Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 50

Hiền vương phủ.

Tần Nhan xem xong nội dungtrên mật tín, mạnh mẽ vo nó nắm thành một cụcném văng ra ngoài, sau đó hung hăng một quyền đập xuống bàn. Sắc mặt trầm đến có thể tích thủy, hai mắt lộ ra quang mangngoan lệ, tựa hồ muốn đem ai cắn nuốt.

Mật tín là Nam Vũ nghĩ biện pháp phái người đưa tới, mặt trên nội dung đương nhiên chuyện Đường Phi cùng Phượng Thần Anh đã xảy ra ở Lãm Nguyệt Lâu đêm nay. Tần Nhan để ý không phải việc Đường Phi lấy một thân phận nam sủng đi Lãm Nguyệt Lâuphiêu kỹ, mà là để ý hắn câu hắn nói với Phượng Thần Anhkia!

Phượng Thần Anh ở trong cảm nhận của Tần Nhan là chí cao vô thượng, là đế vương tự cao tự đại nhìn xuống vạn vật! Thậm chí ngay cả hắn, thân là long tử cũng sẽ nhịn không được đối hắn cúi đầu xưng thần! Nhưng mà, nhưng mà nam sủng đê tiện cư nhiên, cư nhiên dám đối Phượng Thần Anh bất kínhnhư vậy, cư nhiên dám như vậy mạo phạm hắn! Cho dù hắn biết Phượng Thần Anh không có khả năng lấy thân phục vụ bất luận kẻ nào, Đường Phi kia chỉ là nhất thời võ mồm nhanh nhẩu, nhưng hắn cũng vô pháp tha thứ!

Một nam sủng đê tiện hèn mọn cư nhiên dám tơ tưởng Thần Anh của hắn, quả thực tội đáng chết vạn lần! Tần Nhan nghĩ đến đây, lại nghiến răng nghiến lợi một quyền đấm xuống án thư.

Híp mắt suy nghĩ một hồi, Tần Nhan nhắc bút lông, viết nhanh một trận thư tín dày đặc, nhét hảo vào trong phong thư, sau mới trầm giọng nói: “Người tới.”

“Dạ, chủ nhân!” Một hắc y tử sĩ ẩn thân ở một chỗ tối lắc mình mà ra, cung kính quỳ gối trước mặtTần Nhan.

“Đem phong tín này giao cho Nam Vũ, nhớ dặn dò hắn, phải vạn vô nhất thất!” Tần Nhan trong mắt hàn quang chợt lóe, khóe miệng xẹt qua một chút tươi cườinham hiểm.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Tử sĩ tiếp nhận thư tín, biến mất ở trong màn đêm.

Phượng Tê Các, Đông viện.

Nam Vũ tiếp nhận tín do tử sĩ đưa tới, còn chưa có mở ra liền nghe được tên kia vẫnchưa rời đi hạ giọng nói: “Chủ nhân phân phó, phải vạn vô nhất thất!”

“Hiểu được .” Nam Vũ vừa mới dứt lời, tử sĩ thân hình chợt lóe, không một tiếng động rời đi. Nam Vũ không khỏi thầm than, chỉ có lấy mười tử sĩ tài năng nhất của Hiền vương phủ, mới có thểbí mật ra vàoPhượng Tê Các.

Nam Vũ triển khai thư tín, sắc mặt lập tức đại biến! Biểu ca hắn nhanh như vậy muốn động thủ sao? Nhưng mà Đường Phi còn ở tại Diên Phi viện, muốn xuống tay cơ hồ không thể nào! Khó trách tử sĩ nói cho hắn “Vạn vô nhất thất”, đây căn bản chính là biểu ca cảnh cáohắn, chỉ cho phép thành công không được thất bại! Bất quá, may mắn, chuyện này biểu ca không có trực tiếp bảo hắn đi hoàn thành, mà là để cho hắn an bài Lam Tử Tương đi làm, nói như vậy khỏa ám sátnày sẽ không nhanh như vậy bại lộ.

Hắn nhớ rõ Lam Tử Tương giống như thiệndùng độc, Nam Vũ cúi đầu trầm tư một hồi, có lẽ có thể cho Lam Tử Tương thần không biết quỷ không hay, hạ độc độc chết Đường Phi. Còn có đám nữ nhân ở Nam viện bị lão gia vắng vẻ hồi lâu, có lẽ cũng có thể dùng tới một chút.

Quyết định chủ ý, Nam Vũ đứng dậy hướng viện Lam Tử Tương đi đến.

------------------

Đường Phi đang nằm ghé vào trên giường, ôm gối đầu buồn ngủ. Đúng lúc này một bàn tay lặng lẽ xoa tấm lưngtrần trụi của hắn, đầu ngón tay dọc theo xương sống ở giữamột đường đi xuống --

“Ba !” Đường Phi phản thủ bắt được ngón tay kia, thanh âm khàn khàn dẫn theo điểm lửa giận: “Ngươi TMD(con mẹ nó)dám làm lần nữa, tin hay không gia phế đi ngươi!”

“Ha ha.” Phượng Thần Anh cùng cái miệng nghịch ngợm ướt át ở bên tai Đường Phi cười khẽ, tay hơi hơi luật động liền thoát ly kiềm chế của Đường Phi, thuận thế ôm vòng eogầy gò mềm dẻo của hắn, thanh âm đồng dạng khàn khàn: “Tin, như thế nào không tin? Ngay tại vừa rồi, ngươi thiếu chút nữa liền đem ta –kẹp đứt.” Hắn đúng là muốn thừa dịp trời còn chưa sáng tái làm thêm một lần!

Đường Phi mạnh mẽ mở hai mắt, vẻ mặt lửa giận phiên thân ngồi dậy, chăn bông trên người rớt xuống, đường cong duyên dáng nửa người trên tất cả đều là dấu vếtxanh xanh tím tím, đầu nhũ bên phải cơ hồ bị cắn nát da, đỏ sẫm như máu.

“Ngươi nói lại lần nữa xem?” Đường Phi trên cao nhìn xuống Phượng Thần Anhđang nằm nghiêng vẻ mặt tiếu ýtrêu tức, thanh âm nguy hiểm. Còn chưa nhìn thấy đệm chăn rớt xuống, tay hắn đã cầm “hảo huynh đệ” của đối phương, tựa hồ thoáng dùng một chút lực liền thật sự sẽ phế đi hắn!

“Ta vừa rồi chưa tỉnh ngủ nói mớ mấy câu, đã quên bản thân đã nói cái gì.” Phượng Thần Anh vội vàng thu liễm cợt nhảcủa mình, vẻ mặt nghiêm túc nói. Toàn thân bởi vì địa phương yếu ớt nhất bị ngườinắm trụ mà hơi hơi cứng lên, bất quá càng nhiều là bởi vì bị bàn tay ấm áp của Đường Phi cầm lấy, toát ra cảm giáckhuây khoả nhè nhẹ.

Cảm giác được người nọ biến hóa, Đường Phi mặt đỏ lên, Hoa Phượng Hoàngnày đến như vậy còn có thể -- đứng lên?! Đường Phi nghiến răng nghiến lợi cười cười, nói: “Thoải mái đi? Để cho gia hảo hảo hầu hạ ngươi!”

“A ! Đường Phi Đường Phi Đường Phi, thủ hạ lưu tình a! Tiểu Phi Phi -- không cần a a a !”

Mặc Trúc, Ưu nhi vẫn hầu ở trong sân, nghe thanh âm kêu thảm thiết như thế đồng thời rùng mình một cái, nhìn nhau sau đều thấy được khiếp sợ cùng không dám tintrong mắt đối phương. Nguyên lai, nguyên lai lão gia thật sự là phía bị áp a! Nhưng mà nhưng mà, Ưu nhi cùng Mặc Trúc lại song song cúi đầu cắn răng khổ tư, rõ ràng trước đó nghe được đều là tiếng công tử...... Như thế nào nhanh như vậy lại đến phiên lão gia chứ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ hai người là hỗ áp (thay phiên nhau áp, aka hỗ công)?! Nghĩ đến khả năng như vậy, Ưu nhi cùng Mặc Trúc mặt một trận trắng một trận hồng, không dám tiếp tục loạn nghĩ.

Hồ nháo một buổi tối, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi rốt cục ở hừng đông ngủ say sưa. Thẳng đến qua buổi trưa, sắc mặt xanh trắng hai mắt vô thần, vừa thấy liền biết là do miệt mài quá độ, hai người mới tỉnh lại, cũng không phải bởi vì bọn họ tỉnh ngủ, mà do bị đói đến tỉnh.

Vừa khát vừa đói vừa mệt, Đường Phi bởi vì có chút nguyên nhânkhó nói nên không thể một cước đá vào mông Phượng Thần Anh, đành phải ở trên cổ hắn hung hăng nhéo một chút, đem Phượng Thần Anh bị đau sau khi tỉnh lại, khép hờ ánh mắt nói: “Đi, ta muốn rửa mặt, bảo phòng bếp làm thức ăn, ta sắp chết đói.”

“Ừ......” Phượng Thần Anh rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ,mơ mơ màng màng gật gật đầu, cầm lấy bàn tay tác quái của Đường Phi, sau đó một phen đem người ôm vào trong ngực, than thở nói: “Ngoan, đừng nháo, để cho ta ngủ thêm một hồi......”

“Có đi hay không ?” Đường Phi tay lại đặt ở trên bộ vị yếu ớt mẫn cảm của đối phương uy hiếp.

“Đi đi, lập tức đi!” Phượng Thần Anh mạnh mẽ trừng lớn ánh mắt đứng lên, tùy tay lấy qua bộ quần áo khoác ở trên người, chân trần liền nhảy xuống giường. Trong nháy mắtmở ra cửa phòng, lại khôi phục khí thếuy nghiêmđứng đầu một Các. Tuy rằng thần sắc có điểm biếng nhác, sắc mặt kém một chút, nhưng tốt xấu cũng có thể đem bọn hạ nhân hù dọa.

Sáng sớm ngay tại Diên Phi viện, Ưu nhi cùng Mặc Trúc lanh lợi bưng dụng cụ rửa mặt vào nhà, phía sau còn đi theo hai tỳ nữ, khay trên tay đựng mộtkhăn trải giường cùng chăn bông mới.

Phượng Thần Anh trước bọn họ một bước vào phòng ngủ, bảo Ưu nhi đem dụng cụ rửa mặt đặt xuống sau liền ra ngoài, rồi thực tự nhiên cấp chính mình rửa sạch, một bên cấp Đường Phi rửa sạch. Bọn họ khi vừa mới tỉnh ngủ, Phượng Thần Anh liền ôm Đường Phi đến dục trì phía sau tắm rửa qua, trên người coi như sạch sẽ. Thẳng đến khi đem hai người thu thập thỏa đáng, Phượng Thần Anh mới nửa bế nửa ôm Đường Phi ra ngoài, hai tỳ nữ kia mới cúi đầu đến gần phòng ngủ thu thập.

Trong lúc này Mặc Trúc đã phân phó hạ nhânmang thức ăn tiến vào.

“Không tệ.” Phượng Thần Anh mỉm cười gật gật đầu khen, Mặc Trúc càng ngày càng biết tâm tư của hắn.

“Tạ lão gia khích lệ.” Mặc Trúc mặt không gợn sóng không sợ hãi cúi đầu nói, một bên thay Phượng Thần Anh cùng Đường Phi bày ra bát đũa.

Phượng Thần Anh tiếp nhận chén canh Ưu nhi truyền qua, múc một ngụm thổi lạnh, sau đó đưa đến khóe miệngĐường Phi.

Ưu nhi cùng Mặc Trúc động tác trên taythoáng ngừng lại, sau đó làm bộ không thấy gì tiếp tục thay chủ tử nhà mình chia thức ăn.

Đường Phi tà mắt liếc Phượng Thần Anh một cái, tự mình lấy một chén canh khác uống. Phượng Thần Anh cũng không giận, cười cười tiếp tục cấp Đường Phi đĩa rau.

Đem canh uống xong, Đường phi vẫn là cảm thấy yết hầu phát khô, nghĩ đến có lẽ tối hôm qua đã quá...... Đường Phi lắc đầu, đem điên cuồng tối hôm qua để qua sau đầu, sau đó nói với Ưu nhi: “Ưu nhi, ta muốn uống trà.”

Ưu nhi ngẩn ra, phản ứng lại liền nói: “Dạ công tử, phía trước chỗ hầu phòng cũng đã tặng hai bôi trà lại đây, có Tuyết Nha công tử thích uống nhất, Ưu nhi đi bưng tớicho ngài.”

“Cám ơn.” Đường Phi cười nói cảm tạ, Ưu nhi mặt đỏ lên, nhanh chóng đi bưng trà.

Phượng Thần Anh nhíu mày, nói: “Ta phát hiện ngươi thực thích cùng người khác nói lời cảm tạ, cho dù kia chỉ là một hạ nhân.”

“Đây là lễ phépcơ bản nhất, không phân biệt quý tiện cấp bậc. Chỉ cần hắn cho ngươi phục vụ cùng giúp đỡ cơ bản nhất, một tiếng ‘cám ơn’ hẳn là phải có.” Đường Phi thản nhiên giải thích. Ở thế kỷ hai mươi mốt, đối đám người phục vụ nói một tiếng đa tạ, đó là lễ phépcơ bản nhất, cũng là đạo đứccơ bản nhất.

Phượng Thần Anh ngạc nhiên, nghĩ nghĩ lại nở nụ cười, hỏi: “Cái này cũng là ngươi từ trước học được đi?” Đường Phi gật gật đầu, chọn hai miếng rau xanh tươi mới chậm rãi ăn.

Mặc Trúc hầu ở một bên nghe được ngôn luận của Đường Phi thầm giật mình, đồng thời cũng có chút cảm động, công tử giống như cho tới bây giờ cũng không đem bọn họ xem nhưhạ nhân......

“Công tử, trà đến đây.” Ưu nhi bưng khay tiến vào, Mặc Trúc tiến lên trước cấp Phượng Thần Anh chén trà, sau đó mới đưa cho Đường Phi.

Đường Phi tiếp nhận uống một ngụm nhỏ, sau đó nhíu nhíu mày, nói: “Tràtốt như vậy, thật sự là lãng phí.”

Phượng Thần Anh chưa bao giờ uống Tuyết Nha, hắn không thích cái loại hương vịnhạt nhẽo này, Đại Hồng Bào nồng đậm như vậy mới là thứ hắn thích nhất. Nghe được Đường Phi nói những lời này, Phượng Thần Anh kinh ngạc hỏi: “Như thế nào? Ngươi trước kia không phải thích nhất loại này trà sao?”

“Thì thích.” Đường Phi buông cái chén không tính tái uống: “Ngươi uống qua trà pha chưa? Chính là dùng loại này nấu, không phải phao.”

“Uống qua, ngươi đã quên ta là khách quen Phương Hoa Lâu? Yến lão bản tay nghềpha trà, thiên hạ nhất tuyệt!” Phượng Thần Anh không chút nào keo kiệt khen ngợi.

“Yến lão bản tay nghề như thế nào ta không biết, ta lại biết có một người tay nghề, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với nàng.” Đường Phi nhớ tới ngày ấy Hà Tịch nấu trà, thản nhiên nở nụ cười, sau khi uống qua trà hắn nấu, tựa hồ tái uống một loại cực phẩm trà cũng không ra được loại hương vị đó.

“Nga ?” Phượng Thần Anh có hứng thú nhìn Đường Phi, hỏi: “Cư nhiên còn có người so với Yến lão bản lợi hại hơn? Là ai?”

“Ngươi cũng nhận thức.” Đường Phi ngắm Phượng Thần Anh liếc mắt một cái: “Chính là...... Chính là......” Đường Phi bỗng nhiên ôm ngực, sắc mặt bỗng dưng trở nên xanh tím, thậm chí ngay cả môi cũng phiếm một tầng tử hồng sắcquỷ dị.

“Ân oa !” Đường Phi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu đen, sau đó cả người đổ về phía trước, cả người run rẩy không ngừng, mắt thấy giống như sắp chết !

“Đường Phi !”

“Công tử !”

Phượng Thần Anh gắt gao ôm Đường Phi, vươn một bàn tay nhanh chóng phong trụ mười hai đại huyệt quanh thân của Đường Phi, lòng bàn tay tích tụ nội lực đặt lên trước ngực hắn bảo trụ tâm mạch không bị nọc độc xâm nhập. Hướng về phía Ưu nhi cùng Mặc Trúc đã bị kinh biến trước mắt làm cho ngây ngốc, rống to: “Thất thần làm cái gì, nhanh đi tìm Cốc Dương! Mặc Trúc, bảo Thiết Hoán đem mọi người trong Các khống chế lại, một người cũng không cho phép rời khỏiPhượng Tê Các !”

“Dạ, dạ!” Bị Phượng Thần Anh một tiếng rống to, Ưu nhi cùng Mặc Trúc bừng tỉnh mới phản ứng lại, vừa sợ vừa vội đi tìm người.

“Đường Phi! Không được chết! Có nghe hay không! Ta sẽ cứu ngươi, cố gắng chống đỡ đi! Ngươi còn chưa trở lại thế giới của mình, chết ở chỗ này không đáng, có nghe thấy không! Cố gắng chống đỡ cho ta!” Phượng Thần Anh đem Đường Phi gắt gao ôm vào trong ngực, lòng bàn tay nội lực cuồn cuộn không ngừng mà chuyển vận, bảo vệ tâm mạchĐường Phi. Trong mắt kinh sợ dânglên, tâm lý mạnh mẽ xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi cảm cùng đau lòng chưa bao giờ từng có, lập tức sát ý tràn ngập, mắt phượng đỏ bừng tràn đầy thị huyết điên cuồng, dám ở trước mặt hắn hãm hại Đường Phi, hắn muốn kẻ kia muốn sống không được, muốn chết không xong !

Phượng Tê Các không có nguyên nhânbị tràng sự kiện hạ độc này làm loạn, trên thực tế ngườibiết sự kiện hạ độc này không nhiều lắm, Thiết Hoán thu được tin tức Mặc Trúc,sau liền phản ứngnhanh nhất. Tuyển ra một đại bộ phận thị vệ canh giữ ở các gócPhượng Tê Các, chỉ cần thấy ngườikhả nghi hoặc muốn rời đi Phượng Tê Các, đều giống nhau giết không cần hỏi! Ngay sau đó an bài hai mươi tử sĩ, canh giữ ở từng góc chết trong Diên Phi viện, bảo hộ Phượng Thần Anh an toàn, sau đó tự mình mang theo vài tâm phúc chạy tới Diên Phi viện. Lúc này Phượng Tê Các, an tĩnh đến có chút đáng sợ.

Cốc Dương gần đây đã tra qua, trong thức ăn không có độc, canh cũng không có độc. Trong hai chén trà kia, Đường Phi uống Tuyết Nha bị tẩm kịch độc, mà Phượng Thần Anh uống Đại Hồng Bào thì không có độc. Thực hiển nhiên, ngườiđầu độcnày, là cố ý hướng về phía Đường Phi.

Phượng Thần Anh sau khi biết liền trầm mặc không nói, chỉ là sắc mặt âm trầm, quanh thân tản ra sát khí khủng bố, thậm chí ngay cả Thiết Hoán đều có chút ăn không tiêu.

Phượng Thần Anh xoay người nhìn bức màn chethật dày kia, mặt sau Cốc Dương đang cứu chữa cho Đường Phi.

“Hôm nay chỉ cần là người đã tiếp xúc qua hai chén trà kia, thẩm vấn xong một người cũng không lưu lại!” Phượng Thần Anh ngoan lệ nói, sau đó quay đầu ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Ưu nhi cùng Mặc Trúc, trầm giọng nói: “Người tới, đem Ưu nhi cùng Mặc Trúc nhốt tại sài phòng, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể tới gần bọn họ !”

Ưu nhi cùng Mặc Trúc còn chưa kịp hồi thần sau biến động lớn vừa rồi, sau khi nghe câu như thế thì chấn động, song song không dám tin nhìn về phía Phượng Thần Anh, Ưu nhi lại rớt xuống nước mắt!

Lão gia cư nhiên hoài nghi hắn hạ độc? Ưu nhi bi thương cười, không có chút giãy dụa để mặc hai gã thị vệ mang đi. Mặc Trúc thật sâu nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, cũng bị mang đi.

Thiết Hoán khẽ nhíu nhíu mày không thể nhìn thấy, nói với Phượng Thần Anh: “Lão gia, sự tình còn chưa điều tra rõ, làm như vậy khả năng sẽ khuấy động lòng người.”

“Ta, Phượng Thần Anh làm việc khi nào còn sợ người khác nói ra nói vào?! Bổn tọa muốn giết liền giết, không cần để ý người khác cảm thấy thế nào?” Phượng Thần Anh khoanh tay mà đứng cười lạnh một tiếng nói: “Huống chi dám ở địa phương bổn tọa hạ độc, luôn phải trả đại giới .”

Thiết Hoán do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói: “Dạ, thuộc hạ đi làm.”

Bọn người rời đi sau, Phượng Thần Anh xoay người vạch tấm màn che, đến gần trong phòng ngủ.

Đường Phi xích lõa nửa người trên, Cốc Dương đang vì hắn châm cứu, trên người mười hai kỳ kinh bát mạch đều gắn đầy ngân châmdài nhỏ, ngân châm phía cuối hiện ra sắc đen, chỗ châm khẩu chảy ra huyết châu đen sậm. Vừa rồi sắc mặt hoàn toàn xanh tím,hiện tại đã lộ ra thản nhiên xanh trắng, thần sắc cũng không còn giống như sắp chết. Chỉ là hai mắt như trước nhắm chặt, không có nửa điểm bộ dángthức tỉnh.

Phượng Thần Anh đứng ở phía sau Cốc Dương, gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh nhìn thủ hạ của hắn không ngừng giúp Đường Phi thi châm, chỉ là hơi hơi nắm chặt đầu quyền tiết lộ trong lòng hắn đang lo lắng.

Cốc Dương rốt cục dừng tay lại, cầm lấy một bình sứ nhỏ đổ ra một viên thuốc màu đen, uy Đường Phi ăn xuống. Trong chốc lát Đường Phi liền bắt đầu hô hấp dồn dập run rẩy, khóe miệng tràn ra một cỗ máu đen.

Phượng Thần Anh bỗng dưng nắm chặt đầuquyền, hắn rất muốn đi lên ôm lấy Đường Phi, nhưng hắn biết nếu ở phía sau quấy rầy Cốc Dương, chỉ có thể hại Đường Phi. Vì vậy hắn chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Đường Phi biến hóa, trong lòng cư nhiên theo hô hấp Đường Phi phập phồng mà mỗi chút một đau.

Cốc Dương nhìn Đường Phi phun ra máu đen, ánh mắt vui vẻ, tay chân lanh lẹ bắt đầu nhổ châm trên người Đường Phi, các nơi lỗ kim lục tục chảy ra huyếtmàu đen.

“Hô ~” Cốc Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu mới nhìn thấy Phượng Thần Anh đứng ở phía sau hắn.

“Ngươi muốn hù chết ta a!” Cốc Dương hoảng sợ, vỗ vỗ bộ ngực nói: “Ai, đi gọi Ưu nhi đang nước sạch tiến vào, không thấy tiểu tình nhânnhà ngươi một thân huyết ô sao?”

Phượng Thần Anh nhìn rõ ràng Cốc Dương trở nên thoải mái liếc mắt một cái, biết Đường Phi đã không có việc gì, sau đó lập tức ra dục trì phía sau đi đến. Trong chốc lát, Phượng Thần Anh bưng một chậu nước ấm đi ra, đến bên giường bắt đầu giúp Đường Phi laucơ thể.

“Ngươi xác định độc của hắn đã được giải sao?” Phượng Thần Anh dùng khăn tay ấm áp thật cẩn thận giúp Đường Phi chà lau đầy người huyết ô.

“Dư độc bao nhiêu vẫn phải có, uống vài ngày dược của ta không bao lâu có thể thanh trừ sạch sẽ.” Cốc Dương vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phượng Thần Anh hầu hạ người khác, hơn nữa ánh mắt cư nhiên vẫn là loại ôn nhu đau lòng này?!

“Là độc gì?” Phượng Thần Anh thanh âm thường thường, nhưng Cốc Dương lại vô tình cảm thấy một cảm giác áp bách mãnh liệt!

“Câu Hôn, một loại vô sắc vô vị, thậm chí ngay cả ngân châm cũng không thử ra được kịch độc, người bình thường chỉ cần dính một chút liền phải chết không thể nghi ngờ, người trúng độc sẽ tắc tràng xuyên bụng, thất khiếu đổ máu mà chết, cuối cùng xác chết nột trong một canh giờ sẽ hư thối, cuối cùng chỉ còn một bãi nước mủ, thi cốt vô tồn. Bất quá người hạ độc phân lượng không nhiều lắm, Đường Phi cũng chỉ là uống một ngụm nhỏ, hơn nữa may mắn còn có ngươi ở đây, chặn lại huyệt đạo toàn thân cùng bảo vệ tâm mạch của hắn, không cho nọc độc xâm nhập, nếu không chỉ dựa vào một mình ta thật đúng là cứu không được hắn.”

Cốc Dương giải thích: “Bất quá, loại độc này thực hiếm thấy, có thể lấy được nó, ngườinày thân phận nhất định không thấp, hơn nữa đối với tiểu tình nhâncủa ngươi hận thấu xương.”

Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, động tác trên tay cũng không đình chỉ, thanh âm thản nhiên: “Ta đã biết, chuyện này, ngươi đừng nói ra ngoài.”

Cốc Dương sửng sốt, nghĩ nghĩ tựa hồ hiểu được cái gì, gật gật đầu nói: “Hiểu được.”

“Đi đổi cho ta một bồn nước sạch khác.” Phượng Thần Anh phân phó.

“Ân ?” Cốc Dương lại là sửng sốt: “Cái gì? Múc nước?”

“Mặc Trúc cùng Ưu nhi bị ta bắt nhốt, hiện tại bên người không có ai hầu hạ.” Phượng Thần Anh lạnh nhạt giải thích.

Cốc Dương khóe miệng run rẩy, nhận mệnh đi thay nước.

Đợi Cốc Dương vừa ly khai, Phượng Thần Anh mới đưa tay nhẹ nhàng xoa sắc mặt Đường Phi đã phiếm một tầng thản nhiên thanh hắc, trong mắt quang mang phức tạp vi thiểm. Người thân phận không thấp, là ai? Tần Nghị? Tần Chiêu? Hay là -- Tần Nhan ?

-------------------------
Bình Luận (0)
Comment