Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 35

“Ai, đầu có điểm đau.” Vũ Văn Hiên muốn xoa cái trán đang phát đau của mình lại cảm thấy cánh tay bị đè nặng. Nhìn lại thì thấy tay mình đang cấp Thu Hàm làm gối đầu.

“Hỗn đản, ngươi tỉnh sao?” Thu Hàm khởi động thân thể, ghé vào bờ ngực Vũ Văn Hiên.

“Ân, như thế nào ngủ không nhiều hơn một chút a?” Vũ Văn Hiên đem tóc nàng đang phân tán ở thái dương  vén ra sau.

“Ngủ không được.”

“Như thế nào hội ngủ không được a? Hiện tại vẫn còn rất sớm đâu.” Vũ Văn Hiên nhìn đến bên ngoài vẫn là trời còn rất tối.

“Ngủ không được a. Ngươi ngày hôm qua từ giữa ngọ uống đến chạng vạng, uống cũng thật thư thái a?” Thu Hàm trong lời nói mang theo giận dữ.

“Ha ha a.” Vũ Văn Hiên cười gượng vài tiếng, không đáp.

“Ngây ngô cười cái gì, ngươi tên hỗn đản này nhưng là đem ta khi dễ hoàn toàn.” Thu Hàm đưa tay đến bên hông Vũ Văn Hiên nhéo nhẹ một cái.

“Ta khi dễ ngươi sao? Ta nhưng là thương ngươi yêu ngươi còn không kịp đâu.” Vũ Văn Hiên nhẹ nhàng nhéo xuống cằm của nàng.

“Hỗn cầu, ngươi tính làm sao bây giờ?” Ý tứ Thu Hàm chính là đời này ta cùng định ngươi.

“Cái gì làm sao bây giờ?” Vũ Văn Hiên còn không biết nàng muốn nói cái gì. Không biết là giả ngu hay là thật sự không rõ.

“Ngươi... Ngươi ngày hôm qua đối ta... Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”

“Còn như thế nào a, ngươi muốn cùng người khác ta cũng không đáp ứng. Ngươi hiện tại đã là lão bà của ta. Thân ái lão bà đại nhân, lại để cho lão công ngươi hảo hảo yêu ngươi một lần đi” Vũ Văn Hiên một cái xoay người lại áp trên người Thu Hàm.

“Ngươi... Vô lại, không cần... đau.” Thu Hàm che lại miệng Vũ Văn Hiên đang muốn hôn tới, thẹn thùng nhỏ giọng nói.

“Làm sao vậy, sao lại đau?” Vũ Văn Hiên khẩn trương ngồi dậy.

“Còn hỏi, chính ngươi làm còn không biết sao?” Thu Hàm ở trên lưng nàng nhẹ nhàng đánh một chút.

“Ta thương đến ngươi sao?” Vũ Văn Hiên nói xong liền xuống giường, đến bàn đốt đèn lên.

“Hoàn hảo trong phòng có nước ấm. Lại đây, cho ta xem thương đến làm sao.” Vũ Văn Hiên lấy khăn mặt nhúng qua nước ấm, ngồi vào bên giường.

“Không cần.” Thu Hàm gắt gao nắm lấy chăn ôm chặt thân thể của chính mình. Giống như Vũ Văn Hiên là cái sắc lang mà đề phòng.

“Ngoan, cho ta xem.” Vũ Văn Hiên túm lấy chăn muốn giở lên.

“Không nên nhìn, không cần.” Thu Hàm xấu hổ đến mặt đỏ như trái cà chua.

“Để lão công nhìn cũng đâu có gì. Ngoan, nghe lời.” Vũ Văn Hiên từ từ mở ra hai chân nàng, nhìn về phía địa phương kín đáo kia.

“Thực xin lỗi, là ta không đủ ôn nhu.” Vũ Văn Hiên nương ngọn đèn nhìn thấy nơi đó sưng đỏ còn có vết máu đã muốn khô cạn.

“Không cần phải nói xin lỗi, là ta nguyện ý cho ngươi. Tê... ngô.” Vũ Văn Hiên đem khăn mặt lau nhẹ vào chỗ sưng đỏ kia tại, nhiệt độ từ khăn mặt kích thích Thu Hàm hừ nhẹ ra tiếng.

“Rất đau có phải hay không?” Vũ Văn Hiên nhìn nàng, trong mắt lộ ra đau lòng. Thu Hàm mỉm cười lắc đầu.

“Thời gian còn sớm nghỉ ngơi nhiều một chút.” Vũ Văn Hiên lấy khăn mặt ném vào trong chậu nước, nằm lại trên giường ôm nàng.

“Hiện tại giờ nào ?” Thu Hàm tiến vào trong lòng nàng hỏi.

“Nhìn sắc trời như vậy chắc giờ dần qua một nửa đi.. aha” Vũ Văn Hiên đánh ngáp một cái. Mới rạng sáng còn chưa ngủ đủ có thể không mệt sao.

“Ngủ tiếp đi.” Thu Hàm ở trong lòng nàng cọ cọ tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Cao Huân ngủ qua một đêm, đến canh giờ các cung nữ gọi hắn dậy, chuẩn bị cho hắn đồ dùng rửa mặt, hầu hạ tương đối chu đáo.

“Cao tiên sinh, điện hạ thỉnh ngài cùng nhau dùng đồ ăn sáng. Thỉnh cao tiên sinh theo nô tỳ đến phòng ăn.” Cung nữ thỉnh hắn cùng đi với mình.

“Làm phiền.” Cao Huân theo sau cung nữ, đi gặp Vũ Văn Hiên.

“Cao tiên sinh đến đây, ngồi a! Không cần khách khí tùy tiện ngồi đi.” Vũ Văn Hiên sớm đã cho người chuẩn bị bữa sáng.

“Tạ điện hạ.” Cao Huân ngồi xuống nhìn một bàn điểm tâm  sáng bắt mắt, đầy đủ hương vị mà cũng không có khẩu vị gì. Bởi vì hắn nhìn thấy Thu Hàm đối điện hạ thực ôn nhu săn sóc.

“Ăn từ từ không có người giành với ngươi.”

Thu Hàm nói xong lấy khăn tay của mình lau miệng cho Vũ Văn Hiên. Nếu không phải quan hệ thân mật, một nữ nhi như Thu Hàm là vạn không có khả năng lấy khăn tay của mình cấp một nam tử lau miệng. Cao Huân nhìn đến một màn đó, trong lòng là ngũ vị tạp trần.

“Ngươi cũng ăn a, đến.” Vũ Văn Hiên giáp khối trứng muối đặt ở vào trong chén Thu Hàm.

“Ân” Thu Hàm ăn mấy khối liền ăn không vô, cháo cũng không uống hết.

“Như thế nào không ăn a?” Vũ Văn Hiên thấy nàng dừng đũa, nghi hoặc nhìn nàng.

“Ăn no a.”

“Nga, đem cháo uống hết đi!”

“Uống không nổi.” Thu Hàm ăn ngay nói thật, quả thật là uống không hết nổi. Làm sao giống Vũ Văn Hiên sức ăn lớn, buổi sáng khẩu vị liền tốt như vậy.

“Nga, vậy để cho ta uống, lãng phí rất đáng tiếc.” Vũ Văn Hiên bưng lên chén của nàng, uống một hơi liền đem cháo trong chén nàng toàn bộ uống hết.

“Ách.” Thu Hàm đầu đầy hắc tuyến.

“Làm sao vậy? Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?” Vũ Văn Hiên buông bát liền thấy hai người kia quái dị nhìn mình.

“Điện hạ, ngươi... Như vậy về lí không hợp. Cho dù là vợ chồng cũng không có như thế.” Cao Huân bàn ra phong tục lễ tiết.

“Cái gì hợp không hợp? Ta không cần biết.”

“Đừng nói lung tung.” Thu Hàm đẩy đẩy tay nàng.

“Nga.”

Cao Huân nhìn biểu tình của hai người, cùng với lời nói tựa hồ đã muốn đoán được quan hệ của bọn họ. Chính mình vẫn là đừng si tâm vọng tưởng.

“Điện hạ, điện hạ...” Cung nữ kích động, khẩn trương chạy vào.

“Kêu cái gì a, làm sao vậy đây là bị quỷ đuổi sao?” Vũ Văn Hiên bị cung nữ kêu giật mình, thiếu chút nữa bị sặc một ngụm.

“Hoàng hậu nương... nương thỉnh... ngài qua. Nói là có... chuyện gấp..” Cung nữ thở hổn hển, nói không liền câu.

“Thở xong đi hẳn nói sau.”

“Hoàng hậu nương nương thỉnh ngài lập tức qua, nói là có việc gấp tìm ngài.” Cung nữ vuốt vuốt ngực, thở xong liền nói.

“Nga, ngươi đi hồi báo nói ta đã biết, lập tức liền qua.”

“Dạ, điện hạ.” Cung nữ lại vội vã chạy đi.

“Ta đi qua chỗ nương một chút, đến chậm không chừng nương lại mắng ta. Cao tiên sinh, thất bồi.” Vũ Văn Hiên đứng lên nói.

“Được rồi, ta trở về phòng thuận đường với ngươi, cùng nhau đi.” Thu Hàm cũng không muốn cùng Cao Huân một chỗ. Ánh mắt Cao Huân nhìn mình, nàng không phải không có nhìn thấy.

“Cũng tốt, đến.” Vũ Văn Hiên thực tự nhiên dắt tay nàng ly khai. Vũ Văn Hiên đi đến tẩm cung hoàng hậu, Thu Hàm thì về trong phòng mình.

“Không biết nương tìm ta chuyện gì a?” Vũ Văn Hiên đi vào trong phòng cầm lấy một khối điểm tâm trên bàn liền ăn.

“Ba” Hoàng hậu tát một cái làm rơi hết phần điểm tâm còn chưa ăn xong.

“Chuyện gì? Ngươi còn hỏi. Ta hỏi ngươi, Thu Hàm ngày hôm qua ngủ ở nơi nào?” Hoàng hậu tức giận, trừng mắt nhìn nàng.

“Ở... trong phòng ta.” Vũ Văn Hiên ấp úng nói ra.

“Đem người ta ăn hết rồi đi? Ngươi tiểu tử này! Cái tốt không học được, này đường ngang ngõ tắt lại học được rất nhanh. Chính ngươi nói đi, làm sao bây giờ? Còn có nàng biết chuyện của ngươi hay không?” Hoàng hậu dùng sức sỉ sỉ trán Vũ Văn Hiên, bất quá nàng lo lắng nhất vẫn là Thu Hàm có phải hay không biết thân phận của Vũ Văn Hiên.

“Biết, nàng không ngại. Nếu là để ý tối hôm qua cũng sẽ không... Hắc hắc hắc.” Vũ Văn Hiên đắc ý cười.

“Nga, vậy thì tốt. Ta đi tìm phụ hoàng ngươi để cho hắn tứ hôn. Ngươi tiểu tử này làm xong chuyện xấu còn phải để lão nương dọn dẹp cho ngươi. Thu Hàm nha đầu này vị trí chính phi là chạy không thoát. Về phần lăng nha đầu chính ngươi thu phục đi.” Hoàng hậu nói xong nắm lấy lỗ tai Vũ Văn Hiên, lôi kéo nàng đi gặp Hoàng Thượng.

“A, đau, đau, đừng a. Nương... mẫu hậu... thân ái mỹ nữ nương!” Vũ Văn Hiên oai đầu theo sát sau hoàng hậu.

“Ngươi lại đây cho ta!” Hoàng hậu đem nàng túm vào trong ngự thư phòng gặp Vũ Văn Long.

“Làm sao vậy? Đây là..?” Vũ Văn Long lại không rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Làm sao vậy? Còn không phải bảo bối này của chúng ta hư đốn? Ngày hôm qua cao hứng, phấn chấn đem Thu Hàm nha đầu ăn sạch sẽ rồi.” Hoàng hậu buông ra lỗ tai Vũ Văn Hiên, bưng lên chung trà đặt ở trên án thư của Vũ Văn Long uống một ngụm.

“Nga, tiểu tử, ngươi tay chân rất nhanh a. Ngươi... ngươi bảo ta nói ngươi cái gì mới tốt?” Vũ Văn Long chỉ vào Vũ Văn Hiên chán nản nói không nên lời.

“Nói đi, tính làm thế nào chứ?” Hoàng hậu trừng mắt nhìn nàng.

“Nhi thần hội phụ trách thú của nàng.” Vũ Văn Hiên cũng không ngốc, ý của phụ hoàng mẫu hậu không phải là làm cho chính mình nói đi ra sao.

“Hảo, người tới a, truyền ý chỉ của trẫm. Nay tứ hôn tam hoàng tử Vũ Văn Hiên cùng Thu Hàm, quyết định này hai mươi tháng này thành hôn, đại xá thiên hạ.” Vũ Văn Long nhìn Vũ Văn Hiên cười cười, sau đó nói. Vũ Văn Hiên nhận mệnh cúi đầu, kỳ thật trong lòng đều cười đến nở hoa rồi.

Cả triều văn võ nghe được ý chỉ này nghị luận phân phân. Có vui vẻ, có ưu phiền. Nói này nói kia dù sao là nói cái gì đều có.

Lăng Nặc biết được thì trong lòng ê ẩm, muốn nàng bình tĩnh chấp nhận đó là không có khả năng. Bất quá nàng nhìn đến bộ dáng Vũ Văn Hiên cao hứng cũng thay nàng vui vẻ. Dù sao chính mình vẫn là thương nàng.

“Ha ha, phụ hoàng đã muốn hạ chỉ tứ hôn cho chúng ta. Ngươi vui không?” Vũ Văn Hiên đi vào phòng Thu Hàm ôm cổ nàng nói.

“Ngươi không chê ta so với ngươi tuổi lớn. Nếu là ngày sau ta già đi ngươi không cần ta làm sao bây giờ?” Thu Hàm lo lắng cũng không phải dư thừa.

“Nói ngốc cái gì? Ta là loại người này sao? Đời này ngươi cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi ta.” Vũ Văn Hiên nâng lên mặt nàng, hướng môi của nàng hôn xuống.

“Không cần, ban ngày ban mặt.” Thu Hàm ngăn trở miệng nàng.

“Sợ cái gì, nơi này cũng chỉ có ngươi cùng ta” Vũ Văn Hiên lấy tay nàng ra, hôn lên môi nàng.

“Ta hảo vui vẻ, có thể lấy được ngươi.” Vũ Văn Hiên hôn xong, đem nàng ôm vào trong lòng nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Bình Luận (0)
Comment