Editor: Aubrey.Phương Hoa nghe vậy, lập tức cao giọng mắng: "Nói cái gì đó?! Con trai của ta chẳng những thông minh, mà cũng chính là sao Văn Khúc! Tương lai khẳng định sẽ làm quan lớn! Đâu giống như cái thứ từ trong bùn đất chui ra như ngươi, mà còn muốn nhi tử mình tài giỏi."
Hàn thị vừa nghe xong lại giận tím mặt tím mày: "Ta phi! Trong đầu đứa con trai của ngươi toàn là ý nghĩ xấu, tay chân cũng đều không sạch sẽ. Người như vậy mà cũng có thể được làm quan lớn, vậy hẳn là mắt lão thiên gia bị mù rồi!"
Phương Hoa nghe xong lập tức há mồm mắng to, cộng thêm động thủ muốn đánh người: "Con mẹ ngươi đồ cẩu Hàn Thuý! Ngươi dám bại hoại danh tiếng của con trai ta? Xem ta có đánh chết ngươi hay không?!" Nguyên Đại Phú ở một bên cũng muốn xông lên đánh Hoắc Phú Quý.
Hàn Thuý cùng nhi tử Hoắc Phú Quý của nàng cũng không phải cái loại sẽ đứng đợi cho bị đánh đòn, chốc lát sau lại nhào tới đánh loạn thành một đoàn.
Nguyên An Bình đứng lên, giọng nói không cao cùng ngữ khí rất băng lãnh, nói: "Ở đây la lối om sòm, tưởng đây là nhà các ngươi sao?! Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn. Hoặc là mang theo con trai của các ngươi đi, từ đâu đến thì lăn về đó. Hoặc là bây giờ ta sẽ kiểm tra cả hai đứa tụi nó, ai đi ai ở thì phải xem bản lĩnh của chúng."
Nghe Nguyên An Bình lên tiếng, Hàn thị là một lòng muốn hài tử được học chữ, nên đành cưỡng chế tức giận, kéo nhi tử lại gần: "An Bình ngươi kiểm tra đi, ngươi muốn kiểm tra cái gì cũng được, ta ngược lại là muốn xem xem con trai của ta làm sao lại không bằng người khác?!" Nói xong còn cố ý hướng Phương Hoa dùng ngữ điệu ác ý: "Ai không dám thì chính là con khỉ!"
Phương Hoa tràn đầy tự tin đáp: "Ta mà sợ ngươi sao? Sau này con trai ngươi cũng sẽ phải làm tuỳ tùng cho Đại Phú thôi."
Trong lòng Hoắc Phú Quý sinh khí, thầm nghĩ sau này sẽ không cùng chơi với Nguyên Đại Phú nữa. Dựa vào cái gì dám nói mình là đang đi theo nó? Sau này mình sẽ không bao giờ cho tên tham ăn đó đồ ăn nữa! Hai đứa nhỏ đối diện nhau lạnh lùng hừ một cái, mỗi người quay đầu sang chỗ khác không muốn tiếp tục nhìn đến đối phương.
Nguyên An Bình mặc kệ các nàng, hắn gọi Lý Tự đến: "Ngươi giúp ta kiểm tra bọn họ, nếu sau đó được thông qua thì nói cho họ biết về quy định của ta. Nếu câu hỏi nào không hợp thì cũng nên cắt bớt đi."
Hàn thị với Phương Hoa thấy hắn để Lý Tự kiểm tra hài tử của mình cũng không quá tình nguyện, liền cho rằng Nguyên An Bình không xem trọng nhi tử nhà mình.
Nguyên An Bình nhìn ra được ý nghĩ của các nàng, liền nhếch khoé miệng cười lạnh một cái: "Để cho Lý Tự kiểm tra bọn nó dù sao cũng đơn giản hơn để ta kiểm tra." Cũng đồng dạng nói rõ, nếu một đứa trả lời vấn đề không được, thì đứa đó sẽ tự giác rời đi.
Hai người vừa nghe Nguyên An Bình nói như vậy, cổ họng liền như đều bị nghẹn lại, không thể nói thêm được gì nữa.
Lý Tự nghe lời dặn xong, liền đi tới đi lui, trưng ra một bộ mặt cùng một bộ dạng rất nghiêm túc, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng vui mừng, nhóc nghĩ thầm
"Rơi vào tay ta coi như các ngươi gặp xui xẻo." Sau khi nhóc đứng nghiêm chỉnh, hai tay chắp ở sau lưng, nói với hai người Nguyên Đại Phú: "Ta phụ trách kiểm tra các ngươi, các ngươi phải làm theo những gì ta nói. Bây giờ, đến đây đứng trước mặt của ta."
Hai đứa bé Nguyên Đại Phú thấy Lý Tự muốn bọn nó nghe nhóc, bên cạnh lại còn có rất nhiều đứa trẻ khác đang nhìn, trong lòng rất không vui. Nhưng mà, Lý Tự dù sao cũng là tiểu bá vương ở trong thôn, hiện tại Nguyên An Bình còn muốn để cho nó kiểm tra mình, chỉ đành uất ức nghe theo những gì Lý Tự nói.
Lý Tự nhìn đến bộ dạng như đang bị làm phiền của hai người họ, tâm trạng liền bắt đầu có chút thay đổi, ghét bỏ nói: "Thật không có quy củ!"
Phê bình xong liền không để bọn họ lãng phí thời gian nữa, nhóc tiếp tục nói: "Bây giờ ta ra đề, các ngươi phải trả lời cho đàng hoàng, nếu như trả lời tốt thì mới được thu nhận. Hiểu chưa?"
Thấy hai người họ đều không có chút phản ứng nào, nhóc ngay lập tức cau mày khiển trách: "Lỗ tai bị điếc à?! Ta hỏi sao không chịu trả lời?! Nhìn hai người các ngươi là ta đã thấy không biết quy củ rồi, bây giờ ta hỏi lại lần nữa. Hiểu chưa?"
Phương Hoa và Hàn thị đều cảm thấy thái độ của Lý Tự hơi quá đáng, định bước ra mắng vài câu dạy bảo Lý Tự một phen, thì lại bị Nguyên An Bình đảo mắt liếc qua, hai người đành kiềm chế không lên tiếng nữa.
Hai đứa Hoắc Phú Quý đột nhiên bị Lý Tự nói như thế đều cảm thấy rất mất mặt, lại còn thấy nương của chúng cũng không hề ra mặt giúp chúng, đành cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn đáp: "Đã rõ."
Mấy người nữ nhân ngoài cửa nhìn đến phong thái của Lý Tự, liền tán thưởng nói: "Lý Tự này cũng thật là ra dáng đấy chứ, quả là người biết chữ có khác." Những người khác nghe vậy cũng gật đầu.
Lý Tự thoả mãn gật đầu một cái, nhưng vẫn ra yêu cầu như cũ: "Trả lời vấn đề của ta, các ngươi phải trả lời cho thật lớn. Hoắc Phú Quý! Nguyên Đại Phú! Năm nay các ngươi bao nhiêu tuổi?"
Lần này Hoắc Phú Quý đã có kinh nghiệm, lập tức lớn tiếng đáp: "Năm nay ta bảy tuổi."
Nguyên Đại Phú cố ý đáp lớn hơn Hoắc Phú Quý: "Năm nay ta tám tuổi."
Lý Tự tiếp tục hỏi: "Các ngươi có thể đếm tới bao nhiêu?"
Hoắc Phú Quý giành trả lời trước: "Ta có thể đếm tới hai mươi!"
Nguyên Đại Phú lại chậm một bước, nghe Hoắc Phú Quý nói như vậy, lại dùng giọng lắp bắp đáp: "Ta... Ta cũng có thể đếm tới hai mươi."
Lý Tự gật đầu: "Vậy thì tốt! Nguyên Đại Phú! Ngươi lớn tiếng hơn đếm từ một tới hai mươi cho ta nghe, hiện tại bắt đầu đi."
Kỳ thực, Nguyên Đại Phú không thể đếm tới hai mươi, nó nghe Hoắc Phú Quý nói như vậy, nên cũng không muốn chịu thua. Hiện tại, nó chỉ có thể kiên trì đếm: "Một, hai, ba,..." Thời điểm đếm tới mười ba vẫn rất là lưu loát, nhưng âm thanh lại bỗng nhiên trở nên ngập ngừng một chút: "Mười bốn, mười sáu, mười lăm, mười tám,..."
Lý Tự phất tay một cái đánh gãy lời nó: "Sai rồi! Đếm cái gì mà lung ta lung tung thế? Không đếm được thì cứ nói thẳng ra đi, nói cái gì mà hoảng loạn vậy?! An Bình ca đã từng nói, một người có thể không được giỏi giang, nhưng cũng không thể để miệng mình đầy những lời nói dối không đáng tin, hắn cũng không muốn dạy loại học sinh như thế này đâu!" Nguyên Đại Phú bị nhóc nói như thế liền đỏ hết cả mặt.
Nguyên Đại Hà ở cách đó không xa nghe Lý Tự nói như vậy, mới nhớ tới thời điểm lúc trước khi mình được kiểm tra bởi vì lo lắng sẽ đếm không được tốt, vốn là có thể đếm được rất nhiều nhưng thành ra lại đếm thiếu, liền có chút xấu hổ. Bé nghĩ thầm sau này tuyệt đối không thể nói dối với đường ca, nếu không, bé sẽ không xứng đáng cùng đường ca học chữ.
Nghe Lý Tự nói Nguyên Đại Phú như vậy, Hoắc Phú Quý cùng Hàn thị ở một bên đều cười trộm trên sự đau khổ của người khác.
Phương Hoa lại rất không vui: "Lý Tự! Ngươi nói nặng lời quá đấy. Đại Phú nói dối hồi nào? Không phải là do nó đếm không quen sao?"
Lý Tự không để ý tới nàng, An Bình ca đã nói rằng, đối với những nữ nhân không biết nói lý thì không cần tốn sức cùng các nàng tranh cãi, chỉ cần không cần nhìn thẳng là tốt rồi. Vì thế, nhóc liền làm như không thấy Phương Hoa, rồi để cho Hoắc Phú Quý đếm số.
Hoắc Phú Quý đếm tới hai mươi xem như khá thuận lợi, vì nó đã có chuẩn bị từ trước. Nương nó đã sớm biết trước nhất định sẽ có kiểm tra đếm số, cho nay mấy ngày nay nó vẫn luôn ở nhà luyện tập, so với Nguyên Đại Phú không có chuẩn bị gì thì nó vẫn chiếm ưu thế nhiều hơn.
Nghe Hoắc Phú Quý đếm xong hai mươi số, Hàn thị liền rất cao hứng vỗ tay: "Phú Quý làm tốt lắm, con thật tài giỏi a! Con trai của ta quả thực là rất thông minh." Sau đó liền dương dương tự đắc liếc Phương Hoa một cái, cùng đối phương trợn mắt nhìn nhau.
Tiếp đó, Lý Tự hỏi một chút phương diện liên quan đến số học. Thế nhưng, trong lòng Lý Tự lại âm thầm mưu toan chuyện xấu, tổng cộng hỏi ba vấn đề, ví dụ như thế này: "Ta có mười cành cây nhỏ, trả lại cho Bàn Đôn một cái, ta lại từ nơi khác tìm thêm ba cái. Vậy hiện tại, ta có tổng cộng bao nhiêu cành cây nhỏ?"
Lý Tự ra ba vấn đề tương tự như vậy, các con số cũng không có thứ tự, mà là chậm rãi đảo qua đảo lại mấy vòng. Kết quả, khiến cho Nguyên Đại Phú choáng đến hôn mê, chỉ miễn cưỡng trả lời đúng một vấn đề, còn Hoắc Phú Quý ngược lại là trả lời đúng hai cái.
Cuối cùng, Lý Tự tuyên bố: "Hoắc Phú Quý miễn cưỡng đạt yêu cầu, ngươi có thể ở lại."
Hàn thị đắc ý không thôi: "Ai ui! Con trai của ta nhá, quả thực là để nương của con không bị thua kém với người ta. Ta đã nói rồi mà, con trai của ta làm sao có khả năng không bằng nhi tử của ai đó được chứ!"
Phương Hoa tức giận đến phát run, những hài tử bên kia đều đang nhìn bọn họ, trên khuôn mặt của mấy nữ nhân ở bên ngoài vẫn luôn ở lại xem trò vui đều đang cười nhạo bọn họ. Hàn thị vênh mặt kéo lấy nhi tử hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Nguyên An Bình không có hứng thú đi xem Hàn thị hả hê, hắn liếc mắt ra hiệu Lý Tự, để cho nhóc đi cấp Hoắc Phú Quý đang đắc ý kia một chậu nước lạnh.
Lý Tự lập tức lĩnh hội: "Hoắc Phú Quý! Ngươi nên nhớ rõ một chuyện, những chữ mà An Bình ca trước đó đã dạy qua thì sẽ không dạy lại. Nói cách khác, ta đã học được năm mươi chữ, nhiều hơn ngươi. Có thể bây giờ ngươi không biết năm mươi chữ rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chờ đến ngày mai là ngày chính thức lên lớp, cho đến ngày thứ mười, chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra năng lực. Ngoại trừ kiểm tra những chữ đã học được trong mười ngày đó, năm mươi chữ này ngươi cũng cần phải học. Cho nên, cộng với những chữ trong mười ngày kia là ngươi phải học thêm một trăm chữ mới được. Bởi vì An Bình ca đã nói nếu như kết quả kiểm tra quá kém, thì các ngươi sẽ bị trả về, sau này cũng không có cơ hội cùng hắn học chữ nữa."
Hàn thị nghe xong liền cảm thấy rằng muốn trong mười ngày học được một trăm chữ là nhiều lắm, nàng lo lắng nếu nhi tử kiểm tra không tốt rồi bị trả về thì phải làm sao bây giờ: "Một trăm chữ này có phải quá nhiều rồi hay không? Phú Quý vốn đến trễ hơn các ngươi, còn muốn làm chung quy định với các ngươi, có phải rất không công bằng không a?"
Nguyên An Bình không muốn để ý đến nàng, Lý Tự thì lại ở một bên nói rằng: "Đây là quy củ, muốn được học chữ ở đây thì ai cũng phải tuân theo quy củ này. Hoắc Phú Quý đến trễ thì đó là chuyện của nó, ai biểu ngươi đưa nó đến trễ làm chi. Ngươi nên vui mừng vì trước khi ngươi tới không có người nào đem hài tử đủ tiêu chuẩn đến, nếu không thì Hoắc Phú Quý không thể đến đây học tập được đâu. Hơn nữa, học chữ vốn là một chuyện cần phải khắc khổ, nghiêm túc, tất cả mọi thử thách đều phải vượt qua được. Nhưng mà, An Bình ca cũng chẳng vui vẻ gì khi dạy nó, những người khác đến sớm hơn Hoắc Phú Quý một ngày cũng đâu có giận giống như ngươi."
Hài tử của những người khác vì có thể được học chữ cùng Nguyên An Bình, từng người một đều vui sướng không thôi, nào còn có tâm trạng để ý đến quy định của Nguyên An Bình có công bằng hay không. Bọn họ đều cảm thấy nếu mình đã đến trễ thì phải chủ động đem những chữ bị thiếu đi bù đắp là đúng. Hơn nữa, trong lòng bọn họ còn cho rằng chỉ cần mình không đi ra ngoài chơi, một ngày đều học mười chữ là có thể học được, rất nhiều người đều học xong a.
Hàn thị nghe Lý Tự nói như vậy, liền cảm thấy thật may mắn, nghĩ lại một chút mà thấy sợ, sớm biết như vậy đã không nghe lời bà già kia. Đưa tới trễ như vậy, xém chút nữa là trễ nãi đại sự, so với người khác phải học nhiều chữ đến vậy. Nàng cũng không dám nói cái gì nữa, sợ làm phiền đến Nguyên An Bình, sau này hắn sẽ không chuyên tâm dạy cho con nàng.
Nhi tử nhà mình được thu nhận, Hàn thị liền cầm lấy rổ mang lên muốn đưa cho Nguyên An Bình: "An Bình! Đây là một chút thành ý của ta, ngươi cầm lấy đi."
Nguyên An Bình không nhận, mà là đi nói với Lý Tự: "Nhớ cho kỹ những món lương thực nàng đưa qua, nếu Hoắc Phú Quý kiểm tra không tốt thì sẽ đem trả lại hết cho nàng." Nguyên An Bình vừa nói như vậy, những hài tử khác cũng bắt đầu hiếu kỳ dựng lỗ tai lên nghe. Mà những nữ nhân ở bên ngoài, các nàng cũng muốn biết xem trong cái rổ kia đang chứa những gì.
Nương Hổ Tử bĩu môi: "Nàng cùng với lão bà bà kia là một dạng, có thể đưa được thứ gì tốt?"
Thái Tiểu Hoa lại có chút không tin: "Tôn tử của bà ta được học chữ là một chuyện quan trọng, như vậy mà bà ta cũng dám giở trò?"
Vương Hương Tú cũng bĩu môi: "Chờ xem đi."
Lý Tự cười hì hì nhận lấy, mở ra cái nắp đang đậy trên mặt rổ, trên mặt liền mang theo biểu tình thực sự rất kinh ngạc: "Nhớ rõ rồi a! Tổng cộng có năm quả trứng gà."
Lý Tự vừa nói xong, liền có rất nhiều hài tử nhỏ giọng thảo luận gì đó. Mà mấy người nữ nhân ngoài cửa lại có biểu tình rất kinh ngạc, cũng có người có biểu tình quả nhiên là như thế!
Hàn thị quan sát bầu không khí trong căn nhà này, liền nghĩ rằng hình như mình đưa thiếu, nàng lo lắng những hài tử khác sẽ không nhìn Phú Quý lọt mắt, trong lòng liền có chút hối hận. Mà Hoắc Phú Quý thì lại cảm thấy rất mất mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên cao, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng bởi vì luôn được người trong nhà cưng chiều, nên nó rất coi trọng mặt mũi của mình. Trong lòng lại có chút oán giận bà nội của nó, cảm thấy rằng bà nội không hề coi trọng nó chút nào. Tất nhiên nó cũng đã quên rằng, lúc trước muốn tặng không cho Nguyên An Bình năm quả trứng gà là nó đã đau lòng biết bao nhiêu.
Ngược lại, trên mặt Nguyên An Bình cũng không có tỏ thái độ gì, ngữ khí hắn bình thường nói: "Ngươi đem trứng gà đi cất vào trong phòng đi." Thật ra, hắn cũng chả quan tâm người khác đưa tới cái gì, dù sao hắn cũng không thiếu ăn. Sở dĩ hắn làm như vậy, là muốn đem mặt mũi Hàn thị hạ thấp xuống, đối với những người nhà họ Hoắc, trong lòng hắn thực sự rất là chán ghét.
Hàn thị vội vàng cười làm lành với Nguyên An Bình: "Ta là một nữ nhân nên sức lực rất nhỏ, mang không nổi nhiều đồ, những thứ khác ta đã bảo cha Phú Quý mang đến đây. Lúc hắn ra cửa có chút chuyện làm vướng chân một chút, rất nhanh liền sẽ đưa đến." Sau đó nàng nói với nhi tử: "Phú Quý! Đi tìm cha con đi, sao hắn lại đến chậm như vậy a?"
Nguyên An Bình khách khí nói một câu: "Không cần! Ta cũng chưa nói nhất định phải thu bao nhiêu lương thực, không cần phải để hắn tốn công đi một chuyến."
Hàn thị cười ha ha nói: "Phải đưa, phải đưa chứ." Trong lòng lại âm thầm nghĩ
"Ngươi đây là ghét bỏ nhà ta đưa ít chứ gì! Sau đó sẽ không chuyên tâm dạy cho Phú Quý, vậy ta sẽ chịu thiệt thòi sao? Dù sao cũng không ở riêng, vì Phú Quý mang ra nhiều hay ít cũng là từ của cải chung trong nhà mà bỏ ra thôi."