Xuyên Việt Chi Thần Húc

Chương 3

EDIT + BETA: Jeong

Hoàng thượng giá lâmmmmm ÒvÓ

——————————————————————————————————

Đối với đôi chân không thể đi lại, thân thể cũng không tính là quá tốt. Ôn Thần Húc lúc còn ở hiện đại, đa phần cậu đều ngốc ở trong nhà cho nên xuyên qua rồi vẫn luôn ngốc tại phòng không đi đâu cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Nhưng trong phủ, bọn hạ nhân nhìn thấy Ôn nhị thiếu gia trước kia ngày ngày ở trong thành rêu rao khắp nơi giờ yên lặng ngồi trong phủ, ngay cả cửa đều không ra, không khỏi cảm thấy thế sự vô thường.

Buổi sáng, huynh đệ Ôn Thần Dật và Ôn Thần Lễ thay nhau tới đây vài lần, nhưng khi thấy Ôn Thần Húc mỗi lần đều là bộ dáng ít nói, trầm mặc, dần dần cũng không thấy tới.

Mà vào một ngày, Ôn lão gia liền nhớ đến đứa con bị trọng thương của mình, sau khi lại đây thấy cậu không gọi người, hỏi cậu cả nửa ngày mới đáp lại một câu liền không kiên nhẫn phất tay áo rời đi.

Tin tức đến nơi, Liên phu nhân rất vừa lòng cười cười, dù gì nàng cũng tự nhận mình không phải là người phóng khoáng, hiện giờ thấy Ôn Thần Húc đã không phải là nỗi uy hiếp đối với nhi tử nhà mình, còn cố ý phân phó người trong phủ về sau cứ việc chậm trễ việc chăm sóc cậu.

Vì những người gọi là người nhà không hề đến xem cậu, chỉ còn hai gã sai vặt cùng hai tỳ nữ, sân viện liền trở nên yên tĩnh, Ôn Thần Húc bởi vì đột nhiên xuyên qua tâm tình có chút phiền muộn dần khôi phục bình tĩnh.

Về sau, đau đớn nơi đầu gối biến mất, một vị đại phu liền tới viện khám xem. Đại phu kia trải qua tuổi nửa trăm, ông cởi bỏ băng gạc quấn ngang đầu gối Ôn Thần Húc, lại thở dài lắc đầu. Một vị công tử trẻ tuổi như vậy, lại thật đáng tiếc!

Sau khi tâm tình hồi phục, Ôn Thần Húc liền quyết định muốn chính mình một lần nữa rèn luyện năng lực độc lập.

Ôn Thần Húc không cần bọn họ hỗ trợ, ngược lại muốn chính mình học cách mặc quần áo, ban đầu hai gã sai vặt đều nhất quyết không đồng ý, nếu thiếu gia muốn chính mình làm thì bọn họ lấy gì hầu hạ?

Nhưng Ôn Thần Húc lại thấy tay của chính mình cũng không bị phế, lớn như vậy rồi lại để người ta giúp mình mặc quần áo thực sự cảm thấy quá thẹn! Vì thế cậu nhất quyết phải để chính mình tự mặc.

Thấy vẻ mặt cậu kiên trì, ánh mắt Thanh Nhất lóe lên một chút. Hắn cùng Thanh Nhị trước kia tuy ở hậu viện làm việc vặt, nhưng cũng nghe những người ở đó nói qua nhị thiếu gia lúc trước kiêu ngạo cỡ nào, nghĩ đến lý do một hai phải tự mình mặc quần áo đơn giản chắc là vì muốn người ta không nghĩ đến cậu là một phế nhân.

Nghĩ như vậy, hắn liền kéo Thanh Nhị sau đó đáp ứng lui xuống.

Ôn Thần Húc không phân phó, hai tỳ nữ cũng không thể vào trong phòng, bởi thế cậu liền ngồi ngốc trong viện tới mức mọc nấm. Cũng chính vì vậy, cậu cùng Thanh Nhất và Thanh Nhị dần quen thuộc lẫn nhau, trừ bỏ những lúc vẽ tranh, bọn họ cũng sẽ ngẫu nhiên nói một số chuyện xảy ra trong phủ.

Ôn lão gia tuy hiện giờ là quan lục phẩm, nhưng mà bởi vì tổ tiên lúc trước làm kinh thương, tài sản trong nhà lại không ít. Mà Ôn Thần Húc làm con trai vợ cả Ôn gia, tuy rằng thoạt nhìn không được ai trong nhà coi trọng nhưng cẩm y ngọc thực vẫn đầy đủ.

Xác định từ nay về sau Ôn Thần Húc không thể đi lại được nữa, người trong phủ liền đem xe lăn tới.

Không nghĩ tới nơi này thế nhưng lại có xe lăn, Ôn Thần Húc kinh ngạc, nghĩ từ khi xuyên qua vẫn luôn ngồi ngốc tại phòng, hiện giờ đã có xe lăn trước tiên muốn đi nhìn viện của mình một chút, tốt xấu gì cũng phải làm quen địa phương mình ở.

Người đưa xe lăn nói một câu “Nếu không hài lòng thì đưa cho bọn họ sửa” sau cũng không ở lâu lắm liền rời đi. Ôn Thần Lễ đi phía sau bọn họ bừng bừng phấn chấn hỏi:

– Ngươi như vậy liền có xe lăn tinh xảo để ngồi, có cao hứng không?

Vừa thấy hắn, biểu tình trên mặt Ôn Thần Húc liền phai nhạt, đang nghe hắn trào phúng chính mình liền nói:

– Ngươi nếu thích như vậy liền làm một cái cho ngươi ngồi?

Chân hắn còn đang tốt, chỉ vì muốn ngồi liền mang chân hắn phế đi?! Ôn Thần Lễ trừng mắt nói:

– Ngươi nguyền rủa ta!

Ôn Thần Húc nói xong liền không để ý đến hắn, trực tiếp bảo Thanh Nhị dìu cậu ngồi lên xe lăn.

Xe lăn này được chế tạo từ gỗ, tuy rằng tiện nghi không bằng hiện đại nhưng đệm ngồi bằng vải cẩm thêu hoa mềm mại, chỗ ngồi cùng chỗ tựa lưng và tay vịn đều khắc hoa văn tinh xảo.

Thấy cậu sau khi nhìn thấy xe lăn vẫn không chịu kích thích như mình tưởng tượng, ngược lại trực tiếp sai người dìu mình ngồi lên. Ôn Thần Lễ có chút thất vọng. Ngay sau đó tròng mắt hắn chuyển động, mở miệng nói:

– Ngươi ở trong sân lâu như vậy, nếu xe lăn đã có không bằng ra phủ đi dạo?

Đối với cổ đại, Ôn Thần Húc vẫn rất tò mò, đường phố bên ngoài cậu cũng rất có hứng thú, chỉ là hiện giờ sân còn chưa thấy qua vẫn chưa tính đi ra ngoài.

Cậu tuy không vội nhưng Ôn Thần Lễ lại rất gấp, vì thế trực tiếp bảo gã sai vặt đẩy xe lăn đi.

Thấy hắn thế không đợi thiếu gia trả lời liền cường ngạnh mang người đi, Thanh Nhất cùng Thanh Nhị liền muốn ngăn cản.

– Ta mang nhị ca đi ra ngoài một chút, các ngươi đi theo làm gì?

Ôn Thần Lễ ý bảo người ngăn họ lại, trực tiếp mang Ôn Thần Húc ra sân.

Có cha đau nương yêu, mặt trên còn có tổ mẫu sủng tam thiếu gia, Ôn Thần Lễ bên cạnh càng có nhiều hạ nhân, trong phủ không ai dám cản đường hắn.

Chỉ vừa cảm thán sân mình thật lớn, sân Ôn phủ cũng thế, Ôn Thần Húc đã bị người mang ra khỏi phủ.

– Nhị ca lâu như vậy không ra khỏi phủ, hôm nay đệ đệ đưa người đi có cao hứng không?

Ôn Thần Lễ cười nói, phá lệ gọi một tiếng “Nhị ca”.

Nếu đã đi ra, Ôn Thần Húc liền không lãng phí thời gian, quan sát khung cảnh xung quanh. Phụ cận đều là nhà cửa đóng chặt, nên trên đường đầy phiến đá xanh đều có chút quạnh quẽ.

Chờ tới khi ra đường lớn, lúc này mới nghe tiếng người nói ồn ào.

Thấy cậu còn có tâm tình xem khung cảnh náo nhiệt, Ôn Thần Lễ trong lòng châm chọc, cười một tiếng, đi theo sau bày ra bộ dáng ngoan ngoãn bồi cậu đi trước.

Đi đến trung tâm đường phố, Ôn Thần Lễ đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, sau đó hô tên một người chạy về phía trước, hình như là đuổi theo người quen.

Mà gã sai vặt đi theo cùng người đẩy xe thấy tam thiếu gia chạy về phía trước đồng loạt đuổi theo.

Nhìn hắn mang theo người chạy không thấy bóng dáng, Ôn Thần Húc liền minh bạch hắn có ý gì. Sau một lúc, cậu lại cảm thấy hắn ấu trĩ cực điểm. Người trong phủ đều biết hôm nay hắn mang người ra ngoài, như vậy nhất định sẽ không đem mình ở chỗ này quá lâu hắn vẫn sẽ quay lại mang mình về. Một khi đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể đem cậu ném tới một nơi xa như vầy, cho rằng mình ngồi yên một chỗ nơi xa lạ như vậy sẽ sợ hãi sao? Nếu không thì hắn làm vậy có ý gì?

Tuy rằng đang ở một nơi xa lạ nhưng Ôn Thần Húc không thấy sợ, ngược lại nhìn đến khu phố cổ đại, trên đường là những của hàng san sát nhau còn có rất nhiều người đi tới đi lui trên đường cùng cảnh tượng trên TV thật không giống nhau, cậu cảm thấy tay có chút ngứa.

Bất quá hiện tại lại không có ván gỗ, giấy vẽ cùng bút lông, cậu cũng chỉ có thể thưởng thức khung cảnh xung quanh rời nhớ kĩ, khi về tới phủ liền lấy giấy ra vẽ.

Một thiếu niên dung mạo tuấn tú đang ngồi trên xe lăn đặc biệt hấp dẫn sự tò mò, hơn nữa cậu còn đang ở lòng đường, nên càng khiến người chú ý.

Phát hiện tầm mắt của mọi người, Ôn Thần Húc duỗi tay đặt lên trên bánh xe, dùng sức đẩy về phía trước nhưng xe lăn lại không di chuyển tốt như thời hiện đại, phí chút sức lực mới đi đến được hàng phố bên cạnh.

Xe lăn di chuyển không tốt, Ôn Thần Húc liền nghỉ ngơi một chút.

Ôn Thần Húc chỉ dịch đến phố bên cạnh thưởng thức một chút, nhưng rơi vào mắt người khác lại thành một thiếu niên tuấn tú bị người nhà ném trên phố, nỗ lực nửa ngày mới làm cho xe lăn di chuyển xa một chút, sau đó mở to hai mắt nhìn ngó xung quanh, một bộ dáng hồn nhiên, vô thố.

– Đưa ngươi ra đây chính là ai?

Một người mặc trường bào huyền sắc(2) trên mặt tuy không biểu lộ cái gì nhưng trong mắt lại lóe lên tia không vui.

(2): trường bào màu đen, để huyền sắc cho hoa mỹ với hình tượng anh công:v

Chuyện ngày ấy xử lí có chút mất thời gian, hiện giờ giải quyết xong hắn liền có tâm tình đi dạo, nào biết lại thấy người cứu mình lúc trước lại bị khi dễ.

Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, Ôn Thần Húc liền hồi tưởng lại kí ức trong đầu, xem người trước mặt là ai.

Thiếu niên tuổi vốn không lớn, lại ngồi trên chiếc xe lăn kích cỡ tầm trung liền có vẻ nhỏ đi vài phần, sắc mặt cậu có chút trắng, ngửa đầu nhìn mình nhấp miệng càng tăng thêm vài phần đáng thương. Tuy rằng lúc trước nghe người nói chân cậu bị phế đi cho đến khi tận mắt nhìn thấy, nghĩ đến cậu vì mình mới biến thành bộ dáng này, thanh niên mặc huyền y trong lòng lại nổi lên một tia thương tiếc cùng áy náy.

Bảo người phía sau đẩy cậu, người mặc đồ đen dẫn cậu vào một tửu lâu.

Không nhớ ra được người này, cũng không cảm thấy hắn có ác ý. Ôn Thần Húc mặc hắn mang chính mình rời đi cũng không mở miệng từ chối.

– Còn nhớ rõ ta sao?

Ngồi trên ghế, người mặc huyền y liền hỏi cậu.

Ôn Thần Húc liếc hắn một cái rồi lắc đầu.

– Ngày đó ở ngoài thành, ngựa của ngươi cứu ta giúp ta tránh thoát một đao.

Thanh niên nói. Hắn vừa nói xong, Ôn Thần Húc lại nghĩ đến đoạn kí ức kia, hỏi hắn:

– Ngươi không bị làm sao chứ?

Thanh niên quét mắt tới chân cậu:

– Còn tốt, đi không được sao?

Ôn Thần Húc “ừm” một tiếng.

– Ngươi không hối hận sao? Vì cứu ta mà chân ngươi bị phế đi.

Thanh niên nhìn thẳng mắt cậu nói. Hồi tưởng lại chút kí ức ít ỏi, Ôn Thần Húc nói:

– Lúc ấy ngựa của ta bị kinh hách mới đem ngươi cứu thoát.

Thấy cậu vẻ mặt thẳng thắn, biểu tình cũng không oán hận, thanh niên trong lòng có chút ngạc nhiên nói:

– Dù gì cũng là ngươi cứu ta một mạng.

Kia cũng không phải chính mình làm, Ôn Thần Húc cũng không muốn kể công, bởi vậy thu hồi tầm mắt không nói.

Thấy cậu tựa hồ không muốn nói về vấn đề đó, thanh niên liền tìm đề tài khác nói.

Rốt cuộc Ôn Thần Húc vẫn còn nhỏ, tuy rằng nhìn qua có vẻ tiếp thu sự thật mình thật sự xuyên qua, nhưng cũng khó mà sinh ra cảm giác thân cận như người nhà dù biết hắn không có ác ý.

Mà người trước mặt nhìn qua rất có khí thế, còn nhắc tới đề tài thú vị.

Nghe hắn nói xong, Ôn Thần Húc nhịn không được cười hỏi:

– Tướng quân cũng có thể làm như vậy?

– Tất nhiên.

Nghe hắn khẳng định, nghĩ vị tướng quân kia thật có ý tứ, Ôn Thần Húc lại nhịn không được cười cười, cười xong cảm thấy cả người đều thả lỏng không ít.

Cười một hồi thấy hắn đang nhìn chính mình, mím môi hỏi:

– Ta tên Ôn Thần Húc, vẫn không biết tên ngươi là gì?

– Sở Thịnh Thần.

END CHAPTER 3
Bình Luận (0)
Comment