Editor: Aubrey.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Nguyên An Bình rửa mặt, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn bọn họ: “Điểm tâm hôm nay ta không ăn ở nhà, ngươi ăn điểm tâm xong cũng qua bên đó hỗ trợ đi. Còn tiên sinh ngài, chờ đón dâu xong rồi đến cũng không muộn.”
Tình cảnh thành thân từ trước đến nay luôn rất náo nhiệt, đặc biệt là khi tân lang đem tân nương về nhà. Nguyên An Bình tiếp đãi những người mang quà cưới tới, đến lúc có thời gian rảnh, hắn mới quay qua nói với Tiết Chu Cẩn đang đứng bên cạnh: “Thật không ngờ ngày hôm nay ngươi cũng tới.”
Tiết Chu Cẩn đối với bộ dạng không một chút hoan nghênh của Nguyên An Bình rất là cạn lời: “Ta với ngươi tốt xấu gì cũng có một chút giao tình, đường ca của ngươi thành thân, ta đến uống một chén rượu mừng cũng không có gì quá đáng đi?”
“Ngươi đến đây uống rượu mừng thì không thành vấn đề, chỉ là…” Nguyên An Bình nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi đang tiếp đãi nữ quyến, Nguyên Tiểu Vũ, lại nói với hắn: “Ta thấy người nào đó hẳn là *tuý ông chi ý bất tại tửu a.”
*tuý ông chi ý bất tại tửu: Có dụng ý khác, sự chú ý không đặt ở rượu.
Tiết Chu Cẩn tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của Nguyên An Bình, hắn cũng không muốn cùng Nguyên An Bình tiếp tục dây dưa đề tài này: “Ta vẫn nên thừa dịp hiện tại rảnh rỗi đi tìm một vị trí tốt để ngồi, miễn cho lát nữa không tìm được chỗ ngồi.”
Nguyên An Bình rất tùy ý nói: “Đi đi, ngươi cứ tự nhiên, ta không có thời gian tiếp đãi ngươi.”
Tiết Chu Cẩn rời đi, hắn liếc nhìn Nguyên Tiểu Vũ đang cười cười nói nói với người khác ở bên kia, âm thầm thở dài. Đè xuống tâm tình trong lòng, nhìn thấy chỗ ngồi của Trọng Tôn tiên sinh, hắn liền đi tới.
Nguyên Tiểu Vũ tiếp đãi nữ quyến chu đáo, đặc biệt là cả nhà ngoại công, thân là thân thích thì phải tiếp đãi thật tốt. Nàng lôi kéo Hoắc Tiểu Hàn trò chuyện với các cô nương, song nhi chưa lập gia đình, trong lúc quay đầu bỗng bắt gặp thân ảnh của Tiết Chu Cẩn, biểu tình của nàng hơi thay đổi một chút, sau đó liền khôi phục lại như cũ, tiếp tục tươi cười trò chuyện với bọn họ.
Hoắc Tiểu Hàn vốn không giỏi ăn nói, hiện tại còn đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy, y chỉ thỉnh thoảng đáp lời với vài người chủ động bắt chuyện với mình. Khi y phát hiện biểu tình biến hoá của Nguyên Tiểu Vũ, nhìn theo ánh mắt của nàng, liền nhận ra nàng đang nhìn Tiết Chu Cẩn, trong lòng hồi hộp một chút, y nghĩ thầm ‘Tiểu Vũ tỷ sẽ không đối với Tiết công tử có ý định gì đi? Nếu là thật thì rất phiền toái.’
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có người chạy vào sân, vui mừng hô: “Tân lang đem tân nương về rồi!”
Mọi người vừa nghe tân nương đến, liền ồn ào đi ra ngoài nhìn xem. Đại Trụ đỏ mặt vội vàng dừng xe bò được trang trí một đoá hoa đỏ thẫm, trên xe là tân nương của hắn, nghe các thôn dân thay phiên nhau chúc phúc, Đại Trụ liền phân phát kẹo cưới cho bọn họ.
Tân lang, tân nương dưới tiếng hoan hô của mọi người cùng nhau vào trong nhà, Nguyên An Bình vừa ăn mừng ngày thành thân của Đại Trụ, vừa nhìn chằm chằm một nhà ba người Nguyên Căn Thạc. Một ngày vui mừng như hôm nay, hắn không thể để cho bọn họ gây chuyện được.
“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương, nhất bái thiên địa…”
Nguyên Căn Thịnh cùng Chu Hương Chi đầy mặt tươi cười ngồi trên cao đường, từng bước bái đường theo trình tự bắt đầu.
Nguyên An Bình cùng những người khác đứng ở cửa nhìn tân lang, tân nương bái đường. Nhìn bọn họ thực hiện xong ba bước bái đường, hắn cảm thấy lễ cưới của cổ nhân cũng thật thú vị.
Bái đường xong, tân nương được đưa vào hỉ phòng, tiệc mừng chính thức bắt đầu.
Nguyên An Bình thân là đường đệ của Đại Trụ, có trách nhiệm hỗ trợ chặn rượu. Cũng may, Nguyên Căn Thịnh tìm được hai người bằng hữu có mối quan hệ không tồi với Đại Trụ, đến giúp đỡ hắn một chút.
Tiệc cưới từ giữa ngọ nháo đến tối, lúc kết thúc, Nguyên An Bình được khiêng trở về, giống như dự liệu ban đầu của bọn họ, Nguyên An Bình hỗ trợ chặn rượu nên liền bị người khác nhân cơ hội rót rượu không ít.
Trọng Tôn Liên Giác nhìn Nguyên An Bình nằm trên giường say đến mức không còn biết trời trăng mây đất gì, ông lắc đầu: “Tửu lượng quá kém, xem ra cần phải luyện một chút.”
Sau đó, ông lại ra ngoài tiếp tục bữa tiệc với mọi người, mấy chén rượu kia không đủ khiến ông say.
Hoắc Tiểu Hàn đem trà giải rượu uy cho Nguyên An Bình, lại giúp hắn lau tay lau mặt, nghe Trọng Tôn Thụy nói: “Rượu chẳng có gì tốt, thật không hiểu tại sao bọn họ lại thích uống như vậy.”
Bé đã từng nếm thử rượu, tư vị cay độc kia khiến cho bé không cảm thấy có gì ngon. Chỉ là, trong tiệc rượu, bé luôn thấy người khác rất thích uống rượu, bộ dạng say mê kia thật khiến cho bé hoài nghi thứ mà bọn họ đang uống dường như chỉ là nước lã.
“Ngươi không thường uống rượu, nên tất nhiên không biết rượu tốt. Còn An Bình, mặc dù không quá thích rượu, nhưng không thể không có một chút tửu lượng. Nếu không, sau này đi ra ngoài sẽ dễ dàng bị thiệt thòi.” Tuy nhiên, tuổi tác hiện tại của Nguyên An Bình cũng không lớn, vẫn có thể luyện từ từ, thời gian hai năm hẳn là có thể luyện thành công.
Hoắc Tiểu Hàn không hiểu tại sao nhất định phải uống rượu, bất quá, đây là chuyện của nam nhân, y cũng không tiện nói thêm cái gì. Chẳng qua, trông bộ dạng của Nguyên An Bình giống như gặp phải chuyện xui xẻo, mỗi lần uống say là rất khó chịu. Nhưng chỉ cần Trọng Tôn tiên sinh nói một tiếng, hắn nhất định sẽ cố gắng làm.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Sáng ngày thứ hai, Nguyên An Bình tỉnh lại, nhịn không được khẽ rên một chút, ban đêm ngủ trong lúc say thật không dễ chịu. Hắn không có tinh thần đi qua nhà mới, chỉ có thể hữu khí vô lực ngồi lên ghế.
Hoắc Tiểu Hàn thấy sắc mặt hắn không tốt, liền quan tâm hỏi: “An Bình ca! Có phải ngươi cảm thấy rất khó chịu hay không? Hay là, sau khi ăn cơm xong, ngươi đi ngủ một giấc đi?”
Nguyên An Bình đỡ trán: “Quả thật rất khó chịu, lát nữa đám Lý Tự đến, ngươi giúp ta nói với tụi nó, tất cả các lớp trưa hôm nay đều giao cho tụi nó quản.”
“Hảo! Ta sẽ nói với bọn họ, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Trọng Tôn Thụy thấy trông Nguyên An Bình rất khó chịu, cũng quan tâm hỏi: “An Bình ca ca! Có phải ngươi ngủ không ngon hay không? Có muốn uống thuốc không a?”
Nguyên An Bình giải thích với bé: “Ta chỉ say rượu thôi, ngủ một lát là khoẻ, không cần uống thuốc.”
“Uống rượu khó chịu như vậy sao?” Trong lòng Trọng Tôn Thụy vẫn còn sợ hãi, hôm qua bé lén uống thử một chút rượu ở tiệc cưới, nhưng bởi vì cảm thấy quá khó uống nên liền không uống nữa: “Cũng may ta không thích uống rượu, nên sẽ không khó chịu như An Bình ca ca.”
Sau khi bọn họ ăn điểm tâm xong, Hà Văn Tùng đến, bởi vì ngày hôm qua được nghỉ một ngày, nên nhóc cũng về nhà giống như những học sinh khác. Chỉ là, có một chuyện khiến cho Hà Văn Tùng rất không vui, chính là sau khi nhóc trở về Chương phủ, Chương Lâm Dịch lại không có ở đó.
Vốn nhóc còn muốn cáo trạng với hắn, nói xấu Nguyên An Bình, kết quả vì không thấy người nên vẫn chưa làm được gì. Ngày hôm nay, nhóc vốn cũng không muốn đến, bất quá khi nhớ đến lời hứa đánh cược của mình với Lý Tự, nhóc không thể để cho Nguyên An Bình được như ý, nên liền quay lại.
Khi thấy sắc mặt của Nguyên An Bình không tốt, nhóc liền nhịn không được muốn cười trên nỗi đau khổ của người khác ‘Đáng đời ngươi.’
Nhưng sau đó, nhóc lại cảm thấy Nguyên An Bình là một tên nam nhân có tâm nhãn cực kỳ nhỏ, nếu như mình nói ra, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội trả thù mình, nhóc không muốn lĩnh giáo cây thước dạy học của Nguyên An Bình.
Nguyên An Bình nhìn thấy Hà Văn Tùng, liền nói: “Thời gian không còn sớm, ngươi mau chóng vào lớp đi. Trưa nay ta không thể lên lớp, nhưng ngươi nên thành thật cho ta, tốt nhất đừng để cho ta có cơ hội khẽ tay ngươi.”
“Hừ!” Hà Văn Tùng không cao hứng rời đi.
Tại nhà Nguyên Căn Thịnh.
Thân là con dâu, từ rất sớm Dương Uyển đã rời giường. Ngày hôm nay là ngày thứ nhất nàng được gả vào Nguyên gia, điểm tâm phải do nàng làm, không thể để cho mẹ chồng nghĩ nàng là một tức phụ lười biếng.
Vì động tĩnh của nàng, Đại Trụ cũng tỉnh lại, nhìn tức phụ ngượng ngùng, lại nghĩ đến bộ dạng e lệ của nàng tối qua. Hắn chợt tỉnh táo một chút, nghĩ đến lễ vật mà Nguyên An Bình đã tặng cho hắn, hắn liền mang ra: “Uyển! Chiếc vòng tay này cho ngươi.”
Dương Uyển vừa nhìn thấy chiếc vòng tay bằng vàng, trên mặt liền lộ ra thần sắc kinh ngạc, nàng thật không nghĩ tới ngày thứ hai sau khi thành thân còn được trượng phu tặng đồ trang sức. Trong lòng nàng cao hứng, trượng phu có thể đưa cho nàng vòng tay, chứng tỏ là Nguyên gia đối với nàng rất hài lòng.
Nhìn thái độ của Nguyên gia, trong lòng nàng vốn đang sốt sắng liền thả lỏng không ít. Dù sao cũng là thân nữ nhân gả cho người ta, cuộc sống sinh hoạt có tốt hay không, thì phải xem thái độ của nhà chồng đối với nàng.
Đại Trụ đỏ mặt hỏi: “Ta mang giúp ngươi nhé?”
Dương Uyển xấu hổ gật đầu, nhìn vòng tay vàng trên cổ tay, trong lòng nàng cảm thấy rất ngọt ngào.
Chu Hương Chi đối với Dương Uyển rất thoả mãn, nên sau khi nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay Dương Uyển, nàng cũng không nói gì. Uống xong tách trà hiếu kính liền cho con dâu tiền lì xì, cũng không làm gì khó dễ.
Mà Nguyên Tiểu Vũ thì vẫn luôn ôm ý nghĩ kết thân với đại tẩu, nên sau khi dùng xong điểm tâm, nàng liền nói với Dương Uyển: “Đại tẩu! Ta dẫn ngươi đi dạo một vòng, cho ngươi làm quen với người trong thôn.”
“Được.” Dương Uyển tất nhiên rất nguyện ý cùng Nguyên Tiểu Vũ xuất môn, tiểu cô tử hảo ở chung, trượng phu đối với nàng cũng hảo, làm cho nàng thật cao hứng.
Nguyên Tiểu Vũ mang Dương Uyển đi một vòng quanh thôn, nói cho nàng biết từng gia đình trong thôn, sau đó lại nói: “Đại tẩu! Ta dẫn ngươi đi xem lớp học của An Bình nhé?”
“Ngươi nói là Nguyên tiên sinh đi? Bọn họ hẳn là đang học phải không? Chúng ta có thể xem được chứ?” Đệ đệ của Dương Uyển đang học ở lớp của Nguyên An Bình, nàng đối với việc học chữ cũng rất tò mò, chỉ là trong lòng nàng, lớp học không phải là nơi mà các nàng có thể tuỳ tiện đến.
“Không sao, chúng ta chỉ cần giữ yên tĩnh là được rồi, sẵn tiện ta mang ngươi làm quen với Tiểu Hàn. Tiểu Hàn là đối tượng của An Bình, chờ An Bình qua hiếu tang sẽ thành thân với Tiểu Hàn.” Nguyên Tiểu Vũ giải thích với Dương Uyển về thân phận của Hoắc Tiểu Hàn, nàng cũng hi vọng Dương Uyển có thể thân thiết với Tiểu Hàn.
Dương Uyển cũng biết quan hệ của hai nhà, trong lòng nàng cũng cảm thấy phải xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Hàn.