Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 47

Em muốn nói với ta chuyện gì?” Mộ Thần lòng đầy chờ đợi dẫn Diệp Thạch đi tới mật thất, nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch đưa ánh mắt quét nhìn chung quanh một chút, xác định không có người nghe lén mới hỏi: “Ngươi muốn trở thành luyện dược sư, có phải cần dị hỏa không?

Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy. Có dị hỏa thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Ta nghĩ, ta đại khái biết một loại dị hỏa ở đâu.” Diệp Thạch nói.

Đôi mắt Mộ Thần lập tức co lại, “Em biết? Em làm sao lại biết?” Tin tức về dị hỏa, nếu lấy ra ngoài bán, ít nhất có thể bán hơn mười vạn nguyên thạch.

Diệp Thạch nhún vai nói: “Mẫu phụ của ta để lại cho ta một quyển nhật kí, trong đó tựa hồ có tin tức về Thanh Minh Diễm được ghi lại.

Trái tim Mộ Thần mãnh liệt nhảy dựng. Thanh Minh Diễm, vì sao lại cố tình là Thanh Minh Diễm? Pháo hôi thụ Diệp Diên Tinh vì Lam Nhược Phong tìm được dị hỏa, chính là Thanh Minh Diễm!

Thạch Đầu, em có biết một người tên là Diệp Diên Tinh không?” Mộ Thần hỏi.

Diệp Thạch có chút hồ nghi nhìn Mộ Thần: “Ngươi làm sao lại biết tên nguyên bản của ta?

Diệp Diên Tinh là tên nguyên bản của em? Vậy tại sao em lại gọi là Diệp Thạch?” Mộ Thần nhíu mày hỏi.

Diệp Thạch nói: “Bởi vì khi ta còn bé, bị qua một trận bệnh nặng, một di nương nói mệnh ta quá yếu ớt, phải lấy cái tên xấu mới sống tốt được, thế nên liền đổi cho ta cái tên là Diệp Thạch, ý là cứng cỏi giống như tảng đá.

Diệp Thạch cúi đầu, y lần đó bị bệnh nặng, trên thực tế là trúng độc. Diệp Thạch cảm thấy vấn đề hẳn là ở trên người di nương đề nghị đổi tên cho mình, nhưng mà, dù y có nói thì phụ thân cũng sẽ không để ý, Diệp Thạch đơn giản khỏi cần phải nói.

Sắc mặt Mộ Thần trắng bệch, Diệp Thạch nhìn sắc mặt Mộ Thần, không khỏi lo lắng.

Ngươi làm sao vậy?” Diệp Thạch vươn tay nói.

Mộ Thần một phát bắt được tay Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, em về sau nhất định phải cách xa Lam Nhược Phong, nhất định phải cách hắn xa một chút, biết không?

Diệp Thạch nhìn biểu tình như lâm đại địch của Mộ Thần, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “A? Được thôi.

Mộ Thần ôm Diệp Thạch vào trong lòng, Diệp Thạch bị Mộ Thần làm cho khẩn trương lên.

Diệp Thạch nhìn phản ứng của Mộ Thần, trong lòng không khỏi có chút kỳ lại, “Được rồi, ta sẽ cách hắn xa một chút, hắn giống như biết yêu thuật vậy.

Mộ Thần nắm chặt tay, cái đó mới không phải là yêu thuật, mà là vì bị vận mệnh trong nguyên tác quấy phá.

Diệp Thạch lấy ra một quyển nhật kí bên người, nói: “Đây là mẫu phụ của ta để lại cho ta, trong đây là bản đồ chỉ nơi có Thanh Minh Diễm.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, trong con ngươi hiện lên vẻ nhu hòa. Trong nguyên tác, Diệp Diên Tinh là người chung tình, khi thích một người rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nếu hắn xuyên qua rồi, thì lần này, hắn nhất định phải làm cho đối tượng chung tình của Diệp Thạch biến thành chính mình.

Mộ Thần nhìn bản đồ, nói: “Cám ơn em.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói: “Bản đồ này là thực hay giả còn chưa biết đâu.

Em có phần tâm tư này, ta đã rất vui.” Mộ Thần cười nói.

Mặt Diệp Thạch đỏ lên, bối rối nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch, nói: “Đi thôi.

Diệp Thạch đi theo Mộ Thần ra ngoài.

Thạch Đầu đến rồi à?” Mộ Viễn Phong thản nhiên nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Viễn Phong, không khỏi có chút câu nệ, lên tiếng chào Mộ Viễn Phong: “Chào Mộ thúc thúc.

Mộ Viễn Phong nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, ta đã nói với quản gia, về sau, con giống như tiểu bối trong Mộ gia, mỗi tháng có thể lĩnh ba trăm nguyên thạch tiêu vặt.

A! Không tốt lắm đâu ạ.” Diệp Thạch nhịn không được tròn mắt, y là dòng chính Diệp gia, theo lý mà nói, y cũng có thể có tiền tiêu vặt, nhưng mà Diệp Thạch ở trong nhà không được coi trọng, thuộc hạ cũng nâng cao đạp thấp, sau khi Diệp Hách qua đời, tiền tiêu vặt của Diệp Thạch đã bị cắt xén sạch sẽ.

Con là vị hôn thê của Thần nhi, đây là việc nên làm, hai người các con tuổi quá nhỏ, hôn sự thì chờ các con thăng cấp võ sư rồi nói sau.” Mộ Viễn Phong nói.

Diệp Thạch mặt đỏ lên, nói: “Cái này không vội.

Mộ Viễn Phong nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, con không biết, Thần nhi khi còn bé không biết tiến thủ, ta lo lắng nó bị mê muội mất ý chí, đã cho nó ăn Khóa Dương Đan.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Mộ Thần, Khóa Dương Đan là một loại đan dược đặc biệt, nó có thể khiến người ta không “lên” được, nhưng mà, sau khi tu luyện giả tiến vào võ sư, dược hiệu này sẽ tự động bị bỏ.

Tu luyện giả bảo trì thân đồng tử tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn chút, có chút đại gia tộc vì phòng ngừa con cháu quá nhỏ đã trầm mê vào sắc đẹp, sẽ cho đệ tử trong gia tộc ăn loại dược này.

Mộ Thần mặt đỏ lên, có chút oán giận liếc mắt nhìn Mộ Viễn Phong một cái. “Phụ thân, bọn con muốn đi ăn cơm.

Mộ Viễn Phong nhún vai, nói: “Thôi, vậy các con mau đi đi.

Diệp Thạch kéo tay Mộ Thần, nhịn không được hỏi: “Phụ thân ngươi cho ngươi ăn Khóa Dương Đan hả? Nói như vậy, ngươi từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn không “lên” được?

Mộ Thần phiên cái xem thường, nói: “Chỉ là tạm thời thôi.” Không trách nguyên chủ không thân cận với Mộ Viễn Phong! Mộ Viễn Phong cũng quá ngoan độc.

Diệp Thạch mở to mắt nói: “Nếu ngươi vẫn luôn không tăng tới cảnh giới võ sư, vậy, ngươi cũng chỉ có thể cả đời không “lên”.

Em yên tâm, ta sẽ mau chóng trở thành võ sư.” Mộ Thần nói.

Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi: “Nếu như mà thực lực của ngươi vẫn luôn tăng không lên thì sao?

Mộ Thần đen mặt, nói: “Như thế nào lại vẫn luôn không tăng lên?” Hắn cũng không phải nguyên chủ ngu xuẩn kia, hắn chính là học bá Mộ Thần nhá! Nếu không phải hắn xuyên qua đây, giải thưởng Nobel Vật lý học không qua bao lâu sẽ tới tay hắn.

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Cái đó ai biết được.

Đi thôi, không nói cái này nữa.” Mộ Thần kéo tay Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch thỉnh thoảng nhìn trộm Mộ Thần, nói thầm: “Không thể tưởng được a! Không thể tưởng được..!

Mộ Thần đen mặt nhìn Diệp Thạch: “Em đang nói thầm cái gì đó?

Diệp Thạch nhún vai, nói: “Ta chỉ là thật bất ngờ thôi, ngươi vậy mà vẫn còn là xử nam.

Mộ Thần: “…”

Đồ ăn sắp nguội rồi, đi nhanh đi.” Mộ Thần tức giận kéo Diệp Thạch đi.

Diệp Thạch lảo đảo đuổi kịp cước bộ Mộ Thần.
Bình Luận (0)
Comment