Xuyên Việt Chi Thần Húc

Chương 62

EDIT + BETA: Jeong

——————

Dàn xếp cho mẫu tử Trần gia xong, chờ vết thương Bàng Trí gần khỏi thì đoàn người Ôn Thần Húc liền rời Vãn Thành.

Tiếp tục đi về hướng nam, việc nhỏ gặp không ít nhưng việc lớn thì không có, nói tóm lại là vẫn chơi rất vui vẻ.

Buổi sáng sau khi rời khỏi thành, Ôn Thần Húc xốc màn xe lên vừa lúc nhìn thấy một ông lão đánh gánh hàng, một bà lão thì ở phía sau đỡ, nhìn bộ dáng ăn ý của họ cậu không khỏi có chút xúc động.

Chờ ra khỏi thành một đoạn đường, nhìn thời tiết không tồi phong cảnh bên ngoài cũng đẹp, muốn chạy tới nơi kế tiếp phỏng chừng còn phải cần mấy canh giờ, nghĩ nghĩ cảm thấy cứ ở mãi trong buồng xe cũng không thú vị, Từ Kinh Thương gõ gõ xe ngựa.

– Cữu cữu?

Nghe được âm thanh, Ôn Thần Húc thò đầu ra cửa sổ xe.

– Muốn ra ngoài một chút không?

Từ Kinh Thương chỉ chỉ bên ngoài.

Nhanh chóng nhìn lướt qua bên ngoài, Ôn Thần Húc đang có chút nhàm chán nên gật gật đầu.

– Muốn!

Nghe được có thể đi ra ngoài một chút, Bàng Trí cũng thực cao hứng, đã sớm xốc màn xe lên.

Xe ngựa rất nhanh ngừng lại, Từ kinh Thương lấy xe lăn ra trước, sau đó ôm Ôn Thần Húc ra ngoài đặt trên xe lăn.

Bàng Trí tự mình nhảy xuống xe ngựa, lười biếng duỗi thắt lưng, giơ tay che trán mắt nhìn lên không trung.

Trời ấm áp, ánh nắng lại không chiếu đến trên người mình, Ôn Thần Húc cảm thấy tâm tình mình thật tốt.

Duỗi tay bứt một cọng cỏ đuôi chó ven đường cầm nghịch trong tay, Ôn Thần Húc bỗng nhiên quay đầu nói:

– Cữu cữu, khi nào chúng ta trở lại kinh thành?

Mới vừa ra đây hơn một tháng, bên tai thiếu đi “ông già” cả ngày lải nhải mình, trong lòng Bàng Trí cũng có chút không quen, cho nên nghe cậu nói, cũng không giống như trước ồn ào muốn chơi đến trước Tết mới về.

– Ngươi muốn về?

Rõ ràng thấy cậu ở bên ngoài chơi rất vui vẻ, giờ nghe cậu nhắc muốn trở về Từ Kinh Thương đầu tiên có chút nghi hoặc, ngay sau đó liền có suy đoán.

Hoàng đế thì có cái gì tốt?!

Lược đi chua xót, nghiến răng, Từ Kinh Thương nói:

– Trong kinh thành có gì vui chứ, chúng ta ở ngoài chơi thêm một đoạn thời gian đi.

– Một đoạn thời gian là bao lâu?

Ôn Thần Húc chuyển chuyển cỏ đuôi chó trong tay, lúc không cẩn thận làm nó bị gãy liền dứt khoát uốn nó lại làm thành một chiếc nhẫn.

– Một tháng.

Nghĩ lúc trước đã quyết định rồi, Từ Kinh Thương nói.

– Chúng ta đây không sai biệt lắm đã phải về rồi.

Bàng Trí chen vào nói.

Ôn Thần Húc tán đồng gật gật đầu.

– Lúc trở về sẽ không lâu như vậy, lại chơi thêm hơn mười ngày, chúng ta liền quay lại.

Từ Kinh Thương nói.

Một tháng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng mà khi biết thời gian cụ thể Ôn Thần Húc thật ra càng chờ mong.

Thấy cháu trai nghe được thời gian trở về liền cười vui vẻ như vậy, Từ Kinh Thương chua xót đồng thời có chút vui mừng.

Bản thân vô luận thế nào cũng không có biện pháp bồi bên cạnh cậu cả đời, bên người cậu về sau tóm lại sẽ có một người như vậy, chỉ cần có thể khiến cậu bình an vui vẻ, kỳ thực y cũng không quá mức chú ý.

Ở trong lòng trấn an bản thân, nhưng Từ Kinh Thương phát hiện bản thân vẫn là không có biện pháp khiến mình không chú ý!

Nhìn biểu tình của y đổi tới đổi lui, Bàng Trí đại khái biết tại sao, không khỏi cười nhìn về phía Ôn Thần Húc chớp mắt vài cái ý bảo: “Cữu cữu ngươi ghen tị rồi kìa!”

Ôn Thần Húc thấy ánh mắt hắn ý bảo mình nhìn về phía cữu cữu nhà mình, sau đó nói:

– Cùng cữu cữu ra ngoài chơi rất vui vẻ, lần sau nếu có thời gian chúng ta có thể lại ra ngoài như thế này được không?

– Đương nhiên là được, lần tiếp theo chúng ta sẽ đi biển, sau đó…….”

Từ Kinh Thương ban đầu cảm thấy lần này đi ra ngoài với cậu thật vui sướng, nghe cậu nói cậu cũng như thế, lập tức đầy mặt tươi cười nói cho cậu biết kế hoạch lần sau.

Mỉm cười nghe, Ôn Thần Húc thường thường đáp lại hai câu, ngẫu nhiên cũng sẽ cho vài kiến nghị.

Đi xong một con đường nhỏ không dài, mấy người một lần nữa ai ngồi xe ngựa thì vào xe ngựa, ai cưỡi ngựa thì lên ngựa.

Đi đến giữa trưa, ở một vùng ngoại ô thấy một quán trà, đoàn người quyết định dừng lại đó nghỉ chân một chút.

Chủ của quán trà là một lão hán tóc đã hoa râm nhưng tinh thần lại rất khỏe mạnh, nhìn thấy bọn họ tới liền đứng lên đi ra đón.

Lão hán khua tay múa chân, bọn họ mới biết được ông không nghe thấy cũng không nói được.

Đôi tay tiếp nhận ly trà lão hán đưa tới, Ôn Thần Húc lộ ra một nụ cười mỉm.

Lão hán cũng nhìn cậu cười rộ lên, chỉ chỉ con ngựa đang bị buộc ở chỗ thân cây, xách hai thùng nước qua đi cho ngựa uống.

Nhìn bóng dáng của lão hán, Bàng Trí uống một ngụm trà nói:

– Trách không được người ta nói trời sinh điếc tất câm, lão nhân này thật đáng thương.

– Mỗi ngày trôi qua có lẽ sẽ có chút kham khổ, nhưng thân thể ông ấy khỏe mạnh còn có thể đủ nuôi sống bản thân, cho nên ông ấy không đáng thương.

Ôn Thần Húc cầm ly trà cũng nhìn bóng dáng của lão hán mà nói.

Nhìn lão nhân đút nước cho ngựa, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, Bàng Trí gật gật đầu.

Uống trà xong, bọn họ cũng không lập tức rời khỏi quán, vẫn ngồi yên một chỗ, Từ Kinh Thương thấy vậy dứt khoát đứng dậy giúp lão hán chẻ một đống củi.

Lúc đầu lão hán còn liều mạng vẫy tay, sau đó thấy không ngăn được liền vui tươi hớn hở nhìn y cười.

– Ta cũng đi hỗ trợ đây.

Bàng Trí không yên không được nhìn trái nhìn phải, sau đó ngồi xổm xuống trước một cái lò đốt bằng đồng lớn cho thêm củi vào.

– Ngươi đừng bỏ vào nhiều như vậy, lửa sẽ bị tắt mất.

Chú ý đến hành động của hắn, Ôn Thần Húc đẩy xe lăn qua nói.

– A? Không phải củi càng nhiều thì đốt càng nhanh sao?

Bàng Trí quay đầu hỏi.

– Đương nhiên không phải.

Ôn Thần Húc nói, khom lưng rút mấy cây củi tương đối thô từ trong ra.

Nhìn thấy hai thiếu niên tốt bụng đang vây quanh bếp hỗ trợ, lão hán cười chà chà tay, xoay người đi tới góc tường cầm mấy thứ qua.

– Khoai lang đỏ?

Ôn Thần Húc nghi hoặc nhìn về phía lão hán, ngay sau đó chỉ chỉ bếp.

Lão hán gật gật đầu, chỉ chỉ khoai lang đỏ trong tay rồi chỉ chỉ bệ bếp.

– Cảm ơn!

Ôn Thần Húc cười gật đầu, nhận lấy mấy củ khoai lang đỏ ném vào trong lò.

Thấy cậu hiểu ý của mình, lão hán cười càng thêm vui vẻ.

– Ông ấy vừa rồi là ý gì?

Bàng Trí nhịn không được tiến sát tới chỗ cậu hỏi.

– Ông ấy muốn mời chúng ta ăn khoai lang nướng.

Ôn Thần Húc nói.

– Khoai nướng?

Bàng Trí nhìn nhìn bếp, sau đó chuẩn bị ngồi ở đây chờ.

Chờ lão hán nhấc nồi nước sôi đổ vào thùng lá trà sau đó đổi thành một nồi nước lạnh đặt lên bếp đun sôi tiếp, ông ngồi xuống lấy cây gậy gỗ bên cạnh bếp khư khư thứ bên trong ra.

Nhìn thấy ông lão móc ra năm sáu quả cầu đen thùi lùi, Bàng Trí quay đầu hỏi:

– Thần Húc, này xác thực có thể ăn sao?

– Lột vỏ ra là có thể ăn.

Ôn Thần Húc nói.

Dọc đường cũng ăn không ít thứ lạ, nghe cậu nói, lại ngửi thấy mùi hương thơm tho này, Bàng trí gật gật đầu.

Chờ lật lật khoai lang đỏ một hồi, lão hán nhặt chúng ta đặt vào trong giỏ tre đưa cho bọn họ.

– Cảm ơn nha!

Bàng Trí duỗi tay nhận lấy, giơ trước mặt Ôn Thần Húc.

– Cái này ăn thế nào?

– Cứ vậy mà ăn thôi!

Ôn Thần Húc cười đáp về một câu, cầm lấy một củ khoai bẻ ra làm hai, một nửa nhét vào tay lão hán sau đó bản thân cắn nửa còn lại một ngụm.

Nhìn thịt khoai lang hồng hồng hương thơm ngọt ngọt, Bàng Trí cầm cái giỏ đưa cho mấy người Lục Diệc, quay về ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Thần Húc học theo cậu bẻ khoai lang ra ăn.

Lúc toàn bộ quán trà đang tràn ngập mùi hương thơm ngọt của khoai lang đỏ thì có âm thanh xe ngựa đi tới.

Rất nhanh mười mấy người cưỡi ngựa ngừng lại bên ngoài quán trà, để lại vài người ở bên cạnh xe ngựa, những người khác thì ngồi xuống mấy bàn bên ngoài.

– Lão bản, lấy hai bình trà!

Lão hán không nghe được, lại đưa lưng về phía người bên ngoài, nên tất nhiên không có phản ứng. Mới vừa ăn xong khoai lang đỏ, Bàng Trí đi rửa tay thấy vậy liền cầm ấm trà đẩy nắp thùng gỗ ra múc đầy hai bình trà, xách ra ngoài đặt lên bàn.

Vốn dĩ thấy lão bản không để ý đến bọn họ còn định có ý kiến, chờ quay qua thấy một thiếu niên mập mạp cả người cẩm y ngọc thực, không khỏi đem lời nói nuốt vào lại trong miệng.

Bọn họ đều là người đi từ nam ra bắc nên rất có nhãn lực, vừa thấy quần áo và khí chất của thiếu niên liền biết không thể là lão bản của nơi này, tuy rằng không biết vì sao hắn lại xách trà lại đây, nhưng những người này cũng không dám tùy ý đắc tội.

Bản thân rót trái rót phải không ngừng tay nên cũng mệt mỏi, những người đó tự xách bình trà lên cầm theo mấy cái chén đi đến xe ngựa bên kia uống.

Mấy người uống trà liền hàn huyên, nghe nội dung, là từ kinh thành.

Cũng đi chung một đường, đoàn người Ôn Thần Húc đi ra ngoài đã hơn một tháng còn những người này thì chạy cả ngày lẫn đêm, đến ngày thứ bảy thì đến đây.

Chờ đến khi lão bản nhìn thấy bọn họ, thì bọn họ đã sớm tự mình uống trà.

Bàng Trí vừa mới múc hai bình trà nên tay áo ướt đẫm, lúc này đã trở lại xe ngựa thay quần áo.

Mà Ôn Thần Húc đi tìm Từ Kinh Thương nói vài câu đó trở lại ngồi trước bàn.

Qua một hồi, Từ Kinh Thương liền cầm một cái ván gỗ trở về đặt trên bàn.

– Cảm ơn cữu cữu!

Ôn Thần Húc nhìn tấm ván gỗ trước mặt nói.

– Khách khí với cữu cữu làm gì, huống chi ngươi đây là làm việc thiện.

Từ Kinh Thương chụp đầu cậu nói.

Ôn Thần Húc cười cười, trên xe lăn lấy ra một cái rương gỗ nhỏ lại mở ra lấy một cây bút than nghiêm túc viết chữ lên tấm ván.

Tuy rằng cảm thấy người ở đây không nhất định đều sẽ biết chữ, tấm ván nhắc nhở này cũng chỉ là hữu hạn, nhưng Từ Kinh Thương lại không nói cho cậu, dù sao có thể có tâm ý như vậy đã là rất tốt.

Nhưng mà, viết hai chữ, Ôn Thần Húc lại nhịn không được dừng tay, trong thời gian này cậu đã chứng kiến không ít chuyện, cho nên không khỏi nghĩ nhiều mà nói:

– Cữu cữu, ta treo tấm biển này có thể khiến những người không có hảo ý chú ý tới không, bọn họ nếu biết lão hán không nghe được sẽ có thể trộm đồ của ông?

Nghe băn khoăn của cậu, Từ Kinh Thương nở nụ cười.

– Trước không nói đến người như vậy thì sao có thể biết chữ? Nếu thực sự biết chữ lại có ý đồ xấu thì cũng chướng mắt mấy thứ đồ trong cái quán trà ba mặt gió lùa này.

Ôn Thần Húc yên lòng, viết lời nhắc nhở lên tấm ván gỗ xong, nhờ Từ Kinh Thương giúp cậu treo lên chỗ có thể thấy.

Chuyện tấm ván gỗ đã xong, Ôn Thần Húc cong môi bưng ly trà lên.

Trà còn chưa uống, thì đã bị cuộc trò chuyện ở bàn kia làm cho cậu chú ý, cậu không khỏi buông chén trà xuống.

– Ngươi nói khoảng thời gian trước chuyện Hoàng thượng bị ám sát có thật hay không?

– Nghe nói là có thích khách trà trộn vào trong cung đâm một kiếm xuyên ngực, truyền ra rõ ràng như vậy thì phỏng chừng là sự thật.

– Chắc không thể đâu, nếu Hoàng thượng thực sự bị đâm thì sẽ không truyền ra bên ngoài cho mọi người biết không phải sao?

– Cũng không phải là tin tức trong cung truyền ra, nghe nói người hành thích chính là dư nghiệt tiền triều, tin này cũng là do bọn họ truyền ra.

– Vậy xem ra……

Thảo luận loại chuyện như vậy giọng nói của những người này tự nhiên sẽ đè thấp lại, nhưng khi nghe được hai từ mấu chốt là “Hoàng thượng”, Ôn Thần Húc liền nhịn không được dựng tai lên nghe, tất nhiên cũng nghe được đại khái.

Vế sau bọn họ nói gì Ôn Thần Húc đều không nghe được, tay không tự giác mà thả ly trà xuống đất.

Tất cả mọi người trong quán đều nhìn về phía này, bọn họ thấy chỉ là lỡ làm rớt một cái ly nên mấy người ở bàn khác dời tầm mắt.

– Làm sao vậy?

Từ Kinh Thương gắn tấm ván gỗ xong, hai bước trở về quan tâm hỏi.

– Cữu cữu.

Ôn Thần Húc bắt lấy tay áo y.

– Huyên Nghiêu bị thương!

Hoàng thượng đang tốt như vậy sao lại bị thương? Hơn nữa cũng không thấy con chim kia bay tới đây, cậu sao biết được?

Ở chỗ này không tiện để nói, Từ Kinh Thương gọi mấy người Nhậm Giai Lâm một tiếng sau đó đẩy cậu đi về xe ngựa.

Lão hán thấy họ phải đi, ông đi ra tiễn.

Thấy được lão hán, Ôn Thần Húc áp xuống lo lắng trong lòng nhìn lão hán cười cười sao đó vào thùng xe.

Cũng đáp lại khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy xe ngựa đi xa lão hán mới xoay người trở lại quán trà.

Từ Kinh Thương không cưỡi ngựa mà là theo vào thùng xe, lúc xe ngựa bắt đầu chạy, y nhìn về phía cháu trai.

– Ngươi vừa mới nói Hoàng thượng bị thương vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Hốc mắt cậu có chút nóng đem lời nói nghe được ở quán trà thuật lại một lần, Ôn Thần Húc nhìn y.

Dư nghiệt tiền triều mấy năm gần đây xác thực tương đối manh động, nếu nói bọn họ hành thích Hoàng thượng thì Từ Kinh Thương tuyệt đối tin tưởng, nhưng nói bọn họ hành thích thành công…..

Nhưng mà, nghĩ đến Đoan Vương cũng càng ngày càng không an phận, Từ Kinh Thương lại có chút không thể khẳng định được.

Thấy cữu cữu không nói lời nào, trong lòng Ôn Thần Húc càng thêm lo lắng.

– Cữu cữu, chúng ta trở lại kinh thành đi!

Y thân là tướng quân, nếu Hoàng thượng hiện giờ thật sự bị đâm, vậy y khẳng định không thể ngốc ở bên ngoài được nữa.

– Được, chúng ta bây giờ liền trở về. CÓ ngự y ở đó, ngươi không cần quá lo lắng.

Từ Kinh Thương xoa đầu cậu nói.

Xe ngựa quay đầu, trước khi trời tối một lần nữa bọn họ rời khỏi huyện thành, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai bắt đầu lên đường.

Buổi tối, rửa mặt xong Ôn Thần Húc ngồi ở trước giường lật mấy bức thư và tranh vẽ Sở Thịnh Thần gửi cho cậu, toàn bộ xem lại một lần, cậu cầm lấy phong thư ba ngày trước hắn gửi đến đây một lần lại một lần đọc lại.

Cốc cốc ——

Nghe thấy âm thanh gõ cửa, Ôn Thần Húc lấy lại tinh thần nhìn về phía cửa.

– Ai vậy?

– Là cữu cữu.

Từ Kinh Thương lên tiếng sau đó lại nói:

– Sao còn chưa ngủ? Có cần cữu cữu bồi ngươi không?

– Không cần đâu cữu cữu, ta đi ngủ liền đây.

Ôn Thần Húc nói xong đem giấy ở trên giường thu lại đặt vào trong rương gỗ nhỏ, sau đó đặt lên đầu giường, thổi tắt đèn.

Đứng ở cửa hồi lâu, chờ nghe bên trong truyền ra tiếng hít thở vững vàng, Từ Kinh Thương mới xoay người rời đi.

Có lẽ là ban ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó, buổi tối lúc ngủ mơ Ôn Thần Húc bỗng nhiên gặp ác mộng, trong mộng có một người thân mặc long bào minh hoàng đi ra đại điện, thì đột nhiên bị một tên ăn mặc như thái giám chạy ra đâm một thanh chủy thủ vào ngực.

Người ngủ say lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống nhưng vẫn không tỉnh lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy cháu trai tinh thần chẳng thể nào tốt, Từ Kinh Thương có chút lo lắng.

Ôn Thần Húc tỏ vẻ mình không có chuyện gì, lại hi vọng có thể mau chóng về kinh thành.

Từ Kinh Thương và Bàng Trí cũng có chút lo lắng tình huống trong kinh thành, tự nhiên đều đồng ý đẩy nhanh tốc độ.

END CHAPTER 62
Bình Luận (0)
Comment