lợi dụng quyền hành của Lý huyện lệnh áp xuống. Hàn lão nhị thì lập sòng tụ tập đánh bạc, còn mang một đám côn đồ đi thu phí bảo kê, Hàn Văn thì hồng hạnh xuất tường, cả thị trấn đều biết, lúc trước mấy người họ còn đánh gãy chân một người tú tài nữa. Bọn họ quả thật đã lợi dụng Lý huyện lệnh, làm ra những chuyện khiến người ta vô cùng căm giận."

"Mấy cực phẩm này cũng cường hãn quá rồi đó! Mới một năm thôi mà đã làm nhiều chuyện xấu như vậy rồi." Hàn Liệt chớp chớp mắt, lắc đầu nói: "Đều là loại chuột qua đường bị người đuổi đánh cả."

Người như vậy cho dù bị xét nhà lưu đày cũng không đáng để thông cảm, về sau khi chuyện này truyền ra, có khi dân chúng cả huyện Thanh Dương đều vỗ tay ăn mừng ấy chứ, bọn họ làm được đến mức này cũng thật sự là liều mạng.

Từ trước đến giờ phu phu hai người không quan tâm lắm đến chuyện của đám cực phẩm kia, cũng không hề động tay vào. Hàn Liệt đã sớm đoán được, không cần bọn họ thu thập, mấy cực phẩm đó cũng đã tự đùa mình đến chết rồi.

Qua vài ngày, Hàn lão tam dẫn theo Nghiêm thị đến Trì gia, sắc mặt hai người đều không quá tốt. Tuy trong lòng Hàn Liệt hiểu rõ, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ như không biết gì.

Cậu ra vẻ nghi hoặc hỏi hai người: "Cha, mẹ, hai người sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế kia?"

"Ai, ngũ lang, không biết các ngươi đã nghe chưa, chứ toàn bộ người ở nhà bên kia đã bị quan phủ bắt vào đại lao rồi..." Nghiêm thị thở dài, tuy bà hận mấy cực phẩm kia, nhưng tính cách của bà khiến bà không thể bỏ đá xuống giếng được.

"Chuyện lúc nào vậy? Trong khoảng thời gian này ta vội xử lý chuyện nhà quá, không có chú ý tin tức bên ngoài." Hàn Liệt chỉ biết mấy cực phẩm này sắp xong đời, nhưng chuyện bị quan phủ bắt vào đại lao thì cậu thật sự không biết, chủ yếu là do bình thường cũng không quan tâm hỏi thăm đến quá nhiều.

Vẻ mặt Hàn lão tam trở nên ưu sầu lo lắng: "Chuyện chỉ mới hôm qua thôi, đại bá của ngươi trước khi bị bắt đi có nhờ người nhắn vội cho ta biết, sáng nay ta đã đến thị trấn, nhưng người ở quan phủ không cho ta vào xem."

Hàn Liệt không ngờ tới thời điểm này rồi mà người đại bá cực phẩm kia còn có thể nhờ người khác truyền tin ra ngoài, cậu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cùng Trì Tu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy sự thận trọng trong mắt đối phương. Nếu thật sự có người âm thầm điều khiển phía sau, thì cũng đã đánh giá bọn họ quá cao rồi, sống chết của mấy cực phẩm đó có liên quan gì tới cậu đâu? Cậu không theo giúp vui bỏ đá xuống giếng là đã không tồi, chẳng lẽ còn mong cậu đến cứu giúp? Đừng nói cậu không có năng lực đó, cho dù có, cậu cũng sẽ không nhúng tay vào đâu.

Mỗi người đều phải tự gánh vác trách nhiệm cho lỗi lầm của mình, hơn nữa cậu dám khẳng định, dựa vào tính tình của mấy cực phẩm đó, nếu thật sự có người nộp tiền bảo lãnh bọn họ ra ngoài, chắc chắn không bao lâu sau sẽ lại phạm tội tiếp.

"Bọn họ phạm vào tội gì vậy?" Hàn Liệt thản nhiên hỏi.

"Cụ thể thì không rõ lắm, nhưng nghe bảo họ phạm vào tội vô cùng nặng, mấy ngày nữa sẽ bị áp giải đến kinh thành thẩm tra." Hàn lão tam uể oải trả lời.

Hàn Liệt biết Hàn lão tam hiện tại tuy không hướng về người ở lão Hàn gia, thậm chí còn thầm oán hận trong lòng, nhưng khi thân nhân gặp đại nạn, vẫn cảm thấy lo lắng cùng hấp tấp, nhưng cậu có cố cũng không thể cảm thấy như vậy được, bởi vì tất cả đều là do những người đó tự tìm đường chết.

"Nếu bị áp giải đến kinh thành thẩm tra, vậy tội của họ có thể tương đối nghiêm trọng." Hàn Liệt cau mày nói.

"Không còn cách nào khác sao? Gia gia nãi nãi của ngươi lớn tuổi lắm rồi, bị áp giải đến kinh thành thì sao có thể chịu đựng nổi." Hàn lão tam chủ yếu là lo cho cha mẹ, còn về các huynh đệ khác thì ông đã sớm tâm lạnh rồi.

"Tu nhi, nghe nói các ngươi có quen biết với quý nhân ở kinh thành, ngươi xem xem có thể nhờ dàn xếp giúp được không, bảo họ chiếu cố hai lão nhân trên đường một chút, đừng tra tấn nặng quá." Hàn lão tam đột nhiên quay sang nhìn Trì Tu, vẻ mặt cầu xin nói.

Trì Tu suy nghĩ rồi trả lời: "Vâng, ta sẽ cố gắng."

Đợi đến lúc Hàn lão tam cùng Nghiêm thị rời đi, Hàn Liệt mới hỏi Trì Tu: "Ngươi có định giúp không?"

"Cha ngươi đúng là một đại hiếu tử, thỉnh cầu nho nhỏ đó cũng không được xem là quá phận, như thế cũng có thể khiến cho ông an tâm hơn một chút. Ta nghĩ trong lòng ông có thể đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu rồi." Trì Tu nói.

"Ừa, dù sao nhờ người chiếu cố họ một chút trên đường đi cũng không có gì quá đáng, đợi phán quyết xong rồi cũng không thể thoát tội được." Hàn Liệt gật gật đầu.

Một tháng sau, kết quả phán xử cuối cùng được truyền về: Hàn lão gia tử, Lưu thị, Hàn lão tứ cùng gia quyến các phòng toàn bộ bị lưu đày biên cảnh, suốt ba đời không được tham gia khoa khảo; Hàn lão đại, Hàn lão nhị, Hàn lão ngũ, Hàn Văn bị phán tử hình.

Hết chương 52
Bình Luận (0)
Comment