EDIT + BETA: Jeong
—————————-
Khi Ôn Thần Húc chú ý tới tiểu hài tử, tiểu hài tử cũng thấy cậu, trong lòng nghi hoặc vì sao hắn ngồi trên ghế dựa lại có thêm bánh xe, sao thấy mình lại không hành lễ.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tiểu hài tử dù gì cũng từ hoàng cung lớn lên, cho dù trong trong lòng cảm thấy kì quái cũng không hỏi ra. Đi đến bên cạnh Sở Thịnh Thần ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
– Hắn là ai?
– Người mà Hoàng thúc ngày hôm qua nói với ngươi.
Sở Thịnh Thần nói.
Sở Duệ nhớ ra, vì thế gật gật đầu.
Ôn Thần Húc nghĩ lần đầu gặp mặt dù thế nào cũng phải chuẩn bị lễ gặp mặt, vì thế mở rương nhỏ tùy thân của cậu, lấy đồ vật bên trong ra đưa cho tiểu hài tử.
– Cái này cho ngươi.
Thuận tay tiếp nhận, Sở Duệ nhìn món đồ tựa như chim nhưng lại không phải chim, nghi hoặc hỏi cậu:
– Đây là cái gì?
Khi còn ở hiện đại, Ôn Thần Húc ngoại trừ thích vẽ tranh cậu còn thích sưu tầm mô hình, vì thế khi phát hiện một người trung niên làm chủ cửa hàng bán đồ chế tác từ gỗ liền đặt một ít thứ. Cái này là mô hình phi cơ cậu rất thích thường mang theo bên người, nghe bé hỏi, Ôn Thần Húc vốn định nói thẳng là phi cơ, nhưng nghĩ lại bọn họ có khi phi cơ là gì cũng không biết, vì thế nói:
– Là chim.
– Thật là một con chim kì quái.
Sở Duệ nhìn từ trên xuống dưới nói.
Sợ bé không thích, Ôn Thần Húc bổ sung nói:
– Cái này còn có thể bay.
Cậu vừa dứt lời, Sở Duệ mở to đôi mắt, trực tiếp đem con chim trong tay vứt ra ngoài.
Chiếc mô hình điểu bay vèo một cái rồi đập xuống đất kêu một tiếng “bang”, Sở Duệ quay đầu nhìn cậu.
Không nghĩ tới vừa dứt câu bé đã ném chiếc mô hình đi, Ôn Thần Húc nhếch nhếch miệng, trong chớp mắt Ôn Thần Húc thấy bé nhìn chính mình vẻ mặt ghi rõ “Ngươi gạt người”.
Nhìn bộ dáng hai người, Sở Thịnh Thần trong mắt lướt qua ý cười, sau đó nhìn về phía Phúc An.
Phúc An chạy nhanh đến đem đồ vật nhặt lên, thấy không hư hỏng gì mới lấy tay áo lau lau, đi nhanh tới đưa lên.
Cầm trong tay đùa nghịch một hồi, Sở Thịnh Thần thử nắm mộc phiến (2) trên người con chim kéo ra một chút, phát hiện có thể kéo liền dùng sức.
(2): Miếng gỗ.Thanh âm mộc phiến bị kéo ra thu hút một lớn một nhỏ, chờ bọn họ quay đầu nhìn đã thấy con điểu trong tay Sở Thịnh Thần đã bay ra ngoài.
Thật sự có thể bay! Sở Duệ mở to mắt nhìn chằm chằm con điểu.
Hắn cư nhiên biết cách chơi! Ôn Thần Húc kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Mắt thấy con chim muốn bay xuống đất, Sở Duệ chạy nhanh tới tiếp được nó. Mà Sở Thịnh Thần đang xoa nhẹ đầu người đang kinh ngạc nhìn mình, đã biết còn cố hỏi:
– Như thế nào?
– Ngươi thật thông minh!
Vì muốn làm cho mô hình đẹp hơn, Ôn Thần Húc cố ý nói vói người thợ mộc lấp cơ quan đi, lúc lấy mô hình về chính mình phải tìm nửa ngày mới thấy cơ quan, không nghĩ tới Sở Thịnh Thần mới liếc mắt một chút đã xác định được cơ quan nằm ở đâu.
– Hoàng thúc đương nhiên thông minh.
Sở Duệ ôm mô hình con điểu lại đây nhìn Ôn Thần Húc nói:
– Ta rất thích thứ ngươi đưa cho ta. Bất quá này là ai làm? Sao nó lại bay được?
Tuy hình dáng vật này có chút kì quái nhưng bé rất thích nó.
Thấy bé thích Ôn Thần Húc liền cao hứng.
– Đây do một người thợ mộc họ Lưu ở phố Tây làm ra, bởi vì bên trong có cơ quan nên thứ này mới có thể bay.
– Thợ mộc đó có thể làm cái khác không? Tỷ như có thể làm cho lão hổ di chuyển?
Nhắc tới lão hổ, Sở Duệ nhớ tới lão hổ của mình vừa mới biến mắt, hưng phấn trên mặt giảm xuống.
Không biết cậu có nói trúng chỗ nào hay không thấy cảm xúc bé chùng xuống, Ôn Thần Húc vừa trả lời “Hắn có thể làm được” vừa nhìn Sở Thịnh Thần.
Sở Thịnh Thần tất nhiên biết lý do vì sao, nhìn Phúc An.
Phúc An rất nhanh cầm một hộp gỗ tinh xảo lại đây, sau đó mở ra.
– Điện hạ, ngài xem!
Sở Duệ nhìn qua, ngay sau đó lập tức kinh hỉ “A” một tiếng, duỗi tay từ trong hộp gỗ lấy ra một tượng đường lão hổ.
Bên kia, biết nguyên nhân làm bé rầu rĩ từ Sở Thịnh Thần, Ôn Thần Húc không khỏi nhấp môi cười cười. Nhớ tới mình lúc nhỏ rất thích kẹo chocolate khắc hình mấy con vật, lúc đó cậu cũng luyến tiếc, không muốn ăn, lại xem như bảo bối cố tình giấu trên giường, kết quả sáng mai kẹo chocolate nhìn không ra hình dáng con gì nữa.
Cầm lão hổ ngắm nghía một hồi, thấy trong hộp còn rất nhiều thứ, Sở Duệ từ bên trong cầm ra một con rồng nhét vào tay Hoàng thúc của mình, lại nhìn vào trong hộp, chọn cái lớn nhất đưa cho Ôn Thần Húc.
– Cho ngươi.
– Cảm ơn!
Ôn Thần Húc tiếp nhận lấy nhìn một hồi phát hiện này là một con phượng hoàng tinh xảo.
(Mọi người hiểu ẩn ý của tác giả hơm:>)Thưởng thức một hồi lại nghĩ đến việc ngày hôm qua làm bé không cao hứng, Ôn Thần Húc nhắc nhở nói:
– Thích thứ gì thì ăn vào trong bụng mới an toàn nhất!
Nói xong cậu cắn xuống cái đuôi phượng hoàng trong tay.
Sở Duệ nghĩ tới lão hổ ngày hôm qua, cảm thấy cậu nói cũng có lý, vì thế liền há mồm cắn đầu lão hổ một cái.
Đem đường trong miệng nhai nát nuốt xuống, nhìn lão hổ chỉ còn nửa cái đầu Sở Duệ cong cong đôi mắt, đến khi quay đầu nhìn thấy phượng hoàng bị cắn mất đuôi, bé liền cười ra tiếng.
Ôn Thần Húc nhìn phượng hoàng trong tay mình lại nhìn lão hổ trong tay bé, vốn dĩ không thấy buồn cười, nhưng thấy bé cười như vậy bất tri bất giác cũng cười theo.
Khó có dịp thấy được bộ dáng ấu trĩ của cháu trai giống hài từ bình thường, biểu tình Sở Thịnh Thần nhu hòa đi vài phần, nghe thanh âm bọn họ “Ca ca” cắn đường, cầm lòng không được cũng cắn con rồng trên tay mình một cái.
Nhưng chỉ vừa mới cắn một miếng nhỏ hắn liền cảm thấy quá ngọt rồi, cũng không biết hai người họ sao có thể một ngụm rồi một ngụm ăn đến hăng hái như vậy.
Phúc An chú ý tới động tác của hắn, cúi thấp đầu xuống, trên mặt treo vài phần ý cười.
– Ở đây còn!
Hai người một trước một sau ăn xong que đường trong tay, Sở Duệ lại từ trong hộp lấy thêm hai que nữa, đưa một que cho Ôn Thần Húc.
Ăn xong một que trong miệng đã ngập tràn vị ngọt, nhìn bé dúi vào tay mình thêm một que nữa, Ôn Thần Húc có chút không muốn ăn.
Nhìn thấy cháu trai ngốc của mình lại bắt đầu “ca ca” cắn đường, nếu ăn thêm chắc chắn sẽ không tốt, Sở Thịnh Thần nhìn Phúc An nói:
– Dư lại thưởng cho ngươi, lấy xuống dưới đi.
Nhìn trong hộp còn dư lại mấy que, Phúc An thực sự muốn nói răng hắn cũng không tốt như thế đâu, bất quá ngẫm lại, Hoàng thượng đã ban thưởng mình sao có thể nhiều lời.
– Đa tạ Hoàng thượng ban thưởng.
Đem đường long trong tay tùy ý để trên mâm, Sở Thịnh Thần với tay lấy ly trà đưa cho cậu.
Ôn Thần Húc tiếp nhận ly trà uống một ngụm, lúc này mới đem thanh đường trong tay giải quyết hết.
Ăn xong hai thanh đường, trong miệng ngọt ngào Sở Duệ ôm mô hình con chim trong tay, tâm tình rất tốt, vì thế nói:
– Đúng rồi Hoàng thúc, ta phải xưng hô với hắn như thế nào?
Không đợi Sở Thịnh Thần trả lời, Ôn Thần Húc liếc mắt một cái sau đó nói:
– Gọi Ôn ca ca thế nào?
– Nếu như vậy chẳng lẽ ngươi cũng gọi ta là thúc thúc? Bối phận không đúng, không được!
– Dù ta không gọi hắn là ca ca thì người cũng chỉ là “Hoàng thượng” mà không phải “thúc thúc”.
Sở Duệ nói rất rõ ràng.
Tuy rằng lời nói Sở Duệ một chút sai cũng không có, Sở Thịnh Thần vẫn nhìn về phía Ôn Thần Húc.
END CHAPTER 13