Editor: Aubrey.Những hài tử bị đánh ngoại trừ một số người được người thân ruột thịt đau lòng một phen, còn lại đều bị cha nương hoặc trưởng bối dạy dỗ lại một lần.
Mà Trương Xuân thì lại làm đúng như những lời Nguyên An Bình đã nói, lúc về nhà liền lôi Trương Tiểu Xuân ra đánh cho một trận. Cha của bé lúc biết được sự việc xảy ra trong lớp cũng chỉ có thể trầm mặc, nhưng nương của Trương Tiểu Xuân thì lại muốn đi tìm Trương Xuân giáo huấn một trận, lúc đó Trương Xuân liền nhảy ra uy hiếp: "Nếu như ngươi dám đánh ta, sau này ta sẽ không dạy cho Trương Tiểu Xuân viết chữ nữa, ngươi đi tìm người khác mà dạy cho nó đi!"
Trong lòng của bé thì lại âm thầm nghĩ rằng
"Hừ! Để xem có ai chịu dạy cho con trai của ngươi không."Tuy rằng những hài tử được đi học chữ cũng có dạy cho những đứa trẻ khác, nhưng chỉ giới hạn những người trong nhà mình hoặc những đứa trẻ nhà thúc thúc, bá bá của bọn họ mà thôi. Còn những người khác, bọn họ nào có rảnh rỗi mà đi quan tâm. Dù sao cái chuyện dạy người khác viết chữ này cũng cần phải một khoảng thời gian dài, không phải chỉ một hai ngày là có thể dạy xong.
Từ khi được chứng kiến uy lực của nhánh trúc trong tay Nguyên An Bình, bọn nhỏ lại càng ra sức học tập khắc khổ hơn, chỉ sợ lên lớp sẽ bị đánh giống như vậy.
Chẳng những bị đau (Nguyên An Bình ra tay rất mạnh), mà lại còn vô cùng mất mặt a.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình thì ngày thứ mười đã đến.
Ngày hôm nay khí trời rất tốt, đám học sinh cũng không cần phải đẩy cửa ra mà là bước thẳng vào trong gian nhà chính, bầu không khí hôm nay rất thích hợp để tổ chức cuộc thi.
Nguyên An Bình nhìn đến những học sinh đang thấp thỏm hoặc đang rất tự tin trước mặt mình, hắn đem quy tắc cuộc thi giải thích qua một lần: "Tất cả thời gian của ngày hôm nay đều sẽ được dùng cho cuộc thi, nội dung thi gồm có những gì đã học trong cuốn Tam Tự Kinh cùng với Bách Tính Gia, viết chính tả cùng với đếm số. Trước tiên, chúng ta sẽ thi nội dung của Tam Tự Kinh trước, ta gọi đến tên ai thì người đó phải lập tức đứng lên, trả lời cũng phải thật lớn cho ta. Người thứ nhất, Nguyên Phúc Viễn."
Nguyên Phúc Viễn nghe đến tên của mình, trong lòng khẽ run lên một cái. Cũng may bé học hành rất nghiêm túc, đối với bản thân cũng rất có lòng tự tin, bé lập tức đứng lên, sau đó liền giương hai mắt nhìn chằm chằm vào một khoảng trống trên tường, chờ cho mình tập trung tinh thần được một chút rồi mới lớn tiếng nói: "Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn..."
Nguyên An Bình không biết rằng lúc này ở bên ngoài tiểu viện của hắn, cha nương của những hài tử kia đã đứng đầy một hàng, bọn họ vô cùng lo lắng về cuộc thi lần này. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi nghe xem tình hình thi cử của con mình như thế nào.
Nguyên Tiểu Sơn cùng phu lang của mình là Hàn Thanh Mễ nghe đến người được gọi tên đầu tiên chính là con trai mình, liền rất hồi hộp, chỉ sợ bé sẽ phạm phải sai lầm. Nhưng khi nghe thấy âm thanh của nhi tử đọc bài rất trôi chảy, lưu loát, còn được Nguyên An Bình khen ngợi một câu, trong lòng của họ liền cảm thấy rất tự hào, cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Chờ đến khi những hài tử này thi xong, ngoại trừ một số người có nói lắp một chút, đa phần còn lại đều trả lời khá trôi chảy, Nguyên An Bình vẫn rất là hài lòng.
Thi xong Tam Tự Kinh và Bách Tính Gia, Nguyên An Bình cảm thấy rất là hài lòng với sự nỗ lực của bọn nhỏ, trên mặt cũng nở một nụ cười: "Nội dung tiếp theo mà chúng ta sẽ thi đó chính là đếm số, đếm từ một đến hai trăm. Nguyên Tiểu Bàn! Ngươi đếm trước."
Từ khi Bàn Đôn chính thức nhập học, bé cũng được bắt đầu sử dụng đại danh của mình. Nghe đến tên mình được gọi đầu tiên, bé xẹt một cái liền đứng dậy rồi bắt đầu đếm số: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười,..."
Thái Tiểu Hoa nghe thấy âm thanh của con trai mình là ngay lập tức kích động không thôi, thầm nghĩ rằng con trai của mình vốn cực kỳ lợi hại, cũng không chỉ biết đếm tới hai trăm đâu a!
Nguyên Hoà Tráng đứng ở bên trong đám nam nhân cũng vô cùng phấn khích, hận không thể rống lên một tiếng mới có thể phát tiết được niềm phấn khích trong lòng a!
Chờ tất cả năm mươi hài tử đều đã đếm số xong, Nguyên An Bình cũng coi như là khá hài lòng, hắn nói: "Đa phần các ngươi đều biểu hiện không tệ, ngoại trừ ba người Trương Thuỷ, Chu Gia Phúc và Hoắc Phú Quý có đếm sai một chút, còn lại những người khác đều đếm rất chính xác. Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành phần nội dung quan trọng nhất trong cuộc thi, phần thi này cũng sẽ quyết định việc các ngươi đi hay ở, cho nên tất cả các ngươi phải cẩn thận một chút. Hiện tại, các ngươi đã học được tổng cộng tám mươi sáu chữ, so với dự định ban đầu của ta là một trăm chữ thì vẫn còn ít hơn mười bốn chữ. Đã như vậy, hi vọng các ngươi đừng làm cho ta thất vọng. Hảo! Còn bây giờ, ta sẽ gọi lần lượt mười học sinh bước lên đây để viết chính tả."
Mười hài tử đầu tiên bước lên phía trước viết chính tả, những hài tử chưa được gọi tên thì đều tự âm thầm hỏi trong lòng rằng, Nguyên An Bình sẽ đọc từng chữ cho bọn họ viết sao? Giờ phút này, những hài tử có dự tính sẽ đi cầu viện người khác cũng không dám có hành động nào nữa.
Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều không mang theo hộp đựng cát, mà chỉ đem theo một nhánh cây nhỏ đến đây thôi.
Chờ đến khi hắn đọc chữ xong, để cho mười hài tử đều đứng ra phía trước chữ của mình, Nguyên An Bình cũng liền bắt đầu kiểm tra tình hình viết chính tả của bọn chúng.
"Sở Phong! Toàn bộ chính xác." Sở Phong nghe xong liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Trần Tuấn! Toàn bộ chính xác, cũng không có chữ nào viết sai." Bàn tay đang nắm chặt của Trần Tuấn cũng liền lập tức buông lỏng.
"Phùng Tiểu Mãn! Sai một chữ." Nguyên An Bình đưa tay chỉ vào chữ viết của bé, muốn giúp bé nhìn thấy được chỗ sai của mình.
Phùng Tiểu Mãn cảm thấy rất hồi hộp, không biết hậu quả của việc sai một chữ có nghiêm trọng hay không.
Sau khi Nguyên An Bình nhìn thấy chữ viết của Hoắc Phú Quý, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, thấy nó đang bày ra một bộ dạng *lợn chết không sợ nước sôi, hắn liền cười nói: "Rất tốt! Chắc hẳn ngươi cũng đã biết kết quả, ngươi đã chính thức được tự do. Hiện tại, ngươi có thể rời đi được rồi."
*lợn chết không sợ nước sôi: đây là một câu tục ngữ của Trung Quốc, nghĩa của câu này cũng tương tự như câu "điếc không sợ súng", tức là người chưa biết đến sự việc đó hoặc chưa từng trải qua nỗi sợ hãi đó thì họ sẽ không biết sợ, mà họ vẫn làm.Hoắc Phú Quý viết chính tả chẳng những rất thưa thớt, mà lại còn sai rất nhiều, số chữ đúng lại hoàn toàn không tới hai mươi chữ.
Nguyên An Bình mới vừa dứt lời, liền nghe được phía bên ngoài có người đang đập cửa nhà hắn ầm ầm: "An Bình! Mở cửa ra! Sao ngươi có thể để cho Phú Quý đi a?!"
Bên cạnh đó cũng có âm thanh của họ Lưu kia: "An tiểu tử! Ngươi nhanh chóng mở cửa ra cho ta, sao ngươi dám đuổi tôn tử của ta đi chứ? Ta đã mang lương thực đến cho ngươi rồi, vậy tại sao ngươi lại không dạy cho nó?"
Tuy rằng những bậc cha mẹ đang chờ kết quả thi của con mình cũng rất hiểu cho tâm trạng căng thẳng của hai người, nhưng đối với hành vi của hai người này thì bọn họ cũng cảm thấy rất phiền phức. Bên trong vẫn còn đang thi đó, không thể chờ cho đến khi cuộc thi kết thúc rồi mới đi tìm Nguyên An Bình sao? Nếu như vậy thì cơ hội được quay lại của đứa trẻ kia, có thể cũng lớn hơn một chút.
Hàn thị cũng có chút lo lắng sợ sẽ làm loạn cuộc thi, nhưng còn họ Lưu thì rất tức giận, bà bất bình nói: "Đã cho lương thực rồi mà còn không chịu dạy cho người khác, nào có cái kiểu vô lý như vậy!"
Tâm trạng của Nguyên An Bình cũng đang vô cùng khó chịu, hắn dùng sắc mặt không mấy dễ nhìn nói: "Lý Tự! Ngươi đi mở cửa. Còn Đông Phong! Ngươi vào trong phòng mang số lương thực mà nhà Hoắc Phú Quý đã mang đến, đều đem ra đây hết cho ta."
Hai người nghe theo lời của hắn, liền lập tức đi làm.
Hàn thị vừa mới vào cửa liền bước tới trước mặt Nguyên An Bình: "An Bình a! Mặc dù Phú Quý thi không tốt, nhưng nó cũng đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa, nó vốn nhập học muộn hơn những hài tử khác, ngươi xem có thể vì chuyện này mà khoan dung với nó một chút được không?"
Trong lòng Nguyên An Bình thật sự vốn không muốn dây dưa cùng với đám người này, hắn cảm thấy bị làm phiền đến mức sắp phát điên, ngữ khí cũng bắt đầu trở nên trầm trọng: "Tổng cộng có tám mươi sáu chữ, mà nhi tử của ngươi lại viết không tới hai mươi chữ. Trước tiên, không nói đến việc nhi tử ngươi đến trễ là do ngươi chậm chạp không chịu dẫn con mình đến xin nhập học, vậy còn những đứa trẻ khác đến sớm hơn nó một ngày thì sao? Ví dụ như Trần Tuấn lúc đó chỉ mới viết được có năm chữ mà thôi, vậy mà bây giờ người ta không hề viết sai một chữ nào. Điều này nói rõ lên cái gì? Đó chính là nhi tử của ngươi không thích hợp với việc học chữ, hoặc là do nó căn bản không muốn học chữ cùng với ta."
Hoắc Phú Quý đột ngột lớn tiếng hét lên: "Ta vốn không muốn học cùng với ngươi! Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà dám đánh ta?! Nương! Con không muốn học chữ với hắn, hắn dám đánh con đó, vậy thì làm sao con còn có tâm trạng đi học a?!"
Lý Tự đứng ở một bên nghe xong liền rất khinh thường nói: "Hoắc Phú Quý! Ngươi có biết xấu hổ là gì không? Chính mình không chịu cố gắng học tập, lại còn muốn đổ thừa cho An Bình ca, thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy! Tại sao không chịu thừa nhận rằng chính mình dốt nát nên học hành không ra gì đi!"
Họ Lưu nghe vậy liền rất không vui: "Tiểu tử Lý gia! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Phú Quý nhà ta vốn rất thông minh, là do Nguyên An Bình không dạy đàng hoàng cho nó, không biết cách dạy!"
Lý Tự lập tức phi một cái: "Ta không muốn đi chấp nhặt với lão bất tử nhà ngươi."
Nguyên An Bình nghe thấy Lý Tự nói như thế, liền làm bộ khiển trách: "Lý Tự! Không phải ta đã nói rằng khi mắng người khác thì không được vạch khuyết điểm của họ ra sao?"
Nói xong, Nguyên An Bình liền nói với Hàn thị và họ Lưu: "Ta không có hứng thú tiếp chuyện với hai nữ nhân vô cớ đi gây sự với người khác, nếu như các ngươi cảm thấy ta dạy không tốt. Vậy thì vừa lúc, nhân cơ hội này mà đi tìm cao minh khác đi. Ta cũng không muốn nhiều lời, mang theo lương thực của các ngươi rồi thong thả rời đi đi, không tiễn!"
Hoắc Phú Quý cũng lôi kéo tay của Hàn thị: "Nương! Con không muốn học chữ với hắn đâu, không phải hắn chỉ dạy có vài chữ thôi sao? Cũng chẳng có gì đặc biệt, chúng ta mau đi thôi!"
Hàn thị đời nào sẽ nguyện ý nghe theo, nàng biết việc học chữ vốn rất là quan trọng: "Thằng nhóc nhà con thì biết cái gì? Còn không mau đi xin lỗi An Bình thúc thúc đi!"
Hoắc Phú Quý lại tiếp tục mạnh miệng: "Con không đi! Mỗi ngày hắn chỉ biết đánh con, căn bản không hề muốn dụng tâm dạy cho con! Con có chết cũng không muốn cùng hắn học chữ."
Bàn Đôn ở bên cạnh nghe vậy liền bắt đầu sinh khí: "Hoắc Phú Quý! Ngươi nói dối, ngươi vốn không chịu học tập cho giỏi, mà cả ngày chỉ biết rong chơi, đừng tưởng rằng bọn ta không nhìn thấy. Bảo ngươi viết chữ ngươi cũng không chịu viết cho tốt, mỗi lần viết chính tả thì ngươi toàn viết sai, chính vì viết sai nên phải bị đánh đòn là rất xứng đáng! Mỗi lần ta viết sai cũng phải bị đánh nhưng lại không cảm thấy thiệt thòi gì, còn ngươi không chịu học tập thật giỏi thì có bị đánh cũng là rất đúng! Bị đánh đòn căn bản là do ngươi tự chuốc lấy, không phải là lỗi của An Bình ca ca!"
Hoắc Phú Quý vừa muốn tiến lên ra tay đánh Bàn Đôn, Lý Tự liền ngay lập tức đứng che chắn ở trước mặt Bàn Đôn, cười lạnh một tiếng: "Không chỉ mình ngươi học hành không ra gì, mà ngươi lại còn kéo theo Hoắc Hỉ Quý cùng với Chu Gia Phúc cũng noi theo ngươi không chịu học tập cho tốt. An Bình ca ca nhắc nhở mà ngươi cũng không nghe, đánh ngươi thì ngươi cũng chẳng thay đổi gì, ngươi nên sớm rời đi thì tốt hơn, miễn cho ngươi lại làm hư nhiều đứa trẻ khác."
Cha nương của Hoắc Hỉ Quý và Chu Gia Phúc nghe được Lý Tự nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy hoảng loạn không thôi. Mỗi ngày, hài tử nhà bọn họ đều chờ đến khi trời gần tối mới chịu về nhà, bọn họ còn tưởng rằng bọn nhỏ vốn ở bên ngoài học tập cả ngày, cho nên khi bọn chúng vừa về nhà là họ chỉ cho bọn chúng ăn cơm rồi cho đi nghỉ ngơi sớm, ngoài ra không cho chúng nó đụng tay vô bất cứ việc nhà nào cả.
Vậy mà bọn họ lại không hề nghĩ đến, hoá ra nhi tử nhà mình suốt ngày la cà ở bên ngoài, thực ra là chỉ lo đi chơi!
Trong lòng bọn họ vô cùng tức giận, tức giận nhi tử nhà mình và ngay cả Hoắc Phú Quý. Bọn họ cũng rất lo lắng con mình có thể sẽ không được lưu lại, liền gấp đến mức không chịu nổi rồi cũng muốn chạy vào bên trong.
Hàn thị vừa nghe như vậy cũng lập tức cuống lên, nàng cũng vẫn luôn cho rằng nhi tử của mình đi ra ngoài là để học tập, không ngờ thì ra là nó đi chơi, lại còn kéo theo hài tử của những nhà khác!
Chắc chắn chuyện này gia đình Hoắc Hỉ Quý và Chu Gia Phúc sẽ không để yên, đến lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ tới tìm Phú Quý nhà mình a, nàng liền vội vàng nói: "Phú Quý nhà chúng ta vốn rất thành thật, chắc là nó bị những đứa trẻ khác rủ rê đi chơi rồi không chịu học bài, có thể lắm a. Phú Quý! Có phải như vậy không con? Là do người khác rủ con đi chơi nên con mới đi theo chúng nó, có phải không?"
Họ Lưu nghe vậy cũng phụ hoạ theo: "Nhất định là mấy thằng ranh con nhà khác muốn làm hư Phú Quý nhà chúng ta. Phú Quý! Con đừng sợ, bà nội sẽ làm chủ cho con."
Hoắc Hỉ Quý cùng Chu Gia Phúc liền lên tiếng phản đối.
"Là tự bản thân Hoắc Phú Quý không muốn học, nó nói rằng vì nó muốn đối nghịch với An Bình ca nên không muốn học! Rồi lại bảo bọn ta cùng đi chơi với nó, còn nói rằng An Bình ca đã thu lương thực của nhà chúng ta rồi, chắc chắn sẽ không nỡ từ bỏ số lương thực đó, cũng sẽ không thật sự đem bọn ta đuổi đi." Dĩ nhiên, bây giờ gặp phải tình huống như thế này, trong lòng bọn chúng cũng đang vô cùng lo lắng.
Kỳ thực, Hoắc Phú Quý vốn chơi với bốn người, hai người kia thì bị Nguyên An Bình doạ sợ nên không còn dám làm ra chuyện gian lận nào nữa, mà chỉ lo tập trung học tập cho thật đàng hoàng, lâu ngày cũng không còn đi chơi chung với Hoắc Phú Quý như trước. Thế nhưng, Chu Gia Phúc và Hoắc Hỉ Quý thì lại ham chơi hơn một chút.
Nguyên An Bình cau mày nói với đám người Hàn thị: "Các ngươi mau đi ra ngoài đi, ta còn phải tiếp tục cho mấy đứa trẻ khác thi. Không thể chỉ vì các ngươi quấy rối, mà trì hoãn cuộc thi này được."
Tiếp theo, bên ngoài lại bỗng dưng vang lên rất nhiều âm thanh.
"Hàn thị! Mau ra đây, đừng làm chậm trễ việc thi cử của con trai ta."
"Đúng vậy! Ngươi mau chóng mang con mình đi ra ngoài đi, có chuyện gì thì chờ thi xong rồi hẵng nói."
Hoắc Phú Quý cảm thấy rất mất mặt, nó quay đầu đi rồi lập tức chạy thật nhanh ra ngoài. Hàn thị không còn cách nào khác, chỉ đành phải đuổi theo nhi tử. Họ Lưu thì kiểm tra lại thật kỹ lương thực mà Nguyên An Bình trả lại, rồi cũng hùng hùng hổ hổ sốt ruột chạy theo tôn tử nhà mình.
Nguyên An Bình để cho Lý Tự đi đóng cửa, lần này hắn quyết định cho dù cánh cửa bị đập nát thì hắn cũng sẽ không mở ra.
Cuộc thi tiếp tục diễn ra, cả một buổi chiều cứ như vậy mà chậm rãi trôi qua. Cuối cùng, đã đến lúc Nguyên An Bình công bố thành tích của từng học sinh.