Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 104

Thạch Đầu!” Mộ Thần ôm hai tay, đứng trên thềm đá phía dưới hai người, đôi mắt mang ý cười nhìn Lam Nhược Phong cùng Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần, lập tức bỏ ra Lam Nhược Phong, bước nhanh hướng phía Mộ Thần đi tới, gắt gao kéo chặt cánh tay Mộ Thần.

Lam Nhược Phong đứng ở trên bậc thang cao, nhìn Mộ Thần đứng dưới bậc thang, trong lòng một trận bốc lên.

Lam Nhược Phong híp mắt, theo lý thuyết hắn đang ở trên, Mộ Thần ở dưới, nói thế nào cũng đều là hắn chiếm ưu thế, nhưng mà chẳng biết tại sao, Lam Nhược Phong lại vẫn cảm thấy mình tại trên khí thế thua Mộ Thần một bậc.

Mộ Thần nâng mắt trêu tức nhìn Lam Nhược Phong, trong con ngươi hiện lên vài phần khinh thường.

Đôi mắt Lam Nhược Phong co rút nhanh một trận, biểu tình này của Mộ Thần, đây là đang thị uy với hắn? Hắn khinh thường mình?! Mộ Thần người này, cư nhiên khinh thường mình!

Diệp Thạch nắm chặt cánh tay của Mộ Thần, đôi mắt không ngừng biến hóa, không biết đang suy nghĩ gì.

Mộ Thần nhìn sắc mặt Diệp Thạch tái nhợt, trong lòng không khỏi có chút khác thường, Diệp Thạch gắt gao nắm tay Mộ Thần, cánh tay của Mộ Thần bị Diệp Thạch nắm chặt có chút đau.

Đi thôi.” Mộ Thần cười cười nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, đi theo Mộ Thần ly khai.

Lam Nhược Phong cùng ngươi nói gì đó?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch nhăn mày, nói: “Đầu óc hắn không rõ ràng lắm, nói hưu nói vượn gì đó.

Mộ Thần cười cười, nói: “Hắn có lẽ không phải là đầu óc không rõ ràng lắm, mà là có sở đồ khác.

Diệp Thạch chợt nói: “Ta hiểu rồi, lúc trước hắn phái người giết ta nhưng lại không thực hiện được, nên hiện tại tự mình ra trận, người này thật đúng là ghê gớm a!” Lam Nhược Phong người này, mê hoặc không được mình thì liền châm ngòi ly gián, thật sự không phải là thứ tốt lành gì.

Đừng nghĩ về hắn nữa, đầu óc tên kia có vấn đề.” Mộ Thần tức giận nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ta biết rồi.

Diệp Thạch đi theo Mộ Thần đến biệt viện Mộ Thần đang ở.

Minh văn viện an bài cho Mộ Thần vài người hầu, bất quá, Mộ Thần thích an tĩnh, cũng không thích người khác tìm tòi bí mật của hắn, liền hoa số tiền lớn thuê xuống một cái biệt viện.

Diệp Thạch đem hộp đặt lên trên bàn, nói: “Trần thúc nói, mật mã là ngày sinh nhật của mẫu phụ ta.

Ngươi có biết sinh nhật của mẫu phụ ngươi không?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch gật đầu, nói: “Biết, lúc trước mẫu phụ mỗi cách một đoạn thời gian liền sẽ hỏi ta, trước kia ta còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại, cuối cùng đã minh bạch.

Mẫu phụ ngươi thực sự biết dự kiến trước.” Mộ Thần cười cười nói.

Diệp Thạch tại trên hộp đưa vào một chuỗi con số, hộp liền vang lên tiếng mở.

Diệp Thạch nhìn đủ loại đồ vật trong hộp, nhịn không được mà trừng mắt.

Đây là đan dược?” Diệp Thạch lấy ra một bình đan dược nhìn nhìn.

Đây là tứ cấp đan dược Bách Luyện Đoán Cốt Đan, có thể cải thiện thể chất, ngươi nếu ăn vào đan dược này, hẳn là có thể tiến vào cấp bậc thất tinh võ sư.” Mộ Thần suy nghĩ nói.

Diệp Thạch híp mắt, nói: “Đan dược này hữu hiệu như vậy, lưu cho ngươi đi.

Không cần, ta đã có dị hỏa rèn luyện thân thể, hiệu quả của đan dược này đối với ta không lớn, ngươi giữ đi, nhưng mà, ngươi chờ thêm hai ngày lại dùng đi, Bách Luyện Đoán Cốt Đan này, phối hợp vớimột loại Cửu Chuyển Luyện Dịch ta nhìn thấy gần đây đồng thời sử dụng, sẽ có kỳ hiệu, hai ngày nàyta sẽ giúp ngươi điều phối một chút.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được.

Nơi này còn có phương thuốc của Bách Luyện Đoán Cốt Đan, đây là phương thuốc tứ phẩm a!” Mộ Thần kích động nói.

Tứ phẩm phương thuốc, đây chính là thứ tốt a! Tam phẩm phương thuốc, chỉ cần tốn một số tiền lớn thì vẫn có thể mua được một ít, nhưng mà tứ phẩm phương thuốc thì cho dù có tiền nhiều, người khác cũng không nguyện ý bán.

Mộ Thần nói với Diệp Thạch là Bách Luyện Đoán Cốt Đan không có hiệu quả với hắn, kỳ thật là lừa Diệp Thạch, đan dược chỉ có một viên, Mộ Thần tất nhiên không thể cùng Diệp Thạch đoạt. Có phương thuốc rồi, chỉ cần có linh thảo thì hắn có thể luyện ra đan dược.

Mộ Thần cúi đầu, nếu mình không xuất hiện, đồ vật trong hộp này, chỉ sợ sẽ dừng trong tay Lam Nhược Phong, dù sao trong nguyên văn, Lam Nhược Phong đã luyện ra Bách Luyện Đoán Cốt Đan, cải thiện qua thể chất.

Đây là cái gì?!” Diệp Thạch lấy ra một cái bình thủy tinh nói.”Thoạt nhìn giống như là nước phổ thông a!

Cẩn thận một chút, đây là Ngưng Hồn Thủy, có thể tăng cường linh hồn lực.” Mộ Thần nghiêm túc nói.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, nói: “Tăng cường linh hồn lực?Đây không phải là đối với ngươi hữu dụng sao?

Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!

Vậy ngươi thu đi.” Diệp Thạch nói.

Mộ Thần dừng một chút nhìn Diệp Thạch, gật đầu, “Được.

Trong hộp có một kiện y bào phòng hộ, còn có phù chú tam phẩm tứ phẩm.

Có một tấmthẻ nguyên thạch a!” Diệp Thạch mắt sắc nói.

Mộ Thần đem thể lấy ra nhìn nhìn, nói: “Trong thẻ có hai nghìn vạn nguyên thạch.

Chỉ có hai nghìn vạn? Ta còn tưởng rằng ông ngoại ta rất giàu đâu.” Diệp Thạch bĩu môi nói.

Mộ Thần nhìn biểu tình của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Được rồi, nên thoả mãn đi, hai nghìn vạn cũng đã rất nhiều rồi, có thể mua rất nhiều gà quay cho ngươi a.

Diệp Thạch suy nghĩ thấy đúng cũng gật đầu, nói: “Nói cũng phải.

… …

Một chiếc xe ngựa tại trên quan đạo chạy, thời điểm đi tới một cái quan khẩu, xe ngựa bị người ngăn cản lại.

Phí qua đường hai ngàn.

Phí qua đường? Ngươi cư nhiên dám hướng ta thu phí qua đường, ngươi biết ta là ai không?” Diệp Tầm ngẩng đầu ưỡn ngực, thần tình kiêu căng hỏi thành vệ.

Ngươi là ai? Ta mặc kệ ngươi là ai.” Thành vệ lạnh lùng nói.

Ta là phụ thân của Diệp Thạch, là Diệp Thạch đó ngươi biết không? Hắn là tân sinh của Thánh Tinh học viện, được võ vương thu làm đệ tử, con ta chính là đồ đệ của võ vương.” Diệp Tầm uy phong bát diện nói.

Thôi đi, ngươi mà là cha của Diệp Thạch hắn, vậy ta chắc là ông nội của Diệp Thạch hắn đâu, phí qua đường hai nghìn, một phần cũng không thể thiếu.” Thành vệ châm chọc nói.

Ngươi… Các ngươi không biết phân biệt!” Diệp Tầm phẫn uất nhìn người trước mắt.

Ngươi cái gì mà ngươi, mập mạp, tôn trọng chút đi.” Đội trưởng thành vệ tức giận nói.

Diệp Tầm mặt đỏ lên, nói: “Các ngươi đối với ta như vậy, con ta sẽ không bỏ qua các ngươi.

Đi a! Vậy ngươi kêu hắn đến a! Ta nói, ngươi rốt cuộc có đi qua không?Không qua thì nhanh chóng lăn.” Đội trưởng thành vệ tức giận.

Qua!” Diệp Tầm nghiến răng nghiến lợi nói.

Muốn qua thì giao ba nghìn nguyên thạch.” Đội trưởng thành vệ lười biếng nói.

Diệp Tầm mặt đỏ lên, nói: “Không phải là hai ngàn nguyên thạch sao?

Vừa rồi là hai ngàn nguyên thạch, hiện tại tăng giá, ngươi rốt cuộc có muốn đi qua hay không a?Nếu không qua thì một hồi sẽ tăng tiếp.” Đội trưởng thành vệ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Diệp Tầm nói.

Sắc mặt Diệp Tầm nhất thời xanh một trận, trắng một trận.

Không quản Diệp Tầm phẫn nộ như thế nào, cuối cùng, hắn vẫn lấy ra ba nghìn nguyên thạch dàn xếp ổn thoả.

Phu quân, ngươi đừng lấy tên tuổi của Diệp Thạch áp người!” Một mỹ phụ diện mạo xinh đẹp ngồi trong xe ngựa, không biết làm sao, nói.

Mỹ phụ kia đúng là Uông Lệ – mẫu thân của Diệp Dung, Diệp Tầm dọc theo đường đi, gặp được thành vệ liền bày ra tên của Diệp Thạch đi áp người, lúc trước còn có vài phần dung được, nhưng mà, theo bọn họ đến thành thị càng lúc càng lớn, những cái thành vệ đó, cũng không lại cho mặt mũi.

Diệp Tầm cắn chặt răng, tràn đầy oán khí, nói: “Tiểu tử này thật là bùn nhão không dính được lên tường, trở thànhđồ đệ của võ vương, cũng vẫn vô dụng như vậy.

Uông Lệ thay Diệp Tầm thuận thuận lông, nói: “Được rồi, ngươi đừng tức giận.

Diệp Tầm cắn chặt răng, qua một lúc lâu mới bình phục được một chút tâm tình. “Chúng ta còn có bao nhiêu nguyên thạch.

Còn có hai mươi vạn.” Uông Lệ nói.

Chỉ còn hai mươi vạn? Diệp Minh nói, tại hoàng đô ở một ngày liền cần mấy ngàn vạn nguyên thạch.” Diệp Tầm do dự nói.

Phu quân, ngươi viết thư cho Diệp Thạch rồi đúng không? Có thư trả lời không?” Uông Lệ hỏi.

Diệp Tầm phẫn nộ lắc lắc đầu, nói: “Không có, tiểu tử Diệp Thạch này thật vong ân phụ nghĩa, bây giờ đã muốn trở mặt, mệt ta tân tân khổ khổ đem hắn nuôi lớn như vậy.

Uông Lệ nghe được lời của Diệp Tầm, nhịn không được mà thất vọng, Diệp Dung viết thư về nói, Diệp Thạch hiện tại rất phát đạt, thân gia mấy ngàn vạn, tiêu tiền như nước, nhẫn không gian đều mua vài cái, một cái lại lớn hơn một cái.

Sau khi Diệp Tầm biết, không nói hai lời, viết một phong thơ cho Diệp Thạch, kêu Diệp Thạch đưa vào trong thẻ nguyên thạch của hắn một trăm vạn.

Diệp Tầm vốn định đòi một ngàn vạn, nhưng là hắn biết hiện tại Diệp Thạch hơn phân nửa không muốn thấy mình, cho nên cũng không dám đòi nhiều.

Nhưng mà, bức thư này giống như đá chìm đáy biển, một chút hồi âm cũng không có.

Diệp Tầm cắn chặt răng, “Xú tiểu tử này, chỉ một trăm vạn mà thôi, hiện tại đối vớihắn mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông, lại nhỏ mọn như vậy.

Phu quân, ta thấytiểu tử Diệp Thạch này căn bản là không coi ngươi ra gì. Ta nghe nói, tháng trước Mộ Thần xài mấy chục vạn, phái người đưa một viên Phá Linh Đan về, Mộ Viễn Phong nhờ vào cái nàymà đột phá đến cảnh giới võ linh, giờ đã tớiHoàng đô.” Uông Lệ dựa vào Diệp Tầm nói.

Chuyện của Mộ Viễn Phong đã huyên náo một trận.

Mộ Thần đi tới Thánh Tinh học viện, vẫn như cũ nhớ không quên phụ thân trong nhà, nghiễm nhiên trở thành hiếu tử điển phạm.

Thời điểm nghe được tin tức, Diệp Tầm ghen tị mấy đêm ngủ không ngon, nghĩ rằng Mộ Thần hiếu thuận như vậy, Diệp Thạch thường xuyên ở cùng Mộ Thần, hẳn là sẽ chịu ảnh hưởng, đáng tiếc… Diệp Thạch một chút tỏ vẻ cũng không có.

Nghe nói, Diệp Thạch tại trong học viện nơi chốn tìm Diệp Dung phiền toái, làm choDung nhi tại trong học viện không hề có nơi sống yên ổn, đáng thương cho Dung nhi,thật vất vả vào đượcThánh Tinh học viện, lại phải nơi nơi bị Diệp Thạch kia chọc tức.” Uông Lệ lã chã chực khóc nói.

Nhìn thấy Diệp Dung viết thư về, Uông Lệ tim như bị đao cắt, Uông Lệ nguyên bản tưởng rằng Diệp Dung vào học viện sẽ được phát đạt, nào biết, sự cạnh tranh trong Thánh Tinh học viện cực lớn, Diệp Dung ở bên trong, căn bản sống không dễ. Diệp Dung thì sống không dễ, nhưng Diệp Thạch lại sống như cá gặp nước.



Đội trưởng, tên kia sẽ không thật sự là phụ thân của Diệp Thạch đi?” Nhìn xe ngựa của Diệp Tầm đi qua, một thành vệ nói.

Làm sao có thể? Diệp Thạch chính là bát cấp tư chất, tục ngữ nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhìn kia bộ dáng của mập mạp chết tiệt kia, làm sao có thể sinh ra nhi tử có tư chất cao như vậy?” Đội trưởng thành vệ không cho là đúng, nói.

Đội trưởng cao kiến.” Một thành vệ khác khen ngợi.

Hiện tại thật sự là người nào cũng có, cư nhiên giả mạo thành phụ thân củađồ đệ võ vương, cũng không sợ bị đánh chết.” Một thành vệ khác khinh thường nói.

Nếu sớm biết hắnlàkẻ lừa đảo, chúng ta hẳn nênthu hắn nhiều hơn nữa, coi như là thay trời hành đạo.

… …

Diệp Thạch cáo biệt Mộ Thần, hướng phía phòng ở của mình đi tới.

Đi tới một chỗ, Diệp Dung thình lình nhảy ra ngoài.

Diệp Thạch nhìn Diệp Dung, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Diệp Dung, ngươi lại muốn gì?” Diệp Thạch không cao hứng hỏi.

Diệp Thạch híp mắt, thầm nghĩ: Viện trưởng người này, đại khái là sống lâu lắm rồi, cho nên đầu óc hồ đồ, sự tình lần trước, Mộ Thần một chút sai đều không có, lại bị cấm túc, trái lại là Diệp Dung người này khởi xướng, cư nhiên lại hảo hảo đứng ở trước mặt hắn, một chút chuyện đều không có.

Ta là tới hỏi ngươi, phụ thân viết thư cho ngươi, ngươi đã xem chưa?” Diệp Dung hỏi.

Diệp Thạch ôm hai tay, lười biếng mà nói: “Diệp Tầm viết thư cho ta sao? Không thấy được a!

Diệp Dung nhíu mày, bất mãn nói: “Ngươi cư nhiên gọi thẳng tục danh của phụ thân.

Hắn là phụ thân của ngươi, không phải là của ta.” Diệp Thạch không cho là đúng, nói.

Diệp Dung nhăn mày, nói: “Nói tóm lại, ngươi trở về nhìn xem đi.

Được, ta biết, ngươi đi nhanh đi.” Diệp Thạch không chút để ý nói.

Diệp Dung nhìn thái độ có lệ của Diệp Thạch, không kìm lòng nắm chặt nắm tay, Diệp Thạch này, bây giờ cánh cứng rồi, ngay cả phụ thân cũng không để vào mắt.
Bình Luận (0)
Comment