Xuyên Việt Chi Thần Húc

Chương 16

EDIT + BETA: Jeong

——————————  

– Nói như vậy hai vị này về sau sẽ đi theo ngươi?

Biết được người Lý gia đi cáo trạng không thành còn bị vả mặt, dù cha hắn bắt hắn ở nhà ngây người vài ngày tâm tình Bàng Trí cũng như cũ thật tốt, lúc có thể ra khỏi cửa, lập tức thần thanh khí sảng ra cửa trực tiếp quẹo trái đến Ôn gia.

Tuy rằng người Ôn gia thậm chí bao gồm thủ vệ, trong lòng bọn họ đều khinh thường một tên ăn chơi trác táng như vậy. Nhưng Bàng Trí là người Bàng gia, hơn nữa đừng thấy hắn ngày thường hi hi ha ha thoạt nhìn không phải là dễ người nóng giận, lúc hắn thực sự tức giận dù bọn họ không phải là người chọc hắn thì hắn cũng không bỏ qua (aka giận chó đánh mèo), bởi vậy khi thấy hắn lại đây tuy bọn họ không nhiệt tình nhưng vẫn luôn bảo trì thái độ làm lơ.

Thời tiết hôm nay không tồi, Ôn Thần Húc nhớ tới mấy thứ Bàng Trí kêu người mang đến, liền kêu Thanh Nhất, Thanh Nhị đem mấy cái rương đã đem tới viện ra sân lật xem.

Ôn Thần Dật, Liên phu nhân cùng Ôn lão phu nhân sáng sớm đều phái người tới đây hỏi thăm về việc viện của cậu nhiều thêm hai người vũ vệ, bây giờ lại nghe Bàng Trí hỏi, Ôn Thần Húc một bên mở hòm gỗ lấy ra một con ngựa đang giơ vó xem xét, một bên thuận miệng “Ừm” một tiếng.

Thấy cậu khẳng định, Bàng Trí hưng phấn đi lên, hai mắt tỏa sáng nhìn hai người đang đứng một bên.

– Há! Có hai vị huynh đệ này, về sau chúng ta ở kinh thành liền có thể đi ngang không ngại thứ gì, nhìn tên nào ngứa mắt thì có thể trực tiếp đánh một trận nha!

Đứng trước mặt bọn họ còn có thể nói như vậy được sao?

Lục Diệc, Nhậm Giai Lâm đồng thời nhìn cái người mập mạp đang huơ huơ cánh tay.

– Cũng không phải con cua, ngươi muốn đi ngang làm gì? (1)

Ôn Thần Húc liếc hắn một cái, sau đó động nhiên nhớ tới cái gì đó nói:

– A! Đúng rồi, ngươi họ Bàng! (1)

(1): Lý giải chỗ này một chút, con cua trong tiếng Trung là 螃蟹 (pángxiè) mà Bàng Trí là 庞智 (pángzhì). Mình lên app dịch thì nếu chỉ ghi 螃 (páng) và dịch thì ra là từ “cua”. Hai từ này tuy khác nhau nhưng lại cùng âm nên ý bé Húc muốn nói là họ của bé Trí đọc y chang từ cua nên có thể đi ngang (xông pha) như con cua theo ý mình=)))))

Thấy cậu sau khi nói xong câu đó liền trưng ra bộ mặt “Ta hiểu rồi” cúi đầu tiếp tục tìm kiếm trong rương, Nhậm Giai Lạc lộ ý cười.

– Đúng vậy! Nhìn dòng họ ta liền biết ta có thể đi ngang!

Bàng Trí vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trừ bỏ Ôn Thần Húc người ngoài đều bị hắn chọc đến nhịn không được cười. Hắn còn nhìn Lục Diệc, Nhậm Giai Lâm chắp tay nói:

– Ngày sau ta cùng Thần Húc có thể đi ngang hay không đều dựa vào nhị vị huynh đệ!

Nhậm Giai Lâm cảm thấy người này có chút thú vị, vì thế cũng hùa theo nói:

– Bàng công tử khách khí, có hai huynh đệ ta ở đây, người muốn nằm đi cũng được.

– Nằm đi như thế nào?

Hỏi ngược lại một câu, Bàng Trí không để ý đến chuyện này nữa, đi qua ôm lấy bờ vai Nhậm Giai Lâm hỏi thăm:

– Võ công của nhị vị huynh đệ như thế nào?

Trong kinh thành, người muốn gây khó dễ với hai người Bàng Trí, Thần Húc bọn họ không ít, ngày thường cũng luôn có xung đột. Trong những người đó còn có thiếu gia nhà quan võ, về phần cãi nhau thì có da bản thân hắn dày, nếu người đó động thủ với hai người bọn họ không tính chính hắn, chính là nếu mang theo tùy tùng cũng không đánh lại người ta.

Hiện giờ, bên cạnh Ôn Thần Húc không có một tùy tùng nào, chân cậu lại không tiện, Bàng Trí lo lắng về sau nếu ở trên phố gặp những người đó thì làm sao bây giờ, nhưng hiện tại, hắn có thể tạm yên tâm một thời gian.

– Nếu là người bình thường thì lấy một địch mười cũng không thành vấn đề.

Nhậm Giai Lâm nói.

– Vậy là tốt rồi!

Bàng Trí cao hứng nói xong vỗ bờ vai của hắn, lại bắt đầu cùng hắn tám nhảm về chủ đề khác.

Người ăn không ngồi rồi như hắn, đối với sự tình trong kinh thành, chỗ nào náo nhiệt nhất Bàng Trí tuyệt đối thuộc trong lòng bàn tay. Hắn nghĩ có hai người thân phận đặc thù này bên cạnh huynh đệ tốt của hắn, chớ nói Ôn lão gia bất công kia, người trong phủ cũng sẽ có điểm kiềm chế lại, hơn nữa khi đi ra ngoài hai bọn họ còn có thể giúp đỡ không ít chuyện, bởi vậy hắn cam tâm tình nguyện cố sức chọn chút ít chuyện thú vị kể cho họ nghe tạo một mối quan hệ tốt.

Không thể không nói, việc Bàng Trí thật tình muốn tạo mối quan hệ tốt với hai người kia thực sự không phải việc khó.

Lúc Ôn Thần Húc ngập tràn chờ mong từ hòm gỗ đào ra năm sáu thứ cậu yêu thích thì bên kia Bàng Trí đã cùng người ta cười cười nói nói, xưng huynh gọi đệ, nếu không phải cơm trưa đã ăn xong, hắn nhất định sẽ mời người tới quán rượu ăn một bữa. Bất quá, hôm nay không thành thì còn cơ hội lần sau.

Một bên nghe bọn họ nói chuyện, Ôn Thần Húc một bên vuốt vuốt, lấy ra một món đồ chơi nhỏ bằng tre. Thứ này có hình bầu dục, thoạt nhìn như quả trứng, vô tình cậu còn phát hiện thứ này có thể tách ra, bên trong là một con gà đồng dạng cũng làm từ tre trúc, Ôn Thần Húc có chút sợ hãi thán phục.

– Cũng chỉ là thứ đồ không đáng bao nhiêu tiền, ngươi nếu thích thì lần sau ta kêu người tìm thêm vài cái nữa về cho ngươi.

Tuy đang cùng người ta nói chuyện phiếm, nhưng Bàng Trí cũng dành ra vài phần chú ý biểu tình của Ôn Thần Húc, thấy cậu lục mấy thứ trong rương thôi cũng có thể chơi cả buổi. Có chút kinh ngạc, người lúc trước thích làm ầm ĩ hiện giờ lại có thể yên tĩnh như vậy, nhưng khi nhìn xuống chân cậu, hắn đột nhiên hiểu rõ đồng thời cũng cảm thấy buồn bực trong lòng.

Bây giờ không có người nào đó (mấy người Ôn Thần Dật) tới chỗ này “tâm tình” cùng bọn họ, Bàng Trí ngồi xuống bên cạnh Ôn Thần Húc duỗi tay tìm kiếm mấy thứ khiến cậu có thể có hứng thú.

– Mấy ngày nay toàn ở trong nhà có nhàm chán hay không? Buổi chiều có muốn ra ngoài dạo một chút không?

Tuy bị cưỡng chế không cho phép ra khỏi nhà vài ngày, nhưng hắn vẫn chú ý đến tin tức huynh đệ tốt duy nhất này của hắn, biết được trong thời gian mình ở trong nhà, Ôn Thần Húc cũng không ra ngoài.

Hắn vừa nói xong, Ôn Thần Húc mới hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình hiện giờ tuy không thể đi hay đứng được nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh không ốm yếu như lúc trước, hoàn toàn không cần phải ngồi ngốc trong nhà cả ngày.

Đột nhiên nhớ tới nguyện vọng mà bản thân luôn muốn thực hiện trước khi xuyên qua nơi này, Ôn Thần Húc lần nữa nhẹ nhàng khép lại “quả trứng” trong tay, quay đầu hỏi:

– Mập mạp, ngươi về sau muốn làm gì?

– Về sau muốn làm cái gì?

Bàng Trí không cần nghĩ ngợi nói:

– Còn có thể làm cái gì, mỗi ngày ăn ăn uống uống vui vui chơi chơi thỏa thích!

Có chí khí! Không hổ mang cái danh ăn chơi trác tàng nổi danh khắp kinh thành! Những người trong viện nghĩ.

– Ngươi không nghĩ đến việc giảm béo sao? Quá béo đối với thân thể ngươi không tốt.

Ôn Thần Húc nói.

Nghe ra quan tâm, lo lắng trong giọng nói của cậu, Bàng Trí vỗ vỗ thịt trên người mình, trêu ghẹo nói:

– Không có biện pháp a, ai bảo cha ta đặt tên ta như này thì sao có thể gầy xuống được (2).

Bởi vì một thân đầy thịt này của hắn, mà không biết bao nhiêu người trong sáng ngoài tối chê cười hắn, có lúc hắn cũng nghĩ bản thân nếu có thể gầy xuống thì đã tốt hơn rồi, bất quá đó chỉ là suy nghĩ thôi.

(2): Lại chơi chữ TvT khổ tui quá TvT. Là như vầy, mình lên gg dịch thì chữ mập 胖子 (Pàngzi), tên bé Trí là  Bàng Trí 庞智 (pángzhì). Hai từ này đọc na ná nhau nên ý bạn nhỏ Trí nói là vì cha sanh mẹ đẻ ra đã là tên “Mập (Bàng) Trí” nên muốn gầy xuống cũng không được.

   – Ngươi chưa thử qua thì như thế nào lại biết được là không thể?

Bàng Trí cười cười, hắn sao có thể không biết, lần đầu tiên nghe người khác cười nhạo hắn, hắn liền khổ sở, mấy ngày kế tiếp chuẩn bị không ăn cơm cho đến khi gầy xuống. Nhưng mà bởi vì vụng trộm đem đồ ăn đổ đi, hắn mỗi ngày đều chẳng có chút sức lực nào, còn hại cha hắn hoảng hốt quở trách kêu hắn dừng lại. Kiên trì được ba ngày, hắn cuối cùng vẫn không chịu nổi, hơn nữa đêm sờ ấm trà trên bàn rót một bụng nước trà, ngày hôm sau liền cười nói ăn gấp hai lần so với bình thường.

– Vậy về sau Thần Húc ngươi muốn làm gì?

– Ta muốn đi khắp nơi, muốn du sơn ngoạn thủy.

Lúc Ôn Thần Húc nói lời này trong ánh mắt lóe lên tia sáng chờ mong. Lúc trước cậu chỉ có thể ở trên máy tính nhìn mấy bức ảnh phong cảnh mỹ lệ, cậu liền nghĩ, thế giới đẹp như vậy, nếu có một ngày chính mình có thể tận mắt đi xem, như vậy thì thật tốt biết bao!

END CHAPTER 16
Bình Luận (0)
Comment