Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 111

Phù viện.

Sao tài chính lại chỉ có hai ngàn vạn nguyên thạch?” Tống Thừa nóng nảy hỏi, dĩ vãng phù viện bọn họ đều có ba nghìn vạn nguyên thạch.

Hoàng An xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, xấu hổ nói: “Viện trưởng, tân sinh lần này chất lượng không cao, nhị cấp phù sư không có mấy người, cho nên, cho nên…

Ngươi nói cái gì? Ngươi nói tân sinh lần này chất lượng không cao?” Tống Thừa chống nạnh, trừng mắt, mở nụ cười tràn đầy châm chọc, hỏi.

Hoàng An cười khan, tân sinh lần này chất lượng rất cao.

Ba bát cấp tư chất, hai thất cấp tư chất, xa xa vượt qua năm rồi, vấn đề là, bọn người kia đều không thuộc về phù viện bọn hắn a!

Ghét nhất chính là, người kia nguyên bản thuộc về phù viện, giờ lại chạy đến viện khác.

Đáng giận a!” Tống Thừa cắn chặt răng, không cam lòng tại trong phòng đi qua đi lại. Tống Thừa bỗng nhiên xoay người, hỏi Hoàng An: “Minh văn viện bên kia, lấy được bao nhiêu tài chính?

Trái tim Hoàng An nhảy dựng, nơm nớp lo sợ nói: “Năm nghìn vạn.

Thời điểm xin tài chính, Mộ Thần ngay tại đó vẽ ra ba cái tam cấp minh văn bất đồng, trấn trụ không ít người, viện trưởng tuyệt bút vung lên, liền đồng ý Hạ Thanh Nghiên xin năm nghìn vạn tài chính.

Dĩ vãng xin tài chính, phù viện bọn họ có thể xin được kim ngạch xa xa vượt qua minh văn viện, nhưng mà lúc này lại không phải.

Đan viện xin đượcbao nhiêu tài chính.” Tống Thừa run run một chút, tiếp tục hỏi.

Bốn ngàn vạn.” Hoàng An nói.

Đan viện tại trong các thuật viện luôn luôn đạt nhất, lúc này lại bởi vì minh văn viện ra một quái thai là Mộ Thần như vậy, tài chính mà đan viện xin được ngược lại dừng sau minh văn viện.

Cư nhiên cũng có nhiều như vậy?” Tống Thừa nhíu mày nói.

Đan viện tốt xấu có một Lam Nhược Phong giữ thể diện, tuy rằng biểu hiện của Lam Nhược Phong không nghịch thiên giống Mộ Thần như vậy, nhưng mà dầu gì cũng là một tam cấp đan sư, chỉnh thể tố chất của đan viện cũng muốn cao hơn so với phù viện bọn hắn rất nhiều.

Đan viện.

Lộ Hàn nhìn thẻ nguyên thạch trên tay, bất đắc dĩ cười.

Đan viện luôn luôn đứng đầu trong các thuật viện, song lần xin tài chính này, lại lạc phía sau minh văn viện xuống dốc đã lâu.

Tài chính có được, Hạ Thanh Nghiên chí đắc ý mãn lại đây châm chọc khiêu khích một phen, trong lòng Lộ Hàn cũng không có tư vị.

Viện trưởng cũng quá bất công vớinha đầu Hạ Thanh Nghiên kia.” Diêm Võ nhịn không được nói. Nhớ tới bộ dáng chỉ cao khí ngang của Hạ Thanh Nghiên, Diêm Võ liền không có tư vị.

Đúng vậy a! Minh văn viện có Mộ Thần, đan viện chúng ta cũng có Lam Nhược Phong a! Hai người đều là tam cấp, tương đương ngang nhau, luận chỉnh thể thực lực, như thế nào cũng là đan viện chúng ta cường hơn.” Thái Thúc Danh không cam lòng nói.

Đủ, tuy rằng đều là tam cấp thuật sư, nhưng mà Mộ Thần phảimạnh hơn nhiều so với Lam Nhược Phong, minh văn viện có tuyệt thế thiên tài như vậy, viện trưởng đối xử khác biệt cũng là tất nhiên.” Lộ Hàn nói.

Lam Đạt nghe được lời nói của Lộ Hàn, trong lòng một trận không có tư vị, tuy rằng không có tư vị, nhưng mà Lam Đạt rõ ràng, Lộ Hàn nói là sự thật.

Đan thuật, phù thuật, minh văn thuật, đồng thời đạt tới tam cấp, tu vi lại là mạnh nhất trong tân sinh, Mộ Thần người này rất nghịch thiên.” Lộ Hàn nhịn không được nói.

Thái Thúc Danh nhíu mày, nói: “Không biết người này có thể tiếp tục nghịch thiên như vậy hay không.

Tam cấp đan thuật, phù thuật, minh văn, tuy rằng phức tạp, nhưng nếu có tâm vẫn có thể học được, nhưng mà tứ cấp không cần tâm nghiên cứu, nếu không hiểu biết rõ là không thể nào đặt chân.

Lại nói, Diệp Thạch đã xuất quan, thăng cấp thành bát cấp võ sư.” Thái Thúc Danh nói.

Bát cấp võ sư? Sao lại nhanh như vậy?” Diêm Võ kinh ngạc nói.

Đúng vậy! Không hổ là người có bát cấp tư chất, tùy tiện bế quan một cái, tu vi liền đột nhiên tăng mạnh.” Thái Thúc Danh cảm khái nói.

Minh văn viện.

Tỷ tỷ, năm nay viện trưởng thực hào phóng a!” Hạ Thanh Lệ cầm thẻ nguyên thạch, vẻ mặt tươi cười nói.

Hạ Thanh Nghiên thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Sớm biết hắn năm nay hào phóng như vậy, ta hẳn là nên xin nhiều hơn một ít nữa a.

Thời điểm năm rồi xin tài chính, Hạ Thanh Nghiên chào giá đầy trời, viện trưởng lại trả giá xuống đất, đừng nhìn bộ dáng Liên Thành Không ngông nghênh, năng lực trả giá của hắn kỳ thật rất tốt.

Này kỳ thật cũng không kỳ quái, Liên Thành Không là người sống mấy trăm tuổi rồi, sống lâu như vậy, loại sự tình trả giá này, tất nhiên là không nói chơi.

Muốn nhiều hơn nữa thì viện trưởng sẽ đau lòng a.” Hạ Thanh Lệ bĩu môi nói.

Mộ Thần này là một bảo bối a!” Hạ Thanh Nghiên nhịn không được nói.

Hạ Thanh Lệ gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Ta nghe nói, hắn còn nghiên cứu trận pháp.

Hạ Thanh Nghiên híp mắt, kinh ngạc nói: “Nghiên cứu trận pháp?Hắn có bao nhiêu cái đầu chứ, cư nhiên còn nghiên cứu trận pháp?!

Mộ Thần này không có thể dùng lẽ thường mà đo được, nghe nói, thời điểm Mộ Thần chuyển viện, ưu tiên suy xét cũng không phải là minh văn viện chúng ta, mà là trận pháp viện.” Hạ Thanh Lệ mỉm cười nói.

Ngươi nghe được tin tức từ đâu?” Hạ Thanh Nghiên híp mắt hỏi.

Từmột đệ tử hỗ trợ bên Diệp Thạch kia nói lại, nghe nói, Mộ Thần cũng suy xét quatrận pháp viện, chẳng qua Mộ Thần nghe nói làlão nhân bên trận pháp viện kia là một cây cỏ mọc đầu tường, có gió thì hướng bên kia thổi, hướng bên này đảo, Mộ Thần lo lắng hắn trụ không nổiviện trưởng đan viện cùng phù viện, cho nên không có lựa chọn trận pháp viện.” Hạ Thanh Lệ nói.

Hạ Thanh Nghiên xuy xuy nở nụ cười, “Mộ Thần này thật sự là rất xem nhẹ vị viện trưởng trận pháp viện kia.

Đây chính là một con cáo già không hơn không kém a! Tục ngữ nói: chó cắn người là chó không sủa, đừng nhìn lão gia hỏa kia cả ngày cười tủm tỉm, kỳ thật rất khó chọc.

Lão hồ ly kia cả ngày giả bộ bánh bao, kết quả thật bị người khác nghĩ thành bánh bao.

Nếu như lão gia hỏa kia biết Mộ Thần là bởi vì sợ hắn quá yếu đuối mới không tuyển trận pháp viện, nhất định sẽ phát điên.

… …

Diệp Thạch bế quan hơn nửa tháng, thời gian dài như vậy không gặp được Mộ Thần, trong lòng Diệp Thạch xác thực rất nhớ Mộ Thần.

Diệp Thạch kích động hướng phía minh văn viện đi tới, đi đến nửa đường thì Diệp Dung lập tức vọt ra.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Dung luôn chú ý tới động tĩnh của Diệp Thạch, Diệp Thạch xuất quan không bao lâu, Diệp Dung đã có được tin tức.

Diệp Thạch nhìn thấy Diệp Dung, nhất thời bốc lên một trận phiền chán.

Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Diệp Thạch không kiên nhẫn hỏi.

Diệp Dung nhìn Diệp Thạch, cắn chặt răng nói: “Phụ thân đến rồi.

Diệp Thạch ném cái xem thường, nói: “A, vậy à.”

Ngươi không phải là nên đi gặp phụ thân sao?” Diệp Dung hỏi.

Diệp Thạch xem thường, nói: “Đi gặp hắn?Ta tại sao lại phải đi gặp hắn?

Diệp Dung cau mày, nói: “Hắn là phụ thân của ngươi a!

Diệp Thạch bĩu môi, tức giận nói: “Hắn không phải! Hắn đãnói qua, ta không phải là con của hắn!

Trước kia Diệp Thạch cho rằng Diệp Tầm là không thích hắn mới nói như vậy, hiện tại hắn đã biết, hắn vốn không phải là nhi tử của Diệp Tầm.

Bởi vì hắn không phải là nhi tử của Diệp Tầm, cho nên vô luận hắn làm như thế nào, cũng đều không được Diệp Tầm tán thành.

Diệp Thạch giật mình nhớ lại, khi còn bé, vì muốn được Diệp Tầm khen ngợi, Diệp Thạch thực cố gắng tu luyện, nhưng mà hắn biểu hiện càng ưu tú, Diệp Tầm lại càng nhìn hắn không vừa mắt.

Hiện giờ Diệp Thạch rốt cục minh bạch, hắn càng ưu tú, lại càng là làm cho Diệp Tầm cảm thấy thân sinh tử nữ của Diệp Tầm không bằng hắn, khó trách Diệp Tầm càng ngày càng nhìn hắn không vừa mắt.

Ngươi tại sao có thể như vậy?” Diệp Dung buồn bực nói, nàng đợi lâu như vậy chính là vì chờ Diệp Thạch xuất quan, kết quả, Diệp Thạch không muốn đi gặp Diệp Tầm, vậy hết thảy đều là uổng phí.

Thời điểm tại Diệp gia, Diệp Thạch vẫn luôn rất tôn kính Diệp Tầm, rất nghe lời Diệp Tầm, hiện tại người này lại trở nên như vậy.

Diệp Thạch chống nạnh, nói: “Ta chính là như vậy.

Ngươi không gặp cũng được, trước tiêngửi qua cho phụ thân một trăm vạn đi.” Diệp Dung nói.

Diệp Thạch ném cái xem thường, nói giỡn à, tiền của hắn đều là nhờ Mộ Thần vất vả kiếm được, bản thân hắn cũng phải rất cần mới dùng, sao lại phải cho Diệp Tầm.

Không cho.” Diệp Thạch chắc như đinh đóng cột nói.

Diệp Dung phẫn nộ nói: “Phụ thân đã không còn nguyên thạch, rất nhanh sẽ bị chủ nhà đuổi ra, sẽ lưu lạc đầu đường đó, ngươi có biết không a!

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta không biết a! Hắn thảm như vậy a?! Xứng đáng!

Diệp Thạch, ngươi ở đây cẩm y ngọc thực, tiêu tiền như nước, lại làm cho cha của mình lưu lạc đầu đường, ngươi không ngại sao?” Diệp Dung tức giận nói.

Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Tại sao ta phải ngại?!

Diệp Tầm lúc trước không phải chính là đối với hắn như vậy sao, làm cho hắn trắng tay xuất môn.

Diệp Thạch cảm thấy tình trạng của Diệp Tầm so với mình tốt hơn một chút, lại nói như thế nào, Diệp Tầm đã là cửu tinh võ sư, chỉ cần hắn biết suy nghĩ, tùy tiện tìm một phần công tác thì hẳn là vẫn có thể sống qua ngày, mà khi Diệp Thạch hắn bị đuổi ra chính là võ giả, tuổi còn nhỏ, thực lực kém, năng lực tự bảo vệ mình còn không có.

Trang Du mang theo vài người đã đi tới, “Diệp Thạch, ngươi quá đáng.

Diệp Thạch ném cái xem thường, hắn cùng Diệp Dung nói chuyện thì có liên quan tới Trang Du sao?! Người này lại chạy đến xen vào việc người khác.

Ngươi ít quản chuyện người khác đi.” Diệp Thạch tức giận nói.

Gặp chuyện bất bình, ta liền muốn xen vào.” Trang Du nói lời chính nghĩa.

Diệp Thạch tức giận mắng: “Ngươi có tật xấu?

Trang Du mặt đỏ lên, nói: “Ta đã nghe được.

Diệp Thạch híp mắt, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nghe được cái gì?!

Diệp Thạch ngươi cẩm y ngọc thực, tiêu tiền như nước, lại làm cho cha của mình lưu lạc đầu đường, Diệp Thạch, ngươi có tiền như vậy, lại keo kiệt phân một chút tiền chocha của mình, ngươi không cảm thấy trong lòng bất an sao?” Trang Du nghiêm trang nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch đen mặt, nói: “Bất an?Vì sao ta phảibất an? Trong lòng ta rất yên bình.

Diệp Thạch, tục ngữ nói, phụ tử không có cách đêm cừu, phụ thân ngươi hắn dù sao đãsinh ngươi, vô luận hắn làm cái gì, ngươi cũng phải bao dung hắn.

Đúng vậy a! Diệp Thạch, con không nói cha sai, làm nhi tử thì hiếu thuận phụ thân là thiên kinh địa nghĩa.

Diệp Thạch a! Hiện tại thân gia của ngươi hẳn là có mấy ngàn vạn đi, phân một trăm vạn cho phụ thân ngươi cũng không thương cân động cốt, có bị cái gì đâu.

Diệp Thạch a! Kinh tiền bối nếu như biết ngươi có thái độ như vậy đối vớiphụ thân của mình, hắn sẽ thực thất vọng về ngươi.

Uống nước nhớ nguồn, Diệp Thạch, ngươi vong ân phụ nghĩa như vậy cũng không tốt a! Vô luận như thế nào, phụ thân ngươi tốt xấu gì đã đem ngươi nuôi lớn tớibây giờ.

… …

Diệp Thạch nghe vài hộ hoa sứ giả bên người Trang Du ngươi một câu ta một câu, sắc mặt càng ngày càng kém.

Sắc mặt Diệp Dung ửng đỏ nhìn Trang Du, Diệp Dung không nghĩ tới, lần trước hắn đắc tội Trang Du như vậy, Trang Du cư nhiên còn giúp nàng, “Trang thiếu, ngươi thật rộng lượng, thật hiểu lí lẽ, sự tình lần trước thật sự xin lỗi.” Diệp Dung xin lỗi nói.

Trang Du khoát tay áo, hào phóng cười, nói: “Sự tình lần trước không cần nói nữa, ta đã quên.

Diệp Dung nghe được lời của Trang Du, tâm tình thoải mái không ít.

Đoàn người Trang Du, một đám tràn đầy trách cứ nhìn Diệp Thạch, giống như Diệp Thạch là một tội nhân tội ác tày trời.

Diệp Thạch đột nhiên nâng mắt, lạnh lùng nhìn Trang Du, “Nói xong chưa, nói xong thìtránh ra.

Trang Du không cam lòng lắc đầu, nói: “Diệp Thạch, ngươi còn chưa có cho người ta một cái công đạo đâu.

Diệp Thạch không thể nhịn được nữa rút ra một cây roi, một roi ném lên thạch trụ một bên, thô thạch trụ bị một roi nén giận của Diệp Thạch, vỡ thành một khối đá vụn.

Trang Du nhìn cây roi trong tay Diệp Thạch, chột dạ một trận, “Diệp Thạch, ngươi muốn làm gì?Nơi này là học viện, không cho nội đấu.

Ta biết, đồng dạng sai lầm, ta sẽ không phạm hai lần.” Diệp Thạch thản nhiên mà nói.

Hắn cũng không muốn một lầm lại một lần vì hai cái đồ đê tiện Trang Du cùng Diệp Dung này mà bị đuổi tới mỏ đá.

Học viện tuy rằng không cho phép đánh nhau ẩu đả, nhưng cho phép khiêu chiến, các ngươi ai lại che phía trước ta, sẽ phải nghênh đón khiêu chiến của ta, theo ta lên đài khiêu chiến đi!” Diệp Thạch lạnh lùng nói.

Trang Du cau mày, nói: “Diệp Thạch, ngươi ỷ vào thực lực cao, khi dễ người khác thì tínhlà bản lĩnh gì.

Sao hả, chỉ cho phép một đám yếu đuốicác ngươi cản đường ta, lại không cho phép ta khiêu chiến?” Diệp Thạch trào phúng.

Ngươi…” Trang Du mặt đỏ lên, phẫn hận nhìn Diệp Thạch.

Vài vị thiếu niên bên người Trang Du nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của Diệp Thạch thì lúng túng.

Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, xoay người ly khai.

Diệp Thạch vừa rời đi, sau lưng một vị đạo sư không biết từ nơi này nhảy ra, bước nhanh đuổi theo Diệp Thạch hô: “Diệp Thạch đồng học, ngươi vừa mới phá hư của công, ngươi cần phải bồi thường mười vạn nguyên thạch.
Bình Luận (0)
Comment