Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 38

"Điện hạ đi nơi nào ?" Thu Hàm sau cơm chiều đi dạo chung quanh, bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay rất hiếm thấy tiểu ma vương kia đến tìm mình, liền hỏi cung nữ.

"Hồi Vương phi, điện hạ đang tắm."

"Nga, ngươi lui ra đi!" Thu Hàm biết được Vũ Văn Hiên ở đâu liền xoay người đi tìm.

"Ai, tắm một cái thật sự là rất thư thái." Vũ Văn Hiên tựa vào thành bể tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ.

"Nếu có người đến xoa vai liền càng thư thái a!" Vẫn say mê ở trong nước ấm áp, Vũ Văn Hiên cũng không có phát hiện Thu Hàm đã muốn vào đến, nghe được lời của Vũ Văn Hiên.

"Vậy làm cho người làm vợ này hảo hảo hầu hạ phu quân một chút như thế nào?" Thu Hàm ngồi xổm xuống, tay khoát lên vai Vũ Văn Hiên.

"A, ngươi như thế nào vào được?" Vũ Văn Hiên quay đầu thấy Thu Hàm, ôm ngực kinh ngạc nhìn nàng.

"Ha ha ha ha, ngươi làm gì giống như là ta muốn phi lễ với ngươi vậy!" Thu Hàm nhìn dáng vẻ của nàng thập phần buồn cười.

"Ngươi bỗng nhiên xông tới ta quần áo... còn không có mặc, ngươi này không phải minh mục trương đảm xem ta tắm rửa sao?" Vũ Văn Hiên trả đũa.

"Ngươi.... Ai muốn nhìn lén ngươi tắm rửa!" Thu Hàm ngượng ngùng đứng lên.

"Hắc hắc, lão bà nếu đến đây liền cùng nhau tắm đi, cũng để cho tiểu bảo bảo của chúng ta biết cha mẹ nàng cảm tình thật tốt a!" Vũ Văn Hiên thừa dịp Thu Hàm chưa chuẩn bị kéo nàng xuống nước.

"Ngươi..." Thu Hàm lau nước trên mặt, căm tức liếc Vũ Văn Hiên.

"Đừng nóng giận a! Chúng ta còn không có cùng nhau tắm qua đâu. Hôm nay để cho lão công tới hầu hạ nàng thật tốt." Vũ Văn Hiên nói xong đem quần áo ướt sũng trên người nàng trừ bỏ.

"Vô lại, ngươi đừng sờ loạn..." Thu Hàm muốn chặn lại tay Vũ Văn Hiên nhưng không được đành ngoan ngoãn để nàng tắm cho mình...

_____________

"Cái gì, ngươi nói lại lần nữa xem? Tiền trang đã xảy ra chuyện?" Vũ Văn Hạo đứng lên trừng mắt thủ hạ.

"Vương gia, đã nhiều ngày rất nhiều khách nhân tiến đến lấy tiền. Nếu là cứ thế mãi tiền trang chúng ta chỉ sợ duy trì không được bao lâu a." Chưởng quầy tiền trang Vạn Lý mặt lộ vẻ khó khăn nói.

"Ngươi hạch toán bao nhiêu rồi?" Vũ Văn Hạo ngã ngồi trên ghế.

"Mấy ngày nay người đến lấy tiền tổng số có hơn một trăm hai mươi ngàn vạn, lợi tức chúng ta bồi đi vào hơn mười vạn lợi tức. hơn nữa có lời đồn nói tiền trang của chúng ta muốn đóng cửa, những khách nhân trước kia cũng tiến đến lấy tiền. Tính đi tính lại chúng ta đem tiền toàn bộ đưa ra cấp khách nhân, còn muốn thâm vào vốn mấy trăm vạn lượng bạc trắng lợi tức, Vương gia người xem..." Chưởng quầy cũng là thập phần bất đắc dĩ.

"Ai bịa đặt, là ai???" Vũ Văn Hạo nổi giận lôi đình.

"Thuộc hạ cũng không biết a!" Chưởng quầy cũng không biết rõ ràng.

"Trước mắt chỉ có thể ổn định những người đến lấy tiền trước. Các ngươi đến khố phòng trong phủ lấy ra tiền trả lợi tức ổn định thế cục. Đồng thời âm thầm điều tra nghe ngóng rốt cuộc là ai muốn phá bổn vương. Được rồi ngươi lui xuống trước đi." Vũ Văn Hạo nhất thời không thể nghĩ được biện pháp gì chỉ có thể chính mình xuất ra tiền trong phủ để ổn định thế cục.

"Dạ, Vương gia. Thuộc hạ lập tức đi làm, kia tiền..."

"Đi đến khố phòng đi lấy đi!" Vũ Văn Hạo hiện tại không có tâm tình quản nhiều như vậy. Hắn chỉ muốn biết ai lại muốn phá hắn như vậy.
_________________

"Phụ hoàng, đây là tiền hơn một tháng người cho nhi thần mượn, hôm nay nhi thần trả lại cho người." Vũ Văn Hiên đem một tương tiền giấy đặt ở trước mặt Vũ Văn Long.

"Nga, tiểu tử ngươi cũng nhân cơ hội lấy của Vũ Văn Hạo không ít đi?" Vũ Văn Long sao lại không biết cá tính hài tử của mình. Tiền trong quốc khố một phần cũng không mất, bất quá tiền của Vũ Văn Hạo hắn cũng sẽ không nương tay đi.

"Cũng không bao nhiêu, dù sao nhi thần còn phải khao một chút cho thủ hạ vì nhi thần làm việc, hắc hắc..." Vũ Văn Hiên cũng không thể cho phụ hoàng biết chính mình lấy đi của Vũ Văn Hạo bao nhiêu tiền, bằng không lại sẽ bị phụ hoàng lấy các loại danh nghĩa cướp đoạt đi.

"Xú tiểu tử, quỷ tâm không ít. Hảo, cầm lấy, đây là trẫm cấp hoàng tôn đó, ngươi cầm đi thôi." Vũ Văn Long chỉ vào hộp gỗ nhỏ trên mặt bàn.

"Nga, cái gì a?" Vũ Văn Hiên lấy mở ra xem. Bên trong là một khối ngọc bội được điêu khắc tinh xảo.

"Nhi thần liền thay hài tử chưa xuất thế tạ ơn phụ hoàng. Nhi thần trước cáo từ, chuyện tình của Vũ Văn Hạo trong vòng mười ngày nhi thần sẽ làm thỏa đáng. Sau khi thu phục hết thảy phụ hoàng cần phải cho nhi thần nghỉ ngơi a!" Vũ Văn Hiên còn cò kè mặc cả đi lên.

"Hảo, trẫm đáp ứng ngươi." Vũ Văn Long nói xong khoát tay ý bảo nàng có thể lui xuống, Vũ Văn Hiên khom người lui ra, ra đến cửa còn làm cái thủ thế chiến thắng.
______________

"Ha ha ha, Hiên nhi thật sự là bướng bỉnh." Thiên Cơ tử nghe Lăng Nặc nói chuyện tình của Vũ Văn Hiên cười ha hả, Vũ Văn Hiên đi tới cửa chợt nghe đến giọng cười quen thuộc của sư phụ.

"Sư phụ, ngài đã tới..."

"Tiểu tử, sư phụ đến đây cao hứng hay không?" Thiên Cơ tử nhìn đến ái đồ tự nhiên là thập phần cao hứng,

"Cao hứng, vui vẻ, sư phụ" Vũ Văn Hiên nhảy vào ôm lấy Thiên Cơ Tử.

"Ai ô ô, xú tiểu tử nếu sư phụ không có nội lực thâm hậu thật đúng là chống đỡ không được ngươi." Thiên Cơ tử đem để nàng xuống.

"Sư phụ, lão nhân gia ngài đến đây nhất định phải ở lại nhiều chút, để cho đồ nhi hảo hảo hiếu kính ngài. Đồ nhi cho người ta chuẩn bị rượu và thức ăn, đồ nhi muốn cùng sư phụ hảo hảo uống vài chén." Vũ Văn Hiên nói xong liền phân phó cung nữ chuẩn bị rượu và thức ăn.

"Hảo, Hiên nhi lại cao lớn ra không ít a. Còn có sư phụ muốn chúc mừng ngươi đâu, đây là lễ vật sư phụ đưa cho tiểu đồ tôn." Thiên Cơ Tử đã biết được tin Vũ Văn Hiên kết hôn, có hài tử, tự nhiên là Lăng Nặc nói cho hắn biết.

"Hắc hắc, đa tạ sư phụ" Vũ Văn Hiên tiếp nhận cây chủy thủ của Thiên Cơ Tử cấp.

"Oa, này chủy thủ thật sự là... cực phẩm a." Vũ Văn Hiên đem chủy thủ rút ra, cả thân chủy thủ phiếm màu lam hàn quang.

"Ngươi cũng thực biết nhìn. Chủy thủ này dùng vạn năm hàn thiết mà tạo, sắc bén vô cùng, chém sắt như chém bùn. Sư phụ trong lúc dạo chơi nhìn thấy liền mua, vừa lúc làm lễ vật gặp mặt cho tiểu đồ tôn. Đúng rồi, ngồi lâu như vậy còn không có trông thấy đồ nhi tức phụ đâu!" Thiên Cơ Tử nhớ tới chính mình còn không có gặp đến tức phụ của Vũ Văn Hiên.

"Nga, ta liền kêu là nàng tới gặp ngài. Người tới, đi gọi Vương phi đến."

"Dạ"

Không bao lâu Thu Hàm đã tới.

"Thu hàm gặp qua sư phụ" Thu Hàm Hướng Thiên Cơ Tử hành lễ, cũng theo Vũ Văn Hiên gọi hắn sư phụ.

"Hảo hảo, đứng lên đứng lên. Đến, để sư phụ bắt mạch cho ngươi, xem đồ tôn của lão phu có khỏe mạnh hay không." Thiên Cơ tử vuốt râu nhìn Thu Hàm.

"Ân, sư phụ." Thu Hàm để tay cho Thiên Cơ Tử xem.

"Ân, không sai, Nặc nhi đem thân thể ngươi điều dưỡng tốt lắm, hài tử thực khỏe mạnh." Thiên Cơ tử mỉm cười nói.

"Sư phụ rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, sư phụ thỉnh." Vũ Văn Hiên mời hắn đi ăn.

"Hảo, đi"

Thầy trò hai người lâu chưa gặp lại, đương nhiên tán gẫu thập phần vui vẻ. Lăng Nặc ở một bên chính là châm rượu.

"Sư phụ, ngài đừng uống nhiều như vậy." Lăng Nặc thấy sư phụ uống đã nhiều rượu liền ngăn lại.

"Ôi chao, sư tỷ, sư phụ thật vất vả mới đến, liền để sư phụ uống đi." Vũ Văn Hiên chỉ là khuyên sư phụ uống rượu chính mình không có uống nhiều lắm.

"Ân, đúng đó.." Thiên Cơ Tử đã có men say, phụ họa Vũ Văn Hiên nói. Lăng Nặc lắc đầu, thật sự là không có cách nào với một già một trẻ này.

Lúc nửa đêm, Lăng Nặc ngủ không được trong phòng vẫn đốt đèn, Thiên Cơ Tử sau khi say tỉnh lại, đi chung quanh một chút nhìn đến trong phòng Lăng Nặc  còn sáng đèn liền qua cùng đồ đệ trò chuyện.

"Sư phụ, ngài đã tỉnh?"

"Ân, đã trễ thế này, Nặc nhi như thế nào còn không ngủ?"

"Ngủ không được liền nhìn xem sách một chút." Lăng Nặc giơ quyển sách trong tay lên cấp Thiên Cơ tTử xem.

"Nặc nhi xem không phải sách, mà là nghĩ chuyện khác." Thiên Cơ tử nhìn ra tâm tư ái đồ.

"Ân, sư phụ. Nặc nhi là có một chút suy nghĩ không rõ." Lăng Nặc thẳng thắn.

"Định là vì Hiên nhi, cái xú tiểu tử kia có phải hay không? Ai, chuyện tới nay sư phụ cũng không giấu diếm ngươi. Sư phụ hỏi trước ngươi, ngươi là thật sự thích Hiên nhi phải không?" Thiên Cơ Tử hỏi, Lăng Nặc còn thật sự gật gật đầu.

"Mặc kệ thân phận Hiên nhi ra sao ngươi đều thích hắn sao?" Thiên Cơ Tử xác định hỏi, Lăng Nặc lại gật đầu,

"Nặc nhi, sư phụ ta cũng không gạt ngươi , kỳ thật Hiên nhi hắn..." Thiên Cơ Tử chợt nhớ đến chính mình hiện đang ở hoàng cung về thân phận Vũ Văn Hiên phải thật cẩn thận. Hắn ở bên tai Lăng Nặc thấp giọng nói.

"Sư phụ lời ấy thật sao?" Lăng Nặc biết được sự thật rất là khiếp sợ.

"Đúng vậy, này là đại sự vi sư như thế nào hội nói giỡn cùng ngươi. Sư phụ hỏi ngươi, hiện tại ngươi còn có thể ở lại bên Hiên nhi sao?"

Lăng Nặc cúi đầu không nói, rồi sau đó nàng ngẩng đầu trong mắt có chấp nhất cùng kiên định.

"Ân, sư phụ, đồ nhi nguyện ý." Lăng Nặc vừa rồi nghĩ chính là nếu rời đi Vũ Văn Hiên hội như thế nào? Nàng không dám tưởng tượng rời đi Vũ Văn Hiên chính mình hội thế nào, nàng cũng không bỏ được Vũ Văn Hiên, nàng muốn ở lại bên người nàng.

"Ân, vi sư hiểu được, vi sư tin tưởng địa vị ngươi ở trong lòng Hiên nhi. Hiên nhi hài tử này là cái người đa tình ngày sau khả năng bên người không chỉ có ngươi cùng Thu Hàm hai người, ngươi nghĩ kỹ sao?"

"Sư phụ, đồ nhi đã nghĩ kỹ rồi." Lăng Nặc gật đầu ra quyết định cùng hứa hẹn.

"Ha ha, tốt lắm, đi ngủ sớm một chút đi hảo đồ nhi." Thiên Cơ Tử từ ái sờ sờ đầu Lăng Nặc.

"Ân, Sư phụ cũng đi ngủ sớm một chút.."

Bình Luận (0)
Comment