Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 67

Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi, ta nướng thịt cho em ăn.” Mộ Thần cười, ân cần nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch nghe vậy, vội vàng gật gật đầu, vui sướng nói: “Được!

Mộ Thần, có phải anh sẽ dùng dị hỏa nướng thịt cho em không?” Diệp Thạch tâm huyết dâng trào tiến đến bên người Mộ Thần hỏi.

Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, thở dài: “Thạch Đầu, ta rất nguyện ý dùng dị hỏa nướng cho em, nhưng mà nếu ta thật sự làm như vậy, thìhôm nay chúng ta cũng chỉ có thể ăn bụi.

Diệp Thạch trừng mắt, tiếc nuối nói: “Như vậy, chúng ta vẫn nên dùng hỏa bình thường nướng đi.

Mộ Thần thuần thục xử lý thịt bò, mùi thịt truyền tới, Diệp Thạch không thể đợi, nhận lấy thịt bò Mộ Thần đã nướng tốt, cắn một ngụm, “Ăn ngon!

Mộ Thần nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cười nói: “Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.

Diệp Thạch ăn thịt nướng, trong lòng nghĩ, cũng không biết Mộ Thần là làm đồ gia vị như thế nào, nướng ra mùi vị làm cho người ta chịu không nổi, ăn thịt nướng, vị lại càng ngon, làm cho người ta hận không thể nuốt cả ngón tay.

Mộ Thần, anhmất bao lâu mới học xong mấy việc nấu nướng này vậy? Em nghe nói, linh đầu bếp nếu muốn hành nghề, không có ba năm công phu thì không hành nghề được!” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Mộ Thần cười cười, không để bụng nói: “Nấu nướng thôi, không khó.

Anh thật thông minh!” Diệp Thạch nhịn không được khen.

Tất cả mọi người đều nói như vậy.” Mộ Thần cúi đầu, hắn chính là siêu cấp học bá, từ nhỏ đến lớn đều được người khác khích lệ.

Diệp Thạch nghiêng đầu, nói: “Cái đó thì không đúng rồi, thời điểm em vừa tới Mặc Thành, đi hỏi thăm một vòng, cứ hỏi thăm mười người thì có tám người nói anh là ngu xuẩn, một người nói anh bất trị, còn có một người nói anh bùn nhão không đắp được tường.

Mộ Thần: “” Người kia căn bản không phải là hắn nhá!

Diệp Thạch nghiêng đầu, không hiểu mà nói: “Anh rõ ràng thông minh như vậy, vì sao tất cả mọi người đều nói anh ngu ngốc, hơn nữa, đây không phải là lời đồn, emnghe nóitrước kia anh quả thật rất ngốc.

Mộ Thần hít sâu một hơi, hỏi: “Emcó biết, trên đời này có một từ, gọi là thông suốt?

Ánh mắt Diệp Thạch lóe sáng, nói: “Thông suốt sao? Em vốn đang nghĩ, anh hẳn là bị người khác đánh tráo, bởi vì anh cùng trong lời đồn đãi hoàn toàn là hai người.

Còn không phải chính là hai người sao? “Emđang nghĩ linh tinh cái gì đó, nhanh ăn đi.” Mộ Thần tức giận nói.

Diệp Thạch nhún vai: “Được rồi.

Mộ Thần cúi đầu, trong con ngươi hiện lên vài phần hàn quang.

Chúc mừng anh! Trở thành võ giả tám sao rồi, anh nhất định là rất cao hứng phải không.” Ánh mắt Diệp Thạch lóe lóe nói.

Mộ Thần gật đầu, nói: “Đương nhiên.

Em nghĩ cũng đúng, anh lại gần một bước thoát khỏi trói buộc của Khóa Dương Đan, hẳn là rất vui vẻ.” Diệp Thạch suy tư nói.

Mộ Thần liếc mắt xem thường, lúc ăn cơm mà lại thảo luận chuyện này, thật sự được sao? “Mau ăn, mau ăn, không ăn nguội giờ.” Mộ Thần vội vàng đem thịt nướng trong tay nhét vào miệng Diệp Thạch.

Diệp Thạch mở to hai mắt, hai má bị nhét phình to.

Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch, chép miệng thầm nghĩ, Thạch Đầu này, vẫn là thời điểm không mở miệng thì đáng yêu hơn.

… …

Hoàng đô, công hội luyện dược sư cấp thấp.

Ông nội, ngài đang nhìn cái gì đấy?” Một thiếu nữ tò mò hỏi.

Một nam nhân mặc áo bào thêu rồng, cười nói: “Phó gia gia của con gửi thư tới, ông ấy nói ổng gặp được một tuyệt thế thiên tài trong công hội, thiếu niên kia rất nhanh sẽ tới Hoàng đô, kêu ta chiếu cố hắn nhiều một chút.

Tuyệt thế thiên tài? Khó thấy Phó gia gia khen một người như vậy.” Tạ Đan Yên chua chua cười nói.

Cũng đúng.” Tạ Đan Yên mười bốn tuổi trở thành luyện dược sư cấp hai, thế nhưng Phó Tổ Toàn cũng chỉ khen một câu không tồi, vậy mà lần này, Phó Tổ Toàn lại khen người nọ là tuyệt thế thiên tài.

Tên kia là ai vậy?” Tạ Đan Yên hỏi.

Hắn tên là Mộ Thần, đoạn thời gian trước không phải có một người, trong một ngày trả lời hơn hai trăm đề mục ở công hội, thu đượchơn bốn vạn nguyên thạchsao, chính là hắn đấy.” Tạ Khung thản nhiên nói.

Tạ Đan Yên nghiêng đầu, hỏi: “Người ngày đó giải đềthực sự là một thiếu niên?

Tạ Khung gật đầu: “Đúng vậy!

Người này thật lợi hại, con vốn tưởng là luyện dược sư cao cấp nào đó trong lúc rãnh rỗi, đến công hội của chúng ta giải đề đấy.” Tạ Đan Yên nói nhỏ.

Nghe nói gần đây con rất thân cận với một người tên là Lam Nhược Phong?” Tạ Khung chắp tay sau lưng, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang lợi hại.

Mặt Tạ Đan Yên hơi ửng đỏ, “Vâng ạ!

Lam Nhược Phong diện mạo anh tuấn, thực lực cường hãn, luyện đan thuật lại cao minh, Tạ Đan Yên vừa tiếp xúc với Lam Nhược Phong, đã bị Lam Nhược Phong mê hoặc, thế nhưng Lam Nhược Phong chỉ bình tĩnh với nàng, ngày thường nam tử mà Tạ Đan Yên tiếp xúc đều ngoan ngoãn phục tùng nàng, giờ phút này gặp được một người không quan tâm tới, ngược lại khơi dậy tâm tư hiếu thắng của nàng.

Lam Nhược Phong cũng là một nhân tài, nhưng mà, ta nghe nói bên cạnh hắn đã có một thiếu niên tên là Trang Du.” Tạ Khung bất đắc dĩ nói.

Tạ Đan Yên không để bụng nói: “Nhược Phong chỉ là thương tiếc tư chất của Trang Du mới mang hắn theo bên người mà thôi, hai người bọn họ không có gì.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng Tạ Đan Yên lại nghĩ, người tên là Trang Du kia, xác thực có chút chướng mắt.

… …

Rốt cục đã đến rồi.” Mộ Hồng từ trong cửa sổ xe ngựa ló đầu ra, tò mò nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Trần Việt Thiên nhìn cửa thành nguy nga, nhịn không được cảm thán: “Hoàng đô cũng thật phồn hoa!

Thủy Thiên Thành nhíu mày, bất an nói: “Còn có bảy ngày là đến cuộc thi chiêu sinh củaThánh Tinh học viện, cũng không biết đến lúc đó sẽ như thế nào…

Mộ Hồng híp mắt, Thủy Thiên Thành vừa mới thăng cấp võ giả hai sao, khả năng thông qua trắc nghiệm của Thánh Tinh học viện không phải rất lớn, còn hắn đã là võ giả bốn sao, có thực lực cực mạnh trong mấy người bọn họ, thiết nghĩ, nếu như có người trúng tuyển, tất nhiên không thể nghi ngờ là hắn.

Hoàng đô không thể so với Mặc Thành, trong Hoàng đô tàng long ngọa hổ, cao thủ vô số, nếu gây chuyện ở đây, bị người giết, gia tộc của các ngươi tuyệt đối sẽ không ra mặt vì các ngươi, các ngươi đều tỉnh lại đi, ngạo khí ở nhà cũngđừng mang đến nơi này.” Tiền Đông Đình lạnh lùng nói.

Vài thiếu niên thức thời gật gật đầu.

Tiền Đông Đình là người Mặc Thành, có điều, hắn là tán tu, không thuộc về bất luận gia tộc nào, thực lực không tồi, lần này mấy đại thế gia ở Mặc Thành đều kính nhờ hắn đem đệ tử trong gia tộc đưa tới Hoàng đô.

Mộ Hồng, đệ đệ Mộ Thần của ngươi đâu, nghe nói hắn cũng có tư cách tham gia chiêu sinh của Thánh Tinh học viện, sao không đi cùng chúng ta, chẳng lẽ đau lòng ba vạn nguyên thạch tiền thuê? Không thể nào đâu! Mộ Viễn Phong nổi danh là tài đại khí thô mà!” Thủy Thiên Thành tò mò hỏi.

Mộ Hồng cười khổ, nói: “Nhị thúc hẳn là có suy tính riêng.

Mộ Hồng, nghe nói đệ đệ của ngươi từ sau khi thông suốt, chẳng những thực lực đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa còn trở thành luyện dược sư, thực lực hắn bây giờ là gì rồi?” Trần Việt Thiên ngạc nhiên hỏi.

Ta và các ngươi giống nhau, đã lâu không gặp hắn, hắn bây giờ là thực lực gì, ta thật cũng không biết.” Mộ Hồng lắc đầu nói.

Nghe nói trước khi rời đi Mộ gia, đệ đệ của ngươi là võ giả năm sao?” Bích Lâm hỏi.

Mặt Mộ Hồng run rẩy một chút, bắt đầu từ một năm trước, cũng không biết Mộ Thần ăn nhầm loại dược nào, thực lực đột nhiên tăng nhanh, thậm chí rất có tư thế chọc thủng trời. “Đúng vậy.

Hắn cũng thật lợi hại!” Bích Lâm nhịn không được cảm thán nói.

Mộ Hồng miễn cưỡng cười, “Đúng vậy.

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch một bên chạy, một bên tu luyện. Trải qua hơn một tháng cố gắng, Mộ Thần triệt để dung hợp Thanh Minh Diễm, thực lực củng cố tại cảnh giới võ giả tám sao, thực lực của Diệp Thạch cũng vững bước bay lên đến tám sao.

Diệp Thạch tiến cảnh, làm cho Mộ Thần có chút giật mình, thế nhưng điều này cũng không có gì kỳ quái, trong truyện từng đề cập qua thiên phú của Diệp Thạch phi thường kiệt xuất, nếu không có Trang Du cùng Lam Nhược Phong, có lẽ sau khi thiên phú của Diệp Thạch được khai phá thì sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ, đáng tiếc là dưới quang mang vạn trượng của Trang Du, Diệp Thạch chỉ có thể đi làm pháo hôi.

Nơi này chính là Hoàng đô.” Diệp Thạch nhìn cửa thành cao lớn, đôi mắt lóe sáng nói.

Mộ Thần gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, “Cuối cùng cũng đến!

Diệp Thạch quay đầu, liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, lo lắng nói: “Chúng ta còn bao nhiêu nguyên thạch, nghe nói giá hàng ở Hoàng đô thực mắc.

Khóe miệng Mộ Thần run run, nói: “Đại khái còn một vạn, yên tâm, sẽ không chết đói được…

Diệp Thạch buồn rười rượi nói: “Hy vọng là đủ.” Một vạn nguyên thạch, Mộ Thần chỉ mua một tấm phù cũng có thể tốn nhiều tiền như vậy.

Mộ Thần nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Thạch, nói: “Nhất định sẽ đủ.

Diệp Thạch bĩu môi: “Chúng ta trước tiên tìm một gian khách điếm trọ lại, sau đó lạiđi ngâmmáu yêu thú đi.

Mộ Thần gật đầu: “Được!

Thủ vệ ở Hoàng đô có chút sâm nghiêm, thế nhưng, thân phận luyện dược sư cấp hai của Mộ Thần cũng đủ dùng, thủ vệ không thu phí vào cửa của hai người, liền cho đi.

Hai tiểu tử vừa mới đi qua kia, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm,thế mà đều đã là võ giả tám sao.

Chắc là tới tham gia Thánh Tinh chiêu sinh, năm nay phẩm chất của học sinhThánh Tinh học viện có vẻ lại gia tăng, trong hai người lúc nãy, có một người còn là luyện dược sư cấp hai.

Thiếu niên bây giờ, thật đúng là người sau còn trâu bò hơn người trước, mấy ngày hôm trước vừa mới tới một người là luyện dược sư cấp hai, nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm.

Lại nói tiếp, thật đúng là trùng hợp, thiếu niênluyện dược sư vừa mới tới hôm nay mang theo một song nhi bên người, hơn nửa tháng trước, luyện dược sư kia bên người cũng mang theo một song nhi, cơ mà song nhi luyện dược sư mấy ngày hôm trước mang theo thật sự là tuấn tú, song nhi hôm nay thì bình thường hơn nhiều…

Bình Luận (0)
Comment