Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 55

  "Phụ hoàng."

"Nga, Hiên nhi vào đây ngồi đi." Vũ Văn Long nghe Vũ Văn Hiên gọi, đáp lời.

"Không biết phụ hoàng tìm nhi thần đến có chuyện gì quan trọng?" Vũ Văn Hiên hỏi, có chút không nắm chắc.

"Kỳ thật cũng không phải có chuyện gì ghê gớm, chính là vài ngày trước mẫu hậu ngươi cùng trẫm nhắc tới hứa hẹn năm, nay ngươi đã muốn trưởng thành, cũng nên thực hiện rồi." Vũ Văn Long nghẹn cười nhìn biểu tình của Vũ Văn Hiên, quả nhiên khi Vũ Văn Hiên nghe được Vũ Văn Long nói, biểu tình trên mặt là phong phú muôn vàn.

"Phụ hoàng, nhi thần đã muốn có hai vị phu nhân, không cần lại..."

"Việc này là mẫu hậu ngươi định ra, ngươi cũng không phải không biết tính tình của mẫu hậu đi? Cho nên a, hài tử, ngươi phải chấp nhận thôi. Phụ hoàng cũng không giúp được ngươi a. Hơn nữa, cưới Hi Văn cũng tốt, ôn nhu hiền thục, cũng đỡ phải cãi nhau." Vũ Văn Long ám chỉ Vũ Văn Hiên cưới Mạc Hi Văn thì tai sẽ thanh tịnh, sẽ không bởi vì có nhiều nữ nhân mà dẫn tới khắc khẩu không cần thiết.

"Nhưng là nhi thần thích náo nhiệt, hơn nữa, nhi thần cùng Hi Văn biểu muội không có chút cảm tình, nếu nói cảm tình cũng là loại tình cảm huynh muội, như thế nào có thể cưới nàng đâu?" Vũ Văn Hiên ngữ khí không vui.

"Dù sao việc này cũng đã định rồi. Hài tử, ngươi nay muốn cũng cưới, không muốn cưới cũng phải cưới. Hi Văn là một cô gái tốt, ngươi nhưng đừng khi dễ người ta." Vũ Văn Long bưng cho nàng một chén nước để hạ hỏa.

"Phụ hoàng... ta... Thương thiên a, đại địa a, ta hảo mệnh khổ a!" Vũ Văn Hiên bản muốn phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Vũ Văn Long nên không dám, chỉ biết tự mình kêu khổ. Thu phục Vũ Văn Hiên bên này, đương nhiên cũng phải thu phục Mạc Hi Văn bên kia , nếu không không chừng ra cái gì nhiễu loạn đâu.

Hôm nay, thời tiết tốt, hoàng hậu lôi kéo Mạc Hi Văn đến ngự hoa viên tản bộ.

"Hi văn a, mấy năm nay ngươi cũng chịu không ít khổ đi!" Hoàng hậu cầm tay Mạc Hi Văn cảm khái.

"Cũng không có, ta sinh hoạt tốt lắm." Hi Văn rút tay ra, khoa tay múa chân trả lời.

"Ai, ta đều biết mà. Đúng rồi, ngươi cảm thấy cái kia nhi tử của cô cô như thế nào?" Cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa hoàng hậu vẫn là cô cô của Mạc Hi Văn.

Mạc Hi Văn không có trả lời.

"Ngươi nha đầu này, nếu là cảm thấy không tệ, cô cô liền làm chủ làm cho tiểu tử kia cưới ngươi về nhà. Nếu là không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng." Hoàng hậu yêu thương xoa đầu nàng nói.

"Hết thảy nghe theo cô cô." Mạc Hi Văn cho dù chỉ gặp qua Vũ Văn Hiên vài lần, cũng nghe đại danh Vũ Văn Hiên như sấm bên tai.

"Tốt lắm, vậy cô cô liền làm chủ, còn có chuyện ngươi phải biết là..." Hoàng hậu ở bên tai Mạc Hi Văn nhỏ giọng nói.

Mạc hi văn nghe xong nghi hoặc nhìn nàng, lập tức giản mày gật đầu đáp ứng.

"Vậy ngươi là đáp ứng rồi, ta đi tìm Hoàng Thượng thỉnh chỉ, cho các ngươi mau chóng thành hôn." Thấy nàng đáp ứng rồi hoàng hậu vui vẻ.

"Vương gia, có vị Tỉnh cô nương cầu kiến" Hạ nhân tiến đến thông báo.

"Tỉnh cô nương? Tìm tới cửa rồi sao? Còn không mau mời vào a." Thu Hàm vừa nghe liền nhìn Vũ Văn Hiên nở nụ cười đầy hàm ý.

"[⊙o⊙]..." Vũ Văn Hiên một đầu hắc tuyến.

"Đây là... Sao lại thế này?" Lăng Nặc cũng thập phần buồn bực.

"Dân nữ báu kiến hai vị Vương phi." Tỉnh Dao trực tiếp không nhìn Vũ Văn Hiên, cùng hai vị Vương phi chào hỏi.

"Tỉnh cô nương không cần đa lễ, mời ngồi." Lăng Nặc mời Tỉnh Dao ngồi, cũng cho người dâng trà.

"Tỉnh cô nương có thể trực tiếp gọi chúng ta là tỷ tỷ, không cần kêu Vương phi khách sáo như vậy." Thu Hàm cũng lain ngồi gần nàng.

"Hảo, Hàm tỷ tỷ, Nặc tỷ tỷ, Tỉnh Dao lần này tiến đến là muốn ở nhờ một thời gian, không biết hai vị tỷ tỷ có bằng lòng lưu Tỉnh Dao lại hay không?" Tỉnh Dao đi thẳng vào vấn đề.

"Đương nhiên nguyện ý, vô cùng hoan nghênh a." Vũ Văn Hiên vội lên tiếng.

"Muội muội muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, chúng ta đương nhiên là hoan nghênh. Về phần hắn, ngươi có thể xem nhẹ." Thu Hàm chỉ vào Vũ Văn Hiên nói. Vũ Văn Hiên thập phần buồn bực chỉ biết chống cằm ngồi một bên hậm hực, tốt xấu gì nàng cũng là gia chủ a, như thế nào lại có kết cục này? Thật sự là mất hết uy nghiêm.

Tỉnh Dao nhìn thấy biểu tình của Vũ Văn Hiên như thế, buồn cười đến ruột cũng muốn thắt lại, nhưng trên mặt vẫn là vân đạm khinh phong.

"Ta cho người an bài phòng khách, Hàm tỷ, các ngươi cứ tán gẫu đi, ngươi theo ta lại đây!" Lăng Nặc đứng lên nhân tiện lôi kéo Vũ Văn Hiên đi ra.

"Nói, sao lại thế này? Nàng như thế nào lại tìm tới cửa?" Lăng Nặc ra cửa liền nhịn không được hỏi.

"Ta làm sao biết, có lẽ là ta mị lực lớn, nàng bị hấp dẫn đi!" Vũ Văn Hiên tự kỷ một phen.

"Hừ, ta mới không tin, ngươi nói nàng có phải gần đây vẫn giám thị ngươi hay không? Hơn nữa, nàng sớm không đến muộn không đến, cố tình ở ngay lúc ta phát hiện nàng luôn ở trong tối giám lại đến."

"Nga, nguyên lai ngươi cũng phát hiện a, ta còn nghĩ đến là ta chính mình phát hiện đâu, hắc hắc hắc." Vũ Văn Hiên vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nào biết Lăng Nặc đã sớm phát hiện.

"Đúng rồi, ta muốn nói cho ngươi một sự kiện, một chuyện nhất định làm ngươi cao hứng."

"Chuyện gì a?" Vũ Văn Hiên nghiêng tai chuẩn bị chăm chú lắng nghe,

"Ta có hài tử." Lăng Nặc ôm lấy cổ nàng nói nhỏ.

"Thật sự? Ha ha, ta lại được làm ba ba, ha ha ha" Vũ Văn Hiên nghe được mặt vui mừng như muốn nở hoa.

"Khi nào thì xác định a? Không phải là nói giỡn với ta đi?"

"Ngay tại hôm trước xác định, ta vốn là chính là đại phu, thân thể của chính mình ta biết rõ ràng nhất. Chuyện này ta có thể nói giỡn được sao?" Lăng Nặc oán trách nhìn nàng một cái.

"Ha ha, quả nhiên cố gắng không có uổng phí, nhanh như vậy liền hoàn thành nhiệm vụ. Lão bà ngươi thật sự là rất vĩ đại. Đến, hôn một cái." Vũ Văn Hiên ôm lấy Lăng Nặc muốn hôn xuống.

"Này vẫn là ở trong sân, chú ý một chút." Lăng Nặc đẩy mặt nàng ra.

"Nga, kia vậy để trở về trong phòng lại hôn. Ha ha ha, ta thật sự là rất cao hứng, ta muốn đi thông tri phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu biết. Trước về phòng nghỉ ngơi, ta giúp đỡ ngươi, đi chậm thôi." Vũ Văn Hiên thật cẩn thận dìu Lăng Nặc.

"Ngươi làm gì vậy, ta cũng không phải sinh bệnh, không cần..." Lăng Nặc đang muốn nói, Vũ Văn Hiên lại một phen ôm lấy nàng.

"Ta ôm ngươi trở về, để không mệt nhọc bảo bối của ta, lão bà cungf nhi tử." Vũ Văn Hiên chiếm tiện nghi cũng chiếm quang minh chính đại như vậy. Lăng Nặc đối nàng là một chút biện pháp đều không có. Bởi vì nàng thương Vũ Văn Hiên, liền nguyện ý sủng nàng như vậy.

Rất nhanh Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu đều biết tin Lăng Nặc có thai.

"A, thật sự là quá tốt, ai gia muốn có thật nhiều tiểu tằng tôn." Thái Hậu cao hứng không khép miệng, lập tức đi xem cháu dâu, còn cho người ta gọi hoàng hậu theo.

"Tiểu tử này thật đúng là... Không tệ." Hoàng Thượng cũng mặt mày hớn hở.

"Thật sự là quá tốt." Hoàng hậu liếc liếc mắt nhìn Hi Văn một cái, cười cười uống một ngụm trà. Trà này còn không có uống xong, Thái hậu bên kia cho nhân đến mời nàng tự mình qua đó một chuyến, sau đó cùng đi xem Lăng Nặc.

Thái hậu cùng hoàng hậu đến tự nhiên là không thiếu lễ vật, thuốc bổ một đống lớn, cũng hỏi han ân cần, Thu Hàm ôm nữ nhi chúc mừng Lăng Nặc.

"Ân, mẫu hậu năm đó con dâu cùng mạc nữ nhi của Thái phó từng có hứa hẹn, chính là cho hai cái hài tử kết làm vợ chồng. Nay nữ nhi Mạc tiểu thư con dâu đã mang theo bên người , Hiên nhi cũng lớn như vậy, không biết ý mẫu hậu như thế nào?" Hoàng hậu hỏi ý kiến Thái hậu. Kỳ thật đây là chuyện đã định, làm như vậy bất quá là tôn trọng lão nhân gia.

"Đây là chuyện tốt a, hết thảy liền do hoàng hậu quyết định đi, lão thái thái ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần để cho lão thái bà này ôm đến nhiều tằng tôn thì tốt rồi."

"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không..." Vũ Văn Hiên nói còn chưa nói xong đã bị ánh mắt hoàng hậu "ôn nhu" nhìn qua, lời muốn nói cũng tuột trở vào cổ.

"Hàm nhi, Nặc nhi, ý các ngươi như thế nào?"

"Con dâu không có ý kiến, nhiều tỷ muội làm bạn cũng là chuyện tốt ạ." Thu Hàm, Lăng Nặc cho dù là có ý kiến thì thế nào?

"Nương, hài nhi..."

"Tốt lắm, việc này liền quyết định như vậy đi, quay về ta sẽ nói phụ hoàng ngươi hạ chỉ thành hôn, chuẩn bị cho tốt đi. Ngươi cần phải hảo hảo mà chiếu cố Hi Văn a, Hi Văn nha đầu kia là một cô gái đáng thương."

Ta có muốn cưới đâu, Vũ Văn Hiên trong lòng âm thầm kêu khổ.

Hoàng hậu làm người nói là làm, hồi cung liền nói hoàng thượng hạ chỉ, hôn kỳ cũng rất nhanh định xuống, Vũ Văn Hiên thật sự là khóc không ra nước mắt.
______________

Mạc Hi Văn ngồi ở trong tân phòng đợi Vũ Văn Hiên trở về phòng.

"Tiểu thư, này cũng trễ như vậy rồi, Vương gia chỉ sợ là sẽ không đến đây, nói như thế nào hôm nay cũng là động phòng hoa chúc, Vương gia thực kỳ cục. Tiểu thư, không bằng người cứ ngủ trước đi." Nha đầu này là hoàng hậu chọn lựa cho đi theo Hi Văn, là cung nữ vừa mới tiến cung. Tiểu nha đầu biết Hi Văn là người tốt, thay Hi Văn bênh vực kẻ yếu.

"Ai nói bổn vương sẽ không đến đây, nơi này là nhà củabổn vương, bổn vương muốn đi nơi nào thì đi, muốn đến lúc nào thì đến, một cái nha đầu nhu ngươi lại lắm miệng, cút đi." Vốn Vũ Văn Hiên không cam tâm tình nguyện cưới Mạc Hi Văn, nghe được nha đầu nói như vậy tự nhiên tâm tình lại càng không tốt, ngữ khí cũng nặng, nha đầu cúi đầu nhanh chóng lui ra.

Vũ Văn Hiên dùng lực xốc khăn hồng trên đầu Hi Văn xuống.

"Mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút  đi."

Vũ Văn Hiên bỏ đi ngoại bào, nằm thẳng trên giường đưa lưng về phía nàng. Mạc Hi Văn bị trượng phu lãnh đạm như thế trong lòng rất khó chịu, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.

"Tắt đăng đi lên ngủ đi, thời gian không còn sớm."

Vũ Văn Hiên nghe được thanh âm cởi quần áo, không lâu sau Mạc Hi Văn liền nằm xuống bên người Vũ Văn Hiên. Một đêm này đối với bọn họ mà nói đều là dày vò. Đối với Hi Văn, Vũ Văn Hiên chỉ có tình cảm huynh muội, nay này cô gái lại trở thành thê tử của chính mình, Vũ Văn Hiên rất khó tiếp thụ.  

Bình Luận (0)
Comment